Mục lục
Y Đạo Quan Đồ - Thạch Chương Ngư (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trương Dương không nói gì, ngẩng đầu nhìn vầng trăng trên trời, vẻ mặt ưu thương và bối rối, ánh trăng thời này và ánh trăng triều Đại Tùy không hề khác biệt, nhưng tất cả bên cạnh hắn lại xảy ra biến hóa long trời lỡ đất. Vừa mới tới thời đại này, bởi vì nhìn thấy vương bát chi khí, oai phong lẫm liệt của Lý Trường Vũ mà hâm mộ, từ đó sinh ra ý muốn bước vào quan trường, với hắn mà nói trùng sinh cũng có nghĩa là nhân sinh của mình có thể dựng lại, có thể sống khác với kiếp trước, hắn hướng tới loại cuộc sống nắm quyền thiên hạ , say trong lòng mỹ nhân này. Nhưng mà khi hắn thực sự đặt chân vào quan trường mới phát hiện quan trường không phải là uy phong như trong tưởng tượng của hắn, ngoài mặt thì phong quang nhưng sau lưng kì thực che giấu sự ngươi lừa ta gạt, lục đục với nhau, người ở trong đó rất khó tìm được tình bạn thực sự, đại đa số không phải anh lợi dụng tôi thì chính là tôi lợi dụng anh. Ở trong quan trường càng lâu, vị trí càng cao, thì càng hiểu được sự hiểm ác của tính người. hiện giờ Trương đại quan nhân tuy rằng là bí thư thị ủy Tân Hải, thường ủy thành phố Bắc Cảng. Nhưng nội tâm hắn lại trở nên càng lúc càng không vui vẻ.

Nhân sinh Của tôi vốn không nên là như vậy? Trương đại quan nhân cảm thán nói.

Trần Tuyết hỏi ngược lại: Vậy anh cho rằng nhân sinh của mình nên thế nào?

Trương đại quan nhân: Nói trời sanh tính trời sinh ngỗ ngược. Không thích bị người ta quản, cho nên mới lựa chọn làm quan.

Trần Tuyết thở dài: Anh đó, thủy chung không đổi được cái tính thích dát vàng lên mặt.

Tôi có à?

Trần Tuyết gật đầu, mắt đẹp cũng nhìn về phía vầng trăng trong trời đêm, tựa hồ nhớ tới gì đó, ánh mắt đột nhiên trở nên hư vô và bối rối.

Trương Dương quay sang. Nhìn hình bóng Trần Tuyết trong ánh trăng, nói khẽ: Tôi thủy chung cho rằng cô mới là người hiểu tôi nhất.

Trần Tuyết nói: Vì sao lại sinh ra suy nghĩ kỳ quái như vậy? Chẳng lẽ là bởi vì tôi biết rất nhiều bí mật của anh?

Có một số lời tôi nói ra, người khác sẽ coi là nói đùa, chỉ có cô là tin.

Tin gì? Tin anh là quái vật từ triều Tùy vượt thời gian tới đây? Trần Tuyết khi nói chuyện thủy chung không nhìn vào ánh mắt Trương Dương.

Trương Dương cười nói: Thật ra hai người chúng ta trong điểm này rất giống nhau, cho tuy rằng bộ dạng thì dễ nhìn hơn tôi, nhưng cũng là quái vật.

Trần Tuyết nói: Có lẽ là gần mực thì đen.

Trương đại quan nhân nói: Có thể nhiễm đen cô cũng là chuyện tôi cầu mà không được.



Trần Tuyết đã quen với phương thức nói chuyện đầy tính quấy rối này của hắn rồi, đối với sự phóng túng của thằng cha này, phương thức tốt nhất chính là mặc kệ, Trần Tuyết nói tránh đi: So với đề tài nhàm chán này thì tôi tình nguyện nghe anh nói về nhân sinh.

Trương đại quan nhân không nhịn được cười: Tôi phát hiện mình vào nhầm chỗ rồi, nếu như có thể có một cơ hội làm lại, tôi sẽ không lựa chọn đi làm quan.

Trần Tuyết ồ một tiếng, giống như mới quen nhìn Trương Dương: Rất khó tin những lời này lại phát ra từ miệng anh.

Trương Dương nói: Thật ra cảnh giới của tôi so với trong tưởng tượng của cô thì cao hơn nhiều.

Trần Tuyết nói: Nhưng tôi lại cảm thấy có người trong hiện thực bị đánh cho đầu rơi máu chảy nên mới nản lòng thoái chí.

