La Tuệ Trữ gật đầu, nhẹ giọng nói: Gọi điện thoại cho Mộng Viện à?
Trương Dương gật đầu.
Tình huống con bé thế nào?
Trương Dương nói: Tình huống trên cơ bản đã ổn định, nhiệt độ cơ thể bình thường, bệnh trạng đã ở từng bước giảm bớt, hẳn là tiến vào thời kỳ dưỡng bệnh, tình huống của vài bệnh nhân Nam Tích cũng đều rất ổn định, bệnh tình cũng không có dấu hiệu khuếch tán thêm một bước.
La Tuệ Trữ nói: Vậy là tốt rồi! Vô luận từ góc độ nào mà nói, lần này Trương Dương đều là bỏ bệnh nhân của Nam Tích, tới kinh thành vì Văn Quốc Quyền chữa bệnh, từ ánh mắt của người ngoài mà xem, La Tuệ Trữ làm như vậy là có chút ích kỷ, thế nhưng làm vợ của Văn Quốc Quyền, bà phải làm như vậy, ai ai cũng đều có tư tâm, đã từng một lần, bà còn bởi vì của Trương Dương do dự và đến trễ mà cảm thấy tức giận, nhưng khi chuyện tình đi qua, bà một lần nữa hồi tưởng chuyện này, phát hiện mình đối yêu cầu với Trương Dương có chút hà khắc, bà tin tưởng Trương Dương khẳng định sẽ đến, thế nhưng ai ai cũng đều có chuyện của mình, Trương Dương cũng không ngoại lệ, hắn không có khả năng không hề lo lắng không để ý đến Kiều Mộng Viện. La Tuệ Trữ nói: Trương Dương, mẹ vừa rồi nghe được một tin tức, quốc gia đã phát kháng thể của bệnh độc rồi, hiện nay đã trong giai đoạn nghiên cứu, không cần bao lâu là có thể chế tạo ra kháng thể, sản xuất số lượng lớn. La Tuệ Trữ cũng không có tiết lộ phát hiện kháng thể có quan hệ với con gái Văn Linh.
Trương Dương nói: Từ chế tạo ra kháng thể đến sản xuất số lượng lớn sợ rằng còn phải có một đoạn thời gian.
La Tuệ Trữ nói: Ngày hôm nay theo kết quả công bố của tình hình bệnh dịch mà xem, tình hình bệnh dịch khuếch tán đang giảm bớt, tỉ lệ tử vong đã giảm xuống.
Trương Dương cười nói: Chuyện tốt, lúc vừa mới bắt đầu, tình hình bệnh dịch tới quá đột nhiên, giết mọi người trở tay không kịp, theo ý thức phòng dịch của toàn dân đề cao, và biện pháp phòng bệnh được tăng cường, tình huống khẳng định sẽ phát triển theo hướng tốt hơn.
La Tuệ Trữ nói: Bất luận chuyện gì sẽ trở nên càng ngày càng tốt.
Trương Dương nói: Mẹ nuôi, mẹ có phát hiện chị Linh lần này thức tỉnh có khác biệt rất lớn so với lần trước hay không?
La Tuệ Trữ gật đầu, ngẩng đầu, nhìn bầu trời hoàng hôn mênh mông, thở dài nói: Trương Dương, mẹ không dối gạt con, tâm tình của mẹ hiện tại vô cùng kỳ quái, mẹ không ngờ rằng tiểu Linh còn có thể thức tỉnh, lần này con bé không chỉ tỉnh, hơn nữa nhớ tới tất cả, thậm chí ngay cả tất cả chuyện xưa đều nhớ kỹ, con bé thay đổi, trở nên quan tâm mẹ, quan tâm cha của con bé, hình như đứa con gái lúc xưa thuộc về cả nhà đã trở về.
Trương Dương nói: Chuyện tốt mà, mẹ nuôi, mẹ hẳn là vui vẻ mới đúng. Hắn nhìn ra La Tuệ Trữ mê man, thật ra tâm tình của hắn cũng như La Tuệ Trữ.
La Tuệ Trữ nói: Thế nhưng cuối cùng mẹ cảm thấy trên người tiểu Linh có cái gì đó nói không nên lời. . ., nói đến đây La Tuệ Trữ lại không nhịn được thở dài.
Trương Dương nói: Mẹ nuôi, có lẽ là bởi vì tất cả tới quá đột nhiên, cho nên mẹ mới có cảm giác thấp thỏm như vậy, con tin tưởng, không cần bao lâu, các người sẽ khôi phục lại quan hệ lúc xưa, vừa rồi con còn thấy, chị Linh xoa bóp cho mẹ.
La Tuệ Trữ gật đầu, trên mặt lộ ra vài phần ấm áp và cảm động, mười năm trước tới nay, Văn Linh còn chẳng bao giờ chủ động biểu lộ tình cảm với bà như vậy.
La Tuệ Trữ nói: Trương Dương, mẹ cầu con một việc.
Trương Dương cười nói: Mẹ, có việc cứ nói, với con vĩnh viễn không cần phải nói chữ cầu!
La Tuệ Trữ nói: Nếu chuyện bên Nam Tích đã ổn định, mẹ muốn con ở lâu vài ngày, rất nhiều chuyện tôi cũng không biết xử lý thế nào, con ở lại, giúp ta.
Trương Dương nhìn ánh mắt bất lực của La Tuệ Trữ, cố sức gật đầu nói: Mẹ nuôi, con đáp ứng mẹ!
Lý Vĩ vội vã đi tới bên cạnh bọn họ, gã có chút kinh hoảng nói: Phu nhân, nhìn thấy tiểu thư không?
La Tuệ Trữ nghe vậy cả kinh: Tiểu Linh? Con békhông phải ở trong phòng nghỉ ngơi sao?
Lý Vĩ lắc đầu nói: Vừa rồi nghe người ta nói cô ấy lái xe đi!
La Tuệ Trữ kinh hoảng thất sắc, thất thanh nói: Nhanh, nhanh đi tìm con bé về!
Lý Vĩ gật đầu, Trương Dương chủ động nói: Con cũng đi!
La Tuệ Trữ nói: Nhất định phải tìm con bé trở về, mẹ cuối cùng luôn cảm thấy, đứa nhỏ này sau khi tỉnh lại luôn là lạ, ngàn vạn lần không xảy ra chuyện gì mới tốt. Không biết vì sao, La Tuệ Trữ luôn luôn cảm giác được sắp xảy ra đại sự. Trương Dương cầm tay bà nói: Mẹ nuôi, mẹ yên tâm, con nhất định sẽ tìm chị ấy trở về.
Lý Vĩ và Trương Dương đi tới bên ngoài, Trương Dương đề nghị bọn họ phân nhau đi tìm, dù sao Văn Linh không nói một tiếng liền đi, không ai biết cô ấy đi nơi nào.
Lý Vĩ nói: Được, ta đi trung tâm hồi phục và trong nhà, cậu đi tìm chổ cô ấy có thể xuất hiện.
Trương Dương gật đầu, hắn có loại dự cảm mạnh mẽ, Văn Linh sẽ không đi trung tâm hồi phục, càng không đi qua nhà cô ấy.
Hai người phân nhau hành động, Trương Dương lái ô-tô đi Loạn Không Sơn, lúc trước hắn ở Loạn Không Sơn đã từng nhiều lần bị tập kích, hiện tại chuyện này đã cơ bản sáng tỏ, hắn tin tưởng kẻ tập kích kia là Văn Linh, nếu như nói Văn Linh lần này sống lại đã khiến cho cô ấy hoàn toàn thức tỉnh, như vậy lần trước mình cứu tỉnh cô ấy, tỉnh lại cũng một linh hồn khác, nếu như đổi thành người khác nhất định sẽ cho rằng loại suy nghĩ này là hoang đường và khó tin cỡ nào, nhưng Trương Dương thí khác, bản thân hắn có qua kinh nghiệm như vậy, nếu loại sự tình này có thể phát sinh trên người của mình, cũng có thể phát sinh trên người của người khác. Trương Dương thậm chí cho rằng, một linh hồn vốn không thuộc về Văn Linh đã chiếm thân thể của cô ấy, thông qua cô ấy hành động, hiện tại Văn Linh rốt cục sống lại, thế nhưng từ biểu hiện hiện tại của cô ấy mà xem, tất cả phát sinh tại trên người cô ấy còn phức tạp hơn nhiều.
Rời trại an dưỡng Hương Hà không bao lâu, màn đêm cũng đã phủ xuống, cùng theo tới chính là một trận mưa xuân, Trương Dương lái xe jeep trực tiếp chạy về hướng Loạn Không Sơn, lúc tiến vào đường núi gần Loạn Không Sơn, mưa đã lớn, bởi vì là buổi tối, đường núi chật hẹp trơn trợt, Trương Dương phải giảm tốc độ xe, dựa vào ký ức của mình, Trương Dương đi tới mỏ đá Long Tích, chỗ mỏ đá này vẫn tiếp tục bỏ hoang.
Trương Dương đi tới trước mỏ đá, thấy được một chiếc xe jeep quân dụng, hắn mở cửa xe đi xuống phía dưới, đi tới trước chiếc xe lấy đèn pin chiếu chiếu vào bên trong, nhưng phát hiện bên trong không có ai.
Trương Dương đi về hướng cửa lớn mỏ đá, đi không xa, đường cũng đã hết, Trương Dương lấy đèn pin chiếu chiếu mặt đất ướt át, phát hiện trên mặt đất không có vết chân, biểu hiện cho thấy, hẳn là không ai đến nơi đây, nhưng Trương đại quan nhân không cho là như vậy, một người có võ công trác tuyệt, có thể đi qua mà không để lại dưới bất luận vết tích gì, hắn chậm rãi đi đến hướng thủy đàm giữa mỏ đá, đèn pin chiếu bốn phía: Có người không? Trương Dương trầm giọng nói, âm thanh của hắn quanh quẩn trong sơn dã vắng vẻ, đáp lời hắn chỉ có tiếng mưa gió càng ngày càng mạnh.