Mục lục
Y Đạo Quan Đồ - Thạch Chương Ngư (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trương Dương nói : "Nghẹn chết anh là đáng đời, ai kêu anh đi nịnh nọt?"

Ngưu Văn Cường nói : "Tôi nịnh nọt bị nghẹn chết thì tôi chấp nhận, chỉ là người ta không nịnh nọt mà bị nghẹn chết chẳng phải là oan uổng sao, cái thời đại này muốn làm một lão bách tính bình thường cũng có, muốn hít thở một ít không khí trong lành cũng là một loại hy vọng xa vời"

Khương Lượng cười mắng : "Dừng dừng, anh còn phát tiết bất mãn với xã hội nữa, coi chừng tôi bắt anh vì tội chống đối cách mạng đó nha"

Ngưu Văn Cường nói : "Đừng lừa tôi, bây giờ là thời đại tự do ngôn luận rồi"

Vinh Bằng Phi khẽ cười, gã nhìn Trương Dương nói : "Nghe nói chủ nhiệm ủy ban thể dụng Nam Tích, là cấp chính xử"

Trương Dương nói : "Trong điều lệnh chỉ là chủ nhiệm ủy ban thể dục, còn chuyện cấp chính xử thì không có đề cập đến"

Đỗ Vũ Phong nói : "Làm gì có chủ nhiệm ủy ban thể dục nào không phải là cấp chính xử? Chúc mừng nha"

Trương Dương cười cười, bộ trưởng bộ tổ chức Từ Bưu đã tiết lộ với hắn, lần này thăng cấp chính xử đã là một việc chắc chắn rồi, nói ra cũng có chút kỳ quái, lúc trước Trương Dương luôn đem cấp chính xử trở thành mục tiêu phấn đấu, nhưng mà khi cấp chính xử đặt ngay trước mắt hắn, sắp biến thành hiện thực rồi, thì Trương đại quan nhân bỗng nhiên cảm thấy rằng, thật ra cũng không có gì khác nhau cả, Trương Dương nói : "Nói thật ra, lúc đi rồi, tôi vẫn còn chút luyến tiếc"

Mọi người nghe thấy câu này không khỏi im lặng.

Trương Dương nâng ly rượu lên, nói : "Con người của tôi không thích đưa tiễn, hôm nay mọi người đưa tiễn là vì ngày sau gặp mặt, chúng ta ngàn vạn lần đừng quá xúc động, non xanh còn đó nước biếc chảy dài, sau này cơ hội gặp mặt của chúng ta còn nhiều, ly rượu này là cảm ơn mọi người trong lòng có tôi, xem tôi trở thành bạn, phần tình nghĩa này, tôi nhớ kỹ" Trương Dương uống một ngụm hết sạch ly rượu.

Vinh Bằng Phi khen : "Hay cho câu non xanh còn đó nước biếc chảy dài"

Ngưu Văn Cường nói : "Chúng ta cùng uống, nguyện cho tình bằng hữu của chúng ta tồn tại vạn năm"

Triệu Tân Vĩ cười nói : "Cạn!"

Mọi người đồng thời uống cạn ly rượu, và kế tiếp là bắt đầu kính rượu lẫn nhau, Trương Dương tuy rằng đã cho một châm dự phòng, không chơi xa luân chiến rồi, chỉ là tâm tình của mọi người rất là cao, mỗi người đều kính Trương Dương hai ly, cũng may là tửu lượng của Trương đại quan nhân rất khá, uống nhiều như vậy mà vẫn tỉnh táo.

Vinh Bằng Phi cũng biết sự tồn tại của mình làm cho đa số mọi người cảm thấy gò bó, gã là người ra về sớm nhất, Trương Dương cũng không ép giữ, lúc tiễn ra ngoài cửa, Vinh Bằng Phi vỗ vỗ vai của Trương Dương, nói : "Cái gì cũng không cần nói, nói ngắn gọn, lần này đến Nam Tích là một chuyện tốt, chỉ có thay đổi góc độ nhìn nhận vấn đề, thì giác ngộ chính trị của cậu mới tăng lên được"

Trương Dương nói : "Trong lòng tôi không nỡ đâu, đến Nam Tích rồi, sẽ không tìm được một cục trưởng công an tốt như vậy bắt tôi"

Vinh Bằng Phi cười nói : "Tên nhóc cậu đừng có lừa tôi, cục trưởng công an Nam Tích Trương Đức Phóng là bạn của cậu"

Trương Dương ngượng ngùng cười cười, nói : "Cục trưởng Vinh, đúng là làm điều tra, chuyện gì cũng không thể gạt được anh"

Vinh Bằng Phi nói : "Lại nói tiếp cậu chính là quý nhân của Trương Đức Phóng, không có cậu, hắn ta sẽ không được đề bạt nhanh như vậy"

Trương Dương nói : "Hắn ta không phải là phó cục sao?"

Vinh Bằng Phi nói : "Bây giờ tạm thời giữ chức cục trưởng, nhưng trên thực tế thì đã nắm lấy tất cả quyền lực của cục trưởng"

Trương Dương suy nghĩ một chút, nếu như không phải là mình xử lý Đường Hưng Sinh, Trương Đức Phó làm sao tốt số được như vậy, phần nhân tình này tặng cho gã ta quả thật là không nhẹ.

Vinh Bằng Phi đi rồi, Trương Dương xoay người trở về trong quán rượu, lúc ở sảnh gặp phải Tô Cường, Tô Cường nói : "Thị trưởng Trương, tôi đã dặn dò đầu bếp làm vài món thôn quê cho các người, trở về nếm thử nha"

Trương Dương cười nói : "Không cần phải long trọng như vậy, sau này cũng đừng gọi tôi là thị trưởng Trương nữa, tôi bị miễn chức rồi"

Tô Cường nói : "Phó xử thành chính xử, là thăng chức"

Trương Dương cười cười, xoay người đi vào phòng.

Sau khi Vinh Bằng Phi đi, đám người này rõ ràng thoải mái hơn, cả đám luân phiên kính rượu Trương Dương, ăn nói càng lúc càng lớn hơn, ngay cả hai anh em Viên Lập Ba từ nãy đến giờ đều rụt rè, đã nói chuyện to hơn hẳn.

Tuy rằng đám người này vây lấy Trương Dương, nhưng người đầu tiên ngã xuống không phải là Trương Dương, Triệu Tân Vĩ là người gục xuống bàn đầu tiên, tiếp theo sau đó là Ngưu Văn Cường, đầu lưỡi của Viên Lập Ba cũng thè dài ra, có bảy phần say rượu rồi, và những chuyện trong lòng cứ thế mà ra thôi, đem chuyện Lý Trường Vũ đuổi đội xe của hắn ra khỏi công trình sân bay mới kể ra.

Trương Dương không biết chuyện này, lúc trước an bài cho Viên Lập Ba nhận thầu vận tải chính là hắn, cái này cũng là do thiếu nợ nhân tình Viên Lập Ba, không ngờ rằng mình vừa mới đi, Lý Trường Vũ lại lập tức đuổi hắn ra ngoài, tuy rằng Trương Dương không muốn xen vào chuyện của sân bay,nhg mà chuyện của Viên Lập Ba dù sao cũng là do một tay hắn làm ra, hắn gọi điện thoại cho Lý Trường Vũ, vì theo hắn được biết thì trong mười hai hạng mục kia không có bao gồm đoàn xe của Viên Lập Ba bên trong.

Lý Trường Vũ sau khi tiếp nhận sân bay, sở dĩ đuổi Viên Lập Ba ra ngoài, là bởi vì sợ người khác nói bậy nói bạ, bởi vì không ít người đều bắt đầu xì xào về chuyện con trai của phó thị trưởng Viên nhậu thầu vận tải sân bay, bây giờ là thời kỳ mẫn cảm, Lý Trường Vũ cũng không muốn phức tạp, thẳng thắn đá Viên Lập Ba ra khỏi công trường. Ông không ngờ rằng Trương Dương lại vì Viên Lập Ba là biện hộ gì, Lý Trường Vũ đáp ứng sảng khoái.

Trương Dương đem kết quả này nói cho Viên Lập Ba, Viên Lập Ba sau khi nghe mọi chuyện đã được thu xếp, cả người kích động không chịu nổi, nắm lấy bàn tay của Trương Dương mà lắc liên tục : "Trương Dương, anh đạt đến một trình độ nào đó rồi, người bạn này như anh tôi phải kết, sau này có chổ nào cần dùng đến Viên Lập Ba tôi, thì tôi nhất định sẽ dốc hết toàn lực"

Trương Dương cười gật đầu, chuyện của Viên Lập Ba đối với hắn mà nói chỉ là một chuyện nhỏ, Thường Lăng Phong nói không sai, có những mối thù truyền kiếp căn bản là không cần phải làm sâu thêm, hóa thù thành bạn, đối với mình, đối với người khác, cũng không phải là một việc không tốt.

Trương Dương nhận được điều lệnh xong ngày hôm sau liền rời khỏi Giang thành, hắn không thích cảnh tượng tiễn biệt, đối với hắn mà nói, lần này rời khỏi Giang thành cũng không phải là một chuyện huy hoàng gì cả. Buối sáng xuất phát, buổi chiều cùng ngày đã đến Nam Tích, Trương Dương cũng không dừng lại trong khu vực thành phố, mà trực tiếp đi đến Cẩm Lona, trước khi đến đây, hắn và Tần Thanh đã hẹn gặp nhau trong thư viện Phụ Minh.

Tần Thanh đứng dưới tàng cây lớn trong Cẩm Loan, lẳng lặng ngắm nhìn Trương Dương chậm rãi đi tới, tuy rằng đã trải qua một cơn sóng gió chính trị, thân thể của Trương đại quan nhân vẫn cao ngất ngưỡng như trước, bước chân vẫn mạnh mẽ như cũ, Tần Thanh lộ ra một nụ cười hiểu ý, sự kiên cường bất khuất của Trương Dương chính là một trong những chổ hấp dẫn cô nhất.