Trương Dương cười ha ha, nói: Tôi vẫn chưa thảm tới mức đó đâu? Chỉ là thấy chán thôi. Tạm dừng một chút rồi nói: Chán thực sự, tôi một lòng muốn sống khoái hoạt, Không bị ai ước thúc, ở trong mắt người khác, tôi hiện tại tốt xấu gì cũng đã là bí thư thị ủy Tân Hải, lẽ ra cũng được cho là sĩ đồ đắc ýl nhưng tôi cẩn thận ngẫm lại, hiện tại tôi tựa hồ còn không khoái hoạt bằng ở xã hắc Sơn là chủ nhiệm ban sinh đẻ kế hoạch.

Trần Tuyết nói: Tính tình của anh vốn không thích hợp với quan trường.

Trần Tuyết tuyệt đối không phải là người đầu tiên nói vậy, nhưng Trương đại quan nhân đối với lời nói của cô ta thì lại chịu nghe nhất, Trương Dương nói khẽ: Tôi gặp một số phiền toái, Liễu Đan Thần đột nhiên mất tích, Phó Hải Triều lấy chuyện này để làm phiề, mười phần có chín sẽ đổ trách nhiệm của chuyện này lên người tôi, bởi vì chuyện này tôi tới nhờ một lão bằng hữu ở Quốc An giúp, nhưng khi chúng tôi vừa chia tay thì ô tô hắn ngồi lại nổ tung.

Trần Tuyết tuy rằng không chính mắt thấy cảnh Hình Triêu Huy bỏ mình, nhưng nghe thấy Trương Dương thuật lại cũng không khỏi cảm thấy hết hồn, nếu như Trương Dương cũng lên chiếc xe đó, như vậy người bị nổ chết chỉ sợ không chỉ có Hình Triêu Huy.

Trương Dương nói: Không sai, tôi thiếu chút nữa cũng lên chiếc xe đó, nếu như không phải tôi hẹn lão Hình ra, có lẽ sẽ không phát sinh loại chuyện này... Nói tới đây. Giọng nói của Trương Dương không khỏi có chút nghẹn ngào, trong cảm nhận của hắn, Hình Triêu Huy là một sư trưởng thân thiết và cũng là một vị bằng hữu tin cậy. Không ngờ Hình Triêu Huy tránh được ma trảo của Chương Bích Quân, nhưng cuối cùng vẫn không thể tránh được kiếp chết. Nếu như hắn trước chuyện biết sẽ phát sinh loại chuyện này, Trương Dương tuyệt đối sẽ không hẹn gặp mặt hắn.

Trần Tuyết từ vẻ mặt của Trương Dương có thể nghiền ngẫm ra sự đau khổ trong lòng hắn lúc này, vươn tay ra vỗ nhẹ nhẹ mu bàn tay hắn, ôn nhu nói: Sinh tử của con người, đã được chú định, đúng như một chuyện mà anh nói, anh là người thời Tùy vượt thời gian tới đây, nếu trời cao đã an bài như vậy, chắc hẳn đối với người khác cũng sẽ như vậy, vị bằng hữu đó của anh nói không chừng cũng bị đưa tới một thời không, chỉ là chúng ta không thấy được hắn, chưa chắc đã đại biểu thế giới của hắn đã kết thúc.

Trương Dương biết Trần Tuyết đang an ủi mình, hắn miễn cưỡng cười cười.

Trần Tuyết nói: Ưu điểm lớn nhất của anh là càng gặp khó khăn thì càng cố gắng, từ lúc tôi quen anh tới giờ, anh chưa bao giờ cúi đầu trước bất kỳ ai, cũng chưa bao giờ sợ cái gì, đã có người thương tổn tới bằng hữu của anh, vậy tìm ra hắn đi, chấm dứt ân oán này, chỉ có như vậy anh mới có thể vứt bỏ tất cả gánh nặng trong lòng, thoải mái mà đi, làm chuyện anh thích làm, tận tình hưởng thụ nhân sinh của anh.



Trương Dương nhìn Trần Tuyết, trong lòng không khỏi ấm áp, Trần Tuyết quả nhiên hiểu được tâm tư của mình, hắn bỗng nhiên nói: Chờ tôi giải quyết xong tất cả, cô có thể đi theo tôi hay không?

Trần Tuyết ngẩng đầu, ánh mắt một lần nữa hướng tới bầu trời đêm, vầng trăng trên không trung không biết từ khi nào đã trốn vào sau tầng mây, Trần Tuyết nói khẽ: Anh ở thế giới này, tôi cũng ở thế giới này.

Trương đại quan nhân nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ của cô ta, không khỏi có chút ngây ngốc.

Thế Luân ở trong văn phòng của mình ở phố Trường An tiếp kiến Cảnh Chí Siêu đến từ Quốc An, hắn không biết đối phương vì sao muốn tới muốn tới mình, chẳng lẽ là hành vi nào đó của mình đã dẫn tới sự chú ý của phía Quốc An? Tiết Thế Luân cẩn thận ngẫm lại, cũng chỉ có chuyện của Chương Bích Quân mới có thể khiến đối phương có hứng thú đối với mình, Tiết Thế Luân đối với Cảnh Chí Siêu tràn ngập cảnh giác và phòng bị, nhưng hắn ngoài mặt không lộ ra chút nào, rất nhiệt tình mời Cảnh Chí Siêu ngồi xuống.

Cảnh Chí Siêu sau khi ngồi xuống thì gọn gàng dứt khoát nói: Tiết tiên sinh,tôi hôm nay tới là muốn tìm hiểu một việc.

Thế Luân mỉm cười nói: Cảnh tiên sinh tìm tôi chẳng lẽ là liên quan đến an toàn quốc gia? Tôi tuy rằng không biết mình có chỗ nào có thể giúp anh, nhưng chỉ cần có liên quan tới lợi ích quốc gia thì tôi tất nhiên sẽ toàn lực giúp đỡ.

Trên mặt Cảnh Chí Siêu không hề cười, hắn nhìn thẳng vào hai mắt Tiết Thế Luân, đây là thói quen nghề nghiệp của hắn, thích thông qua ánh mắt của một người để tìm hiểu biến hóa nội tâm của hắn, nhưng mà ở chỗ Tiết Thế Luân hắn căn bản không nhìn ra gì, hai mắt Tiết Thế Luân như miệng giếngn bình tĩnh không có biến hóa, Cảnh Chí Siêu trước đây tiếp xúc với Tiết Thế Luân không nhiều lắm, ấn tượng đối với hắn là tố chất tâm lý của người này nhất định cực kỳ cường đại. Cảnh Chí Siêu đưa ra một tấm ảnh cho Tiết Thế Luân: Người này Tiết tiên sinh chắc hẳn biết chứ.


Tiết Thế Luân cầm lấy ảnh rồi nhìn thoáng qua, đây là ảnh của Quốc An Hình Triêu Huy, Tiết Thế Luân nhìn trong chốc lát rồi lắc đầu: Không biết. Hắn không nói thật, nhưng cũng không phải tất cả là nói dối, hắn biết người trong ảnh là Hình Triêu Huy, nhưng hắn và Hình Triêu Huy không có giao tiếp gì, cũng có thể được cho là không biết.


Cảnh Chí Siêu thu hồi ảnh: Hắn là chủ nhiệm Hình của cục năm Quốc An chúng tôi, tối hôm qua ở cửa quán lẩu đông môn đã bỏ mình vì trúng bom.


Tiết Thế Luân nhíu mày, hắn không biết tin Hình Triêu Huy đã chết, hiện tại hắn có chút minh bạch ý đồ đến của Cảnh Chí Siêu, phía Quốc An hiển nhiên hoài nghi chuyện này có liên quan tới mình, Tiết Thế Luân bắt đầu suy nghĩ nguyên nhân bọn họ hoài nghi, chắc là bởi vì Chương Bích Quân, từ chuyện này có thể đoán, Quốc An đã đang điều tra quan hệ giữa hắn và Chương Bích Quân, thậm chí có thể đã biết được gì đó.


Tiết Thế Luân bất động thanh sắc nói: Cảnh tiên sinh, tôi rất tiếc vì cái chết của vị chủ nhiệm Hình này,nhưng tôi không rõ không rõ, ngài tới tìm tôi, cũng nói cho tôi biết chuyện này, xuất phát từ mục đích gì? Tôi và chủ nhiệm Hình có thể nói là vốn không quen biết, chẳng lẽ các anh hoài nghi tôi có liên quan tới cái chết của anh ta.


Cảnh Chí Siêu nói: Tiết tiên sinh chắc quen Chương Bích Quân?


Quả nhiên không ngoài sở liệu của Tiết Thế Luân, cuối cùng chuyện vẫn về tới trên người Chương Bích Quân.


Trên mặt Tiết Thế Luân lộ ra vẻ mặt không vui: Cảnh tiên sinh có ý gì?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK