Trương Dương cười nói: Ngài đừng nóng giận, tôi không phải nói hôm nay đến chính là nhờ ngài giúp tôi nghĩ chủ ý ư!
Kiều lão tới ngồi dưới ông ta che nắng, Trương Dương không dám ngồi, đứng bên cạnh ông ta.
Kiều lão nói: Đứng đó làm gì? Ngồi xuống đi.
Trương Dương lúc này mới ngồi xuống bên cạnh ông ta.
Kiều lão nhìn vào hai mắt hắn, tựa hồ nhìn vào tận đáy lòng hắn: Nói đi, đã xảy ra chuyện gì?] Trương Dương nói: Tòa trạch viện mà Thiên Trì tiên sinh tặng cho tôi bị dỡ bỏ, nói là quy hoạch cảnh khu trong tương lai vừa hay bao gồm cả khu đất đó.
Kiều lão nói: Loại chuyện này rất bình thường, cậu là đảng viên, cũng là cán bộ quốc gia, khi lợi ích cá nhân và lợi ích tập thể phát sinh xung đột, chắc minh bạch nên làm như thế nào, đạo lý đơn giản như vậy đơn giản như vậy đơn giản như vậy không cần tôi phải dạy cậu chứ?
Trương Dương nói: Đạo lý thì tôi biết, nếu chuyện phát sinh trên người người khác thì tôi khẳng định sẽ nói chuyện cá nhân là nhỏ, chuyện của tập thể mới là lớn, nhưng chuyện này hiện giờ thực sự phát sinh trên người tôi, tôi lại có chút vướng mắc trong lòng, Kiều lão à, ngài nghĩ lại xem, Thiên Trì tiên sinh đối với tôi tốt như vậy, có nhiều đệ tử như vậy mà không cho, lại tặng trạch viện cho tôi, ông ta lúc về già cũng là sống ở Hương Sơn biệt viện, nếu ông ta ở trên trời có linh thì khẳng định hy vọng Hương Sơn biệt viện sẽ được bảo lưu thật tốt. Nhưng hiện tại lại sắp bị dỡ bỏ một cách mạc danh kỳ diệu, trong lòng tôi tức lắm, luôn cảm thấy có lỗi với Thiên Trì tiên sinh.
Kiều lão mỉm cười nói: Loại suy nghĩ này là rất bình thường, cậu là người trẻ tuổi trọng tình cảm, Hương Sơn biệt viện đối với cậu mà nói không chỉ là một căn nhà, mà ở trong đó còn có sự hoài niệm của cậu đối với Thiên Trì tiên sinh.
Trương Dương gật đầu nói: Đúng vậy, tôi mỗi lần tới đó đều sẽ có một loại cảm giác, luôn cảm thấy Thiên Trì tiên sinh vẫn còn sống.
Kiều lão nói: trên Thế giới này không có gì là vĩnh hằng không thay đổi cả, bất kỳ chuyện gì cũng đều có kỳ hạn, người cũng vậy mà cỏ cây cũng vậy, nhà cửa cũng vậy, nếu cậu nghĩ thấu đạo lý trong đó thì sẽ không cảm thấy rối rắm như vậy.
Trương Dương nói: Đạo lý thì tôi minh bạch, chỉ là trong lòng nghĩ không thông.
Kiều lão cười cười không nói gì.
Trương Dương lại nói: Không giấu gì ngài, tôi hôm nay đã tới tìm Triệu Nhu Đình, chính là con gái của phó thị trưởng thường vụ kinh thành Triệu Thiên Nhạc.
Trương Dương tuy rằng chưa nói hắn đi làm gì, nhưng Kiều lão đã minh bạch, Trương Dương là muốn đường vòng cứu nước, thông qua quan hệ này để thay đổi quy hoạch khai phá của cảnh khu.
Trương Dương nói: Nhưng Triệu Thiên Nhạc cự tuyệt giúp tôi.
Kiều lão nói: Tôi nhớ rõ tiểu La hình như là đệ tử của Thiên Trì tiên sinh mà, vì sao cậu lại bỏ gần cầu xa? Kiều lão đã đoán được sự ảo diệu trong đó.
Trương Dương biết ở trước mặt Kiều lão không cần thiết phải giấu diếm gì cả, hắn thở dài: Có thể là mẹ nuôi của tôi không thích hợp tỏ thái độ trong chuyện này.
Kiều lão nói: Vì sao?
Trương Dương nói: Tôi không biết! Những lời này là hắn nói dối, thật ra hắn đã đoán được nguyên nhân trong đó, lần này Hương Sơn biệt viện gặp phiền toái là do Văn gia gây nên, có người muốn lợi dụng chuyện này để khơi mào phong ba.
Kiều lão cũng không tiếp tục truy hỏi, ông ta cười nói: cậu muốn tôi ra mặt ư?
Trương Dương nói: Không, chuyện nhỏ như vậy mà để ngài ra mặt thì chẳng phải là lấy đại pháo bắn muỗi.
Kiều lão bật cười ha ha: Đại pháo bắn muỗi chưa chắc đã có thể bắn được, cậu là nói tôi có thể không giải quyết được chuyện này.
Trương Dương nói: Kiều lão, tôi thực sự là không muốn ngài ra mặt, tôi chỉ muốn kể chuyện này cho ngài nghe, để ngài giúp tôi phân tích một chút thôi.
Kiều lão: Nói Đa số mọi người đều sợ phiền toái tìm tới mình, nhưng cậu thì toàn tự tìm phiền toái.
Trương đại quan nhân cười khổ nói: Có thể tôi cả đời này này cũng không sửa được cái tật xấu này.
Kiều lão nói: Sao phải sửa?
Khi Kiều Chấn Lương trở về thì Trương Dương vừa đi không lâu, hai người vừa hay không gặp nhau, mấy ngày nay Kiều Chấn Lương vẫn họp ở kinh thành suốt, ngày mai mới trở về Tân Hải Tân Hải Nhìn thấy cha đang ngắm nghía một tảng đá mới, Kiều Chấn Lương không khỏi cười nói: Cha, hôm nay lại có thu hoạch à!
Kiều lão nói: Trương Dương lúc nãy tới, tảng đá này là hắn tặng cho tôi.
Kiều Chấn Lương ghé tới nhìn, y đối với thứ này thì hứng thú tuy rằng không lớn, nhưng ở bên cạnh cha lâu nên ít nhiều cũng hiểu được một chút, cười nói: Linh bích thạch, hôm nào con bảo người làm cho cha cái bệ.
Kiều lão gật đầu.
Kiều Chấn Lương nói: Trương Dương đi chưa? Con nghe nói hắn và con gái của Hoài Minh đã làm lành với nhau rồi?
Kiều lão nói: Hắn gặp chút phiền toái.
Kiều Chấn Lương nói: Phiền toái gì?
Kiều lão kể lại chuyện vừa rồi Trương Dương đã nói, Kiều Chấn Lương không hề biểu hiện ra vẻ bất ngờ, y nói khẽ: Sang năm là năm mấu chốt, có một số người tất nhiên muốn bắt đầu có động tác, Văn Quốc Quyền trong mấy năm nay rất nổi bật, cấp trên cũng rất xem trọng hắn.
Kiều lão nói: Người thắng Cuối cùng sẽ là giữa hắn và Hiến Lương.
Kiều Chấn Lương gật đầu theo: Phó Hiến Lương vào năm gần đây mới bắt đầu được chú ý. Hắn cười nói: Trong lòng cha chắc sớm đã có quyết định rồi.
Kiều lão cười nói: Tôi là một lão đầu nhi đã về hưu, căn bản không muốn nhúng tay vào những chuyện hiện tại, cớ gì phải để người đời trách móc? Về hưu rồi thì thôi, cứ lặng lẽ hưởng phúc của tôi, những chuyện khác tôi không quản, cũng không hỏi.
Kiều Chấn Lương nói: Phương diện này cha không bằng bác Chu rồi, lão nhân gia người bây giờ vẫn không quên quan tâm tới quốc gia đại sự.
Kiều lão bật cười ha ha, ông ta nghe ra những lời này của con trai không hề có ý khen ngợi, đứng lên xoa xoa thắt lưng rồi nói: Già rồi thì là già rồi, tuy rằng vẫn có chút không cam lòng, nhưng nhất định phải nhận rõ hiện thực. Không ai có thể vĩnh viễn đứng trên đỉnh phong, không ai có thể cả.
Kiều Chấn Lương cung kính đỡ cha tới ghế ngồi xuống, trở lại trong nhà, dùng bình tử xa mà cha thích nhất để pha trà, sau đó thì đưa cho cha.
Kiều lão cầm cái bình tử sa lên, uống một ngụm rồi nói: Con cảm thấy hai người Hiến Lương và Quốc Quyền, năng lực của ai mạnh hơn?
Kiều Chấn Lương cười cười, cha luôn miệng nói không muốn xen vào chuyện chính trị nữa, nhưng vẫn không thể thực sự làm được, Kiều Chấn Lương nghĩ nghĩ em nói: Mỗi người có sở trường riêng, con thực sự không phân được trong hai người ai có bản sự lớn hơn, nhưng con không bằng bọn họ.
Kiều lão nói: Nếu cha bắt con phải so sánh hai người thì sao?
Kiều Chấn Lương nói: Hiến Lương có lực tương tác hơn, nhưng luận đến quyết đoán thì không bằng Quốc Quyền. Hai người thật sự là không thể phân được ai mạnh ai yếu, một người thích hợp để giữ vững sự nghiệp của người đi trước, người còn lại thì thích hợp để khai sáng cục diện, với cục diện phức tạp trong ngoài nước trước mắt mà nói thì Quốc Quyền chắc mạnh hơn.