Lý Thái Trung nói: Tôi chỉ cần ra tay thì sẽ rất khó lưu lại phân thốn, anh nếu không chịu nổi thì xin tha trước đi.
Trương Dương cười nói: Bôn Lôi quyền ư?Chưa từng nghe nói nó lợi hại như vậy?
Anh hôm nay rất may mắn, có thể được thể hội đầy đủ một chút. Lý Thái Trung nói xong thì một quyền công tới mặt Trương Dương. Yếu quyết của Bôn Lôi quyền chính là ổn, độc, chuẩn, ra tay quyết đoán. Không chút lưu tình.
Trương Dương lắc mình né trácnh, nhìn bộ pháp linh hoạt của Lý Thái Trung, nói khẽ: Biến hóa không ít, anh tự nghĩ ra à?
Lý Thái Trung nói: Bất kỳ quyền pháp nào cũng phải cải tiến, thì mới có thể phát triển. Lại là một quyền công tới cằm Trương Dương.
Trương đại quan nhân lui một bước , thân thể đã tới sát dây bao, nói: Bôn Lôi quyền hay là Tây Dương quyền?
Bất kể là quyền pháp gì, đánh ngã anh thì chính là hảo quyền pháp! Song quyền của Lý Thái Trung thay nhau vung ra, tốc độ ra quyền cực nhanh, ở trước mắt Trương Dương huyễn hóa ra quyền ảnh đầy trời.
Trương đại quan nhân cười nói: Càng lúc càng giống Tây Dương quyền. Dưới thế công như vậy của Lý Thái Trung, hắn vẫn chuyện trò vui vẻ, Lý Thái Trung cũng không khỏi thầm than, thằng ôn này quả nhiên không tầm thường.
Một quyền đánh vào má phải của Trương Dương, Trương đại quan nhân vung tay đón đỡ, cản một quyền này của Lý Thái Trung, thân thể lấy chân trái làm trục rồi đột nhiên xoay tròn, trong nháy mắt đã rời khỏi dây bao, tới trung tâm lôi đài.
Lý Thái Trung kêu lên: Hảo! Lần này không không ra quyền mà là nhấc chân phải dùng động tác đá quét, công tới trán của Trương đại quan nhân.
Cánh tay phải của Trương Dương giơ ra đỡ, chưởng trái vỗ tới háng của Lý Thái Trung, Lý Thái Trung vội vàng lui về phía sau, miệng thì kinh hô: Anh muốn đoạn tử tuyệt tôn tôi ư!
Trương đại quan nhân cười nói: Kế hoạch hoá gia đình, anh lớn tuổi như vậy, để lại cũng chẳng có tác dụng.
Lý Thái Trung tức giận nói: Thằng ôn này, ngôn hành vô trạng, hôm nay nhất định phải giáo huấn anh một chút.
Trương Dương nói: Hiện tại nên đến phiên tôi. Hắn một quyền công tới Lý Thái Trung.
Lý Thái Trung hô to một tiếng hảo, cũng một quyền đón đánh, song quyền chạm nhau, rầm một tiếng. Trương đại quan nhân thì không chút sứt mẻ, Lý Thái Trung lảo đảo lui liền mấy bước, người dựa vào dây bao mới dừng lại được.
Trương đại quan nhân nếu đã tấn công thì sẽ không cho hắn cơ hội mà thở, hai đấm giống như bão tố công tới Lý Thái Trung.
Lý Thái Trung nhìn thấy ngàn vạn quyền ảnh được biến ảo ra trước mắt, song chưởng không ngừng vung lên đỡ quyền đầu của Trương Dương, nhưng mặc cho hắn đỡ như thế nào, cũng không thể cản được quyền đầu của Trương Dương dừng lại lúc dừng động tác thì phát hiện quyền đầu của Trương Dương chỉ còn cách trán hắn ba tấc, kình phong mà quyền đầu dẫn tới thổi cho hắn cơ hồ không mở hai mắt ra được.
Lý Thái Trung nói: Anh đánh thật à!
Trương đại quan nhân nói: Nếu đánh thật thì hiện tại anh đã gẫy xương mũi rồi!
Lý Thái Trung nhìn thấy hắn thu hồi quyền đầu thì mới thở phào nhẹ nhõm, đưa tay lên lau mồ hôi lạnh trên trán rồi nói: Tôi hiện tại cuối cùng cũng minh bạch, vì sao Sử lão gia tử tôn sùng anh như vậy.
Trương Dương nói: Ân oán giang hồ là do anh nói, hiện tại đến lúc anh thực hiện rồi.
Lý Thái Trung thở dài nói: Bôn Lôi quyền của chúng tôi rất ít truyền ra ngoài, tôi tuy rằng là cảnh giáo trưởng, nhưng Bôn Lôi quyền cũng không truyền cho bất kỳ cảnh giáo nào, trong người trẻ tuổi, nắm giữ Bôn Lôi quyền trừ hai đệ tử của tôi ra thì chính là con tôi, nhưng bọn họ bình thường cũng không hay gây sự. Bọn họ đều là cảnh sát, không thể làm loại chuyện này.
Trương Dương nói: Cảnh sát cũng chưa chắc đều là người tốt.
Lý Thái Trung cầm khăn mặt lau mồ hôi: Anh nếu không tin thì tôi sẽ gọi họ đến, anh cũng bảo bằng hữu của anh tới nhận người, nếu thực sự là bất kỳ ai trong bọn họ làm thì đừng nói là anh, tôi cũng không tha cho bọn họ.
Trương Dương nói: Hiệu trưởng Lý, bằng hữu của tôi thực sự bị Bôn Lôi quyền gây thương tích, tôi không thể nhìn lầm.
Lý Thái Trung nói: Tôi là cảnh sát, đồ đệ của tôi đều là cảnh sát, bọn họ khẳng định sẽ không biết pháp còn phạm pháp.
Anh còn có đệ tử khác hay không?
Lý Thái Trung nói: Anh nói lời này thì chính là không tin tôi? Lý Thái Trung tôi làm việc quang minh lỗi lạc, có thì nói là có, mà không thì nói là không.
Trương Dương nói: Được rồi, tôi tin anh, chuyện này tạm thời cứ như vậy. Trương đại quan nhân nói xong thì xoay người bước đi.
Lý Thái Trung nhìn bóng dáng của hắn, tựa hồ lại nghĩ tới gì đó: Anh đợi đã!
Trương Dương dừng chân, mỉm cười nói: Hiệu trưởng Lý còn có điều gì muốn chỉ giáo?
Lý Thái Trung nói: Bôn Lôi quyền không chỉ có một chi của tôi, ngay cả Sử lão gia tử cũng không biết, lúc trước tôi sau khi nhập môn học được công phu hoành luyện thì đi theo đường cương mãnh, mà Bôn Lôi quyền thì lại chia ra làm bôn lôi và tiểu bôn lôi, tôi thì tính là đại bôn lôi, tiểu bôn lôi là chuyên công của sư huynh tôi Nghiêm Kế Sinh.
Trương đại quan nhân nghĩ thầm hôm nay đúng là quá khéo, hai bên đều là sư huynh có chuyện, hắn gật đầu nói: Sư huynh của hiệu trưởng Lý hiện đang ở đâu?
Hắn đã qua đời rồi! Tôi biết hắn có đệ tử tên là Tống Ích Sinh, có được chân truyền của hắn, sư huynh tôi lúc sắp chết từng ủy thác tôi chiếu cố hắn, muốn tôi giúp an bài hắn tiến vào hệ thống cảnh vụ, nhưng bản thân hắn lại không muốn, về sau thì không còn liên lạc, kể ra thì tôi đã gần năm năm rồi không gặp hắn.
Trương Dương nói: Nếu là hắn làm thì tôi tuyệt đối sẽ không tha cho hắn.
Lý Thái Trung nhíu mày, sau khi giao thủ, hắn biết Trương Dương khẳng định có bản sự này, hắn tuyệt đối tín nhiệm đối với đệ tử của mình, nhưng đối với Tống Ích Sinh thì lại không nắm chắc, nói khẽ: Môn phái môn phái quy củ của môn phái, nếu thực sự là hắn làm thì tôi phải xử lý chuyện này, mong Trương tiên sinh có thể thông cảm.
Trương Dương đối với Lý Thái Trung thì có nhiều thiện cảm hơn đối với Cát Hạc Thanh, hắn gật đầu nói: Nếu hiệu trưởng Lý nguyện ý thân lực thân vi thì tôi tất nhiên sẽ không nhúng tay.
Lý Thái Trung biết người ta là cho mình mặt mũi, hắn nói khẽ: Anh đã nhận định bằng hữu của anh bị Bôn Lôi quyền gây thương tích thì chuyện này tôi tất nhiên phải điều tra cho rõ.
Những lời này của Lý Thái Trung tuyệt đối không phải là nói xuông, thân là hiệu trưởng cảnh giáo kinh thành, hắn có thể nói là đào lý khắp thiên hạ, cái khác không nói, ở trong kinh thành, cơ hồ mỗi bộ môn đều có đệ tử của hắn, muốn tra ra nơi hạ lạc của Tống Ích Sinh cũng không khó. Căn bản không mất quá nhiều thời gian, hắn đã tra được Tống Ích Sinh hiện giờ đang làm ở công ty bảo an Thiết Thành tại ở kinh thành.
Trương Dương không xa lạ gì với công ty bảo an Thiết Thành, công ty bảo an này là của Mã Vĩnh Cương, thằng cha này năm đó từng dẫn người đến ban trú kinh Nam Tích gây sự, kết quả bị Trương Dương đánh cho một tận, từ lần đó liền tâm phục khẩu phục, Trương Dương không ngờ chuyện này có liên quan tới công ty của Mã Vĩnh Cương.
Lý Thái Trung cũng muốn làm rõ chuyện này, sau khi tra được nơi hạ lạc của Tống Ích Sinh thì hắn lập tức quyết định cùng Trương Dương tới công ty bảo an Thiết Thành một chuyến, chuyện này phải làm rõ mới được.
Trương Dương bảo Kiều Mộng Viện đi về trước, đưa Cố Dưỡng Dưỡng và Liễu Đan Thần tới công ty bảo an Thiết Thành nhận người, Kiều Mộng Viện nhìn thấy Trương Dương từ đầu tới đuôi xử lý chuyện rất có mức độ và thành thạo, biết hắn sẽ không làm to chuyện thì cũng yên lòng, nói khẽ: Anh nhớ kỹ đấy, nhất định phải bình tĩnh, sau khi điều tra rõ thì bất kể chuyện này liên quan tới ai, nhất định phải chờ chúng tôi tới rồi hẵng nói.
Trương Dương mỉm cười nói: Cô yên tâm đi, cho dù chuyện to bằng trời thì tôi cũng kéo cô làm đệm lưng cho tôi.
Kiều Mộng Viện đương nhiên có thể nghe ra hàm nghĩa ám muội trong đó, mặt hơi hơi nóng lên rồi đóng cửa xe đi thẳng.
Lý Thái Trung lái xe cảnh sát của mình tới, đến bên cạnh Trương Dương thì nói: Tiểu tử, lên xe, Trương đại quan nhân mở cửa xe rồi ngồi ở ghế phụ, Lý Thái Trung nhắc nhở hắn thắt dây an toàn vào, Trương Dương nói: Không sao đâu, tôi lái xe trước giờ không hay thắt dây an toàn.
Lý Thái Trung nói: Cảm thấy vậy mới phong cách à, người trẻ tuổi như anh tôi thấy nhiều rồi, không có ý thức an toàn, không xảy ra chuyện thì thôi, vừa xảy ra chuyện thì kiểu gì cũng là chuyện lớn, đừng có tưởng võ công của anh cao, có cao đến mấy thì cũng chẳng bằng đạn? Xem thử vỏ xe có đủ dày không, nhưng đi quá tốc độ một trăm km trên giờ mà đâm nhau thì chẳng ai giữ nổi ính mạng cả, đừng có coi thường dây an toàn, vào lúc quan trọng có thể cứu mạng được đó.
Trương Dương nói: Tôi sợ ngài rồi, tôi thắt được chưa nào.
Lý Thái Trung vừa lái xe vừa nói: Tôi nghe nói anh trước khi tới chỗ tôi đã một mình đánh cả võ giáo Đại Thành, thật hay giả vậy?
Trương Dương cười nói: Ai nói vậy?
Lý Thái Trung nói: Tường thành của Hoàng thành mặc dù dày, nhưng cũng có chỗ bị gió lùa. Lợi hại thật, võ giáo Đại Thành có hơn tám trăm sư sinh. Anh một mình đi vào không ngờ có thể bình yên vô sự đi ra.
Trương Dương nói: Võ công là một chuyện, chính nghĩa là một chuyện, xưa nay tà không thể thắng chính.
Lý Thái Trung cười nói: Trong mắt anh, anh là chính còn người khác đều là tà ư?