Chân chính hoài niệm một người cũng có thể đặt dưới đáy lòng, một khi nghĩ thông suốt đạo lý này, Tiết Thế Luân liền triệt để bình tĩnh, nhưng sự bi thương trong lòng lại càng sâu hơn.
Tiêu Quốc Thành tự mình tới sân bay đón Tiết Thế Luân, ngồi vào trong ô tô của hắn, Tiêu Quốc Thành nói khẽ: Chuyện trên cơ bản đã điều tra xong, có muốn đi gặp mặt cô ta lần cuối không?
Tiết Thế Luân lắc đầu: Thôi, vốn cũng định như vậy, nhưng đến đây rồi thì tôi lại thay đổi chủ ý.
Tiêu Quốc Thành vỗ vai hắn rồi nói khẽ: Nén bi thương thuận biến. Trong ánh mắt hắn tràn ngập sự đồng cám đối với tình trạng của lão hữu, nhưng trong lòng lại không phải vậy.
Tới Bạch đảo nghỉ ngơi một chút! Tiêu Quốc Thành đề nghị.
Tiết Thế Luân nói: Ở luôn Bắc Cảng đi, tôi còn có một số việc muốn làm.
Tiêu Quốc Thành an bài cho Tiết Thế Luân ở lại phòng tổng thống của khách sạn Kim Sắc Cảng Loan, Tiết Vĩ Đồng tuy rằng đi theo cha tới, nhưng sau khi chào ohir Tiêu Quốc Thành thì không đi cùng, cô ta biết cha lần này tới đây khẳng định có chuyện quan trọng muốn làm.
Tiết Thế Luân ngồi trước cửa sổ, không nói gì nhìn cảng phía trước.
Tiêu Quốc Thành pha một bình trà, phân biệt rót cho Tiết Thế Luân và mình một ly.
Cám ơn! Tiết Thế Luân cầm chén trước mặt lên.
Tiêu Quốc Thành nói: Giữa Chúng ta còn cần khách khí như vậy ư?
Tiết Thế Luân nhấp ngụm trà rồi nói: Tôi có lỗi với cô ta!
Tiêu Quốc Thành nhìn Tiết Thế Luân, nhưng chỉ nhìn được mặt nghiêng của hắn, song vẫn nhìn thấy vẻ bi thương của Tiết Thế Luân, hắn cảm thấy rất vui mừng.
Tiêu Quốc Thành nói: Cô ta vì sao lại tới Bắc Cảng?
Tiết Thế Luân nói khẽ: Có người lấy Tang Bối Bối ra làm điều kiện trao đổi. Cho dù là hiện tại Tiết Thế Luân vẫn không trực tiếp nhắc tới An Đạt Văn.
Tiêu Quốc Thành nói: Thế Luân, chúng ta đều đã không còn trẻ tuổi, có một số việc nếu đã xảy ra thì chúng ta cũng vô lực vãn hồi.
Tiết Thế Luân nói: Tôi minh bạch!
Tiết Vĩ Đồng không chịu nổi không khí đầy áp lực này, tuy rằng thời tiết của Bắc Cảng đã rất dịu, nhưng cô ta luôn cảm thấy trong lòng rất bí bách, vừa mới sắp xếp xong ở khách sạn thì cô ta liền bấm số của Trương Dương: Tam ca, em đã đến Bắc Cảng!
Khi Trương đại quan nhân nhận được cú điện thoại này thì vừa mới trở lại cương vị công tác không lâu, tuy rằng đã trải qua một phen chiến đấu kinh tâm động phách, nhưng cuộc sống của hắn hiện tại vẫn phải quay trở lại bình tĩnh, chỉ coi như là không có gì xảy ra.
Tiết Vĩ Đồng đến là chuyện trong dự kiến của Trương Dương, hắn mơ hồ đoán được quan hệ giữa Tiết Thế Luân và Chương Bích Quân, cái chết của Chương Bích Quân sẽ tác động tới rất nhiều người, Tiết Thế Luân lựa chọn tới Bắc Cảng vào vào lúc này, từ một phuonwg diện nào đó chứng minh quan hệ giữa Chương Bích Quân và hắn không tầm thường.
Trương Dương nói: Vĩ Đồng, em tới Bắc Cảng sao không nói với anh một tiếng, em đang ở đâu? Anh giờ tới đón em.
Tiết Vĩ Đồng sau khi nói chỗ ở của mình hiện tại cho Trương Dương thì lại nói: Thôi, anh tạm thời đừng tới đây, chờ chuyện xong xuôi rồi em sẽ tới tìm anh. Thật ra cho tới bây giờ Tiết Vĩ Đồng cũng vẫn không rõ vì sao cha muốn tới Bắc Cảng.
Trương Dương nói: Chú Tiết đi cùng em à?
Tiết Vĩ Đồng ừ một tiếng, lúc này nghe thấy có người gõ cửa, cô ta nói một tiếng với Trương Dương rồi gác điện thoại, đứng dậy đi mở cửa.
Tiết Thế Luân đứng ở ngoài cửa, hắn nói với con gái: Đồng Đồng, chúng ta tới thăm mộ bác Hạng.
Trương Dương vừa mới buông điện thoại thì điện thoại bàn của hắn đã lại đổ chuông, người gọi điện thoại tới là Đỗ Thiên Dã, cuối tuần này cả nhà ông ngoại của Đỗ Thiên Dã Khưu Hạc Thanh muốn tới núi Thanh Đài gặp mặt Trần Sùng Sơn, cho nên Đỗ Thiên Dã đặc biệt thông tri cho hắn một tiếng, xem hắn có rảnh thì tới núi Thanh Đài gặp nhau.
Trương Dương đáp ứng rất sảng khoái, thật ra trước đó hắn cũng đã đáp ứng Trần Sùng Sơn rồi, hẹn thời gian gặp mặt cụ thể với Đỗ Thiên Dã, Trương Dương lại nghĩ tới chuyện Tiết Thế Luân tới Bắc Cảng, trong lòng tính toán về tình về lý đều phải đích thân tới gặp hắn.
Nhưng vào lúc này cục trưởng công an Bắc Cảng Triệu Quốc Cường tới, Trương Dương cười cười đứng dậy: Triệu cục, hôm nay ngọn gió nào thổi anh tới đây vậy.
Triệu Quốc Cường nói: Tôi vừa hay tới Tân Hải làm việc, cho nên thuận tiện qua bên anh một chuyến.
Trương Dương nói: Có gì chỉ giáo?
Triệu Quốc Cường nói: Có hai chuyện, một chuyện là muốn nói với anh rằng, cha tôi buổi chiều tới Bắc Cảng, bí thư Thường chỉ định muốn anh cùng tham dự tiếc chào đón tối nay, anh ta bảo tôi thông tri với anh một tiếng.
Trương Dương cười khổ nói: Tôi gặp cha anh hình như không tốt lắm đâu.
Triệu Quốc Cường nói: Tôi vốn cũng muốn cố gắng đừng chạm mặt, nhưng bí thư Thường đã nói là anh phải tới.
Trương Dương gật đầu: Rồi đi thì đi, cha anh dù sao cũng không ăn được tôi.
Triệu Quốc Cường nói: Tối hôm qua gần bãi đá ngầm xảy ra bắn nhau, anh có nghe nói không?
Trương Dương nói: Bắn nhau trên biển ư? Thằng cha này biết rõ còn giả vờ hồ đồ.
Triệu Quốc Cường nói: Anh ngày hôm qua hình như cũng không ở Tân Hải.
Trương Dương nói: À, tôi đi làm ít việc riêng, thế cũng phải báo cáo à?
Triệu Quốc Cường nói: Đã chết không ít người, trên biển phát hiện bảy xác chết, trong đó có cả Chương Bích Quân, người phụ trách của cục mười Quốc An, Chuyện lớn như vậy, chẳng lẽ anh không nghe thấy một chút phong thanh nào ư? Hắn lộ ra vẻ mặt không tin.
Trương Dương nói: Có nghe, là anh nói đấy thôi, anh cho rằng tôi làm bí thư thị ủy rảnh lắm à? Rất nhiều công tác của Tân Hải đang chờ tôi đi làm đó, tôi nào có rảnh quan tâm tới chuyện trên hải vực phụ cận Bắc Cảng bắn giết nhau, Triệu cục à Triệu cục, anh chắc không phải đang hoài nghi tôi đấy chứ?
Triệu Quốc Cường cười: Tôi cũng không nói chuyện này là anh làm, tôi chỉ thuận miệng nói vậy thôi.
Trương Dương nói: Vốn tôi buổi tối muốn đi bái phỏng Tiết Thế Luân, không ngờ cha anh tới, bí thư Thường lại hạ mệnh lệnh cho tôi, thôi, tôi giờ đi luôn đây.
Triệu Quốc Cường nói: Tiết Thế Luân tới à?
Trương Dương nói: nghe anh nói tôi mới nhớ ra, hình như lần này Tiết Thế Luân tới Bắc Cảng có thể là có liên quan tới cái chết của Chương Bích Quân.
Trương Dương trong lòng thật ra vô cùng minh bạch, nhưng hắn trước mắt vẫn không thể nói rõ với Triệu Quốc Cường, chỉ nói bóng nói gió tiến hành công tác dẫn đường.
Triệu Quốc Cường nói: Chắc không phải đâu, trước mắt thi thể của Chương Bích Quân dưới do người bên ta quản lý, hắn không hề tới thăm hỏi, không có bất kỳ chứng cớ gì cho thấy bọn họ quen nhau.
Trương Dương nói: Quả thực không có chứng cớ gì, đi thôi, tôi với anh về Bắc Cảng, thuận tiện đi chào hỏi Tiết Thế Luân.
Trương Dương tới Kim Sắc Cảng Loan thì vồ hụt, thì ra hai cha con Tiết Thế Luân đã tới nghĩ trang Lan Bình Sơn bái Hạng Thành, nghe nói Trương Dương tới, người phụ trách khách sạn Tiêu Mân Hồng ra đón, mỉm cười nói: Bí thư Trương đã lâu rồi chưa được gặp ngài.