An Đức Uyên nói: Người này rất không đơn giản, lúc trước cha còn tưởng rằng hắn chỉ là một quân cờ dới tay Chương Bích Quân, nhưng không ngờ hắn lợi dụng cơ hội lần này để diệt trừ Chương Bích Quân, còn muốn đổ trách nhiệm lên người chúng ta.
An Đạt Văn nói: Chỉ cần để con tìm được hắn thì con sẽ xé xác hắn.
An Đức Uyên nói: A Văn, con đừng quên. Mảnh đất này không thuộc về chúng ta, có dã tâm là tốt, nhưng cũng phải nhìn rõ tình thế, bước chân nhất định không thể sải quá lớn.
An Đạt Văn: Nói Cha, ông nội thường nói một câu là, nhân tại giang hồ thân bất do kỷ, con trước đây không hiểu, nhưng con hiện tại đã hiểu rồi, không ai có thể thống trị giang hồ. Một khi tiến vào trong đó, thì không thể không nước chảy bèo trôi, không phải con muốn tiến về phía trước, mà là buộc lòng phải tiến, nếu như dừng chân thì sẽ có nguy hiểm bị sóng nuốt.
Hai hàng lông mày trắng của An Đức Uyên nhíu chặt, những lời này của con trai khiến hắn lâm vào trầm tư.
An Đạt Văn nói: Gần đây có người cứ nhằm vào chúng ta, sự kiện Khưu Phượng Tiên bị bắt cóc không hề liên quan tới chúng ta, nhưng đầu mâu lại chỉ về phía chúng ta, trong tài khoản có thêm một một ngàn vạn Mĩ kim đã dẫn tới sự chú ý của cảnh sát Đài Loan.
An Đức Uyên nói: Con suy nghĩ cẩn thận rồi, đây rất có thể là một vở kịch hài do Khưu gia tự biên tự diễn, bọn họ muốn vu oan chuyện bắt cóc cho chúng ta.
An Đạt Văn nói: Cha, tài chính của An gia không được lạc quan như cha nghĩ đâu.
An Đức Uyên nói: sau khi ông nội con chậu vàng rửa tay, An gia liền làm chính ngạch, mấy năm nay thu nhập tất nhiên không thể so sánh với lúc trước.
An Đạt Văn lại lắc đầu: Gần đây con đã thanh lý tài khoản của An gia, còn đặc biệt tìm mấy kế toán trước đây, cha đoán con phát hiện ra gì!
An Đức Uyên nhìn con trai.
An Đạt Văn nghiến răng nghiến lợi nói: An gia Chúng tôi ít nhất có bảy triệu đô không biết đi đâu, tuy rằng sổ sách làm rất tốt, gần như không chê vào đâu được, nhưng vẫn bị con tra ra.
An Đức Uyên nói: Không thể nào...
An Đạt Văn nói: Không sai, lão già mười năm trước đã lặng lẽ làm chuyện này, cho dù là khi An gia gặp huyết tẩy, ông ta cũng không nói ra chuyện này, luôn miệng nói thương con, nhưng cuối cùng, ha ha...
An Đức Uyên trong lòng không khỏi không khỏi nổi lên tư vị chua sót, tuy rằng cha qua đời đã lâu, nhưng sau khi biết chuyện này, nội tâm An Đức Uyên lập tức bất bình hành, cái này cũng khó trách, bất kỳ người con nào cũng hy vọng mình là đứa được thiên vị nhất trong lòng cha mẹ, mà hiện thực thì lại tàn khốc như vậy.
An Đạt Văn nói: Khó trách chị họ con đột nhiên đi du lịch thế giới, lão già để lại một khoản tài sản lớn như vậy cho chị ta, chị ta tất nhiên không phải lo gì rồi.
An Đức Uyên nói: A Văn, chuyện này chưa chứng thực, cũng chưa chắc đã đáng tin.
An Đạt Văn nói: tình huống mà con biết được là như vậy, hoản tiền này là của An gia, cha con chúng ta vì An gia trả giá nhiều như vậy, phải có một phần của chúng ta.
Tiết Thế Luân nhìn nam tử trung niên trước mắt, nhẹ giọng thở dài: Hai năm nay sống thế nào?
Nam tử Trung niên màu da đen bóng, hai mắt như chim ưng thỉnh thoảng lóe ra quang mang âm lãnh, hắn có một cái mũi cao thẳng, chóp mũi như móc ưng, bên dưới là hàng ria hình chữ bát. Giọng nói của hắn trầm thấp mà khàn khàn: Cũng tốt, đa tạ Tiết tiên sinh đã chiếu cố.
Tiết Thế Luân nói: Anh có nhớ tôi từng đáp ứng anh, tôi nhất định sẽ giúp anh báo thù hay không?
Nghe thấy hai chữ báo thù, nam tử trung niên ánh mắt chợt sáng lên, nhưng lập tức lại nhanh chóng ảm đạm rồi, hắn nói khẽ: Qua lâu như vậy rồi, tôi cơ hồ cũng quên.
Tiết Thế Luân nói: Anh quên cái gì? Quên anh tên gì ư? Hay là quên huyết cừu anh đeo trên lưng?
Nam tử Trung niên cúi đầu, trong lòng hắn đang bị diễm cừu hận hun nóng, nhiều năm như vậy, vẫn luôn là như thế này, hắn không quên, có một số việc vĩnh viễn không thể quên được.
Tiết Thế Luân nói khẽ: Có thể trên đời này rất ít người còn nhớ tới cái tên An Đức Hằng, nhưng anh sẽ không quên, tuyệt đối sẽ không quên.
Khóe môi nam tử Trung niên run rẩy, hắn ngẩng đầu lên, vẻ mặt vẫn bình tĩnh, An Đức Hằng không phải người thường, năm đó hắn chịu nhục để có thể biến An gia thành cửa nát nhà tan, đủ để chứng minh năng lực của hắn, nhưng đến cuối cùng vẫn thất bại trong gang tấc, bịAn lão gia tử nhìn thấu chân tướng, về sau lại bị An Đạt Văn khiến cho cùng đường.
An Đức Hằng nói: Bất kể như thế nào, tôi cũng nợ anh một cái mạng, anh nói đi, muốn tôi làm gì, tôi tuyệt đối sẽ không chối từ.
Tiết Thế Luân nói: Anh không nợ tôi, lúc trước người cứu anh cũng không phải là tôi, là Chương Bích Quân cứu anh, nhưng cô ta lại chết ở trong tay An Đạt Văn.
An Đức Hằng gật đầu.
Tiết Thế Luân lại nói: Anh muốn báo ân cũng được, muốn báo thù cũng được, hiện tại cơ hội ở ngay trước mặt anh.
An Đức Hằng nói: Anh muốn bọn họ như thế nào?
Tiết Thế Luân nói: Tôi muốn bọn họ cửa nát nhà tan, tôi muốn An gia rơi vào địa ngục, trọn đời không thể siêu sinh.
Liễu Đan Thần mất tích đồng dạng cũng khiến Hắc Quả Phụ Thiệu Minh Phi tâm thần không yên, đây không phải bởi vì cô ta quan tâm tới sư muội này, với cô ta mà nói, cô ta đối với tiểu sư muội này thực sự là ghen tị tới phát cuồng, hận không thể giét hết cô ta, nhưng trước mắt không phải lúc trừ khử cô ta, sư phụ từng nói, nếu như sư muội có gì không may xảy ra, sẽ mang cô ta ra khỏi, vừa nghĩ tới trảo phá mĩ nhân kiểm trong cơ thể, Thiệu Minh Phi liền không rét mà run, cô ta ngay lập tức thông báo chuyện này cho Tiêu Quốc Thành đang ở Đông Kinh.
Tiêu Quốc Thành nghe nói tới tin tức này thì ở đầu kia điện thoại trầm mặc một thời gian, mới nói khẽ: Tại sao lại thế?
Thiệu Minh Phi nói: Sư phụ, tôi đã sớm nói rồi, sư muội đã nảy sinh tình cảm với hắn, ngài bảo sư muội đi đối phó hắn, căn bản là đưa dê vào miệng hổ.
Tiêu Quốc Thành lạnh lùng nói: Nếu như không phải cô bụng dạ khó lường, chuyện sao diễn biến tới mức này?
Thiệu Minh Phi nói: Sư phụ, tôi lúc trước chỉ là vì nghĩ cho đại kế của ngài, tuyệt không có lòng hại sư muội.
Tiêu Quốc Thành làm sao tin lời nói dối của cô ta, cười lạnh một tiếng, nói: Chuyện này chưa chắc đã là Trương Dương làm, cô đi thăm dò hư thật của hắn đi.
Thiệu Minh Phi dạ một tiếng.
Tiêu Quốc Thành nói: An gia bên kia gần đây thế nào rồi?
Thiệu Minh Phi nói: Hôn nhân của An Đạt Văn và Lương Bách Ny xuất hiện vấn đề không nhỏ, xem ra Lương Kì Hữu không chuẩn bị tham gia vào chuyện của Tân Hải.
Tiêu Quốc Thành nói: Nếu như Lương Kì Hữu không giúp An Đạt Văn thì như vậy cảng Phước Long tất nhiên sẽ lọt vào trong tay tập đoàn Tinh Nguyệt.
Thiệu Minh Phi hạ giọng nói: Tiết Thế Luân gần đây đã gặp mặt An Đức Uyên, liệu cô phát hiện gì hay không?
Tiêu Quốc Thành nói: Cừu hận giữa Bọn họ không thể hóa giải, Chương Bích Quân chẳng khác nào gián tiếp chết trong tay An Đạt Văn, Tiết Thế Luân tuyệt đối sẽ không từ bỏ chuyện này, tôi chỉ có chút tò mò, hắn rốt cuộc định đối đãi với An gia như thế nào?
Thiệu Minh Phi nói: Sư phụ, chuyến đi tới Đông Kinh có thuận lợi không?
Giọng nói của Tiêu Quốc Thành đột nhiên trở nên lãnh khốc: Nữ nhân đừng có tò mò quá, muốn sống tốt thì đừng quản quá nhiều chuyện, tôi bảo cô làm gì thì cô cứ làm cái đó, những chuyện khác cho không cần hỏi đến!
Vâng.
Trương Dương đồng dạng cũng tập trung hiềm nghi cái chết của Hình Triêu Huy lên trên người Tiết Thế Luân, nghĩ như vậy cũng rất bình thường. Chương Bích Quân lúc sinh tiền chính là đối đầu với Hình Triêu Huy, cái chết của cô ta tuy rằng không liên can tới Hình Triêu Huy, nhưng khó bảo toàn Tiết Thế Luân không đỗ lỗi chuyện này lên người Hình Triêu Huy, bởi vì cái chết của Chương Bích Quân mà bị kích thích, cho nên làm ra hành động trả thù cũng chưa biết chừng.
Từ trong bi thương tỉnh táo lại, Trương Dương nhớ tới lần nói chuyện cuối cùng với Hình Triêu Huy, hắn ngay lập tức liên hệ với Tần Manh Manh.
Tần Manh Manh trong khoảng thời gian này đều đang đi tới đi lui giữa Hongkong và kinh thành, trong tay cô ta có không ít cổ phần của Vương Triều Kim Cương, trước mắt đã trở thành cổ đông thứ hai của Vương Triều Kim Cương, nếu như có thêm 3% cổ phần nữa cô ta sẽ vượt qua Khưu gia, trở thành phía cổ phần khống chế của Vương Triều Kim Cương, có điều muốn hoàn thành thu mua cuối cùng hiển nhiên không đơn giản như vậy, Khưu gia đã triển khai một hồi mua lại quy mô lớn, trước mắt hai bên bọn họ đang ở trong trạng thái đánh giằng co.
Khi Nhận được điện thoại của Trương Dương, Tần Manh Manh vừa mới trở lại kinh thành, đang đi trên đường cao của sân bay, Tần Manh Manh cảm thấy kinh hỉ nói: Anh Dương, anh sao biết em đã trở lại kinh thành?
Giọng nói của Trương Dương đã mất đi vả vui tươi ngày xưa: Chỉ là trùng hợp thôi, anh tìm em có việc gấp, có tiện gặp mặt không?
Tần Manh Manh giơ tay lên nhìn đồng hồ, nói khẽ: Nửa giờ nữa em sẽ tới Lục Dã Vương Đình, anh tới đó đi.
Được, anh sẽ tới đó tìm em !