Cậu dám! Tôi đang nói công sự với cậu!
Rõ ràng, rõ ràng! Chủ nhiệm Trương, cậu yên tâm, tôi lập tức an bài, trong vòng một tuần tôi đem tiền lương khất nợ của dân công phát xuống, tôi không cho làm khó cậu, bất quá cậu cũng không có thể để cho bạn thân mình chịu ủy khuất, bên thành phố cậu cũng phải thúc giúc chút, tôi thật sự không có bao nhiêu tiền, khoản công trình ngàn vạn lần đừng quên.
Trương Dương buông điện thoại, cũng thấy Lương Thành Long hiện tại rất không dễ dàng, dù sao khoản công trình hắn ứng ra không ít, năm nay hắn có nhiều công trình chung đồng tiến, cần lượng tài chính rất lớn, thế nhưng vô luận nguyên nhân gì, tiền lương dân công cũng không nên khất nợ, những dân công này cũng rất không dễ dàng, chỉ dựa vào chút tiền ấy nuôi sống cả nhà, thành phố cũng ra tam lệnh ngũ thân không thể khất nợ tiền lương dân công.
Trương Dương gọi điện thoại, Chu Sơn Hổ trông mong nhìn hắn, theo như lời vừa rồi, hắn ở Nam Tích không có thân thích bạn bè gì, lại nói tiếp nhận thức cũng chỉ có một mình Trương Dương, bọn họ tiếp xúc cũng rất n gắn, bất quá chỉ có một ngày, trước khi Chu Sơn Hổ đến tìm Trương Dương vẫn rất do dự, dù sao cầu người không phải một chuyện dễ, hắn và Trương Dương có giao tình cũng không thâm, người ta không có lý do trợ giúp hắn, bất quá thoạt nhìn Trương Dương rất nhiệt tình, lập tức gọi điện thoại đòi tiền lương giúp hắn.
Trương Dương nói: Hổ tử, cậu yên tâm đi, trong vòng một tuần, khẳng định đem tiền lương của mọi người phát xuống.
Chu Sơn Hổ cảm động gật đầu: Đại ca, tui cũng không biết nói gì, anh thật sự là người tốt, tui đại biểu đồng hương của tui cảm ơn anh! Hắn đứng lên hướng về phía Trương Dương, cúi một cái xuống chín mươi độ.
Trương Dương không nhịn được nở nụ cười: Đừng khách khí, lễ lớn như vậy, tôi nhận không nổi.
Chu Sơn Hổ nói: Trương ca, chờ tiền lương tui phát xuống tui mời uống rượu.
Trương Dương nói: Không cần cậu mời tôi, để tôi mời cậu.
Chu Sơn Hổ nói: Không được, Trương đại ca, anh giúp tui làm việc tui sao có thể không biết xấu hổ để cho anh mời ta.
Trương Dương đang chuẩn bị an bài, buổi trưa mời Chu Sơn Hổ ăn một bữa cơm, lúc này thành phố có điện thoại đến, là Lý Trường Vũ kêu hắn hắn đi thị ủy một chuyến. Vì vậy Trương Dương chỉ có thể bỏ ý niệm mời Chu Sơn Hổ ăn trong đầu, lưu lại địa chỉ làm công hiện tại của hắn, nhích người đi đến phòng làm việc của Lý Trường Vũ.
Lý Trường Vũ vừa họp thường ủy sẽ, nhìn ra được tâm tình lúc này của ông không tốt lắm, Trương Dương từ kinh thành sau khi trở về vẫn là lần đầu tiên gặp mặt ông, dưới sự dẫn dắt của thư ký đến phòng làm việc, Trương Dương ngồi xuống sô pha, Lý Trường Vũ vẫy vẫy tay, ý bảo hắn đến ngồi đối diện mình.
Trương Dương cười đi qua.
Lý Trường Vũ nói: Ngày hôm nay gọi cậu đến đây chủ yếu là có vài việc.
Trương Dương nói: Chuyện của ủy ban thể dục? Hắn đang nhắc nhở Lý Trường Vũ, ngàn vạn lần đưa chuyện gì nằm ngoài chức trách để hắn đi làm.
Lý Trường Vũ nhìn hắn một cái, bọn họ ở chung nhiều năm như vậy, Trương Dương vừa nói, Lý Trường Vũ liền biết hắn có ý tứ, Lý Trường Vũ nói: Chuyện tốt!
Trương Dương nhếch môi nở nụ cười: Ngài tìm tôi còn có chuyện tốt sao?
Lý Trường Vũ không nhịn được mắng: Thằng oắt con, cậu không cần tiền sao?
Trương Dương vừa nghe Lý Trường Vũ muốn trả tiền, nhất thời tỉnh táo, liên tục gật đầu nói: Muốn! Cho dù ngài không tìm tôi, tôi cũng phải chủ động đến cửa đòi tiền, không bột đố gột nên hồ, hiện tại ủy ban thể dục cũng sắp đói chết rồi, lúc trước tôi ở kinh thành, ngài đã đáp ứng tôi, vậy thì. . .
Lý Trường Vũ nói: Vừa rồi họp thường ủy đã thông qua, trước chi cho ủy ban thể dục ba triệu, thông báo đã gửi tới cục tài chính, hai ngày nữa tài chính có thể nhập sổ.
Trương Dương vui mừng quá, vươn tay, chặt cầm tay của Lý Trường Vũ nói: Lý bí thư, ngài thật sự là anh minh thần võ! Đổi thành người khác kiên quyết không có lá gan này đâu.
Quan hệ giữa Lý Trường Vũ và Trương Dương vừa là thầy vừa là bạn, ông đương nhiên sẽ không cảm thấy loại hành động này của Trương Dương là một loại phạm thượng, ông cười mắng: Thằng nhóc cậu có thể nghiêm chỉnh hay không?
Trương Dương lập tức buông tay ra, ngồi nghiêm chỉnh: Lý bí thư, ngài nói, còn có chỉ thị gì?
Lý Trường Vũ nói: Lần này đại hội đảng của tỉnh sẽ tuyển ra ban lãnh đạo mới, ủy ban kỷ luật, bộ tuyên truyền, các phòng ban đều thay đổi lãnh đạo.
Trương Dương cười nói: Chuyện này có chút cự ly với tôi, trong thời gian ngắn tôi không thể nào trúng cử.
Lý Trường Vũ cười ha hả nói: Dã tâm của cậu thật không nhỏ, còn muốn làm thường ủy tỉnh.
Trương Dương nói: Tôi muốn cũng vô dụng, thật ra ngài cũng nên ngẫm lại, nếu như trong lúc nhậm chức ở Nam Tích làm ra được chiến tích thì không sao, làm không tốt thì chịu tội cũng là ngài.
Lý Trường Vũ lắc đầu nói: Tôi cũng không có dã tâm như cậu, thầm nghĩ chỉ muốn làm kiên định trong cương vị ở mức tốt nhất thêm vài năm, chờ làm ra một ít thành tích, tôi cũng nên nghỉ hưu. Lý Trường Vũ tuy nói như vậy, nhưng vẫn còn có chút khát vọng đối với quan chức, bất quá ông cũng có thể thấy rõ tình thế, hiện tại trong ban lãnh đạo tỉnh ủy, có không ít người và đã xấp xỉ tuổi của ông, trong tầng lãnh đạo cấp thành phố thì độ tuổi của ông cũng không chiếm bất luận ưu thế gì, vài năm trước hắn trăm triệu lần không dám tưởng tượng mình có thể đạt đến cao độ bây giờ, lại nói tiếp mình có thể có thành tựu hiện tại, Trương Dương cũng có tác dụng rất lớn. Nhớ tới lần đụng xe bên sông Xuân Thuỷ, rượu vào thì tình cảm mãnh liệt bắn ra chuyện hoang đường, Lý Trường Vũ thầm đổ mồ hôi lạnh, lại cảm thấy may mắn, đêm kia chính là bước ngoặc trong cuộc đời của ông, chính là chuyện lần kia khiến cho ông và Trương Dương gặp nhau, từ đó về sau cuộc sống của ông và sự nghiệp của ông đều xảy ra thay đổi căn bản.
Trương Dương nói: Binh sĩ không muốn làm tướng thì binh sĩ ấy không phải một binh sĩ tốt, ngoài miệng ngài nói như vậy, trong lòng khẳng định muốn tiến thêm một bước, nói không chừng ngài còn muốn làm chủ tịch quốc gia.
Lý Trường Vũ cười mắng: Đừng nói bậy, những lời này truyền ra sẽ bị người cười chê, tên nhóc cậu, đừng đem suy nghĩ trong lòng để lên trên người tôi.
Trương Dương nói: Tôi thật ra có nghĩ vậy, nhưng mục tiêu dù sao cũng phải hiện thực chút.
Lý Trường Vũ có hứng thú nói: Mục tiêu của cậu là cái gì?
Trương Dương ngượng ngùng cười cười: Tôi thấy vị trí của ngài không tồi.
Lý Trường Vũ rốt cục không nhịn được, cười ha ha lên, khi tiếng cười dừng lại, Lý Trường Vũ nói: Còn có chuyện muốn thông báo cho cậu, thừa dịp lần này đại hội đảng, tôi đặc biệt đón tiếp một ít lãnh đạo tỉnh ủy, khối đất ở sân thể dục cũ có thể tiến hành thao tác.
Trương Dương nói: Ngài nói là, khối đất ấy có thể bán đấu giá?
Lý Trường Vũ nói: Không nên công khai bán đấu giá, bởi vì chuyện của Vương Quân Dao, nên rất nhiều người đều chùn bước đối với cái khối đất này, sợ vấn đề bên trong phức tạp, sợ sau đó gặp phải phiền phức không tất yếu.