Trương Dương đi đến đối diện Tần Thanh, nhìn Tần Thanh, đôi mắt nhu tình đưa tình của Tần Thanh giấu trong cặp kính râm nhìn Trương Dương, nhẹ giọng nói : "Có mệt hay không?"

Trương Dương nói :" Không mệt, tinh thần hưng phấn, ý chí chiến đấu sục sôi"

Tần Thanh không nhịn được cười, trong thời gian ngắn, bóng đêm đã lặng lẽ bao phủ lấy Cẩm Loan, Tần Thanh vươn tay, ôm lấy cánh tay của Trương Dương, khí trời cuối thu rất lạnh, không khí tại Cẩm Loan lại ẩm ướt, loại không khí như vậy đã nhanh chóng xua đuổi du khách đi, tiếng náo nhiệt ầm ĩ ban ngày của Cẩm Loan bỗng nhiên đã trở nên thanh tĩnh hơn rất nhiều.

Cũng là cái quán ăn đó, hai người vẫn ngồi dọc theo sông, nước sông theo sắc trời mà biến thành màu xanh đậm, cây ô cựu, hồng phong, trong bóng đêm giống như là ánh lửa bập bềnh vậy, tăng thêm vài phần tình cảm lãng mạn cho một buổi tối cuối thu.

Vài món ăn nhẹ, một phần canh, Tần Thanh rót đầy ly rượu bằng sứ từ đời nhà Thanh cho Trương Dương, nhẹ giọng nói : "Biết em đến Nam Tích, người hài lòng nhất chính là chị"

Trương Dương nở nụ cười, lộ ra hàm răng trắng noãn và chỉnh tề, hắn nâng ly rượu lên, nói : "Nếu như em đến Lam Sơn, vậy chị có hài lòng hơn không?"

Tần Thanh không nói gì, lấy kính râm xuống, đôi mắt long lanh sóng nước thâm tình nhìn Trương Dương : "Em không ở bên chị, chị nhớ em, em ở bên cạnh chị, chị vẫn nhớ em"

Trương đại quan nhân bị những lời nói đầy tình nghĩa của phó thị trưởng Tần làm cho rung động trong lòng, hai chân kẹp lấy một bàn chân của Tần Thanh, lặng lẽ xoa dịu.



Tần Thanh nói : "Tâm tình tốt hơn chưa?"

Trương Dương cười cười : "Ở trong thể chế, gặp phải một chút trở ngại là điều khó tránh khỏi, chẳng qua chỉ là chuyện nhỏ, đừng mơ đánh bại được em"

Tần Thanh nhấp một ngụm rượu, nhẹ giọng nói : "Mười hai chổ cần cải cách và chỉnh đốn của sân bay mới Giang thành chị cũng có biết, hẳn là quân đội trực thuộc tỉnh trực tiếp ra lệnh, cái thông báo về mười hai chổ cần chỉnh đốn kia chẳng có tính thật chất nào cả, dụng ý thật sự của bọn họ chính là muốn tạo áp lực cho lãnh đạo Giang thành, cuối cùng là hướng về em" Tần Thanh đã nhìn rất rõ vấn đề này.

Trương Dương cười nói : "Trước khi em đến Nam Tích, sân bay mới Giang thành đã hoạt động lại, em đắc tội người ta, chính bởi vì sự tồn tại của em làm phiền đến hạng mục sân bay mới, em đi rồi, mọi chuyện đương nhiên được giải quyết dễ dàng" Hắn uống một ly rượu, trong lời nói mang theo một ít trào phúng.

Tần Thanh nói : "Vô luận là ai ra tay trong chuyện này, thì cách làm của người đó cũng có vấn đề, cho dù là có ân oán riêng với em, cũng không nên dùng quyền lực quốc gia để uy hiếp, đây là một hành vi quan báo tư thù"

Trương Dương nói : "Nhất định là Tần gia!"

Tần Thanh cũng có nghe nói về ân oán của Trương Dương và Tần Hồng Giang, nhưng mà chi tiết cụ thể thì cô không rõ ràng, cho đến nay cũng không có hỏi qua, theo cô thấy mỗi người đều có quyền giữ bí mật cho riêng mình, cho dù là thân quen như bọn họ. Tần Thanh lại nói : "Rời khỏi Giang thành, có phải là có ý nghĩa rằng chuyện này đã chấm dứt rồi không?"

Trương Dương cầm ly rượu lên vừa thưởng thức rượu vừa nói : "Em vốn tưởng rằng lần này sẽ nhàn rỗi một thời gian dài, nhưng không ngờ rằng thị trưởng Hạ lại gọi điện thoại đến nhanh như vậy"

Tần Thanh hỏi : "Thị trưởng Hạ dám dùng em, có phải là bởi vì bí thư Cố lên tiếng không?"

Trương Dương lắc đầu nói : "Không rõ ràng lắm, nhưng mà chuyện này cũng rất có thể"

"Em không hỏi qua?"

