Sau khi phát sinh vụ nổ, Văn Hạo Nam không nhận được điện thoại của cha mẹ, hắn đã nghiêm lệnh phong tỏa tin tức, hy vọng có thể giấu diếm được người nhà.Nhưng đồng thời cũng hiểu, chuyện này khẳng định không thể giấu được, quả nhiên, tối hôm đó hắn liền nhận được điện thoại của Vinh Bằng Phi, nhưng muốn điều hắn tới công tác ở cục công an Nam Tích.
Phản ứng của Văn Hạo Nam đối với việc này vô cùng mãnh liệt: Vinh thính, tôi cho rằng hiện tại điều tôi đi là không có đạo lý, đối với cá nhân tôi mà nói thì rất không công bình, cũng là một loại thỏa hiệp với hành vi phạm tội của Bắc Cảng, nếu các anh làm như vậy thì hành vi phạm tội của Bắc Cảng sẽ chỉ càng ngông cuồng hơn.
Vinh Bằng Phi nói: Hạo Nam, chuyện này cấp trên đã quyết định.
Văn Hạo Nam nói: Lãnh đạo các anh quyết định thì ít nhất cũng phải trưng cầu một chút ý kiến của đương sự chứ, chuyện của Bắc Cảng tôi vừa mới tìm được một số manh mối, các anh lại muốn điều tôi đi, chẳng khác nào khiến những cố gắng trước đó của tôi trở nên vô ích.
Vinh Bằng Phi nói: Hạo Nam, tôi gọi điện thoại cho anh không phải để trưng cầu ý kiến của anh, trải qua thảo luận, chúng tôi dadx quyết định để đồng chí Triệu Quốc Cường chính thức xuất nhiệm chức cục trưởng công an Bắc Cảng, anh thì tới Nam Tích đảm nhiệm cục trưởng cục công an.
Văn Hạo Nam lưu ý thấy lưu ý thấy Vinh Bằng Phi trực tiếp dùng cục trưởng công an, chứ không phải là đại cục trưởng như hiện giờ, thế chẳng khác nào nói với hắn, công tác trước đó của hắn ở Bắc Cảng chỉ là quá độ.
Văn Hạo Nam nói: Vinh thính, tôi muốn kháng nghị!
Kháng nghị không có hiệu quả! Vinh Bằng Phi nói xong thì lại tạm dừng một chút, bảo: Hạo Nam, anh đừng để chúng tôi phải lo lắng, cũng đừng để cha mẹ lo lắng.
Văn Hạo Nam giống như bị người ta đánh một quyền thật mạnh, ngây ở đó cả nửa ngày, hắn minh bạch chuyện này không phải là quyết định của Vinh Bằng Phi, thậm chí cũng không phải là quyết đoán của bất kỳ ai ở Bình Hải, mà là người nhà của mình. Cha mẹ nhất định đã nghe nói tới vụ nổ, đầu tiên là Sophia bị bắt cóc bị bắt cóc, ngay sau đó thì lại xảy ra xe của mình bị đặt bom, hai chuyện liên tiếp đã khiến họ lo lắng tới an nguy của mình, làm ra quyết định này cũng là bình thường, nhưng Văn Hạo Nam không cam lòng, hắn ở Bắc Cảng vừa mới sải được bước đầu tiên, bắt được người bên trong nhảy ra ngoài, hắn tựa hồ nhìn thấy một khuôn mặt đang đắc ý, không sai, Trương Dương, là Trương Dương!
Hạng Thành bởi vì vụ nổ phát sinh vào ngày mùng một tháng bảy mà đặc biệt triệu kiến Văn Hạo Nam, trước mắt y vẫn chưa biết thính đã tiến hành điều động công tác đối với Văn Hạo Nam, sắc mặt của Hạng Thành vô cùng khó coi, toàn quốc trên dưới đã cường điệu đi cường điệu lại phải hài hòa an ổn, nghênh đón mùng một tháng bảy, nhưng Văn Hạo Nam bên này lại cố tình không cho mình bớt lo, lại xảy ra vụ nổ, tuy rằng không có thương vong về người nhưng cũng đã khơi dậy cơn tức đã dồn nén rất lâu của Hạng Thành, Văn Hạo Nam vừa đi văn phòng của y thì Hạng Thành đã tức giận nói: Văn Hạo Nam, anh giờ muốn làm ầm ĩ tới thế nào?
Văn Hạo Nam nghe y nói như vậy thì ngươi không khỏi phát hỏa: Bí thư Hạng, ngài có ý gì?
Hạng Thành tức giận nói: Có ý gì à? Anh thân là đại cục trưởng cục công an thành phố Bắc Cảng, anh nhìn công tác sau khi anh tới Bắc Cảng đi, hỏng hết cả, tôi đã cường điệu nhiều lần rồi, nhất định phải bảo đảm cho xã hội yên ổn, nhất định phải hài hòa nghênh đón mùng một tháng bảy, nhưng anh thì làm ngược lại, xem giờ đã thành thế nào rồi? Sao cứ phải dùng phương thức này để nghênh đón mùng một tháng bảy?
Văn Hạo Nam lớn tiếng: Bộ dáng gì nữa Bí thư Hạng, anh không hiểu à, tôi là người bị hại trong vụ nổ, còn nữa, không phải tôi sau khi tới Bắc Cảng thì công tác không ra gì, mà là bản thân Bắc Cảng đã tồn tại vấn đề rất lớn, mấy vấn đề này sớm đã có từ lâu rồi, sao anh không tự ngẫm lại mình đi?
Hạng Thành bị hắn chọc cho cả người run rẩy, thằng cha này thật sự là quá cuồng vọng, về sau có con cháu quan lớn gì tới chỗ mình nhậm chức, nói gì cũng phải đứng vững này đám tiểu tử này thật sự là không coi ai ra gì, kiêu ngạo ương ngạnh. Hạng Thành nói: Văn Hạo Nam, đừng đổ trách nhiệm cho người khác, trước anh, tôi đã qua hai nhiệm cục trưởng công an rồi, trong lúc bọn họ nhậm chức cũng không có ai thường xuyên gặp chuyện không may như anh cả.
Văn Hạo Nam nói: Huynh đệ Đinh gia ngộ hại không phải gặp chuyện không may à? Lưu thính trưởng bị tai nạn cũng không phải là gặp chuyện không may à? Bí thư Hạng, anh có thể công bình một chút hay không?
Hạng Thành vỗ bàn, chỉ vào mũi Văn Hạo Nam nói: Anh ra ngoài cho tôi!
Văn Hạo Nam vốn định nói chuyện mình bị điều đi với y, nhưng không ngờ mới nói được vài câu đã cãi nhau, hắn cũng đầy khinh thường nói với hắn, hừ lạnh một tiếng rồi xoay người bước đi, khi ra cửa thì vừa hay gặp Trương Dương tới tìm Hạng Thành báo cáo công tác.
Văn Hạo Nam dừng chân, lạnh lùng nhìn Trương Dương.
Trương đại quan nhân thì gió xuân phơi phới, thằng cha này đã nghe nói chuyện Văn Hạo Nam bị điều đi, trước mặt Hạng Thành, Trương Dương mỉm cười: Chúc mừng Văn cục vinh thăng!
Văn Hạo Nam mặt tái cả đi, thằng cha này lúc này chắc không phải cố ý không phải cố ý tỏ ra vui sướng khi người gặp họa chứ? Hắn nhìn thẳng vào Trương Dương, cơ hồ muốn phun ra lửa: Tôi phải đi, anh có phải đặc biệt vui hay không?
Trương đại quan nhân không chút giấu diếm gật đầu: Quả thực rất vui, ít nhất thì Bắc Cảng cũng bớt đi một người cứ thích nhằm vào tôi, bớt đi một đại cục trưởng cục cả ngày cứ coi tôi là tội phạm.
Khóe môi Văn Hạo Nam run rẩy, thật ra Trương Dương vốn không muốn quá khắc bạc với hắn, nhưng nhìn thấy ánh mắt hận thấu xương của thằng cha này đối với mình, Trương đại quan nhân liền có chút khó chịu, mày tưởng tao sợ mày à? Nếu không phải vì cha nuôi mẹ nuôi thì tao dã sớm cho mày một bài học rồi.
Văn Hạo Nam nói: Anh nhớ kỹ một câu cho tôi, lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt, đã làm chuyện xấu thì sẽ có một ngày bị báo ứng.
Trương Dương nói: Tôi thật sự có chút khó hiểu, vì sao anh nhận định tôi làm chuyện xấu? Chẳng lẽ anh cho rằng tất cả chuyện sở đã làm đều là chuyện tốt à, trong thiên hạ chỉ có một mình anh là chính xác, người khác thì đều sai? Đúng là bội phục sự chính nghĩa của anh, như vậy tôi hỏi anh nhé, lúc trước anh biết rõ tôi là tới đi cứu nữ nhân của nữ nhân, vì sao không đứng ra chứng minh cho tôi? Chính nghĩa của anh đi đâu hết rồi?
Anh xứng à? Trong ánh mắt nhìn Trương Dương của Văn Hạo Nam tràn ngập vẻ khinh thường, hắn chỉ vào Trương Dương và nói: Nhớ kỹ những lời mà anh đã nói với tôi hôm nay, có một số việc vẫn chưa kết thúc đâu. Hận của Văn Hạo Nam đối với Trương Dương đã không thể che giấu.
Trương đại quan nhân rất lịch sự nghiêng người mỉm cười nói: Văn cục lên đường may mắn.
Hạng Thành thấy hai người lưỡi súng miệng kiếm thì trong lòng bỗng dưng có thiện cảm đối với Trương Dương, cùng chung mối thù rất dễ dàng khiến hai người lại gần nhau, Văn Hạo Nam quá cuồng vọng, loại cuồng vọng và lãnh ngạo của hắn chỗ nào cũng có, khác với sự không sợ trời không sợ đất của Trương Dương, Văn Hạo Nam là một loại ngạo mạn thiên nhiên, một loại tự cảm thấy ưu việt từ khi sinh ra đã có. Trương Dương tuy rằng thỉnh thoảng cũng bố láo, nhưng thằng ôn này so với Văn Hạo Nam thì vẫn đáng yêu hơn.