Mọi người lại cùng cười.
Chu Hưng Dân nói: Vậy tôi sẽ nói thật, Tân Hải so với dự tưởng của tôi thì còn kém hơn, nhìn ra được Tân Hải có thể thành công bỏ huyện lập thành phố, đám cán bộ các anh đã phải trả giá và cố gắng rất lớn, tôi cũng nhìn thấy biến hóa, từ sau khi tiến vào nội thành Tân Hải, cả đường đang làm xây dựng, tôi nhìn thấy công trình xanh hoá ở đường lớn của các anh, tôi cũng nhìn thấy hệ thống chiếu sáng thành thị mới lắp, nhìn ra được Trương Dương sau khi thượng nhiệm đã làm không ít chuyện cho Tân Hải, điểm này đáng khen ngợi.
Chu Hưng Dân uống ngụm trà rồi lại nói: Bộ mặt thành phố của Tân Hải về chỉnh thể thì cho tôi ấn tượng có vẻ lạc hậu, nếu nói đến điểm sáng lớn nhất trước mắt, hẳn là tòa trung tâm làm công hành chính này, tôi xin khái quát bằng một câu, Tân Hải các anh là trình độ xây dựng thị chính hạng ba, tiêu chuẩn hoàn cảnh làm công nhất lưu, cũng chính là nói phòng hội nghị này của các anh còn to hơn cả phòng hội nghị chính phủ tỉnh, tôi thật lòng hy vọng, trình độ quản lý của cán bộ Tân Hải các anh cũng có thể xứng với trình độ hoàn cảnh làm việc.
Hiện trường vang lên một tràng tiếng vỗ tay, người vỗ tay đều là cán bộ phía Bắc Cảng, Hạng Thành không vỗ tay, không vỗ tay rõ ràng là muốn tát vào mặt Trương Dương, Hạng Thành chính ra không đáng ở trước mặt tỉnh trưởng biểu lộ ra lòng dạ hẹp hòi như vậy.
Trương đại quan nhân nhìn thấy Cung Hoàn Sơn vỗ tay dầu tiên, trong lòng mắng thầm: Con mẹ mày nhé Cung Hoàn Sơn, mày định lừa tao có phải hay không? Món nợ vừa rồi bảo tao hoan nghênh nhiệt liệt long trọng đó tao còn chưa tính sổ với mày đâu! Ánh mắt của Cung Hoàn Sơn chạm nhau với Trương Dương, ít nhiều lộ ra có chút chột dạ, dụng tâm hôm nay muốn hãm hại Trương Dương có chút rất rõ ràng.
Chu Hưng Dân nói: chúng tôi hôm nay trước hết nói đến đây tôi, phải tìm hiểu kỹ hơi mới có có quyền lên tiếng, tôi muốn dùng thời gian một ngày này để khảo sát tòa thành thị mới phát triển Tân Hải này một chút, khảo sát khu bảo lưu thuế nhập khẩu đầu tiên của Bình Hải chúng ta một chút, tôi sẽ cố gắng tìm ra sai lầm của các anh.
Sau hội nghị ngắn ngủi, Trương Dương an bài cho mọi người nghỉ ngơi, hắn tự mình dẫn Chu Hưng Dân tới hải dương hoa viên, Hạng Thành cũng cùng đi, Trương Dương tìm cơ hội nói với Hạng Thành: Bí thư Hạng, chỗ ở của ngài ở Tân Hải cũng đã được an bài tốt rồi.
Hạng Thành gật đầu, nói khẽ: Tôi buổi tối sẽ trở về, còn có chuyện phải xử lý, sáng mai sẽ tới. Ý tứ của Hạng Thành rất rõ ràng, không cần Trương Dương an bài chỗ ở.
Tiến vào hải dương hoa viên, nơi này để nghênh đón các lãnh đạo đã đặc biệt chuẩn bị một phen, hai bên đường trồng đầy hoa, Trình Diễm Đông đặc biệt an bài hai mươi đặc cảnh trực trong ngoài hải dương hoa viên, vấn đề an toàn trọng yếu nhất trọng yếu nhất, trong điểm này Trương Dương tuyệt đối không hàm hồ.
Tới trước biệt thự mà Chu Hưng Dân ngủ lại, Trương Dương đi trước mở cửa cho y, Chu Hưng Dân bước xuống, nhìn nhìn chung quanh rồi nói: Hoàn cảnh không tồi!
Trương Dương nói: Nơi này trước đây là viện gia thuộc huyện ủy, có không ít phòng, tôi bảo người sửa sang lại chút, cung cấp cho các học giả chuyên gia tới giúp Tân Hải xây dựng ở.
Chu Hưng Dân gật đầu, thư ký trưởng tỉnh ủy Diêm Quốc Đào ở trong một căn biệt thự cạnh của y, Chu Hưng Dân bảo Hạng Thành dẫn y tới, rõ ràng là muốn tách Hạng Thành ra , y có chuyện muốn nói riêng với Trương Dương.
Vào biệt thự, Trương Dương dẫn Chu Hưng Dân đi thăm một vòng ở bên trong, hai người tới ban công ngắm cảnh của lầu hai, đứng trên ban công, vừa hay có thể nhìn thấy cảnh biển ở phía trước. Chu Hưng Dân ta vịn vào dựa vào lan can: Trương Dương à Trương Dương, đại viện huyện ủy của các anh tuyệt đối đạt đến tiêu chuẩn cấp năm sao.
Trương Dương nói: Tỉnh trưởng Chu, tôi biết ngài muốn nói gì, thật ra tôi lúc vừa tới cũng không quen nhìn nơi này, nhưng nếu đã xây rồi, tôi không thể nào bảo người ta hủy đi được, xây lại cũng lãng phí không ít, cho nên tôi chỉ có thể nghĩ biện pháp sử dụng nơi này, hiện tại tôi mời tới không ít chuyên gia học giả, khẳng định phải cung cấp cho người ta một hoàn cảnh sinh hoạt tốt, tôi đã tự nhượng ra nơi ở của mình, hiện tại các cán bộ khác thấy tôi làm vậy, họ cũng không ở, đã có mấy người tới tìm tôi, chủ động yêu cầu nhượng lại biệt thự của mình, tôi đã xin cố vấn của chuyên gia, nơi này về sau có thể xây dựng thành một làng du lịch cao cấp, ngài yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không lấy việc công làm việc tư, đem một nơi có hoàn cảnh tốt như vậy thành đất phần trăm, là vườn sau của mình, tôi mang ra để toàn xã hội cùng hưởng tài nguyên tốt như vậy.
Chu Hưng Dân cười nói: Tôi nói gì anh đâu à anh đã vội vã tách mình ra như vậy?
Trương Dương nói: Không phải tách mình, tôi thật lòng mà trình hiện ra một mặt tốt nhất của Tân Hải cho các lãnh đạo thấy, người còn sống nhờ hơi, cây sống nhờ vỏ, ai mà không cần mặt mũi? Nhưng điều kiện cơ bản của Tân Hải đều bày ra đó, không phải ngày một ngày hai là có thể thay đổi, tôi cho dù muốn tạo cảnh thái bình giả tạo, nhưng hiện ở trong tay ngay cả phấn cũng không có, cho nên chỉ có thể mang diện mục vốn có cho lãnh đạo nhìn.
Chu Hưng Dân nói: Như vậy mới tốt, tôi ghét nhất bị người khác lừa gạt.
Trương Dương nói: Tỉnh trưởng Chu, tôi có chuyện muốn xin chỉ thị của ngài!
Chu Hưng Dân gật đầu nói: Nói đi!
Trương Dương nói: Tôi định ngày mai làm lễ đặt móng khởi công xây dựng khu bảo lưu thuế nhập khẩu, ngài thấy...
Chu Hưng Dân nhìn Trương Dương một cái, tay vỗ mạnh lên lan can.
Trương đại quan nhân giật mình, Chu Hưng Dân chỉ vào mũi hắn, nói: Thằng nhóc cậu cho rằng tình huống của góc Thương Gia tôi không biết gì ư? Muốn lừa gạt kéo tôi vào à?
Trương Dương nói: Tôi không có ý đó, tôi chỉ là xin chỉ thị của ngài thôi! Nếu ngài thấy được thì tôi cám ơn anh, còn nếu ngài thấy không được thì tôi cũng không dám miễn cưỡng.
Chu Hưng Dân nói: Anh đã để lộ với tôi rồi, tôi tham gia hay không có phải là lễ đặt móng của anh vẫn tiến hành đúng hạn hay không?
Trương Dương cười cười không nói gì.
Chu Hưng Dân nói: Tôi khẳng định nhiệt tình công tác của anh, nhưng không thể khẳng định thái độ công tác của anh, làm việc phải chú trọng kỹ xảo, gặp vấn đề tận lực hiệp thương giải quyết. Mọi người đều là đồng chí, sao cứ phải binh qua gặp nhau, anh thấy hay lắm à?
Trương Dương nói: Tỉnh trưởng Chu, tôi cũng không muốn đấu với cùng người ta, nhưng rất nhiều chuyện không phải do tôi.
Chu Hưng Dân nói: Anh nhìn đi, đạo lý luôn ở chỗ anh, anh có lúc nào là sai chưa?
Trương Dương giảo hoạt cười nói: Chuyện lần này thì tôi đúng!
Chu Hưng Dân nói: Điển luận gần đây là anh tạo ra đúng không? Cái gì mà quan hệ của ô nhiễm công nghiệp và hoàn cảnh, ô nhiễm công nghiệp là tồn tại, nhưng anh cũng đừng có nói ngoa, tập đoàn Thái Hồng là đầu ngành sản xuất sắt thép trong nước, lúc trước bí thư Tống bỏ rất nhiều công mới dẫn được người ta tới Bình Hải, Thái Hồng đừng nói là có ý nghĩa rất lớn đối với sự phát triển công nghiệp của Bắc Cảng mà còn là đối với cả Bình Hải, anh không đồng ý với ý kiến về việc chọn chỗ xây nhà máy của Thái Hồng thì được, nhưng không được lợi dụng dư luận để kích động tình tự đối địch của người dân, khuyếch đại vô hạn khuyết điểm của Thái Hồng mà xem nhẹ ưu thế mà bản thân Thái Hồng có thể mang tới cho Bắc Cảng, một người lãnh đạo thành thục tuyệt đối sẽ không làm giống như anh.
Biểu hiện của Trương Dương ở trước mặt Chu Hưng Dân có thể nói là rất khiêm tốn: Tỉnh trưởng Chu, tôi biết phương pháp xử lý của mình có thể có chút không thỏa đáng, tôi cũng có chỗ khó xử của tôi, tôi vốn là muốn hiệp thương giải quyết, nhưng ban lãnh đạo Bắc Cảng không ủng hộ tôi, bọn họ coi Thái Hồng như thần tài, sợ người ta chạy mất, nhà máy sắt thép Thái Hồng là hạng mục không tồi thì tôi thừa nhận, nhưng khu bảo lưu thuế nhập khẩu của chúng tôi cũng là trọng điểm của quốc gia, là khu bảo lưu thuế nhập khẩu đầu tiên của Bình Hải? Chẳng lẽ chúng tôi không đáng để nuôi dưỡng ư? Phải thành thành thật thật nhường đường cho bọn họ ư? chúng tôi mất nhiều thời giờ và tiền tài như vậy, bỏ bao tâm huyết mới làm ra được quy hoạch, nhưng cứ vậy phải bởi vì bọn họ mà thay đổi ư?
Chu Hưng Dân nói: Đưa quy hoạch cho tôi xem!
Trương Dương nói: Đã chuẩn bị tốt rồi, mở máy tính trong thư phòng của ngài là có thể thấy.
Chu Hưng Dân cười nói: Thằng ôn anh quả nhiên không đánh trận không nắm chắc, tất cả đã chuẩn bị tốt rồi!
Trương Dương nói: Không phải chỉ cho riêng ngài, ở chỗ thư ký Diêm cũng có!
Chu Hưng Dân lắc đầu, y cười nói: Khách quý quan trọng mà anh mời gồm cả ai? Đưa bản danh sách cho tôi.
Trương Dương nói: Đã đặt trên bàn làm việc của ngài rồi.
Chu Hưng Dân Chu Hưng Dân nói: Nghĩ cũng chu đáo thật. Y đi vào thư phòng, Trương Dương cũng theo tôi đi vào.
Chu Hưng Dân cầm danh sách khách quý lần này, lập tức tìm được tên của Cố Doãn Tri, y kinh hỉ nói: Bí thư Cố cũng tới ư?
Trương Dương cười nói: Ở tầng bẩy đối diện ngài.
Chu Hưng Dân nói: Đi, dẫn tôi đi thăm anh ta!
Trương Dương dẫn đường cho Chu Hưng Dân đi đến cửa thì gặp Diêm Quốc Đào và Hạng Thành, Chu Hưng Dân nói: Lão Diêm, bí thư Cố cũng tới, cùng tôi đi chào nào.
Diêm Quốc Đào nói: Tôi cũng phải đi thăm lãnh đạo cũ.
Cố Doãn Tri tuy rằng đã về hưu, nhưng trong lòng đám quan viên Bình Hải này thì là đức cao vọng trọng, bất kể là xuất phát từ sự tôn trọng đối với lãnh đạo tiền nhiệm hay là kính trọng đối với bản thân y, bọn họ đều nên đi chào hỏi.