Trương Dương nói: Tân Hải thuộc sự quản hạt của Bắc Cảng không phải là giả, nhưng Bắc Cảng là thành thị thượng cấp của chúng ta, nên duy hộ lợi ích của Tân Hải chúng ta, nếu bọn họ ngay cả điểm này cũng không làm được thì như vậy còn có tư cách gì mà quản lý chúng ta? Những lời này của Trương đại quan nhân nói rất có khí phách, một đám thường ủy nghe mà hết hồn, thằng cha này chắc không phải muốn tạo phản chứ? Sao nghe ý tứ trong lời nói của hắn cứ như là muốn thoát ly khỏi sự quản lý của Bắc Cảng vậy?
Hứa Song Kì nói: Bí thư Trương, tôi cho rằng hiện tại vẫn không thích hợp để làm lễ đặt móng, nhất là ở nơi mẫn cảm như góc Thương Gia, nếu chúng ta làm như vậy, khẳng định sẽ trở nên gay gắt với Thái Hồng và mâu thuẫn với thị lý, tôi thấy hay là cứ hiệp thương giải quyết, chờ lễ mừng qua rồi sẽ hiệp thương giải quyết, tỉnh trưởng Chu lần này tới đây cũng là một cơ hội, chúng ta có thể nói suy nghĩ của mình với y, tranh thủ đạt được sự ủng hộ của tỉnh trưởng Chu.
Trương Dương nói: Góc Thương Gia tồn tại tranh luận ư? Tôi đặt móng ở đất của mình, mười kilomet vuông đất đó viết rất rõ ràng chính là thuộc thành phố Tân Hải chúng ta, Bắc Cảng thì sao? Bọn họ cũng không có quyền vạch lại biên giới cho chúng ta.
Bí thư Ủy ban chính pháp tân nhiệm Trình Diễm Đông nói: Bí thư Trương, ở điểm này tôi cũng cho rằng chúng ta nên tiến hành theo tuần tự, làm lễ đặt móng có thể khiến thị lý tức giận hay không, có thể khiến mâu thuẫn lên tới mức không thể vãn hồi hay không? Có nên để sau lễ mừng mới cân nhắc chuyện này không?
Trương Dương nói: Nếu nói chuyện góc Thương Gia là thùng thuốc nổ, vậy thì sớm muốn gì cũng sẽ có người dẫn nổ nó, tôi không ngại sắm vai kẻ tiêu phong, tôi hiện tại có thể nói rõ với mọi người rằng, Thái Hồng đã đạt thành hiệp nghị chuyển nhượng với tập đoàn Hoa Quang, tập đoàn Hoa Quang đã chuyển nhượng năm trăm mẫu ở phía bắc cảng Phước Long cho Thái Hồng, mấy ngày nữa sẽ ký hợp đồng, năm trăm đất này thuộc phạm vi trung tâm của khu bảo lưu thuế nhập khẩu Tân Hải chúng ta, mục đích Thái Hồng mua khu đất này tuyệt đối không phải là để làm phát triển, mà là muốn dùng khu đất này để tiến hành làm khó dễ và áp chế chúng ta, muốn lợi dụng quyền sở hữu khu đất này để bức bách tôi từ bỏ góc Thương Gia.
Hứa Song Kì nói: Bí thư Trương, nếu Thái Hồng thật sự làm như vậy, chuyện sẽ rất phiền toái.
Trương Dương nói: Người của đảng như chúng trước giờ không sợ bất kỳ sự áp chế nào, tôi hôm nay xin được nói rõ ở đây, Thái Hồng dám ở chế tạo chướng ngại đối với xây dựng khu bảo lưu thuế nhập khẩu, chính là kẻ địch của toàn bộ Tân Hải, chính là kẻ địch của nhân dân, chính là kẻ địch của quốc gia. Bản lĩnh chụp mũ của Trương đại quan nhân lại có đề thăng.
Hứa Song Kì nói: Tóm lại, tôi không tán thành khiến mâu thuẫn trở nên gay gắt, trong tình trạng trước mắt cần phải áp dụng biện pháp hiệp thương để giải quyết, dù sao chuyện vẫn chưa đến tình trạng không thể vãn hồi.
Trương Dương nói: Khi một xí nghiệp có gan đi áp chế chính phủ, chứng tỏ người lãnh đạo của xí nghiệp này không thể nhận rõ được vị trí của mình, chính phủ là gì? Là cơ quan nhà nước, là người đại biểu cho lợi ích của nhân dân, chúng ta nếu lần này nhượng bộ, về sau sẽ xuất hiện càng lúc càng nhiều Thái Hồng hơn, vấn đề nguyên tắc thì một bước cũng không nhường, lễ đặt móng thế ắt phải làm, tôi muốn thông qua chuyện này để nói với mọi người, không ai có thể tổn hại tới lợi ích của Tân Hải, không ai có thể cản trở sự phát triển của Tân Hải!
Các thường ủy toàn bộ đều trầm mặc, tất cả mọi người đã ý thức được, Trương Dương đã bày ra tư thế chính thức tuyên chiến với Thái Hồng, mà Thái Hồng trước mắt vẫn chưa thấy có bất kỳ động tác nào.
Trương Dương nói với bộ trưởng tuyên truyền Vương Quân Cường: Đồng chí Quân Cường, bắt đầu từ ngày mai, anh phải an bài phát lại tin tức tiêu điểm của đài truyền hình trung ương hôm nay, phải trọng điểm tuyên truyền nguy hại của ô nhiễm công nghiệp, phải để người dân Tân Hải thấy rõ tính nghiêm trọng của ô nhiễm.
Vương Quân Cường gật đầu, thật ra trước đó Trương Dương cũng đã bảo y chế tác phim chuyên đề về phương diện này, thằng cha này là muốn phát động thế công dư luận.
Hứa Song Kì thầm thở dài, Trương Dương không nghi ngờ gì nữa là một phần tử hiếu chiến cuồng nhiệt, lần này chiến tranh căn bản chính là hắn khơi mào trước tiên, hắn muốn tiên hạ thủ vi cường.
Sau khi cuộc họp thường ủy chấm dứt, Trương Dương và Trình Diễm Đông đi cùng nhau, Trình Diễm Đông nói: Bí thư Trương, anh sao cứ phải lựa chọn dẫn nổ thùng hỏa dược này vào đúng lễ mừng?
Trương đại quan nhân cười nói: Anh hoài nghi quyết tâm của tôi ư?
Trình Diễm Đông nói: Vậy thì cũng không phải, anh trước giờ đều là người dám nói dám làm, chỉ là tình thế hình như không lạc quan lắm, phía Thái Hồng tóm lấy năm trăm mẫu đất đó, lãnh đạo thành phố Bắc Cảng khẳng định là đứng ở bên phía Thái Hồng, thái độ của tỉnh trưởng Chu cũng không rõ ràng, nếu tỉnh trưởng Chu cũng đứng ở phía bọn họ thì anh kiên trì đặt móng lễ đặt móng ở góc Thương Gia, chẳng phải là sẽ gặp phải cục diện bốn bề thọ địch ư?
Trương Dương nói: Đạo lý thường thường là nắm giữ trong tay một số ít người, đất của góc Thương Gia là của chúng ta, tôi dựa vào gì mà phải hy sinh lợi ích của mình để thành toàn cho bọn họ? Thái Hồng cho rằng từ chỗ Hoa Quang chiếm được năm trăm mẫu đất đó là có thể cò kè mặc cả với tôi ư? Nằm mơ đi! Nơi này là Tân Hải, tất cả hành vi kinh doanh của bọn họ đều phải tôn trọng lợi ích của chúng ta, tôi không có hứng thú chơi âm mưu với bọn họ, tôi muốn minh đao minh thương đánh với họ! Triệu Vĩnh Phúc nếu có gan thì cứ nhằm vào tôi mà chơi!
Trình Diễm Đông nhắc nhở Trương Dương: Người ta là cán bộ cấp phó tỉnh, cho dù là bí thư Tống cũng phải nển mặt hắn vài phần, anh không sợ hắn trả thù anh ư?
Trương Dương nói: Không làm việc trái với lương tâm thì không sợ quỷ gõ cửa, chuyện này chúng ta chưa chắc đã hoàn toàn không có phần thắng, chờ ngày mai tỉnh trưởng Chu tới đây, tôi sẽ thử thái độ của hắn một chút.
Trương đại quan nhân không phải mù quáng khinh xuất, hắn cũng biết muốn giành được thắng lợi trong chuyện góc Thương Gia thì nhất định phải được tỉnh lý ủng hộ, Tống Hoài Minh trong chuyện này không tiện tỏ thái độ, một là bởi vì Trương Dương là con rể tương lai của y, thứ hai lúc trước Thái Hồng đến Bắc Cảng xây dựng phân nhà máy là y giật dây. Trương Dương đã sai người mang quy hoạch của khu bảo lưu thuế nhập khẩu cho Tống Hoài Minh, có điều cho tới bây giờ Tống Hoài Minh vẫn không tỏ thái độ gì, không tỏ thái độ thì thì có nghĩa là Tống Hoài Minh ngầm đồng ý với hành vi hiện tại của hắn, nếu không thì Tống Hoài Minh đã sớm tìm hắn khởi binh vấn tội rồi.
Trương Dương sở dĩ quyết định làm lễ đặt móng khu bảo lưu thuế nhập khẩu vào ngày cử hành lễ mừng, là vì hắn muốn dẫn nổ tất cả mâu thuẫn, thân là bí thư thị ủy Tân Hải, công tác chờ hắn đi hoàn thành có rất nhiều, hắn không có thời gian cũng không có hứng thú vĩnh viễn chơi đùa với Triệu Vĩnh Phúc, Chu Hưng Dân là tỉnh trưởng Bình Hải, từ thân phận và địa vị của y mà nói, do y đứng ra tỏ thái độ là thích hợp nhất.
Có điều Trương Dương cũng không nắm chắc tuyệt đối có thể thuyết phục Chu Hưng Dân đứng ở lập trường của mình hay không.
Trình Diễm Đông vốn định đề nghị cùng Trương Dương đi ăn khuya, nhưng di động của Trương Dương lại đổ chuông, hắn nhìn nhìn dãy số, không ngờ là Tang Bối Bối gọi tới, Trương Dương đi sang một bên mới bắt máy.
Giọng nói của Tang Bối Bối có chút trầm thấp, cô ta nói khẽ: Trương Dương, có người theo đuôi tôi!
Trương Dương lập tức trở nên khẩn trương: Bao nhiêu người?
Tang Bối Bối nói: Ba người, tôi hiện tại vừa mới tan ca, bọn họ vẫn đi theo tôi.
Trương Dương nói: Liệu có nguy hiểm không?
Tang Bối Bối nói: Bọn họ có gặp nguy hiểm hay không mới đúng, tôi hiện tại đã lấy xe rồi, tôi định dẫn họ đi.
Trương Dương nói: Cô cẩn thận một chút, không thấy không ổn thì báo cảnh sát, nhất định phải chú ý tới an toàn của mình.
Tang Bối Bối nói: Anh có hiểu thế nào là dụ địch xâm nhập hay không, không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con, tôi cũng muốn xem xem chúng muốn làm gì.
Trương Dương nói: Cô đừng mạo hiểm, tôi tới đây.
Tang Bối Bối nói: Biết rồi, anh yên tâm đi, có tình huống gì tôi sẽ gọi điện thoại lại cho anh. Nói xong cô ta liền gác máy.
Trương Dương vẫy vẫy tay với Trình Diễm Đông, Trình Diễm Đông nói: Chuyện gì vậy?
Trương Dương nói: Đi, theo tôi tới Bắc Cảng một chuyến.
Trình Diễm Đông ngạc nhiên nói: Đã muộn thế này rồi, sao đột nhiên lại muốn tới Bắc Cảng.
Trương Dương nói: Có bằng hữu gặp chút phiền toái, anh đừng quản nhiều như vậy, cứ theo tôi là được.
Trình Diễm Đông lấy, cùng Trương Dương tới Bắc Cảng, không bao lâu Tang Bối Bối lại gọi điện thoại tới: Trương Dương, hai chiếc xe đi theo tôi, tôi thấy là muốn gây chuyện với tôi, hiện tại tôi ở gần đường Bích Ba, trên người tôi mang theo máy truy tung, thiết bị lần trước tôi đưa cho anh có thể trong phạm vi ba km vuông tìm được vị trí của tôi.