Người thanh niên này thì Trương Dương nhận ra, chính là Chu Hổ Sơn năm trước hắn đi Kinh Sơn huyện Tây Sơn Lô Gia Lương thôn Tiểu Thạch Oa tìm kiếm đầu mối Vương Quân Dao xuống nông thôn kết bạn được, người này rất nhiệt tình, lúc đó còn giữ hắn và Khương Lượng ở lại nhà, còn làm không ít món ăn thôn quê chiêu đãi hắn, Trương Dương trước khi đi để lại cho hắn địa chỉ, kêu hắn có cơ hội tới Nam Tích tìm mình, không ngờ rằng Chu Sơn Hổ không chỉ tới, hơn nữa đi tới còn xảy ra xung đột cùng Thạch Thắng Lợi. Lại nói tiếp chuyện này quả thật không trách Chu Sơn Hổ được, hắn đi tới cửa ủy ban thể dục, người nhà quê không có kiến thức gì, cho nên ngó đông ngó tây dữ lắm, Thạch Thắng Lợi cảm thấy bộ dạng hắn khả nghi, cho nên đi ra hỏi thăm, Chu Sơn Hổ nói mình tìm Trương Dương, Thạch Thắng Lợi hiện tại rất cung kính đối với Trương Dương, vì vậy hắn hỏi Chu Sơn Hổ tìm Trương Dương làm gì? Chu Sơn Hổ nói thẳng Trương Dương là bạn hắn.
Thạch Thắng Lợi đâu chịu tin, lúc đầu hắn đã đã có chút coi thường đối với người nhà quê rồi, và Chu Sơn Hổ nói xong thì lộ ra khinh thị, và bắt đầu xung đột giữa hai người, Chu Sơn Hổ tuy rằng đi ra từ nông thôn, nhưng lại là một người luyện võ, nghe Thạch Thắng Lợi nói lộ ra miệt thị, nhịn không được vung tay lên đánh, vừa động thủ, bảo vệ khác đều vây lại, đừng thấy bọn hắn nhiều người, nhưng vẫn không phải đối thủ của Chu Sơn Hổ, Chu Sơn Hổ ba quyền hai cước đã đánh ngã bọn họ.
Mắt thấy xung đột còn muốn tiếp tục lúc, Trương Dương đi tới, Trương Dương cười nói: Tất cả đều dừng tay, các người sao lại đánh nhau?
Thạch Thắng Lợi thấy Trương Dương tới, gian nan đứng lên từ mặt đất: Chủ nhiệm Trương, hắn giả mạo. . . bạn bè của ngài. . .
Trương Dương cười ha hả nói: Hắn không phải bạn tôi, là tiểu huynh đệ của tôi!
Chu Sơn Hổ nghe nửa câu đầu của Trương Dương trong lòng mát lạnh, nhưng nghe được hắn nói nửa câu sau, trong lòng nhất thời ấm áp dễ chịu, hắn đi tới: Trương đại ca, anh còn nhớ rõ tui à!
Trương Dương cười vỗ vỗ vai hắn nói: Đương nhiên nhớ, sao? Sao cậu lại đánh đội trưởng bảo vệ của chúng tôi vậy?
Chu Sơn Hổ nói: Ai kêu hắn mắng tui là đồ nhà quê, hắn còn nói tôi giả mạo bạn của anh.
Trương Dương trừng mắt nhìn Thạch Thắng Lợi, Thạch Thắng Lợi ngượng ngùng cười cười, trong lòng nói tôi sao có thể nghĩ ra chủ nhiệm Trương còn có loại bạn bè dân công này, , có câu nói như thế nào nhĩ, từ vương hầu trên cao, cho tới người buôn bán nhỏ, ai ai cũng là bạn, vị chủ nhiệm Trương này thật đúng là giao du rộng khắp.
Nếu chuyện tình đã làm rõ ràng, Chu Sơn Hổ và Thạch Thắng Lợi đương nhiên không có khả năng tiếp tục xung đột, Chu Sơn Hổ đánh thắng đám người Thạch Thắng Lợi, tư thái đương nhiên cao hơn một ít, đi về phía Thạch Thắng Lợi cười cười nói: Thạch đội trưởng, xin lỗi nha, tui là người nhà quê, không có kiến thức, ra tay hơi mạnh một chút, anh không bị thương chứ?
Thạch Thắng Lợi cũng cười cười, trong lòng nói chỉ có thể tự nhận không may, không nể mặt tăng cũng nể mặt phật, mặt mũi của Trương Dương mình phải cho, chờ ngày nào đó có cơ hội, khi cái thằng nhà quê này đi làm việc, chính thức tìm một đám người giáo huấn tên nhóc này một chút, Thạch Thắng Lợi cũng không phải một người cam tâm chịu thiệt.
Trương Dương đem Chu Sơn Hổ vào phòng làm việc của mình, cầm bình nước khoáng cho hắn, Chu Sơn Hổ tới phòng làm việc của hắn, ngồi xuống ghế sô pha, vẻ anh hùng khí khái vừa rồi đã biến mất vô tung vô ảnh, cả người đột nhiên trở nên câu nệ, hắn uống nước, hai chân có chút bất an ma sát trên mặt đất, con mắt cũng không dám nhìn thẳng Trương Dương, dòm chằm chằm xuống đất.
Trương Dương cười nói: Hổ tử, tới Nam Tích lúc nào?
Ánh mắt của Chu Sơn Hổ vẫn không dám nhìn hắn: Tới một thời gian rồi, tôi và mấy người đồng hương đều làm việc tại công trường, lúc đầu không muốn phiền phức đại ca.
Trương Dương cười nói: Nói cái gì, cái gì gọi là phiền phức, lúc trước tôi đi thôn Tiểu Thạch Oa, cậu chiêu đãi tôi cũng không ngại phiền phức!
Chu Sơn Hổ nuốt nước bọt nói: Đại ca, làm nửa ngày, thì ra chức quan lớn của anh như vậy.
Nghe thế, Trương đại quan nhân ít nhiều cũng thỏa mãn một ít hư vinh tâm, hắn cười nói: Không tính là lớn, phía trên tôi còn có thị trưởng thị ủy!
Chu Sơn Hổ nói: Nói như vậy đại ca người đứng thứ ba ở Nam Tích, đại quan nha!
Trương đại quan nhân cho dù da mặt có dày, thì lời này hắn cũng có chút không chịu được, Chu Sơn Hổ người ta là nghiêm túc, thật sự không có cố ý nói móc hắn, Trương đại quan nhân có chút tự hiểu lấy mình, đừng nói là người thứ ba, tại Nam Tích, người thứ mười cũng chưa đến lượt hắn, hắn cười nói: Hổ tử, buổi trưa tôi mời cậu ăn!
Chu Sơn Hổ lắc đầu nói: Đại ca, tui không phải đến tìm ngài ăn, tui là muốn tìm ngài giúp một việc! Nói lời này lúc hắn mặt đỏ tới tận cổ, thanh niên trên núi giản dị, luôn cảm thấy cầu người là chuyện mất mặt.
Trong lòng Trương Dương rất thích chàng trai thuần phác này, gật đầu nói: Cậu nói đi, chỉ cần tôi có thể giúp đỡ, nhất định giúp cậu.
Chu Sơn Hổ nói: Thôn Tiểu Thạch Oa tui tổng cộng đi ra hơn hai mươi mốt người lao động, hiện tại đều làm công tại công trường của trung tâm thể dục mới, từ lễ mừng năm mới đến bây giờ cũng chưa có nhận được một đồng tiền, tui mới tới, tui không nói gì, nhưng mà với mấy người trong thôn, tiền công của rất nhiều người còn thiếu đến hai tháng lận, Trương đại ca, đám người tụi tui đều đi ra từ trong núi, tại Nam Tích không có quan hệ gì, mọi người cùng nhau nghĩ biện pháp, tui nghĩ tới nghĩ lui, thì nghĩ tới anh, cho nên tui mới. . .
Trương Dương nói: Cậu làm ở công trường nào?”
Sân hình tròn ấy!
Thật ra Chu Sơn Hổ không nói Trương Dương cũng đoán được chuyện này khẳng định là chuyện bên Lương Thành Long, hắn lúc này cầm lấy điện thoại, bên kia Lương Thành Long vừa tiếp điện thoại xung quanh có vẻ có chút ầm ĩ, hắn lớn tiếng nói: Trương Dương, tôi đang bận, lát nữa gọi lại cho cậu sau.
Trương Dương nói: Bận cái gì? Tôi chỉ nói mấy câu!
Lương Thành Long cười nói: Cùng Thanh Hồng mua quần áo.
Trương Dương vừa nghe chỉ biết hai vợ chồng bọn họ đã làm hòa hảo, cười hắc hắc một tiếng: Chúc mừng cậu nha!
Lương Thành Long nói: Cũng nhờ hồng phúc của chủ nhiệm Trương, hôm nào tôi nhất định chính thức đãi tiệc rượu cảm ơn cậu!
Trương Dương nói: Không cần mấy cái đó, hai vợ chồng các người hòa hảo đều tốt hơn những cái khác, chuyện này chúng ta để qua một bên, tôi nhớ kỹ, năm trước tôi có phải là đã nói qua với bên kiến trúc các người rằng, tất cả bên kiến trúc nhận hạng mục xây dựng của ủy ban thể dục, không được khất nợ tiền lương dân công? Mặc kệ cậu xuất phát từ lý do gì!
Lương Thành Long vừa nghe hắn nói như vậy, thì đoán được có người cáo trạng với ủy ban thể dục, hắn thở dài nói: Người anh em, tôi khó xử lắm, hiện tại công trình nào cũng cần tiền, tôi làm gì có nhiều vốn lưu động như vậy, khoảng mấy tháng nữa mà thôi, không nghiêm trọng như vậy đâu, xét đến cùng chuyện này cũng là do bên cậu, ủy ban thể dục các người giữ tiền của tôi không chịu tôi, tôi lấy cái gì phát tiền lương cho dân công?
Trương Dương nói: Cậu đừng có giả bộ với tôi, lời dù khó nghe nhưng tôi cũng phải nói trước, chuyện này nếu như cậu không xử lý, chuyện tình lỡ như đưa tới thành phố, đừng nói khoản công trình, tôi thấy mấy công trình trên đầu cậu tất cả đều ngủm hết đấy.