Mục lục
Y Đạo Quan Đồ - Thạch Chương Ngư (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trương Dương nói: Đừng sợ, em đưa địa chỉ của cha em cho anh, đợi ăn sáng xong anh sẽ lấy xe đưa bọn em đi.

Vũ Ý nói: Đúng vậy, ăn cơm trước đi đã.

Tiếu Y và Tô Điềm lúc này mới gật đầu, hai người vừa mới ăn sáng thì có điện thoại gọi tới, người nói chuyện không phải là cha của Tô Điềm, Tô Điềm nghe ra không phải giọng nói của cha thì có chút sửng sốt, cô ta cảnh giác hỏi: Ai vậy?

Đối phương nói: Cô là người nhà của Tô Quảng Thành à?

Tô Điềm nói: Tôi là con gái của ông ấy!

Tôi là người của đại đội sự cố khu Bạch Sa, cô tốt nhất hãy mau tới đây một chuyến, Tô Quảng Thành bị tình nghi say rượu lái xe, gây tai nạn rồi bỏ chạy, hiện tại đang bị cơ quan công an tạm giữ, người bị thương đã được đưa đến bệnh viện nhân dân tỉnh, cô mau tới đây đi, đúng rồi, mang thêm tiền nhé!

Tô Điềm nghe vậy thì ngây ra, bên kia đã gác máy, cô ta bắt đầu khóc.

Vũ Ý hỏi hơn nữa ngày, cô ta mới khóc thút thít kể lại chuyện.

Vũ Ý vừa an ủi cô ta vừa nhìn nhìn Trương Dương, Trương Dương nghĩ thầm đây không phải tự tìm lấy việc sao? Mình tới Đông Giang có cả một đống việc, vừa xuống tàu thì Vũ Ý đã mang tới phiền toái cho mình, hắn thật sự không muốn lo chuyện không đâu này, nhưng thấy hai cô gái này cũng dáng thương, mọi người đều cùng đường từ Bắc Cảng tới đây, không giúp đỡ thì cũng khó ăn khó nói.

Hắn nói với Vũ Ý: Thế này đi, tôi đi cùng các cô đi xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Xảy ra loại chuyện này thì chẳng ai còn tâm tình mà ăn sáng nữa, Trương Dương gọi xe taxi, trước tiên đưa bọn họ đế đại đội sự cố khu Bạch Sa, Trương Dương cũng không phải là lần đầu tiên đến đây, lần trước bởi vì ra mặt thay cho Hà Hâm Nhan và Triệu Nhị Văn mà xảy ra xung đột với Kì Phong, kết quả bị bắt tới đây, lúc ấy còn làm ra chuyện kiểm tra nồng độ cồn trong máu của hắn, kết quả toàn bộ đại đội sự cố khu Bạch Sa bị Trương Dương khiến cho mặt xám mày tro.

Loại chuyện này luôn khiến người ta ghi nhớ, chuyện trên đời thường thường chính là trùng hợp vậy đó, lần này người phụ trách xử lý án của Tô Quảng Thành cũng là Triệu Anh Tráng lần trước đã xảy ra va chạm với Trương Dương, Triệu Anh Tráng nhìn thấy Trương Dương tới, trong lòng phát run. Sự lợi hại của Trương Dương hắn đã lĩnh giáo qua ròi.

Trương đại quan nhân cũng nhớ rõ Triệu Anh Tráng, mỉm cười nói: Cảnh quan Triệu, khéo vậy nhỉ!

Triệu Anh Tráng ậm ừ nói: Khéo quá! Chủ nhiệm Trương tới đây có việc gì vậy? Hắn cho rằng Trương Dương vẫn là phó chủ nhiệm hội quản ủy nội thành mới Đông Giang.

Trương Dương nói: Tới giải quyết ít chuyện. Hắn kể sơ qua ý tới của mình.

Triệu Anh Tráng biết hắn tới vì chuyện của Tô Quảng Thành thì thở dài nói: Người đó sau rượu chưa tỉnh, sáng sớm phóng như điên trên đường, kết quả đâm phải ông già đi tập thể dục, mà đáng giận nhất là hắn không dừng xe xem người ta bị thương thế nào, ngược lại lái xe bỏ chạy, anh nói xem loại người này có đáng ghét hay không?

Tô Điềm đứng bên cạnh nghe, lại bật khóc.



Triệu Anh Tráng biết cô ta là Tô Quảng Thành thì cũng không nói quá nặng nề nữa: Hiện tại ông già đó đã được đưa tới bệnh viện, Tô Quảng Thành thì bị chúng tôi giam, say rượu lái xe, gây tai nạn rồi bỏ chạy, đã là phạm pháp rồi, việc cấp bách hiện tại là chữa trị cho người bị thương đã, nếu thái độ nhận tội tốt thì còn có thể được khoan dung.

Trương Dương làm rõ tiền căn hậu quả của chuyện thì cũng không có biện pháp gì, không phải không muốn giúp, mà là cái sai của chuyện này ở Tô Quảng Thành, say rượu lái xe, gây tai nạn rồi bỏ chạy, ngay cả một chút đạo đức tối thiểu cũng không có, đã làm sai thì phải chịu trách nhiệm vì hành vi của mình.

Tô Điềm và Tiếu Y chỉ là học sinh cấp ba, không có chủ kiến gì trong chuyện này, Tô Điềm gọi điện thoại cho người nhà, bảo người nhà chuuẩn bị ít tiền, người nhà đến Đông Giang thì cũng phải tối rồi.

Triệu Anh Tráng không biết quan hệ của Trương Dương và Tô Quảng Thành, lặng lẽ kéo hắn sang một bên rồi nói khẽ: Chủ nhiệm Trương, không phải tôi không giúp, mà là chuyện này thực sự khó giải quyết, tôi cho mấy người một chủ ý nhé, trước tiên cứ tới bệnh viện gặp người nhà của nạn nhân đã, tranh thủ có được sự tha thứ của họ, chỉ cần bọn họ đồng ý giải quyết riêng thì chuyện dễ xử lý rồi.

Trương Dương minh bạch Triệu Anh Tráng là đang bán nhân tình cho mình, hắn và Tô Quảng Thành không quen nhau, nếu không phải đúng dịp gặp Vũ Ý, lại vừa hay ngồi cùng toa với hai cô gái này thì chuyện đã chẳng rơi trúng đầu hắn, nhưng đã gặp phải rồi thì không thể nào không nghe không hỏi được.

Vũ Ý là người nhiệt tình, nhìn thấy Tô Điềm khóc như mưa, cô ta không ngừng an ủi, sau khi rời khỏi đại đội sự cố, bảo Trương Dương bắt xe tới bệnh viện nhân dân tỉnh, tới nơi rồi thì Trương Dương nhìn thấy một chiếc xe Phaeton đang đỗ trước cửa phòng cấp cứu, là Kì Sơn tới. Không cần hỏi cũng biết Vũ Ý gọi điện thoại bảo hắn tới. Vũ Ý và Kì Sơn là bạn bè, biết hai cô gái này không có tiền, trên người mình cũng không có nhiều, cho nên nhớ tới tên phú hào siêu cấp Kì Sơn này, bảo hắn tới đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.

Kì Sơn không thèm chào hỏi Trương Dương, trước tiên đi tới chỗ Vũ Ý hỏi rõ tình huống, từ điểm này mà nói, Kì Sơn vẫn là bạn tốt, Vũ Ý gọi một cú mà hắn đã chạy tới ngay.

Tới phòng cấp cứu hỏi thì bệnh nhân đã được đưa đến phòng bệnh khoa chỉnh hình, theo như lời của bệnh viện thì bị gãy tay, xương sườn cũng bị gãy nhiều chỗ, não bị chấn thương nhẹ.

Bọn họ tới phòng bệnh khoa chỉnh hình thì gặp người nhà bệnh nhân tới, hơn mười tên thanh niên lêu lổng xăm hồng vẽ hổ đang vây quanh cửa phòng bệnh, chỉ nhìn cách ăn mặc cũng biết không phải hạng lương thiện giờ, nghe nói là người nhà đương sự tới, đám thanh niên đó ùa lên vây lấy mấy người bọn Trương Dương.

Tô Điềm và Tiếu Y đã bao giờ thấy cảnh này đâu, sợ đến nỗi sắc mặt trắng bệch.

Vũ Ý nói: Làm gì thế? Nhiều người đến như vậy làm gì? Có chuyện gì thì từ từ nói, định ỷ đông để gây sự à?

Một tên béo để đầu trọc từ trong đám người đi lên, hắn mặc áo sơ mi không buộc cúc, để lộ ra hình xăm trước ngực, cứ giống như người ta không biết hắn là kẻ lăn lộn trong xã hội vậy, hắn trợn tròn hai mắt, chỉ vào Vũ Ý nói: Cô là người nhà của Tô Quảng Thành à?

Vũ Ý chưa kịp nói gì thì Tô Điềm đã sợ hãi lên tiếng: Tô Quảng Thành là cha tôi.

Tên béo đó như hung thần ác sát nhìn thẳng vào Tô Điềm: Cha cô đâm phải ông nội tôi, hiện tại đang cấp cứu, hắn uống rượu lái xe, gây tai nạn rồi bỏ chạy, đủ để bị sử bắn đó!

Tô Điềm sợ đến nỗi lại bật khóc.

Trương Dương có chút ngứa mắt: Ê, tôi bảo anh là đàn ông mà đi dọa một cô bé làm gì? Không thấy xấu hổ à?



Tên béo đó nhìn Trương Dương một cách hung tợn: Con mẹ mày? Ông nội tạo bị đâm, ta nói mấy câu không được à?

Trương đại quan nhân đang muốn phát tác thì Kì Sơn nói: Từ từ nói chuyện đi, chuyện đã xảy ra rồi, mọi người cứ tâm bình khí hòa ngồi xuống nói chuyện, tức giận cũng không giải quyết được vấn đề.

Tên béo đó nghiến răng nghiến lợi nói: Đừng có lắm lời với tao, tao nói cho chúng mày biết, đâm ông nộ tao, coi như con mẹ chúng mày đâm đúng người rồi đấy, trước tiên đưa hai mươi vạn đây, sau đó rồi nói chuyện tiếp, nếu không thì tao sẽ cho Tô Quảng Thành đó ngồi tù mọt gông.

Tô Điềm bị dọa đến nỗi mặt trắng bệch cả ra, cô ta cầu xin: Tôi xin anh, tha cho cha tôi đi, ông ấy chỉ là nhất thời hồ đồ.

Vũ Ý giữ chặt Tô Điềm, nói: Tô Điềm, không có việc của em, em cầu hắn làm gì?

Đám bạn của tên béo đó lao lên, có người âm dương quái khí nói: Anh Hổ, cha nợ con trả, con gái hắn trông cũng xinh xắn đó!

Trương Dương vừa nghe thấy vậy thì nổi giận, nói với đám lưu manh đó: Thành thật một chút cho tôi, có việc gì thì từ từ nói, đừng có mà dọa trẻ con.

Tên béo nói: Mày có gan đó, giờ viện phí của ông tao còn chưa trả, ai đi nộp tiền với tao?

Kì Sơn nói: Bao nhiêu? Tôi đi nộp đã, chuyện khác lát nữa nói.

Tên béo quan sát Kì Sơn, Kì Sơn lạnh lùng nhìn hắn một cái rồi nói: Làm người làm việc đều có quy củ, chúng tôi nếu đã tới thì sẽ chịu trách nhiệm, bất kể là sai ở đâu thì các anh cũng phải tôn trọng, nếu không mọi người đều khó nói chuyện.


Tên béo cười nói: Con mẹ nó, ở đây có chỗ cho mày lên tiếng à?


Kì Sơn cười cười, hắn và Trương Dương liếc mắt nhìn nhau, hai người hôm nay đều là bị Vũ Ý kéo vào trận phong ba này, nếu không bọn họ đâu có để mấy thằng lưu manh này vào mắt.


Vũ Ý biết Trương Dương nóng tính, sợ hắn phát tác, có điều Trương đại quan nhân cho tới bây giờ vẫn biểu hiện rất bình thường, hắn đang khống chế cơn tức của mình. Dẫu sao thì cũng chẳng liên quan gì tới hắn, tới đây thuần túy chỉ có tính chất giúp đỡ.


Kì Sơn cũng vậy, hắn giúp nội một vạn đồng viện phí, vốn là muốn thông qua phương thức này để trước tiên dẹp cơn tức của đối phương, chờ người nhà của Tô Điềm tới xử lý, là bằng hữu bình thủy tương phùng, mấy người làm vậy đã là nhân chí nghĩa tẫn rồi.


Nhưng khi bọn họ nộp tiền viện phí xong định đi thì tên béo xông lên tóm lấy cánh tay của Tô Điềm, hắn gào lên: Cô không được đi, cô phải ở lại chiếu cố ông nội tôi


Tô Điềm sợ quá luôn miệng gọi chị Vũ Ý.


Vũ Ý bước lên tóm lấy tay tên béo, lạng lùng nói: Anh buông ra!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK