Mục lục
Y Đạo Quan Đồ - Thạch Chương Ngư (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Viên Hiếu Thương rót đầy rượu cho Trương Dương: Bí thư Trương, tôi nói một câu không nên nói, Văn Hạo Nam cũng không coi anh như huynh đệ. Hắn không phải đang cố ý xúi giục, hắn là nói sự thật. Viên Hiếu Thương luôn luôn tại chú ý tới nhất cử nhất động của Văn Hạo Nam, từ sau khi Văn Hạo Nam tới Bắc Cảng thượng nhiệm, hắn đã ôm cừu hận rất lớn với Văn Hạo Nam, đây không chỉ là vì Văn Hạo Nam thay thế vị trí của đại ca Viên Hiếu Công của hắn, mà là vì Văn Hạo Nam đã chạm đến lợi ích thiết thân của hắn. Lần này hắn thiết kế Phan Cường đối phó Văn Hạo Nam, ý đồ để bọn họ cá chết lưới rách, nhưng cuối cùng vẫn không đạt được mục đích, không thể không nói là một chuyện khiến hắn đáng tiếc. Khiến hắn không tưởng được là, thông qua chuyện lần này, ngược lại khiến quan hệ giữa Trương Dương và Văn Hạo Nam họa vô đơn chí, hiện giờ giữa hai người đã triệt để đứng ở thế đối lập, Trương Dương trong khoảng thời gian này rõ ràng đang thất bại, bởi vì hắn và Sở Yên Nhiên chia tay, mất đi chỗ dựa hữu lực của Tống Hoài Minh, mà quan hệ ác liệt của hắn và Văn Hạo Nam cũng đã ảnh hưởng nghiêm trọng tới tình cảm của hắn và Văn gia, nếu không, Trương Dương sao lại tìm hắn và Trần Cương uống rượu.

Thật sự là thiên ý trêu người, Viên Hiếu Thương cho rằng rất nhiều chuyện đều là nhất định, bắt đầu từ buổi tối ngày đó Trương Dương lỡ tay giết chết Tang Bối Bối, hắn đã lâm vào một ma chú, trên sự nghiệp và tình cảm đều là liên tiếp bại lui, Viên Hiếu Thương tin vào số, nhưng hắn không phải là người cam tâm cúi đầu trước vận mệnh, hắn thủy chung cho rằng, khi điều xấu tới thì phải làm gì đó, có lẽ sẽ có chuyển cơ, giữa hắn và Trương Dương, trừ lần hủy thi diệt tích đó ra thì cũng chưa thực sự trao đổi chuyên sâu, trước đây hắn vẫn cho rằng mình và Trương Dương là hai loại người khác nhau, Trương Dương là quan, còn hắn là tặc, cái gọi là thương nhân chỉ chẳng qua là hiện tượng giả của hắn với bên ngoài mà thôi. Bọn họ có thể tránh trở thành kẻ địch, nhưng tuyệt đối không thể trở thành bằng hữu thành thật với nhau, thậm chí sau khi Trương Dương cứu con hắn, Viên Hiếu Thương cảm kích hắn, thậm chí tôn kính hắn, nhưng trong lòng vẫn đề phòng hắn, tất cả phát sinh sau khi Trương Dương lỡ tay giết chết Tang Bối Bối. Viên Hiếu Thương bỗng nhiên phát hiện Trương Dương và mình đã trở thành người chung đường. Người sống trên đời thực sự như đi trên băng mỏng, không cẩn thận thì sẽ biến thành một loại người khác.

Trương Dương nói: Phải bắt hắn rời khỏi Bắc Cảng. Khi hắn những lời này, hai mắt lộ ra sát khí âm lãnh.

Trên điểm này, bất kể là Trần Cương hay là Viên Hiếu Thương đều có cái nhìn chung với Trương Dương.

Trần Cương nói: Văn Hạo Nam làm việc quá mức cấp tiến, loại người như hắn căn bản sẽ không để người khác trong mắt, cho rằng người khác đều đang cầu hắn. Nhận thức trên thế giới này chỉ có hắn là chính xác, căn bản là không nghĩ tới cảm thụ của người khác.

Trương Dương tuy rằng biết Trần Cương đang rắp tâm xúi giục. Nhưng những lời này của Trần Cương quả thực đã nói trúng khuyết điểm của Văn Hạo Nam.

Viên Hiếu Thương nói: Tôi nghe nói người bắt cóc tên là Phan Cường. Là con nuôi của Đinh Cao Sơn.

Trần Cương nói: Kể ra thì Phan Cường này cũng là hạng si tình, vì Đinh Lâm mà không ngờ có thể bí quá hoá liều, bất kể hắn đã làm gì, chỉ chuyện này mà nói thì thằng ôn này cũng được coi là hán tử.

Trương Dương nói: Hắn không cao minh bằng Văn Hạo Nam.

Viên Hiếu Thương nói: Hai chữ Cao minh là kiến nhân kiến chí, trong chuyện lần này không phải so đấu ai cao minh hơn. Mà là ai vô tình hơn, bọn họ đều là bắt cóc. Trong tay Phan Cường có nữ nhân của Văn Hạo Nam, mà trong tay Văn Hạo Nam cũng đã khống chế Đinh Lâm. Nói một cách so sánh thì Văn Hạo Nam là cảnh sát, hắn chịu nhiều trói buộc hơn, theo lý thuyết thì Phan Cường chiếm ưu thế mới đúng, nhưng kết quả chúng ta nhìn thấy lại không như vậy.



Trương Dương không nói gì, trong chuyện này sự kiên quyết quyết đoán của Văn Hạo Nam cũng nằm ngoài sự tưởng tượng của hắn, Văn Hạo Nam kiên quyết quyết đoán như vậy, chỉ có một giải thích, tình cảm của Văn Hạo Nam đối với Sophia không hề sâu tới mức không thể bỏ được cô ta, Văn Hạo Nam thủy chung không quên tình cảm đối với Tần Manh Manh.

Trần Cương nói: Văn gia đối với chuyện lần này có phản ứng gì không? Hắn lưu ý tới biến hóa vẻ mặt của Trương Dương.

Trương Dương cười nói: Anh hy vọng có phản ứng gì có?

Trần Cương nói: Nếu là con tôi gặp phải loại chuyện này thì tôi tuyệt đối sẽ không để hắn tiếp tục ở lại, con người ai cũng có tư tâm, Văn gia có năng lực này, hơn nữa loại con cháu quan lớn giống như Văn Hạo Nam, mục đích bọn họ xuống dưới cũng chỉ là vì rèn luyện, để giành vốn chính trị cho về sau, chứ không phải là làm việc bất chấp tính mạng.

Trương Dương nói: Văn Hạo Nam là người rất cố chấp.

Chưa tới phút cuối chưa thôi, nhưng hắn nếu cứ tiến về phía trước thì chính là biển lớn. Viên Hiếu Thương ý vị thâm trường nói.

Trần Cương nói: Đã có người đưa tài liệu của nữ nhân quán bar đó tố cáo đến chỗ tôi, thì sẽ có thể tiến thêm một bước khuếch đại, bí thư Trương, tôi thấy chuyện này nhất định không thể khinh thường.

Trương Dương cầm chén rượu lên nhấp một ngụm rồi nói khẽ: Theo anh thì ai có khả năng nhất làm chuyện này có khả năng nhất?

Trần Cương nói: Tôi thấy chuyện này rất có thể có liên quan tới thư ký của Cung Kì Vĩ.

Trương đại quan nhân đập thật mạnh chén rượu lên bàn: Giang Nhạc, nếu thực sự là hắn thì tôi sẽ không bỏ qua cho thằng chó này đâu.



Tối hôm đó Viên Hiếu Thương an bài bọn họ ở Hòa Hi Viên, Trương Dương tới trước cửa phòng mình, một nữ chiêu đãi viên mặc kimônô mỉm cười rồi khom người nói với hắn: Trương tiên sinh, lão bằng hữu của ngài ở suối hoa mai chờ ngoài tới.

Trương đại quan nhân hơi ngẩn ra: Bằng hữu của tôi ư? người hắn nghĩ đến đầu tiên chính là Trần Cương và Viên Hiếu Thương, nhưng bọn họ vừa mới chia tay, theo lý thuyết thì bọn họ sẽ không muốn nói chuyện riêng với mình vào lúc này.

Nữ lang Nhật Bản đó cười cười gật đầu.


Trương Dương nói: Ai thế?


Cô ta sẽ nói với ngài.


Trương Dương lắc đầu, mang theo sự mê hoặc theo nữ lang Nhật Bản này tới suối hoa mai, suối trăng non là một biệt thự suối nước nóng, cũng ở cùng một khu vực, có điều trước đó đã được người ta đặt rồi, đi vào trong đó thì nhìn thấy bên trong là năm suối nước nóng và nhà gỗ kiểu Nhật tạo thành, khách nhân vào ở đây có thể hưởng suối nước nóng của nơi này, nghe nói suối nước nóng hoa mai chất nước là tốt nhất trong Hòa Hi Viên.


Ánh trăng rất đẹp, tinh thuần không xen lẫn một chút tạp chất nào, vô thanh vô tức, giống như thủy ngân, làm cho mỗi một cành cây ngọn cỏ của nơi này đều phủ lên một tầng ánh sáng bạc, Trương Dương đi lên hành lang gấp khúc của nhà gỗ, bỏ guốc gỗ, nữ lang Nhật Bản đó mở cửa phòng về phía cười cười với hắn, ý bảo tự hắn đi vào.


Trương Dương đi vào trong nhà gỗ, nhìn thấy hai nữ lang Nhật Bản đứng đó, khom người chào hắn , sau đó thì chủ động giúp hắn thay áo tắm.


Trương đại quan nhân nghĩ thầm, tín tổng cộng thì hôm nay ngâm ba lần rồi.


Đi vào bên trong, hơi nước lượn lờ, bên trong là một suối nước nóng hình dạng hoa mai, một vị nữ lang xinh đẹp vô cùng đang ngồi trong đó, ánh mắt tươi cười nhìn chăm chú vào Trương Dương.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK