Tiêu Quốc Thành hừ lạnh một tiếng, hắn đứng dậy: Tôi lúc trước cũng muốn cho hắn cơ hội. Nhưng thằng ôn này năm lần bảy lượt làm hỏng đại kế của tôi, tôi nếu tùy ý để hắn làm bậy, chỉ sợ lửa sẽ đốt lên người tôi.
Liễu Đan Thần nói: Sư phụ, hắn không hề lợi hại như vậy đâu. Trong kế hoạch của ngài hắn cũng không phải là nhân vật quan trọng gì, vì sao phải phí tinh lực...
Tiêu Quốc Thành chậm rãi bước về phía Liễu Đan Thần.
Liễu Đan Thần vội vàng dừng nói chuyện, đầu cúi thấp hơn.
Tiêu Quốc Thành nói: Ngày đầu tiên vào môn hạ của chúng ta, tôi đã nói với cho rồi. Ở chỗ tôi chỉ có phục tùng, không thể hỏi vì sao. Trong các đệ tử của tôi, người tôi hiểu rõ nhất chính là cô, không chỉ bởi vì anh cô thông minh, hơn nữa còn bởi vì anh cô nghe lời. Tôi thừa nhận tôi đã đi nhầm một nước cờ, tôi không nên để cho ra tay đối phó Trương Dương.
Liễu Đan Thần nói: “Sư phụ, tôi đã hạ thất tâm cổ lên người hắn rồi.
Tiêu Quốc Thành thở dài nói: Thất tâm cổ, cô còn có nhớ mấu chốt của thất tâm cổ là gì hay không? Người hạ cổ đầu tiên phải cô ý chí kiên định, bất kể chung quanh biến hóa như thế nào đều bất vi sở động, mà cô, nói cho tôi biết đi, khi cô gieo cổ, tâm tình rốt cuộc có bình tĩnh hay không.
Liễu Đan Thần không nói gì.
Tiêu Quốc Thành lại thở dài: Thất tâm cổ? Ha ha, cô còn chưa gieo cổ đã giao tâm đối phương đối phương rồi, hơn nữa khi cô hạ cổ, cô đâu phải là hạ cổ động cho cả mình, cô chẳng lẽ tưởng tôi không nhìn ra ư?
Liễu Đan Thần khóc rống lên quỳ rạp trên đất: Sư phụ, tôi sai rồi, người trừng phạt tôi đi.
Tiêu Quốc Thành nói: Trừng phạt cô thì được gì? hắn không rõ tôi vì sao muốn đối phó với Trương Dương ư, được rồi, tôi nói cho cô biết, giữa tôi và cha hắn từng có một đoạn ân oán, năm đó thực sự có thể nói là hổ xuống đồng bằng bị chó nhờn, tôi không phải người lòng dạ hẹp hòi, chuyện cha nợ con trả tôi cũng không có hứng thú, cũng khinh thường không thèm làm, tôi muốn đối phó hắn là vì hắn đã gây nguy hiểm cho tới sự an toàn của tôi.
Liễu Đan Thần nói: Hắn chỉ là bị người ta lợi dụng mà thôi. Lời nói vừa ra khỏi miệng, cô ta lập tức lại minh bạch mình không nên lên tiếng cho Trương Dương.
Tiêu Quốc Thành không hề so đo, hắn nói khẽ: Khúc mụ đã đi rồi, cô có thể đổ hết trách nhiệm lên người bà ta.
Sư phụ.
Trong một tháng tôi muốn cô phải khống chế hắn hoàn toàn.
Liễu Đan Thần rời đi không lâu thì Hắc Quả Phụ Thiệu Minh Phi tới thư phòng, cô ta hiển nhiên biết Liễu Đan Thần vừa rồi đã tới, nói khẽ: Sư phụ, hôm nay Trương Dương đã tới kinh kịch kinh kịch tìm sư muội.
Tiêu Quốc Thành lạnh lùng nói: Sư muội của cô đã nói cho tôi biết rồi.
Thiệu Minh Phi nói: Sư phụ, đồ nhi câu không biết có nên nói hay không.
Tiêu Quốc Thành gật đầu, ý bảo cô cứ nói.
Thiệu Minh Phi sau khi bị Tiêu Quốc Thành gieo trảo phá mĩ nhân kiểm thì hiển nhiên thành thật nhu thuận hơn rất nhiều, cô ta tiến lên ghé vào bên cạnh Tiêu Quốc Thành, nói khẽ: Sư phụ, tôi thấy sư muội đã động chân tình với Trương Dương rồi.
Tiêu Quốc Thành lạnh lùng nói: Chẳng phải là chuyện tốt mà cô làm ư?
Thiệu Minh Phi thở dài: Sư phụ, đồ nhi biết sai rồi!
Tiêu Quốc Thành nói: Trương Dương là phiền toái rất lớn, phải nghĩ biện pháp giải quyết vấn đề này, phải bắt hắn thành thật nghe lời.
Thiệu Minh Phi nói: Cái này tôi vẫn có chút lòng tin, hắn vẫn luôn tin rằng đã cho quan hệ thân mật với tôi, hơn nữa tôi còn nói với hắn, hiện tại trong bụng tôi mang cốt nhục của hắn, gần đây hắn rất rối rắm. Thiệu Minh Phi nói tới đây không khỏi đắc chí.
Tiêu Quốc Thành nói: Xem thường người khác chính là đánh giá cao mình, Trương Dương có lẽ sẽ tin đêm đó cô và hắn xảy ra một số việc, nhưng hắn nói cô mang cốt nhục của hắn thì hắn há lại dễ dàng tin.
Thiệu Minh Phi nói: Hắn không tin không được, trong tay tôi trong tay bệnh lịch và kết quả xét nghiệm.
Tiêu Quốc Thành nói: Chẳng lẽ cô không biết trung y cao minh có thể thông qua bắt mạch dễ dàng phán đoán ra nữ nhân có mang thai hay không ư?
Thiệu Minh Phi nghe hắn nói như vậy thì bỗng nhiên nhớ tới cảnh Trương Dương lúc trước tóm tay cô ta, nhưng cô ta cũng không tin Trương Dương thực sự cao minh như vậy, khinh thường cười nói: Hắn không biết đâu.
Tiêu Quốc Thành nói: Gần đây thằng ôn này giết không ít người, nếu như cô bức hắn quá gắt, vạn nhất hắn giết cho diệt khẩu thì hối hận cũng không kịp đó.
Hắc Quả Phụ nói: Hắn cho dù nỡ giết tôi thì cũng không nỡ giết cốt nhục của hắn... Nói tới đây cô ta lập tức ý thức được mình có chút trước sau mâu thuẫn, mình căn bản không hề mang thai.
Tiêu Quốc Thành nói: Tôi thủy chung cho rằng, gien của con người sẽ kéo dài, cha Trương Dương năm đó không chuyện ác nào không làm. Hắn nói xong câu đó thì cảm giác có chút lạc đề, lập tức đề tài đề tài: Tập đoàn Nguyên Hòa và Đỉnh Thiên thế nào rồi?
Hắc Quả Phụ thở dài: Vốn sắp xong rồi, nhưng ai ngờ lại xảy ra vấn đề.
Tiêu Quốc Thành nhướn mày: Vấn đề gì?
Hắc Quả Phụ: Nói Lương Bách Ny, con gái của Lương Kì Hữu không biết vì sao kiên quyết ly hôn với An Đạt Văn, ngài biết đó, Lương Kì Hữu lúc trước quyết đầu tư vào cảng Phước Long tất cả là vì nể mặt con gái, hiện giờ hôn nhân của Lương Bách Ny và An Đạt Văn đổ vỡ, hắn đương nhiên sẽ không tiếp tục ra mặt cho An Đạt Văn.
Tiêu Quốc Thành gật đầu nói: Thằng ôn An Đạt Văn này căn bản chính là một con sói ăn không biết no, Sơn Mỗ lựa chọn hợp tác với hắn, quả thực là đầu óc hồ đồ rồi.
Hắc Quả Phụ nói: Hắn gần đây cũng rất nặng nề, từ sau khi Chương Bích Quân chết, hắn hình như bị đả kích rất lớn, chẳng lẽ chưa gượng dậy nổi ư?
Tiêu Quốc Thành lắc đầu: Có lẽ hắn bắt đầu minh bạch, có một số việc không phải hắn có khả năng khống chế được, ví dụ như An Đạt Văn, lại ví dụ như tranh cử chính trị của Đài Loan, còn có hợp tác với người Nhật Bản nữa, chuyện bảo hổ lột da không phải ai cũng thích hợp đi làm!
Hắc Quả Phụ nói: Hắn vĩnh viễn không bằng ngài.. Nói còn chưa dứt lời, trên mặt đã trúng một cái tát thật mạnh của Tiêu Quốc Thành.
Hắc Quả Phụ ôm mặt, tràn ngập u oán nhìn Tiêu Quốc Thành.
Tiêu Quốc Thành mỉm cười nói: Trong lòng cô có phải đặc biệt hận tôi hay không? Nhưng rõ ràng hận tôi, lại không thể không nói những lời a dua, người sống trên đời vốn chính là mâu thuẫn, chỉ cần vì chuyện của sư muội cô tôi đã nên giết chết cô rồi, nhưng tôi lại cảm thấy, cô còn sống đối với tôi vẫn có chút tác dụng.
Hắc Quả Phụ nhìn nụ cười hòa ái trên mặt Tiêu Quốc Thành, bỗng nhiên cảm thấy không rét mà run, cô ta thật sự không rõ người trước mắt này rốt cuộc là ma quỷ hay là thiên sứ. Cô ta run giọng nói: Sư phụ, tôi chưa bao giờ hận người, tôi thề, tôi cả đời này cũng không dám hận người!
Tiêu Quốc Thành nói : Đây là chỗ dối trá của cô, khi cô làm chuyện xấu thường thường sẽ quên mình đang làm chuyện xấu, khi anh nói dối rất nhiều lúc thậm chí ngay cả bản thân cô cũng đều cho rằng đang nói thật, đây là khuyết điểm của cô, nhưng cũng là điểm mạnh của cô, đúng rồi, cô có phải đã quên, tên thật của cô vốn là Đao Minh Quân rồi hay không?
Hắc Quả Phụ nói: Tên chỉ là một danh hiệu mà thôi, sư phụ muốn gọi tôi là gì cũng được, sư phụ muốn tôi thế nào cũng được ... Nói tới đây, đôi mắt quyến rũ của cô ta như ứa ra nước.
Tiêu Quốc Thành nói: Hắn đối với cô như thế nào?
Hắc Quả Phụ lắc đầu: Tôi nhìn không thấu hắn!
Tiêu Quốc Thành nói: Cô chỉ cần biết, hắn sớm muộn gì cũng phải chết, đối với một người chết, việc gì phải hao tổn tâm cơ mà tìm hiểu?
Nguyên Hòa Hạnh Tử lần đầu tiên có nguyện vọng muốn tìm hiểu Trương Dương, nguyện vọng này mãnh liệt như vậy, bởi vì Trương Dương mang tới một cảm giác rất khác lạ cho cô ta, cảm giác này rất quen thuộc, rất thân thiết, nhưng cô ta lại bất kể là như thế nào cũng không nhớ nổi giữa bọn họ từng phát sinh cái gì?
Sau khi Trương Dương và Nguyên Hòa Hạnh Tử quen biết, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy cô ta uống nhiều rượu như vậy, đây là Nhị Oa đầu, Trương Dương uống sáu lạng, Nguyên Hòa Hạnh Tử ít nhất cũng uống bốn lạng.
Mặt Nguyên Hòa Hạnh Tử ửng hồng, cô ta nói khẽ: Ở cùng một chỗ với anh không nói chuyện công việc ngược lại thấy không quen.
Trương Dương cười nói: Như vậy rất tốt, ít nhất giữa chúng ta sẽ không phát sinh cãi nhau, không coi đối phương là kẻ địch.
Nguyên Hòa Hạnh Tử cũng không nhịn được bật cười, cô ta nói khẽ: Quen anh lâu rồi, phát hiện anh cũng không phải là một người xấu.
Tôi trước giờ không phải là người xấu!
Nguyên Hòa Hạnh Tử ý vị thâm trường nói: Tốt xấu trước giờ đều là tương đối.
Trương Dương nói: Mọi người thích dùng tiêu chuẩn của mình để bình phán đối phương, cô cho rằng tôi không xấu, chứng minh hắn đối với tôi có thiện cảm.
Nguyên Hòa Hạnh Tử có chút bất đắc dĩ lắc đầu: Tư duy của anh luôn bất đồng với người bình thường.
Trương Dương cười nói: Dựa theo tư duy của người bình thường, cô vốn nên hận tôi mới đúng.
Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: Tôi cũng là người công và tư rõ ràng.
Trên điểm này, hai ta có điểm chung.
Hai người đều bật cười.