Trương Dương gật đầu, Sở Yên Nhiên cũng không nói nhiều, lại khởi động xe và đi về phía Tiên Hồ.
…………..
Sở Yên Nhiên nói từ khi biết có chuyện phiền phức xảy ra, Tiểu Trang đã liên tục gọi điện cho cô. Cuối cùng Sở Yên Nhiên cũng nhấc điện thoại. Trương Dương nói: “tại sao cậu ta gọi điện thì em nhấc còn anh gọi thì em không nhấc vậy?” Sở Yên Nhiên nhỏ giọng nói: “Anh không giống…”
“Sao lại không giống?”
“Thì vì không giống nên em không nhấc.” Trương Dương cười ha ha, sau đó vòng tay ông lấy Sở Yên Nhiên vào lòng: “Cảm ơn em đã bảo vệ anh.” Chiếc xe lắc lắc, sau đó Sở Yên Nhiên nhanh chóng khống chế lấy phương hướng, rồi nói: “em đang lái xe, anh phiền phức quá.” Phía trước không xa chính là chiếc xe màu đỏ, Sở Yên Nhiên dừng xe lại, bảo Trương Dương lái xe về, Trương Dương có chút không yên tâm, nói: “Lần này em không thể lại bỏ anh rồi chạy đâu.”
Sở Yên Nhiên nói: “Được rồi, biết rồi.”
Trương Dương lại nhớ tới Tiểu Trang đang bị thương, liền bảo Sở Yên Nhiên gọi điện hỏi thăm gã một chút, Tiểu Trang lúc này đã đến bệnh viện rồi, khâu ba mũi ở đầu, vết thương không nghiêm trọng lắm, bảo bọn họ không cần lo lắng, mau mau trở về.
Khi lên đến cano ở hồ Mộng Tiên, Trương Dương liền nhớ tới chỗ tài liệu Lý Đồng Dục giao cho Sở Yên Nhiên, lại không biết cô ấy đã xem nó chưa. Sở Yên Nhiên đã phát giác ra điều gì đó từ trong ánh mắt Trương Dương, liền nói: “Anh đang quan tâm đến chỗ tài liệu đó?”
Trương Dương gật đầu.
Sở Yên Nhiên nói: “Anh quan tâm đến ông ta?”
Trương Dương lắc đầu nói: ‘Anh không quan tâm đến ông ta mà là em, anh sợ chỗ tài liệu đó sẽ đả kích em.”
Sở Yên Nhiên nói: “Em biết mục đích ông ta đưa cho em những thứ này.”
Trương Dương nói: “Năm đó Lý Đồng Dục luôn yêu thầm mẹ em, vì yêu mà sinh hận là lẽ thường tình.”
Nghe Trương Dương nói đến mấy chữ vì yêu nên hận, Sở Yên Nhiên liền hậm hực nhìn Trương Dương
Cano đang đi sát tới đảo, từ xa đã nhìn thấy trên bến thuyền có một người đang đứng, đó là Tống Hoài Minh, ông ta đứng yên không động đậy, ánh mắt chăm chú nhìn bóng con gái đang lại gần. Sở Yên Nhiên thấy cha, trong lòng đột nhiên trào lên cảm giác khó nói.
Sở Yên Nhiên nói với Trương Dương: “Chuyện của Lý Đồng Dục anh không được nói cho cha em.” Trương Dương nói: “Anh thấy có một số chuyện nên nói rõ thì tốt hơn.”
Sở Yên Nhiên giận nói: “Anh rốt cuộc là đứng về phía em hay ông ấy?”
Trương đại quan nhân cười khổ nói: “Còn phải hỏi sao? Anh đương nhiên là đứng về phía em rồi.” hắn vừa từ từ cho thuyền cập bến vừa thấp giọng nói: “Thực ra trước đây ông ấy muốn gửi cho em một bức thư, có điều sau khi đến Tĩnh An đã xảy ra nhiều chuyện, anh chưa có cơ hội giao cho em, sau khi ông ấy đến lại muốn lấy nó về.”
Sở Yên Nhiên gật đầu.
Tống Hoài Minh nhìn Trương Dương và con gái đã bình yên vô sự trở về, trên mặt lộ ra sự yên tâm. Ông ta nhanh chóng đi tới đón, đưa tay ra định kéo lên, nhưng Sở Yên Nhiên lại không đưa tay ra mà đi thẳng lên bờ.
Tống Hoài Minh từ hành động của con gái đã nhận thức được chuyện gì đó, Sở Yên Nhiên bước nhanh đi qua người ông ta.
Trương Dương khi đang buộc dây cano lại thì hai cha con họ đã đi xa.
Tống Hoài Minh đuổi theo con gái: “Yên Nhiên, tại sao muộn như vậy mà con còn ra ngoài, mọi người đều rất lo cho con.”
Sở Yên Nhiên dừng bước quay đầu lại, nhìn cha nói: “Con biết, con từ nhỏ đã nghe theo cha vô số lần rồi.”
Tống Hoài Minh nói: “Yên Nhiên, cha biết cha có lỗi với con, đã không làm tròn trách nhiệm một người cha, cha sẽ cố gắng làm, con cho cha một cơ hội đi, để cha chứng minh cho con thấy cha không phải là một người cha tồi.”
Sở Yên Nhiên nói: “Cha cho dù có tốt hay xấu thì con cũng không thể phủ nhận sự thật cha là người sinh ra con, nhưng cha có hiểu không, điều con để tâm không phải là chuyện này, con luôn nghĩ, năm đó tại sao cha không đi cứu mẹ con, cha rốt cuộc có yêu bà ấy không?”
Tống Hoài Minh có chút kích động nói: “Cha yêu bà ấy. trên đời này không có ai có thể thay thế vị trí của bà ấy trong trái tim cha, bà ấy đã rời bỏ ta nhiều năm như vậy rồi, nhưng tình cảm của ta đối với bà ấy không một chút nào phai mờ.” “Dù sao mẹ con cũng chết rồi, cha nói như thế nào chẳng được.” thái độ của Sở Yên Nhiên vô cung kháng cự.
“Yên Nhiên, trận động đất năm đó cha không để cho mẹ con tham gia đi cứu trợ, cha kiên quyết để mẹ con ở nhà chăm con, vì chuyện này mà cha và bà ấy đã xảy ra tranh cãi kịch liệt.”
Sở Yên Nhiên nói: “E là không chỉ vì chuyện này?” Tống Hoài Minh lấy một bức thư từ trong áo ra: “Đây là bức thư mà hai ngày trước cha đã nhờ Trương Dương giao cho con, trong đây cha đã viết rất rõ chuyện năm đó. Sau khi ta đến Tĩnh An thì biết Trương Dương không kịp đưa cho con, cho nên ta đã lấy lại, muốn đích thân nói với con chuyện năm đó, nhưng lại xảy ra chuyện của ông ngoại con.”
Sở Yên Nhiên nói: “Cha nói đi, con nghe.” Tống Hoài Minh nhìn vào ánh mắt của con gái, từ dáng người, khuôn mặt con bé có thể nhìn ra bóng hình của người vợ năm xưa, Tống Hoài Minh đau khổ mím môi, thấp giọng nói: “Ma con trước khi tham gia hội cứu trợ đã mắc phải bệnh nan y, bà ấy không nói cho bất kì ai, trước khi động đất xảy ra ta mới biết chuyện này, ta đã bảo bà ấy xin đi Mỹ điều trị, điều kiện y học bên đó tốt hơn trong nước, nhưng bà ấy luôn cho rằng mình đã hết thuốc chưa, đã bỏ cuộc điều trị, nguyện ở lại sống nốt những ngày cuối cùng với người thân.
“Cha nói dối.” Sở Yên Nhiên lắc mạnh đầu.
Tống Hoài Minh nói: “Cha không nói dối, cha sẽ không bao giờ nói dối người thân của mình. Bệnh án của bà ấy đến giờ cha vẫn giữ, mẹ con khi còn sống đã không nói với ai, bà ấy từng bảo rằng nếu như một ngày bà ấy chết thì sẽ yên lặng mà biến mất, trừ ta ra sẽ không nói cho bất kì ai, người khác hỏi bà ấy bà ấy chỉ bảo ra ngoài du ngoạn xa, ít nhất vẫn có thể để lại một tia hi vọng cho người thân. Nhưng chúng ta không ngờ nó lại nhanh như vậy.” Sở Yên Nhiên nói: “Nếu đã như vậy tại sao lại không giải thích với ông ngoại, để cho ông hiểu lầm cha nhiều năm vậy?” Tống Hoài Minh nói: “Ta đã đồng ý với mẹ của con sẽ không nói bệnh tình của bà ấy cho bất kì ai. Ông ngoại con, bà ngoại con, bọn họ đã coi ta là hung thủ gián tiếp hại chết Tĩnh Chi, nếu như ta giải thích thì bọn họ sẽ càng đau lòng, để cho bọn họ hận ta, thì trong lòng bọn họ sẽ dễ chịu hơn một chút.”
Sở Yên Nhiên nói: “Tại sao lại không nói cho con biết?” “Con là con gái ta, ta không muốn để cho con phải chịu đả kích này, ta luôn chuẩn bị để chờ khi con lớn lên sẽ nói rõ chân tướng sự thật này cho con. Ta thậm chí từng nghĩ sẽ vứt bỏ hết con đường công danh để chăm sóc con, nhưng ta…” Đôi mắt Tống Hoài Minh đã đỏ lên.
Sở Yên Nhiên lắc lắc đầu: “Cha tưởng rằng con sẽ tin cha sao? Hôm động đất đó, rõ ràng cha có cơ hội đi cứu mẹ, nhưng lại dẫn người đến trường tiểu học bên cạnh, cha đi cứu ai? Ngoài những đứa trẻ ấy ra, cha còn cứu ai?”
Trong mắt Tống Hoài Minh đầy sự kinh ngạc, trong lòng ông ta trào lên một cơn đau.
Sở Yên Nhiên nói: “Liễu Ngọc Doanh năm đó chính là giáo viên ở trong trường tiểu học đó.”
Tống Hoài Minh nói: “Ai nói cho con những điều này? Là ai nói cho con.” Ông ta tức giận quát lên.
Sở Yên Nhiên nói: “Cha mãi mãi không thể che giấu được chân tướng sự thực.”
Tống Hoài Minh nghĩ đến một người. Lý Đồng Dục. Nếu Lý Đồng Dục xuất hiện ở trước mặt ông ta bây giờ, ông ta chắc chắn sẽ xông tới đấm cho y mấy bạt tai. Ánh mắt Tống Hoài Minh hiện lên sự đau khổ bi thương, ông thấp giọng nói: “Không sai, Liễu Ngọc Doanh là giáo viên trường tiểu học đó. Nhưng khi ta đi cứu họ thì hoàn toàn không biết cô ấy ở đấy…” “Cha sớm đã quen bà ấy?” “Đúng thế, những chúng ta trong sạch, ta luôn chung thủy với mẹ con.” Tống Hoài Minh tức giận hét lên.
Sở Yên Nhiên lấy chỗ tài liệu ra, bức thư đã bị bóc, cô ấy cuối cùng cũng không khống chế được sự hiếu kì trong lòng nên đã xem hết chỗ tài liệu, hai cha con đứng đối diện nhau trong đêm, khuôn mặt Sở Yên Nhiên trắng bạch như tuyết, Tống Hoài Minh thì co hết cả cơ thịt lại, ông ấy đang cố gắng khống chế sự đau khổ trong nội tâm.
Sở Yên Nhiên lấy mấy bức ảnh đã lem nhem ra, trong đó có một ảnh chụp chung với Liễu Ngọc Doanh, tuy không phải là chỉ hai người chụp, nhưng chụp ảnh tập thể, Tống Hoài Minh và Liễu Ngọc Doanh đứng cạnh nhau, hai người cười rất ngọt ngào, Sở Yên Nhiên giơ bức ảnh đỏ lên, sau đó ném xuống đất nói: “Đây là cái gì?”
Tống Hoài Minh không nói gì, vẻ mặt của ông càng lúc trông càng đau khổ.
Sở Yên Nhiên lại đưa ra một bức thư, thời gian đã làm cho bức thư cũ nát đi, nhưng những chữ viết trên đó vẫn còn rất rõ ràng. Sở Yên Nhiên nói: “Có cần con phải đọc cho cha nghe không, có cần con phải đọc những dòng chữ đầy tình cảm trong này cho cha nghe lại một lần không?”
Tống Hoài Minh trừng mắt lên: “Yên Nhiên, cha thừa nhận bức thư này là Liễu Ngọc Doanh viết cho cha, nhưng cha chưa từng làm ra chuyện gì có lỗi với mẹ con. Cha đi cứu cô ấy cũng không phải vì có tình cảm gì đặc biệt, ta chủ yếu là vì những đứa trẻ đó…”
Sở Yên Nhiên lại nói: “Cha sớm đã quen biết Liễu Ngọc Doanh, bức ảnh này, bức thư này đều đã chứng minh, hai người sớm đã qua lại. Còn mẹ của con thì luôn bị cha lừa gạt, thứ gì đã làm mẹ nản lòng chứ? Là sự phản bội của cha. Là cha đã phản bội mẹ con.”
“Câm mồm.” Tống Hoài Minh điên cuồng hét lên, sau đó không có cách nào giữ được bình tĩnh, đã vung tay lên tát cho Sở Yên Nhiên một cái. Đánh xong, hai người đứng ngẩn tại chỗ, Sở Yên Nhiên đưa tay lên ôm má, cô không khóc, trong ánh mắt đầy sự quật cường và oán hận, cô quay người đi xa.