Trương Dương nói : "Giai Đồng không hề hiểu biết gì về chuyện này, em cũng không tiện kêu chị ấy đi hỏi bí thư Cố, phong cách đối đãi của ông ấy luôn là như vậy, nhiều lần biểu thị rằng đã lui ra rồi không còn can thiệp vào chuyện của chính trị nữa, nếu như thật sự là ông ta, thì ổng cũng không thừa nhận"

Tần Thanh nói : "Hạ Bá Đạt từ khi đến Nam Tích vẫn luôn có biểu hiện cúi thấp, có thể nói là thường vụ phó thị trưởng Thường Lăng Không còn có tiếng nói và quyền lực hơn ông ta, lần này vì chuyện của em nhất định là đã gặp phải không ít áp lực"

Trương Dương nói : "Cái này cũng chính là chổ em kỳ quái nhất, giao tình của em và ông ta thật sự rất bình thường, ông ta không cần phải vì chuyện của em mà nỗ lực nhiều như vậy"

Tần Thanh nói : "Mặc kệ đi, quan trọng là em không sao cả"

Trương Dương nói : "Lam Sơn và Nam Tích là thành phố anh em, thị trưởng Tần có ý kiến gì với tôi không?"

Tần Thanh nói : "Làm tốt chức trách của mình, tình huống của Nam Tích gần đây không được tốt, tài chính của cảng nước sâu xảy ra vấn đề, tài chính của hai nhà đầu tư lớn là Hà Trường An và tập đoàn Tinh Nguyệt Singapo đều chậm chạp không đến, bây giờ đám lãnh đạo Nam Tích đang suy nghĩ biện pháp. Sang tháng mười năm sau thì lại phải tổ chức đại hội thể dục thể thao lần thứ mười hai của Bình Hải, người phụ trách chủ yếu là Thường Lăng Không đã được điều đến Lam Sơn, đối với đám lãnh đạo Nam Tích mà nói, hai cái này là một khảo nghiệm vô cùng nghiêm trọng"

Trương Dương nói : "Xây dựng sân thể dụng có liên quan đến em sao?"

Tần Thanh mỉm cười nói : "Chị đã đặc biệt tình hiểu một chút, ủy ban thể dục Nam Tích chỉ là một thành viên đặt kế hoạch thôi, trong việc xây dựng cụ thể thì không có tham dự nhiều, công tác ủy ban thể dục rất là thảnh thơi, chủ yếu là làm phong trào thể dục thể thao, tranh thủ sang năm trong đại hội thể dục thể thao có thành tích tốt, thật ra chuyện này cũng không liên quan nhiều đến em"

Trương Dương nói : "Như vậy thì tốt nhất, bây giờ em giống như một kẻ rãnh rỗi không có việc làm, càng nhàn hạ càng tốt"

Tần Thanh nói : "Em không sợ người khác nói em không làm việc sao?"

Trương Dương nói :" Đầu năm nay, càng làm nhiều việc thì càng có nhiều khuyết điểm, gặp phải chuyện gì cũng không làm, thì trái lại sẽ không gặp phải chuyện không may"

Tần Thanh cười nói : "Chị cuối cùng luôn thấy em đến Nam Tích rất khó mà thanh nhàn tự tại"

"Dùng cái gì mà thấy?"

Tần Thanh nói : "Đa số người trong thể chế rất khó buông tha quyền lực và quan chức, Hạ Bá Đạt đưa em đến Nam Tích, khẳng định là có mục đích, chị không tin o6g ta chỉ muốn giúp em thoát khỏi khốn cảnh, cho em tiêu diêu tự tại làm một chủ nhiệm ủy ban thể dục"

Trương Dương nói : "Chị nói là, ông ta muốn lợi dụng em để tranh giành cái gì đó với lão Từ?"

Tần Thanh nói : "Chị cũng không nói như vậy, nhưng rất kỳ quái, vì sao ông ta lại điều em đến Nam Tích?"

Trương Dương nâng ly rượu lên uống cạn một hơi, sau đó giả vờ thâm trầm nhắm mắt lại, thấp giọng nói : "Tranh giành đấu đá, em mệt rồi, bọn họ muốn tranh thế nào thì cứ việc tranh, không có liên quan đến em"

Tần Thanh nói : "Em không phải thường hay nói, đấu cờ với người rất vui sao? Với tính tình của em, náo nhiệt càng lớn thì càng thích, chỉ sợ là người khác không kêu em, em cũng tự động nhào vô" Tần Thanh cũng vô cùng rõ ràng tính cách của Trương Dương, biểu biểu hiện cúi thấp của hắn chẳng qua chỉ là biến chứng nho nhỏ do sóng gió trong con đường làm quan mang đến thôi, không cần bao lâu sau, khi vết sẹo của hắn đã làm, thì sẽ lại tích cực tham dự vào việc tranh đấu chính trị cho mà coi.

Trương Dương không khỏi nở nụ cười : "Đã trải qua nhiều chuyện như vậy, ít nhiều gì em cũng có được một vài bài học, lần này em đến Nam Tích chính là vì điều chỉnh lại bản thân, hít thở nhiều không khí mới mẻ hơn, căn bản là không nghĩ đến chuyện đấu đá với ai cả" Ít nhất là bây giờ tâm tình của Trương đại quan nhân rất tốt.

Tần Thanh nói : "Vô luận là em muốn thế nào, đến Nam Tích cũng là một chuyện tốt, ít nhất là cơ hội gặp mặt của chúng ta cũng nhiều hơn một ít"

Mưa thu đánh xuống trên cây lá, mưa bụi mang gió thu phất phơ đi, Tần Thanh không nhịn được rùng mình một cái, đôi chân vô thức quấn chặt lấy chân của Trương Dương, nhỏ giọng nói : "Mưa mùa thu quả thật không ít"

Trương Dương nói : "Ngày đầu tiên em đến Nam Tích mà đã bắt đầu mưa, không biết đây có phải là một dấu hiệu xấu không?"

Tần Thanh dịu dàng cười nói : "Sao lại bắt đầu mê tín rồi, chị nhớ kỹ lúc trước em đâu phải là cái dạng này"

Trương Dương nâng ly rượu lên uống cạn, đứng dậy vén màn, cùng Tần Thanh chậm rãi đi dọc theo bờ sông về phía trước, Tần Thanh đã mua một cây dù hình hoa tại cửa hàng bách hóa trong quán, giao cho Trương Dương, sau khi mở ra che khuất được bầu trời trên đỉnh đầu của bọn họ, trong khoảng không gian có hạn này, Tần Thanh dựa hẳn vào trong lòng của Trương Dương, cảm thụ sự ấm áp trong lòng hắn, hai người di dọc theo con sông, rong chơi khắp Cẩm Loan dưới mưa.

Trương Dương vừa đi vừa nói về ân oán của hắn và cả nhà Tần Hồng Giang, nói về sân bay mới, nói về Hứa Gia Dũng, vô luậ là ai, chỉ cần có gì với hắn đều sẽ là đối tượng để hắn nói.

Tần Thanh kéo cánh tay của hắn, hiểu biết của cô về Trương Dương càng ngày càng nhiều, nhưng mà từ đầu đến cuối Tần Thanh vẫn không rõ một việc, cô nhẹ giọng nói : "Cho đến bây giờ chị vẫn chưa rõ, vi sao em lại muốn chọn con đường làm quan?"

Trương Dương nhìn ngọn đèn mông lung trong mơ, thấp giọng nói : "Đấu cờ với người ta vô cùng vui, em muốn hưởng thụ cái quá trình đó" Hắn quay mặt lại, khẽ hôn lên môi của Tần Thanh một cái, nói : "Nếu như không lựa chọn con đường này, em làm sao có thể gặp được người tốt như chị?"

Sáng ngày hôm sau, Trương Dương chia tay với Tần Thanh xong, trực tiếp đi đến bộ tổ chức Nam Tích để báo danh, bộ trưởng bộ tổ chức thị ủy Nam TÍch Hà Anh Bồi năm nay năm mươi hai tuổi, tóc nghiêng rất dài, dùng lược chải vuốt ngược mái tóc lên trên đỉnh đầu, thoạt nhìn trên đầu giống như có một cái bánh nướng vậy, người này có chút ục ịch, thoạt nhìn là quan uy không đủ, nhưng thật ra lại có vẻ buồn cười, nghe nói Trương Dương, ông ta liền lấy kính lão theo thói quen đeo lên, nhìn người thanh niên trước mắt này, tuy rằng đã sớm nghe nói đến đại danh của Trương Dương, nhưng có thể gặp mặt lại là lần đầu tiên.

Trương Dương cười rất thân mật, rất khiêm tốn, lấy ra tiêu chuẩn của thuộc hạ đi bái kiến với lãnh đạo vậy : "Xin chào bộ trưởng Hà, tôi là Trương Dương, ngày hôm nay đến báo danh với ông"

Hà Anh Bồi gật đầu, trên mặt cũng lộ ra nụ cười : "Trương Dương, ha ha, nghe nói cậu trẻ tuổi lắm,, không ngờ còn trẻ hơn cả trong tưởng tượng của tôi"



Trương Dương cũng cười theo, Hà Anh Bồi bắt tay với hắn, chỉ về ghế sô pha, nói : "Ngồi đi!"

Trương Dương dặt một số giấy tờ thủ tục lên trên bàn làm việc, Hà Anh Bồi cười nói : "Không vội, cậu đến là tốt rồi, thủ tục có thể chậm rãi làm" Ông ta kêu thư ký Tiểu Lưu mang giấy tờ của Trương Dương đi làm, rồi nói với Trương Dương : "Tiểu Trương à, tôi nghĩ rằng qua vài ngày nữa cậu mới đến, sao lại không nhân cơ hội này nghỉ ngơi thêm vài ngày chứ?"

Trương Dương nói : "Con người của tôi không chịu ngồi yên, muốn đến sớm một chút, công tác của ủy ban thể dục lúc trước tôi chưa từng làm quan, không có kinh nghiệm, muốn đến sớm để thích ứng một chút, cũng mau chóng triển khai công tác"

Hà Anh Bồi gật đầu cười nói : "Người thanh niên đúng là có lòng nhiệt tình"

Thư ký Tiểu Lưu mang hai ly trà vào, Hà Anh Bồi nói : "Cậu đi xem Dương Dĩnh có mặt hay không? Kêu cô ta dẫn tiểu Trương đến ủy ban thể dục một chuyến"

Tiểu Lưu nói : "Phó bộ trưởng Dương đến Tỉnh Hãi họp rồi, buổi chiều nay mới có thể trở về"

Hà Anh Bồi à lên một tiếng, nói : "Như vậy à, một lát nữa tôi còn phải họp, cậu xem ..."

Trương Dương cười nói : "Không sao cả, tôi tự mình đi qua cũng được"

Hà Anh Bồi nói : "Như vậy đi, để tôi cùng đi với cậu, cậu ở chổ này chờ tôi, mười một giờ tôi về, rồi cùng cậu đi đến ủy ban thể dục"

Trương Dương nói "Cảm ơn bộ trưởng Hà" Hắn vốn muốn nói lời xin miễn, nhưng mà nghĩ lại mình vừa đến Nam Tích, nếu như không có một quan viên nào của bộ tổ chức cùng đi, thì rất có thể sẽ bị đám người trong ủy ban thể dục coi thường, hắn không phải là muốn có một cuộc ra mắt long trọng, nhưng ít nhất cũng phải làm cho người ta không coi thường hắn, nếu như bộ trưởng bộ tổ chức Hà Anh Bồi có thể tự mình cùng đi với hắn thì hay quá rồi.

Chỉ là bây giờ vừa đi làm, từ đây đến mười một giờ còn đến hai tiếng, hắn cũng không có khả năng thành thật ngồi một chổ tại bộ tổ chức được, hắn cười nói : "Bộ trưởng Hà, ông cứ bận việc trước đi, tôi đi ra ngoài thu xếp một số việc, chờ mười một giờ tôi đến gặp mặt ông"

Hà Anh Bồi gật đầu :"Như vậy cũng tốt, mười một giờ cậu nhất định phải có mặt đó"

Trương Dương rời khỏi bộ tổ chức, lần này hắn đến đây là do Hạ Bá Đạt mời hắn, về tình về lý đều phải đi gặp mặt nói chuyện với Hạ Bá Đạt một tiếng. Vì vậy sau khi gọi điện thoại cho Hạ Bá Đạt xong, đúng lúc Hạ Bá Đạt còn trong văn phòng làm việc, nghe nói Trương Dương đa đến tòa nhà thị chính rồi, liền kêu hắn qua gặp mặt luôn.

Trương Dương đi đến phòng làm việc của Hạ Bá Đạt, thư ký của Hạ Bá Đạt Phạm Thành THái ngoài bên ngoài cửa chờ, thấy Trương Dương đến, Phạm Thành Thái liền cười chào đón : "Chủ nhiệm Trương sao, thị trưởng Hạ đang chờ anh ở bên trong"

Trong lòng Trương Dương cảm thấy một ít ấm áp, Hạ Bá Đạt vẫn còn có chút tình nghĩa, không chỉ ra tay trợ giúp lúc mình gặp khó khăn, mà khi biết mình đến còn kêu thư ký ra cửa ngồi chờ, từ biểu hiện này mà xem, thì vô cùng có thành ý đối với mình.

Thật ra cái mà Hạ Bá Đạt am hiểu nhất chính là phỏng đoán lòng người, ông ta là một người chú trọng chi tiết, biết người ta trong lúc thất thế, một số chi tiết lơ đãng thôi cũng dễ dàng gây cảm động rồi.

Trương Dương đi vào trong phòng làm việc, Hạ Bá Đạt liền cười đón, chủ động vươn tay ra, nhiệt tình nói : "Trương Dương, ha ha, cuối cùng tôi cũng đã kéo cậu đến được" Hạ Bá Đạt biểu hiện rất nhiệt tình, làm cho Trương đại quan nhân có cảm giác như đông qua xuân đến, hắn vươn tay ra dùng sức nắm lấy tay của Hạ Bá Đạt, mỉm cười nói : "Thị trưởng Hạ, chuyện lần này làm phiền ông quá"

Hạ Bá Đạt cười nói : "Nói cái gì vậy, cậu là một cán bộ trẻ tuổi đầy hứa hẹn, chính là những người mà Nam Tích chúng tôi đang cần, mau ngồi đi"

Thư ký Phạm Thành Thái mang hai ly trà lên, loại ánh mắt này của một thư ký thì nói thế nào cũng phải có, thấy Hạ Bá Đạt nhiệt tình với Trương Dương như vậy, thư ký đương nhiên cũng phải xem trọng vị chủ nhiệm ủy ban thể dục mới tới này, lúc đặt hai ly trà xuống, Phạm Thành Thái mỉm cười với Hạ Bá Đạt, rồi lặng lẽ lui ra ngoài.

Hạ Bá Đạt nâng trà lên uống một ngụm, nói : "Đến khi nào thế?"

Trương Dương nói : "Ngày hôm qua, bởi vì muốn quá cho nên không đến chào hỏi ông được, tùy tiện tìm một khách sạn ngủ một giấc, sáng ngày hôm nay liền đến báo danh"

Hạ Bá Đạt gật đầu nói :" Tốt, nhiệt tình công tác rất đáng để khen, Trương Dương à, lần này lãnh đạo Nam Tích chúng tôi ôm rất nhiều kỳ vọng với cậu, mong rằng cậu có thể khởi động công tác thiết thực của ủy ban thể dục, có thể lãnh đạo giám sát hệ thống thể dục làm tốt công tác, dẫn dắt công tác thể dục các cấp, trong đại hội thể dục thể thao của tỉnh sang năm giành được thành tích ưu tú, làm chủ nhà, mục tiêu của Nam Tích chúng ta chính là số huy chương phải tiến vào hàng ba" Nói đến đây, ông bật cười một tiếng, nói : "Kinh tế Nam Tích của chúng ta mặc dù đứng đầu trong Bình Hải nhưng mà thể dục thì luôn thua kém, mong rằng sau khi cậu đến rồi thì có thể cải thiện được diện mạo của ngành thể dục Nam Tích"

Trương Dương khiêm tốn biểu thị : "Thị trưởng Hạ, tôi sẽ hết sức"

Hạ Bá Đạt nói : "Tôi tin tưởng cậu"

Trương Dương tới gặp Hạ Bá Đạt một là vì tỏ lòng biết ơn, còn có một việc nữa, chính là trong lòng hắn luôn tồn tại một vấn đề, Hạ Bá Đạt vì sao lại trợ giúp cho mình? Cái này có phải là có tác dụng của Cố Doãn Tri phía sau không? Hắn đặc biệt nói : "Thị trưởng Hạ gần đây có gặp bí thư Cố không?"

Hạ Bá Đạt lắc đầu nó : "Bí thư Cố sau khi trở về từ kinh thành, tôi cũng không gặp qua ngài ấy, hai ngày trước đến Đông Giang, bận tới bận lui, cho nên không thể đi gặp mặt được"

Trong lòng Trương Dương ngẩn ra, lời nói của Hạ Bá Đạt đúng là không có ý nghĩa nào hết, vậy ông ta điều mình đến Nam Tích cũng không phải là do Cố Doãn Tri sao?

Con người của Hạ Bá Đạt cũng không ngu, ông ta lập tức ý thức được Trương Dương vô cùng tò mò về chuyện ông điều hắn đến Nam Tích lần này, muốn từ trong miệng ông để thám thính ra cái gì đó. Chủ trương của Hạ Bá Đạt là không muốn xen vào các chuyện như vậy, nhưng mà bí thư trưởng tỉnh ủy Diêm Quốc Đào đã lên tiếng, ông đương nhiên cũng không tiện từ chối rồi. Hạ Bá Đạt từ trong lần biến động tầng lãnh đạo Nam Tích đã ngửi ra được một ít tin tức, thường vụ phó thị trưởng Thường Lăng Không rời đi đối với ông mà nói là một cơ hội hiếm có vô cùng, nếu như biết nắm chắc, ông có thể bổ khuyết cho không gian quyền lực bị bỏ trống của Thường Lăng Không, nhưng mà Hạ Bá Đạt cũng vô cùng hiểu biết về bí thư thị ủy Từ Quang Nhiên, Từ Quang Nhiên chưa chắc đã giao quyền lực lại cho ông. Suy nghĩ của Hạ Bá Đạt cũng rất linh hoạt, rất giỏi về phân tích vấn đề, đối với tình huống phát sinh, ông cũng biết nên đưa ra ứng đối chính xác thế nào, ví dụ như Trương Dương trước mắt, nếu như điều đến Nam Tích đã trở thành sự thật rồi, vậy thì Hạ Bá Đạt cũng thừa nhận phần nhân tình này là của mình cho, Hạ Bá Đạt nói : "Tiểu Trương, tôi cũng không gạt cậu, lần này điều cậu đến Nam Tích chính là chủ ý của tôi, chuyệ ncủa cậu bị không ít người phản đối và nghi ngờ, nhưng tôi có lòng tin ở cậu, cho nên mới hết lòng dẹp bỏ nghi vấn, kiên trì thúc đẩy chuyện này"

Trương Dương nói : "Đã làm cho thị trưởng Hạ khó xử"

Hạ Bá Đạt nói : "Tiểu Trương, tôi nói như vậy không phải là để khoe thành tích gì, cũng không muốn cậu phải cảm kích tôi, tôi chỉ muốn cho cậu biết, tôi có lòng tin với cậu, cậu đến Nam Tích rồi nhất định phải làm ra một phen thành tích, làm cho những kẻ nghi ngờ nhìn thấy, cậu có bản lĩnh thật sự hay không, tôi có nhìn lầm người hay không?" Hạ Bá Đạt khi nói đến đây thì có phần kích động, đương nhiên thật giả thế nào thì chỉ có trong lòng ông ta hiểu rõ.

