Hoàng Nhàn Vân cười nói: Trương lão đệ đừng trách, tôi không biết là tiên sinh đã tặng căn nhà này cho cậu! Thằng cha này rõ ràng là đang trợn tròn mắt nói dối, chuyện Thiên Trì tiên sinh tặng Hương Sơn biệt viện cho Trương Dương cơ hồ tất cả đệ tử của ông ta đều biết, Hoàng Nhàn Vân muốn nghe ngóng chuyện này cũng không khó. Y giới thiệu cho trợ lý bên cạnh cho bọn Trương Dương: Vị này là trợ lý của tôi, Liễu Sinh Đạo Chính.
Trương Dương cũng không ngờ trợ lý của Hoàng Nhàn Vân là người Nhật Bản, không khỏi liếc thêm một cái, Liễu Sinh Đạo Chính tuổi chừng ba mươi, trong mỗi cái giơ tay nhấc chân không ngờ cũng toát ra khí độ tông sư, Trương đại quan nhân nhìn ra võ công của thằng ôn này không kém, Hoàng Nhàn Vân rõ ràng là chột dạ, không ngờ dẫn theo một gã võ sĩ Nhật Bản tới đây để có thêm can đảm, chẳng lẽ sợ mình tẩn cho hắn một trận?
Liễu Sinh Đạo Chính cúi đầu nói với La Tuệ Ninh: Xin chiếu cố nhiều hơn!
La Tuệ Ninh cười nói: Hoan nghênh anh tới kinh thành làm khách! Bà ta bảo Trương Dương mở cửa phòng.
Đi vào sân rồi, Hoàng Nhàn Vân không lập tức vào cửa, mà là quỳ gối ở trước cửa Hương Sơn biệt viện, cung kính dập đầu ba cái, không biết thằng ôn này là thật hay là giả, mắt đỏ lên, nước mắt rơi như mưa: Sư phụ, đồ nhi bất hiếu đã trở lại... Nói đến chỗ thương tâm không ngờ lại khóc không thành tiếng.
La Tuệ Ninh có chút khinh thường đối với hành vi ngày xưa của Hoàng Nhàn Vân, đương nhiên sẽ không bị biểu hiện trước mắt của y làm cảm động, Trần Tuyết thì trời sanh tính tình đạm bạc, cô ta sống trong thế giới của riêng mình, giống như tất cả mọi thứ chung quanh đều không có bất kỳ quan hệ nào với cô ta.
Trương đại quan nhân nhìn thấy Hoàng Nhàn Vân khóc thành như vậy thì cũng thấy có chút không đành lòng, giết người chẳng qua là đầu rơi xuống đất, thằng ôn này cuối cùng cũng vẫn còn có chút lương tâm, hắn nhìn nhìn La Tuệ Ninh.
La Tuệ Ninh nói: Hoàng tiên sinh, anh đứng lên đi, tiên sinh không nhìn thấy đâu. Lời này đã uyển chuyển biểu lộ được sự châm chọc của bà ta, Hoàng Nhàn Vân anh đang diễn trò cho ai xem vậy? Tiên sinh đã mất rồi, những sai lầm mà anh ngày xưa phạm phải chỉ sợ là không bù đắp được đâu.
Hoàng Nhàn Vân gật đầu, nức nở nói: Tiên sinh tuy rằng không nhìn thấy, nhưng tôi đã từng làm sai, phải bồi tội xong thì mới có thể vào cửa!
La Tuệ Ninh lười chẳng buồn quan tâm tới y, bà ta và Trần Tuyết đi vào trước, Trương Dương nói: Anh đứng lên đi!
Hoàng Nhàn Vân lúc này mới đứng lên, đi theo Trương Dương vào nhà, Liễu Sinh Đạo Chính từ đầu đến cuối không nói câu nào, tiến vào tiểu viện của Thiên Trì tiên sinh rồi, Hoàng Nhàn Vân nhìn thấy cảnh vật quen thuộc trước mắt, không khỏi bi thương, nước mắt lại rơi.
Trương đại quan nhân phát hiện Hoàng Nhàn Vân này thật đúng là nhân tài biểu diễn cấp đại sư, nước mắt nói đến là đến, căn bản không cần trải qua bất kỳ quá trình chuẩn bị nào cả, trong điểm này hắn không bằng Hoàng Nhàn Vân.
Hoàng Nhàn Vân vốn định tới thăm thư phòng của Thiên Trì tiên sinh, La Tuệ Ninh vốn cũng không có ý kiến gì, nhưng Trần Tuyết lại cự tuyệt, Trần Tuyết nói: Sách trong thư phòng tôi đang chỉnh chu lại, gần đây không thích hợp tham quan, Hoàng tiên sinh nếu thật sự có lòng thì để sau hẵng nói đi! Trên thực tế trong thư phòng bởi vì Trương Dương ác chiến với Văn Linh, đến hiện tại vẫn chưa được hoàn toàn khôi phục, Trần Tuyết có một điểm nói không sai, chỉ dọn dẹp lại cái đống sách thôi cũng tốn không ít thời gian rồi.
Hoàng Nhàn Vân bị Trần Tuyết cự tuyệt, đương nhiên cũng không tiện tiếp tục đề xuất yêu cầu đi thăm.
Trương Dương dẫn y đi dạo một vòng ngoài thư phòng, Hoàng Nhàn Vân vừa nhìn vừa khóc, nước mắt giống như là vòi rồng, không sao đóng lại được.
Hoàng Nhàn Vân cuối cùng tới phòng khách, trong phòng khách treo một bức họa của Thiên Trì tiên sinh, Hoàng Nhàn Vân nhìn thấy bức họa của sư phụ, lập tức quỳ xuống đất, dập đầu bing bing, trán thật sự đã rỉ máu, lúc này La Tuệ Ninh cũng đã thấy có chút không đành lòng, xem ra thằng ôn này thật lòng ăn năn rồi, khi Hoàng Nhàn Vân dập đầu, Liễu Sinh Đạo Chính không hề vào theo, hắn đứng ở trong sân, Trần Tuyết cũng chưa vào, cô ta cảm thấy thành phần diễn trò trong biểu hiện của Hoàng Nhàn Vân tối nay quá lớn.
Trong phòng khách chỉ có La Tuệ Ninh và Trương Dương, La Tuệ Ninh nhìn thấy trên trán Hoàng Nhàn Vân đã loang lổ vết máu, thở dài nói: Tiên sinh đã đi lâu như vậy rồi, anh cần gì phải thương tâm như vậy?
Hoàng Nhàn Vân rưng rưng nói: Tôi có lỗi với sư phụ!
Trương Dương cố ý hỏi: Có lỗi thế nào?
Hoàng Nhàn Vân vẻ mặt hổ thẹn nói: Năm đó tôi từng giả mạo bút tích của sư phụ, giả tạo tác phẩm của ông, tôi là vàng đỏ nhọ lòng son, tôi không xứng làm đệ tử của người... Sư phụ… Nhàn Vân đã trở lại rồi, người nếu muốn mắng thì cứ mắng đi, Nhàn Vân tuyệt không oán hận...
Trương đại quan nhân có chút nghe không nổi nữa rồi, con mẹ nó, anh biết rõ Thiên Trì tiên sinh đã chết mới nói như vậy, nếu ông ta còn sống, chỉ sợ anh ngay cả rắm cũng không dám đánh lấy một cái. Trương Dương nói: Cho dù là vậy, khi tiên sinh còn sống, anh vì sao không trở lại trực tiếp xin lỗi tiên sinh?
Hoàng Nhàn Vân rưng rưng nói: Tiên sinh đã trục xuất tôi rồi, tôi không còn mặt mũi nào mà trở về!
Trương đại quan nhân thầm nghĩ, không còn mặt mũi nào trở về ư, sao giờ lại mặt dày trở về, người này thật đúng là mâu thuẫn.
Hoàng Nhàn Vân tự trách một phen rồi mới đứng lên, y đi ra khỏi cửa bảo Liễu Sinh Đạo Chính mang sáu tác phẩm của Thiên Trì tiên sinh vào, Trương Dương và La Tuệ Ninh xem từng bức một, Trương đại quan nhân liếc một cái là nhìn ra sáu tác phẩm này tất cả đều là tác phẩm đỉnh phong của Thiên Trì tiên sinh, nhất là bức niệm nô kiều Xích Bích hoài cổ, Trương đại quan nhân xem mà hai mắt lóe sáng, Thiên Trì tiên sinh lúc tuổi già chỉ sợ ngay cả chính ông ta cũng không thể vẽ được được một tác phẩm phong cách như vậy.
Hoàng Nhàn Vân nói: Sáu tác phẩm này đều là những tác phẩm đắc ý nhất của sư phụ năm đó, khi tôi học tập dưới môn hạ của sư phụ, người đã đưa cho tôi.
La Tuệ Ninh nói: Tiên sinh năm đó coi trọng anh hơn tất cả đồng môn.
Hoàng Nhàn Vân vẻ mặt hổ thẹn nói: Là tôi có lỗi với tiên sinh, là tôi cô phụ sự kỳ vọng của tiên sinh. Y lại lấy ra một tấm chi phiếu một ngàn vạn nhân dân tệ đưa cho La Tuệ Ninh: La phu nhân, tôi rất hối hận, trượt chân một cái là thành thiên cổ hận, hiện giờ tiên sinh đã cưỡi hạc về tây, tôi muốn ở trước mặt người nói một tiếng xin lỗi cũng không được, tôi xin quyên khoản tiền này cho hội từ thiện của tiên sinh, giúp tiên sinh làm một chút việc thiện, coi như là biểu đạt sự tưởng nhớ và xin lỗi đối với tiên sinh.
La Tuệ Ninh do dự một chút rồi lắc đầu nói: Khoản tiền này tôi không thể nhận! Bởi vì Thiên Trì tiên sinh đến chết vẫn không tỏ vẻ muốn tha thứ cho Hoàng Nhàn Vân, cho nên tiền của y La Tuệ Ninh không thể nhận, trong mắt Trương Dương thì chỗ tiền này nên cầm, dù sao thằng ôn này cũng dựa vào bán đồ dỏm mà kiếm được nhiều tiền như vậy, mang tiền của hắn đi làm từ thiện cũng nên. Cái này có liên quan tới nguyên tắc ứng đối bóc vò đường bên ngoài rồi ném lại viên đạn cho đối phương của hắn, nhưng La Tuệ Ninh không phải là Trương Dương, bà ta có chuẩn tắc của bà ta.
Hoàng Nhàn Vân thấy La Tuệ Ninh cố ý không nhận thì cũng chỉ đành thôi, ở trong Hương Sơn biệt viện gần một giờ, dập đầu cũng không ít, rơi lệ cũng không ít, nhưng La Tuệ Ninh ngay cả một ly trà cũng không mời y uống. Hoàng Nhàn Vân cuối cùng chỉ có thể ủ rũ trở về.
Nhìn thấy tao ngộ của Hoàng Nhàn Vân, Trương Dương bỗng nhiên ngộ một đạo lý, người ở trong hoàn cảnh đặc biệt sẽ thay đổi, Hoàng Nhàn Vân trước mắt là một ví dụ, Tang Bối Bối cũng là một ví dụ, nếu không phải Chương Bích Quân hại chết anh trai Triệu Quân của cô ta, cô ta cũng sẽ không làm ra chuyện ăn miếng trả miếng như bắt cóc Chương Duệ Dung, lại không biết cô ta hiện tại như thế nào rồi? Chương Duệ Dung có còn sống hay không?
Chương Duệ Dung nghe thấy tiếng trực thăng trên đỉnh đầu, mỗi lần cô ta đều tràn ngập hy vọng, nhưng đến cuối cùng theo sự đi xa của trực thăng, nội tâm lại trở nên vô cùng buồn bã. Tay chân cô ta đều bị trói, miệng cũng bị bịt, không nhìn thấy tình cảnh bên ngoài cũng không phát ra được thanh âm gì, máy tính giờ quả bom không ngừng nhảy, từ khi Tang Bối Bối khởi động thiết bị bom hẹn giờ tới hiện tại chắc đã qua được ba tiếng, hương vị tử vong càng lúc càng đậm, Chương Duệ Dung tựa hồ nhìn thấy mình bị nổ tan xác, cô ta không muốn chết, cô ta còn trẻ, cô ta còn khát khao một cuộc sống hạnh phúc, trong đầu cô ta nghĩ đến nhiều nhất chính là nụ cười ấm áp của Thường Lăng Phong, Chương Duệ Dung cảm thấy mình ở trước mặt cô luôn rất yếu đuối, cô theo lý nên nói thẳng với Chương Bích Quân rằng, mình yêu Thường Lăng Phong, mình muốn gả cho anh ta, nhưng cô ta còn có cơ hội như vậy ư?