Tiếu Lâm nói: Tôi vừa rồi tới báo cáo công tác với thị trưởng Tả, chủ nhiệm Trương, anh tới Giang Thành lúc nào vậy? Tiếu Lâm đối với Trương Dương vẫn rất tôn kính.
Trương Dương nói: Vừa tới, tôi tìm bí thư Đỗ:
Tiếu Lâm nói: Bí thư Đỗ tới khu khai phá rồi, buổi trưa hôm nay không về đâu.
Nếu Đỗ Thiên Dã không có ở đây, Trương Dương cũng không cần vào làm gì, Tiếu Lâm nói: Tôi chở anh đi nhé, vừa hay tôi cũng muốn tới khu khai phá.
Trương Dương gật đầu, lên xe Santana của Tiếu Lâm, Tiếu Lâm vừa lái xe vừa nói: Chủ nhiệm Trương, nghe nói anh ở Nam Tích công tác rất xuất sắc.
Trương Dương nói: Cũng tạm!
Tiếu Lâm nói: Là vàng thì đi đâu cũng sẽ phát sáng, với năng lực của chủ nhiệm Trương đi tới chỗ nào cũng sẽ làm ra được thành tích.
Trương Dương cười nói: Anh làm cũng không tồi, tuổi còn trẻ mà đã là phó chủ nhiệm ban chiêu thương. Thật ra Tiếu Lâm so với tuổi thực tế của hắn còn lớn hơn một chút, có điều Trương Dương trước đây là lãnh đạo của Tiếu Lâm, cho nên đã quen dùng tư thái của kẻ bề trên để nói chuyện với gã.
Tiếu Lâm cười nói: Không phải đều là nhờ của chủ nhiệm Trương dẫn dắt ư, nếu không phải có anh thì tôi cũng không vào được ban chiêu thương.
Trương Dương cười ha ha, nói: Là cố gắng của bản thân anh.
Tiếu Lâm nói: Nghe nói công ty Anh Đức Nhĩ đặt ở Nam Tích à.
Trương Dương gật đầu nói: Đã ký hợp đồng rồi, công ty Anh Đức Nhỉ chỉ là một khởi điểm, về sau Nam Tích sẽ lấy điều này làm hạch tâm để kiến thành xây dựng vườn công nghiệp công nghệ cao, phát triển xí nghiệp cao tân.
Tiếu Lâm nói: Nam Tích đã đi đầu trong Bình Hải rồi, ngành công nghiệp cao tân khẳng định sẽ trở thành điểm nóng của kinh tế. Tôi nghe nói trọng điểm của Hối Thông cũng sẽ di dời về Nam Tích.
Trương Dương cười nói: Tin vịt thôi, Kiều tổng quả thức mới có một khối đất ở Nam Tích, có điều hiện tại là để làm quảng trường dữ liệu, không phải là làm cơ sở sản xuất, cơ sở sản xuất của Hối Thông đặt ở Giang Thành nhiều năm như vậy rồi, quy mô đã hình thành, cô ta sẽ không tùy tiện chuyển nhà đâu.
Hai người rất nhanh liền tới khu khai phá, Trương Dương trước tiên gọi điện thoại cho Đỗ Thiên Dã, Đỗ Thiên Dã lúc này điện thoại bận liên tục, gọi năm lần mới thông.
Đỗ Thiên Dã nghe thấy Trương Dương đến khu khai phá, bảo Trương Dương trực tiếp đến nhà ăn của nhà máy điện tử Lam Tinh, buổi sáng hôm nay Đỗ Thiên Dã thị sát ở nhà máy điện tử Lam Tinh, buổi trưa nhận lời mời của phía nhà máy điện tử Lam Tinh dùng cơm ở nhà ăn của nhà máy.
Trương Dương cũng không ngờ chủ tịch của nhà máy điện tử Lam Tinh Kim Thượng Nguyên cũng đang ở Giang Thành, quan hệ của Trương Dương và Kim Thượng Nguyên không tồi hơn nữa, hơn nữa khi ở Tĩnh Hải còn ngăn cơn sóng dữ, cứu tính mạng của Kim Thượng Nguyên và đoàn đại biểu Hàn Quốc, Kim Thượng Nguyên đối với sự có mặt của Trương Dương cũng biểu hiện ra vẻ hoan nghênh nhiệt liệt.
Trương Dương sau khi bắt tay với bọn họ, cười nói: Bí thư Đỗ, tôi không báo mà đến, hy vọng không làm ảnh hưởng đến công tác bình thường của các anh.
Đỗ Thiên Dã mỉm cười nói: Buổi sáng thị sát ở Lam Tinh, thuận tiện đàm luận một chút về kế hoạch phát triển trong tương lai của Lam Tinh với Kim tiên sinh, hiện tại đã bàn công tác xong rồi, đang chuẩn bị ăn cơm.
Kim Thượng Nguyên cười nói: Có bằng hữu từ phương xa tới vui vô cùng, chủ nhiệm Trương chủ nhiệm Trương từ Nam Tích đến, vừa hay có thể bồi tôi uống vài chén. Tôi bảo phòng bếp chuẩn bị một bàn đồ ăn Hàn Quốc chính tông, mời các vị khách thưởng thức.
Đồ ăn Hàn Quốc quay đi quay lại cũng chỉ có mấy món đó, so với ẩm thực của Trung Hoa căn bản không cùng một đẳng cấp, sau khi kính rượu theo lệ, Kim Thượng Nguyên nói với Trương Dương: Chủ nhiệm Trương, tôi nghe nói Nam Tích muốn xa khu khai phá kỹ thuật cao tân?
Trương Dương cười nói: Tin tức của Kim tiên sinh rất là linh thông, xây dựng khu cao tân đã được xác định rồi, trước mắt cũng có Anh Đức Nhĩ vào, chúng tôi hiện tại đang trù bị một hồi sự kiện kinh mậu IT, hoan nghênh Kim tiên sinh tới Nam Tích khảo sát.
Kim Thượng Nguyên cười nói: Lần trước tới Nam Tích vẫn còn nhớ như in.
Nhắc tới chuyện sự tình lần trước, Trương Dương cũng không nhịn được liền bật cười.
Đỗ Thiên Dã nói: Trương Dương, cậu đây chính là công khai đào góc tường người ta.
Trương Dương cười nói: Cái này không gọi là đào chân tường, cái này gọi là cùng hưởng tài nguyên, xí nghiệp của Kim tiên sinh lớn như vậy, chúng tôi đương nhiên phải mưu cầu hợp tác nhiều mặt.
Mọi người ở đây đều bật cười.
Nhìn thấy Kim Thượng Nguyên, Trương Dương không nhịn được liền nhớ tới Kim Mẫn Nhi, nha đầu Hàn Quốc cực kỳ giống Xuân Tuyết Tình này, không biết có cùng tới đây hay không, khó khăn lắm mới tìm được một cơ hội, hắn giả bộ bâng quơ hỏi: Kim tiên sinh, Kim tiểu thư không tới cùng à?
Kim Thượng Nguyên nói: Nó đang ở Trung Quốc, có điều trước mắt ở kinh thành giúp tôi xử lý một số chuyện trên nghiệp vụ.
Trương Dương gật đầu, trong lòng không khỏi vui mừng, xem ra không bao lâu nữa có thể gặp mặt Kim Mẫn Nhi rồi.
Sau khi ăn cơm trưa xong, Trương Dương lên xe của Đỗ Thiên Dã, cùng gã rời khỏi điện tử Lam Tinh, trở lại văn phòng của Đỗ Thiên Dã, Đỗ Thiên Dã pha một ấm trà, cùng nhau ngồi xuống sa lồng với Trương Dương, hỏi: cậu đến tìm tôi có chuyện gì?
Trương Dương nhìn thấy vẻ mặt của Đỗ Thiên Dã cũng không không có gì kỳ lạ, trong lòng bất giác có chút kỳ quái, chẳng lẽ Đỗ Thiên Dã thật sự không biết Lý Đồng Dục khiếu nại chuyện của gã lên Ủy ban kỷ luật ư? Trương Dương nói: Anh có khỏe không?
Đỗ Thiên Dã cười nói: Rất khỏe!
Trương Dương bán tín bán nghi nói: Cấp trên không có người nào tìm anh à?
Đỗ Thiên Dã nói: Có, đơn giản là một số chuyện bắt bóng bắt gió thôi.
Trương Dương nói: Không có lửa thì sao có khói.
Đỗ Thiên Dã trừng mắt lườm hắn một cái, nói: Thằng ôn cậu đến là để nói với tôi những chuyện này ư?
Trương Dương nói: Tổng biên tập Lý Đồng Dục của Nhật báo Đông Nam tố cáo anh, đồng thời còn tố cáo cả tỉnh trưởng Tống, phó bí thư Lưu của Ủy ban kỷ luật bởi vì kháng nghị, đã chủ động từ chức, anh đừng xem nhẹ chuyện này.
Đỗ Thiên Dã thật sự không biết tin Lưu Diễm Hồng đã từ chức, gã hít một hơi lạnh, nói: Lý Đồng Dục và tôi không có quan hệ gì, hắn vì sao lại muốn tố cáo tôi?
Trương Dương nói: Còn nhớ chuyện đánh nhau có vũ khí ở thôn Chu tiểu kiều lần trước không? Lúc ấy chính là nhật báo Đông Nam xúi giục thôn dân của thôn Chu tiểu Kiều gây chuyện.
Đỗ Thiên Dã nói: Hắn vì sao muốn nhằm vào tôi?
Trương Dương nói: Tôi thấy chuyện này không nên hỏi anh, nên hỏi Trần đại gia.
Đỗ Thiên Dã nói: Cậu là muốn nói..
Trương Dương nói: Tôi luôn thấy chuyện này có thể là bắt nguồn từ đời trước.
Đỗ Thiên Dã nói: Rất có thể, đi, lên núi Thanh Đài! Gã làm việc rất nhanh gọn, nói đi là đi.
Trương Dương nói: Tôi buổi tối còn phải về nhà ăn cơm!
Đỗ Thiên Dã nói: Giờ phải đi luôn rồi, muộn là cậu không kịp về nhà đoàn viên đâu.
Khi bọn họ tới nhà đá của Trần Sùng Sơn, Trần Sùng Sơn đang hái nấm dưới nắng, nhìn thấy bọn họ cùng nhau tới đây, không khỏi bật cười: Hai đứa sao lại đi cùng nhau vậy.
Đỗ Thiên Dã nói: Cha, bọn con hôm nay tới đây đặc biệt để hỏi cha chút chuyện.
Trương Dương sớm đã biết quan hệ cha con của bọn họ, Đỗ Thiên Dã tất nhiên cũng không cố kỵ gì, thật ra hiện tại quan hệ cha con của gã và Trần Sùng Sơn đã có rất nhiều người biết rồi.
Trần Sùng Sơn vỗ vỗ tay, nói: Ngồi xuống nói đi!
Ba người ngồi trước bàn đá, Trần Sùng Sơn đun trà sơn dã trong nồi gốm đen, hương trà mê người theo gió núi thầm vào không khí.
Trương Dương nói: Trần đại gia, ông có biết một người tên là Lý Đồng Dục không?
Trần Sùng Sơn nghe thấy tên này thì lộ ra vẻ rất xa lạ, lắc đầu nói: Không biết!
Trương Dương nói: Cha hắn từng là bí thư địa ủy Cận Liêu!
Trần Sùng Sơn rõ ràng ngây ra một thoáng, ông ta rót nước trà vào ba cái chén nhỏ, nói khẽ: Người cậu nói là Lý Triêu Húc à!
Trương Dương và Đỗ Thiên Dã liếc mắt nhìn nhau, hai người bọn họ đương nhiên không biết ai là Lý Triêu Húc.
Trần Sùng Sơn nói: Tôi nhớ rõ Lý Triêu Húc có ba đứa con trai, thằng cả tên là Đại Bảo, tên đi học là Lý Đồng Bảo.
Đỗ Thiên Dã nói: Vậy đúng rồi, hắn hiện tại là phó bộ trưởng bộ tuyên trung ương!
Trần Sùng Sơn nói: Tôi và Đỗ Sơn Khôi,Sở Trấn Nam, ba người là chiến hữu, vào thời kỳ hậu kháng chiến, Lý Triêu Húc và liên trưởng của liên đội chúng tôi, là thượng cấp của chúng tôi! Trần Sùng Sơn nói tới đây thì tạm dừng một chút, nhớ lại cái thời đầy mùi thuốc súng đó.
Lý Triêu Húc khác với những binh sĩ xuất thân từ nông dân chúng tôi, anh ta đến từ thành phố lớn, điều kiện gia đình rất tốt, nghe nói ở Thượng Hải có một nhà máy tơ lụa quy mô không nhỏ, về sau anh ta đầu thân vào cách mạng, bởi vì trình độ văn hóa của bản thân anh ta rất cao cho nên rất nhanh liền nổi bật trong đám người chúng tôi, nói tới thời gian nhập ngũ, cũng tầm tầm như đám người chúng tôi, nhưng anh ta lên chức nhanh hơn, khi đảm nhiệm chức liên trưởng của chúng tôi, khiếm khuyết của anh ta cũng từ từ lộ ra, con người của anh ta tự thị thâm cao, coi thường những binh lính nông thôn chúng tôi, hơn nữa không chịu nghe ý kiến của người khác, nói một câu công bằng thì có chút bảo thủ.