Trương Dương nói : "Thị trưởng Hạ yên tâm, tôi nhất định sẽ không làm cho ông thất vọng, cũng không làm cho mọi người thất vọng"

Hạ Bá Đạt nói :"Có thể cậu cho rằng công tác của ủy ban thể dục không quan trọng, không bằng làm kinh tế làm xây dựng hay làm giáo dục, nhưng mà tiểu Trương à, tháng mười năm sau tỉnh sẽ tổ chức đại hội thể dục thể thao, thời gian của chúng ta còn chưa đến một năm, đến lúc đó chính là thời gian kiểm nghiệm thành tích. Nhiệm vụ rất nặng nề, tình thế rất gấp gáp"

Trương Dương cười nói : "Lúc trước tôi không có kinh nghiệm trong quản lý hệ thống thể dục, cần phải có một khoảng thời gian để thích ứng, nhưng mà, thị trưởng Hạ xin cứ yên tâm, tôi sẽ tận lực làm việc"

Hạ Bá Đạt nói : "Nguyên chủ nhiệm ủy ban thể dục Chu Đại Niên đồng chí bị bệnh, ung thư phổi thời kỳ cuối, cái đó không hề có liên quan gì đến áp lực công tác cả"

Trương Dương nói : "Có cơ hội tôi sẽ đến tiếp xúc với ông ấy, học hỏi kinh nghiệm từ ông ấy"


Hạ Bá Đạt tựa hồ như muốn nói cái gì đó, chỉ là chữ ra đến miệng thì lại thôi. Ông nâng ly trà lên uống một ngụm, hít sâu một hơi, nói : "Năm nay tình thế mà Nam Tích phải đối mặt rất nghiêm trọng, tài chính của công trình cảng nước sâu xảy ra vấn đề, tài chính của hai nhà đầu tư lớn không thể đến đúng chỗ, thành phố rất đây đang rất sầu về việc này"


Trương Dương cũng không nói tiếp, trước khi hắn đến Nam Tích đã đặt quyết tâm, chuyện không liên quan đến mình thì mình sẽ không quan tâm, lần này vô luận thế nào thì cũng không thể nào vi phạm được, vừa đến Nam Tích tất cả cần phải cúi thấp mà làm việc, thật ra thì hai nhà đầu tư lớn của cảng nước sâu này đều có quan hệ sâu xa với hắn, một người là Hà Trường An, một người là Phạm Tư Kỳ, người trước là cha ruột của Tần Manh Manh, mình cứu Tần Manh Manh, chỉ cần cái phần nhân tình này thôi thì Hà Trường An cũng khó mà trả lại được, người sau là Phạm Tư Kỳ, mình trợ giúp cô ta thoát khỏi ma trảo của Hứa Gia Dũng. Chỉ là Trương Dương không thích hợp để hỏi đến chuyện của cảng nước sâu, vết thương do sân bay mới gây ra cho hắn vẫn chưa lành, vết sẹo vẫn còn đang liền da, làm sao mà có thể quên đi đau đớn được.


Hạ Bá Đạt nói : "Lúc cậu ở Giang thành là một tay hảo thủ về chiêu thương dẫn tư, nếu có biện pháp, nhất định phải ra sức trợ giúp cho Nam Tích"


Trương Dương gật đầu nói :" Nhất định, nhưng mà chút năng lực của tôi tất cả đều đã trộn lẫn trong sân bay mới của Giang thành rồi, không ai có nhiều tiền để đồng thời đầu tư cho hai hạng mục lớn cả" Lời nói của hắn quả thật cũng có đạo lý.


Hạ Bá Đạt cũng không tiếp tục nói nữa, ông ta nói : "Cấp chính xử của cậu đã được báo lên rồi, không lâu sau sẽ được phê xuống, chúc mừng nha, cán bộ cấp chính xử trẻ tuổi, là người đầu tiên trong Bình Hải chúng ta"


Trương Dương nói : "Cảm ơn tổ chức đã tin tưởng, cảm ơn thị trưởng Hạ tài bồi"


Hạ Bá Đạt cảm thấy được lần này gặp mặt Trương Dương, hắn ta đã ngoan hơn rất nhiều, sóng gió tựa hồ đã giấu đi không ít, xem ra chuyện của sân bay mới Giang thành đã cho hắn một đả kích không nhẹ, ngã một lần, từ đó hắn đã học được rất nhiều thứ, Hạ Bá Đạt nói :" Chỉ cần cậu làm tốt công tác, sau này còn nhiều cơ hội" Những lời này tràn ngập ám chỉ, Trương Dương bắt đầu ý thức được, Hạ Bá Đạt cho rằng mình thiếu ông ta một phần nhân tình rất lớn, có lẽ là không cần bao lâu sau, ông ta sẽ bắt mình phải trả lại thôi, quan trường vốn là thực tế như vậy đó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK