Mục lục
Y Đạo Quan Đồ - Thạch Chương Ngư (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiết lão nói: Cậu đề nghị tôi phẫu thuật!

Trương Dương lắc đầu: Tình huống của ngài cũng không thích hợp phẫu thuật, hơn nữa căn cứ vào tình huống mà tôi nắm được, thân thể của ngài chỉ sợ không chỉ tồn tại vấn đề ở gan.

Tiết lão nói: Nói như vậy, tôi chỉ còn đường chết? ông ta cũng không sợ chết, trong những ngày này đã nghĩ tới kết quả xấu nhất. Xem ra ông ta phải triệu tập con cháu về bên cạnh, dặn dò hậu sự.

Trương Dương nói: Thứ cho tôi nói thẳng, nếu ngài không gặp tôi thì quả thực là như vậy, nhưng hiện tại ngài đã gặp tôi.

Tiết lão nhìn thẳng vào hai mắt của Trương Dương, không biết thằng ôn này kế tiếp sẽ nói gì?

Trương Dương nói: Tôi có thể cứu ngài, để ngài sống khỏe mạnh thêm ba mươi năm thì tôi không dám nói, có điều năm ba năm thì chắc không có vấn đề gì.

Tiết lão nửa tin nửa ngờ những lời này của Trương Dương, ông ta nói khẽ: Thật ư? cậu không phải là đang lừa cho tôi vui chứ?

Lừa ai thì lừa chứ tôi không dám lừa ngài đâu!

Tiết lão nói: Tôi cũng không cần phải sống thêm năm ba năm, một năm là đủ rồi, để tôi có thể nhìn thấy cháu ngoại của tôi được sinh ra, để tôi tận mắt nhìn thấy Hongkong trở về.

Trương Dương cười nói: Chỉ nhìn thấy Hongkong trở về thì sao? Ít nhất còn phải nhìn thấy Macao trở về, Tiết lão, ngài thấy con người tôi có đáng tin không?

Tiết lão cười nói: Tôi không biết cậu, chúng ta mới lần đầu tiên gặp mặt. Có điều, nếu cháu gái tôi đã nguyện ý kết bái với cậu, đủ để chứng minh nhân phẩm của cậu không tồi.

Trương đại quan nhân rất hài lòng về đánh giá của Tiết lão đối với mình, hắn nói với Tiết lão: Tôi trong khoảng thời gian này học tập ở trường đảng, vừa hay có thời gian chữa bệnh cho ngài.

Tiết lão nói: Cậu nắm chắc mấy phần?

Trương Dương Trương Dương: Tôi nếu không thì không dám giúp ngài chữa bệnh đâu! Thằng ôn này trước giờ đều có lòng tin siêu cường, nhìn thấy hắn tự tin như vậy, ngay cả Tiết lão cũng dấy lên chút hy vọng, ông ta nói khẽ: Tóm lại tôi rất kháng cự phẫu thuật, cậu tạm thời cố khiến ngựa chết thật ngựa sống đi.



Trương Dương nói: Tôi cũng không dám so sánh ngài như vậy, ngài là trâu, con trâu vàng già của cách mạng.

Tiết lão không nhịn được liền bật cười.

Trương Dương nói: Tôi chữa bệnh chắc ngài thì được, có điều ngài trước tiên phải đáp ứng tôi mấy điều kiện.

Tiết lão nói: Điều kiện gì? Chuyện Trái với nguyên tắc thì tôi không làm đâu!

Trương Dương cười nói: Ngài yên tâm, chuyện trái với nguyên tắc thì tôi cũng không dám nói với ngài, thứ nhất, trong lúc chữa bệnh, ngài phải nghiêm khắc làm theo những gì tôi nói, đầu tiên là bỏ rượu, sau đó án chiếu theo kế hoạch nghỉ ngơi mà tôi đề ra cho ngài để sinh hoạt, thứ hai, ngài phải giữ bí mật giúp tôi, chuyện tôi trị bệnh giúp ngài, chỉ có trời biết tôi biết ngài biết, người thứ ba không được biết, kể cả cháu gái bảo bối của ngài.

Tiết lão gật đầu nói: Tôi cũng đang muốn nói chuyện này, muốn nhờ cậu giữ bí mật cho tôi, xem ra hai chúng ta nghĩ giống nhau rồi.

Trương Dương nói: Tôi giúp ngài chữa bệnh không thể một lần là thành công, cho nên trong khoảng thời gian này sẽ thường xuyên tới nhà ngài, chúng ta phải nghĩ biện pháp, không thể để cho người khác nghi ngờ.

Tiết lão nói: Cậu trẻ tuổi, đầu óc nhanh nhậy, cậu nghĩ đi.

Trương Dương nói: Như vậy, ngài nói là thấy thư pháp của tôi rất đẹp, cho nên lãnh giáo tôi, để tôi làm lão sư thư pháp của ngài.

Tiết lão nói: Gì cơ? Cậu làm lão sư thư pháp cho tôi á? Lúc tôi dùng bút lông viết chữ cậu sợ rằng còn chưa được sinh ra đâu. Tiết lão rất tự tin với trình độ thư pháp của mình, làm quan cả đời, đề chữ cả đời, đến chỗ nào viết chữ mà phía sau không phải là đầy tiếng nịnh nọt, không ngờ thằng ôn này đòi làm lão sư thư pháp cho mình, đúng là nói vống mà không biết xấu hổ.

Trương Dương nói: Đây chỉ là cơ thôi! Chỉ cần người khác tin là được!

Tiết lão nói: Mấy chuyện cậu nói tôi nhớ kỹ rồi, còn có điều kiện khác không?

Trương Dương nói: Còn một điều kiện, tôi nếu trị bệnh cho ngài, ngài có thể ngoại lệ một lần, viết chữ Đại Minh xuân cho tôi không?



Tiết lão bật cười bật cười ông ta ý vị thâm trường nói: Chỉ cần tôi còn có cơ hội uống rượu thêm vài năm, viết ba mươi chữ cho cậu cũng chả sao?

Sinh mệnh trong mắt bất kỳ ai cũng là vô giá, cho dù Tiết lão cũng không thể ngoại lệ, trước khi Trương Dương đi đã viết xuống một bức phương thuốc cho Tiết lão, bảo Tiết lão từ hôm nay trở đi kiêng rượu, ba ngày sau sẽ tới tiến hành trị liệu lần đầu tiên cho Tiết lão.

Tiết Vĩ Đồng biết chuyện ông nội mời Trương Dương Trương Dương làm lão sư thư pháp thì vô cùng cao hứng, cô ta biết ông nội rất thích thư pháp, trước đây cô ta cũng biết Trương Dương viết chữ rất khá, chỉ không rõ lắm ông nội tối nay đã nói chuyện với Trương Dương về trình độ nào của thư pháp? Tiết Vĩ Đồng tiễn Trương Dương ra ngoài cửa khu nhà, Trương Dương hẹn cô ta ba sau sẽ lại tới tái khám cho Tiết Anh Hồng.

Trương Dương quyết định giúp Tiết lão chữa bệnh cũng không chỉ là muốn bán một cái nhân tình cho ông ta, hắn và Tiết Vĩ Đồng là huynh muội kết bái, trong lòng Trương Dương Tiết lão cũng như trưởng bối của mình, hắn giúp Tiết lão cũng không có mục đích đặc biệt gì, giống như lúc trước hắn chữa bệnh cho Kiều lão thôi, đối với những nhà cách mạng của thế hệ trước, Trương đại quan nhân từ trong đáy lòng rất tôn kính và bội phục, chỉ cần mình có thể giúp được bọn họ thì hắn nhất định sẽ làm hết sức. Trương Dương cũng không nắm chắc mười phần có thể chữa khỏi bệnh nan y này của Tiết lão, nhưng hắn tin rằng có thể kéo dài sinh mệnh của Tiết lão. Chỉ cần hắn có thể khống chế được sự phát triển của khối u, điều dưỡng tốt thân thể của Tiết lão, lão gia tử sống thêm vài ba năm chắc không có bất kỳ vấn đề gì.

Trong mắt giáo viên và sinh viên của trường đảng Trung ương, Trương Dương là tên không làm việc đàng hoàng, sau khi nhập học vài ngày thì hắn cơ hồ không đi học, đa số thời gian đều là Tôn Đông Cường giúp hắn điểm danh, cũng may kỷ luật của trường đảng không tính là quá nghiêm khắc, loại đào tạo tính chất này chủ yếu là cấp cho các cán bộ một hoàn cảnh để giao tiếp câu thông, những học sinh này học được nhiều nhất cũng chính là kỹ xảo chức vị, về phần năng lực chấp chính thì không được đề thăng nhiều.

Mỗi người đều hiểu rõ đạo lý này, đa số mọi người đều coi trường đảng là nơi để đánh bóng, có kinh lịch từng học tập ở trường đảng Trung ương, về sau sẽ được thêm phần không ít.

Tuần đầu tiên Trương đại quan nhân tới kinh thành trên cơ bản đều bận đi xã giao, tuần này hắn căn bản không tới ký túc xá trường đảng Trung ương, cho nên bí thư huyện huyện Xuân Dương Sa Phổ Nguyên không thể không tiếp nhận sự thật là một mình ở một phòng, mục đích mà y đổi phòng với người khác chính là để có thêm cơ hội làm thân với Trương Dương, nhưng bắt đầu học được một kỳ rồi mà căn bản không thấy Trương Dương về ký túc xá ngủ, Sa Phổ Nguyên không khỏi cảm thán, kết giao xã hội của Trương Dương thật sự là quá bận rộn, ngoài cảm thán ra cũng có chút hâm mộ, nhìn quan hệ của người ta ở kinh thành đi, đầy đều là tài nguyên chính trị, lợi dụng khai phá hợp lý có thể trải một con đường sáng thông tới thượng tầng, mình không có quan hệ như vậy, đến kinh thành được một tuần, phần lớn là giao tiếp với đám cán bộ cấp ban của Giang Thành và Bắc Cảng, thêm nữa là mấy giáo viên của ban huấn luyện, đối với tiền đồ chính trị của y không mang tới ích lợi gì lớn.


Đã là thứ bảy rồi, Sa Phổ Nguyên gọi điện thoại cho Trương Dương, nhắc nhở hắn đừng quên chuyện tối nay tới ban trú kinh Phong Trạch ăn cơm, Trương Dương tuần này cũng không nhàn rỗi, cơ hồ mỗi ngày đều ngâm trong rượu, nghe Sa Phổ Nguyên lại bảo hắn đi ăn cơm, không khỏi cười khổ nói: Anh Nguyên à, chúng ta có thể lui lại vài ngày không? Tôi đến kinh thành nhiều ngày như vậy rồi, mỗi ngày đều uống rượu, thân thể chịu không nổi.


Sa Phổ Nguyên nói: Lão đệ à, chuyện này chúng ta đã định ra từ rất nhiều ngày trước rồi, tối nay chỉ là tụ họp nhỏ trong phạm vi chúng ta thôi, tôi chỉ chuẩn bị một bàn cơm, cậu nhất định phải đến, ban trú kinh Phong Trạch là cứ điểm cũ của cậu mà.


Trương Dương nói: Anh Nguyên à, tôi cũng không giấu gì anh, hôm nay bí thư Tống tới kinh thành, tôi đang ra sân bay đón, đợi xong việc ở đây rồi tôi mới tới thì chỉ sợ muộn.


Sa Phổ Nguyên nghe thấy thì ra là bí thư tỉnh ủy Tống Hoài Minh đến kinh thành, chẳng trách Trương Dương ra sức khước từ như vậy, y cũng có thể hiểu cho chỗ khó xử của Trương Dương, thở dài nói: Lão đệ, tới muộn cũng được, tôi đã nói với mọi người là cậu sẽ tới rồi, cậu xem tình hình thế nào, nếu có thể tới thì cố tới một chuyến, mọi người đều muốn gặp cậu mà.


Trương Dương nghe Sa Phổ Nguyên đã nói tới nước này, cũng không tiện từ chối, hắn nghĩ nghĩ rồi nói: Thế này đi, tôi sẽ tận lực tới, chỉ cần chuyện bên này vừa kết thúc, tôi sẽ tới ngay.


Trước khi Sa Phổ Nguyên gác điện thoại nói thêm một câu: Giúp tôi vấn an bí thư Tống. Gác máy, cảm thấy mặt mình nóng lên, nói câu này quá không đúng tiêu chuẩn rồi, bí thư Tống người ta sao lại đi chú ý tới loại cán bộ nhỏ như mình như vậy, vấn an người ta ư? Mình vẫn chưa có tư cách đó.


Khi Trương Dương nhận được cú điện thoại này của Sa Phổ Nguyên thì đang tới sân bay thủ đô, chuyến bay mà Tống Hoài Minh ngồi đã xuống, lần này Quách Thụy Dương thông tri cho Trương Dương tới đón, bất kể là đối với lãnh đạo cũng được, đối với trưởng bối cũng được, Trương Dương đều nên tới đây một chuyến.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK