Trương Dương cười nói: Anh đừng trêu tôi! Ô tô tới cạnh hồ nam, Trương Dương đỗ xe lại, Quách Chí Cường ở bên kia cũng gọi điện thoại tới, nói là hắn đã chuẩn bị xong bữa trưa rồi, bảo Trương Dương tới ăn, Trương Dương nói lại chuyện ở bên này với hắn, đáp ứng buổi tối tới tham dự tiệc tống hành mà Kiều Mộng Viện an bài thì Quách Chí Cường lúc này mới chịu tha.
Mấy người ngồi với nhau, bởi vì là tiết thanh minh, nhớ tới lão hữu Khương Lượng đã mất, cho nên không khí rất ảm đạm.
Vinh Bằng Phi tận lực chuyển đề tài sang công việc, trong công tác người đáng nhắc tới nhất chính là Trương Dương, hắn trong khoảng thời gian này có chính tích nổi bật, tất cả mọi người đều thấy.
Triệu Tân Vĩ nói: Trương Dương, tôi nghe nói sở trưởng sở quản xe của các anh nhảy lầu, chức vị đó còn trống đúng không, anh thấy tôi thích hợp không rõ ràng điều tôi tới đó đi.
Trương Dương cười nói: Anh ở Xuân Dương làm ở sở quản xe cũng rất tốt, sao đột nhiên lại muốn ra đi.
Ngưu Văn Cường nói: Hắn hiện tại tự do rồi, lão bà bỏ hắn rồi, con trai cũng bị nhà mẹ mang đi. Xuân Dương đã trở thành chốn thương tâm của đồng chí lão Triệu, hắn là muốn tìm một chỗ để một mình liếm vết thương.
Triệu Tân Vĩ trừng mắt lườm Ngưu Văn Cường một cái: Anh không nói gì thì không ai bảo anh câm đâu.
Ngưu Văn Cường nói: Anh sao nổi nóng với tôi? Sau khi anh mới ly hôn ai cũng anh uống rượu chia xẻ nỗi buồn hả, đúng là đô vô lương tâm!
Đỗ Vũ Phong nói: Hiện tại ly hôn nhiều lắm, nhưng không thấy ai ly hôn rồi lại đòi đi xa xứ.
Triệu Tân Vĩ lộ ra vẻ khó xử, cố gắng nửa ngày mới nói: Cô ta tháng năm sẽ tái hôn, tôi ở lại Xuân Dương thì không ngẩng đầu lên được nữa...
Tất cả mọi người không nói gì.
Trương Dương biết Triệu Tân Vĩ là hạng người sĩ diện, chẳng trách có ý định bỏ chạy, hắn cười nói: Tôi còn tưởng là chuyện lớn gì, có ai quy định người ta từng kết hôn với anh rồi thì cả đời không được gả cho ai nữa đâu, các anh không phải đã ly hôn rồi ư?
Triệu Tân Vĩ nói: Thôi, không đề cập tới nữa! Hắn cầm chén rượu lên uống một hơi cạn sạch, nhìn ra được tình tự của hắn gần đây rất thấp.
Trương Dương nói: Anh hiện tại là sở trưởng sở quản xe Xuân Dương, tới chỗ tôi làm cũng rất thích hợp, nói thật ra, dưới tay tôi rất thiếu người, Vinh cục, chuyện này anh lo được không, loại chuyện nhỏ này đối với anh chắc không tính là gì đâu nhỉ?
Vinh Bằng Phi thở dài: Đám tiểu tử các cậu, cả ngày chỉ đem những chuyện rắm chó tới làm phiền tôi, nhất là cậu đó Trương Dương, cậu lúc trước kéo Trình Diễm Đông đi, người ta đã nói ra nói vào, hiện tại sở trưởng sở quản xe cũng biến thành đích hệ của cậu, thấy Tân Hải chính là đất phần trăm của nhà các cậu à, cậu không sợ người khác nói cậu dùng người không khách quan ư?
Trương đại quan nhân cười nói: Ai thích nói gì thì nói, tôi không quan tâm, tôi không biết cái gì mà dùng người không khách quan, chỉ biết cử hiền không ngại người thân, tôi không dùng người tôi không hiểu, chẳng lẽ cứ phải dùng người mà tôi không biết mới được ư?
Đỗ Vũ Phong nói: Lời này của Trương Dương tôi rất tán thành, ai lại thích dùng người mà mình không biết? Vinh thính, lúc trước khi anh còn là cục trưởng Giang Thành, cũng dùng người không khách quan mà!
Vinh Bằng Phi không còn gì để nói.
Ngưu Văn Cường nói: Trương Dương, thật ra tôi trước giờ cũng luôn yêu cầu tiến bộ, anh thấy tố chất các phương diện của tôi nếu làm cán bộ cấp khoa thì chắc cũng được đấy nhỉ, hay là tôi tới chỗ Tân Hải các anh làm cục trưởng tài chính nhé, tôi hơi ủy khuất một chút, nhưng đợi sau này có chỗ trống nào ngon tôi nhảy vào cũng được.
Trương đại quan nhân nói: Anh đừng ủy khuất, anh hay là cứ an tâm làm thổ tài chủ của anh đi, tôi thật sự là không hầu hạ nổi anh.
Tất cả mọi người bật cười.
Triệu Tân Vĩ cười nói: Anh hiện tại tốt xấu gì cũng là nhà giàu mới nổi rồi, sao lại đi dính vào vũng nước đục của chúng tôi.
Ngưu Văn Cường nói: Là vì quan mạnh hơn dân, đừng nhìn tôi cực khổ làm ăn buôn bán lời được một ít tiền, so với làm quan, vẫn là không có địa vị, cái khác không nói, ngay cả lão gia tử nhà tôi cũng khinh thường tôi.
Vinh Bằng Phi nói: Loại phần tử xấu có động cơ bất chính như cậu, khẳng định là không thể để cậu tiến vào trong đội ngũ của chúng tôi.
Trương Dương cười nói: Có nghe hay không, anh bỏ ý định này đi!
Tối hôm đó Kiều Mộng Viện làm chủ, tiễn đưa An Ngữ Thần ở Tân Đế Hào, An Ngữ Thần tới một mình, Trương Dương từ vẻ mặt của cô ta nhà đầu này đoán là gặp mặt với người nhà không được vui vẻ gì, nhân lúc không có ai hỏi: Sao thế.
An Ngữ Thần nói: Đừng nói nữa, về sau em không liên lạc với họ nữa.
Trương Dương cười nói: Đều là người một nhà, làm gì mà căng thẳng thế, thôi bỏ đi.
Lúc này Quách Chí Cường và Từ Mĩ Ny đi tới. Hai người dừng nói chuyện, Quách Chí Cường vừa thấy Trương Dương đến liền oán giận nói: Bí thư Trương, ngài làm quan lớn rồi cũng khệnh khạng hơn, buổi trưa tôi đã dọn xong rượu chờ đại giá của bí thư Trương ngài, nhưng ngài không nể mặt tôi.
Trương Dương nói: Đành chịu thôi, thính trưởng Vinh của thính công an tỉnh tới, anh cho rằng anh quan trọng hay là y quan trọng?
Quách Chí Cường thở dài nói: Khinh thường người, tổn thương lòng tự tôn của tôi.
Trương Dương cười cười đầu vai hắn nói: Ít nói nhảm thôi, tối nay tôi kính rượu anh để bồi tội.
Bởi vì An Ngữ Thần lần này gặp mặt người nhà không vui, cho nên tình tự rất kém, cô ta là khách chính, tình tự của cô ta tất nhiên ảnh hưởng đến đa số, Kiều Mộng Viện nói: Tiểu yêu, cô tối nay bay, trước khi đi không nói gì với mọi người à?
An Ngữ Thần thở dài nói: Rất nhớ mọi người.
Thì Duy nói: Cô nếu nhớ chúng tôi thì ở lại đi, một mình ở nước ngoài có gì hay đâu?
An Ngữ Thần nói: Tôi định bỏ một năm đến hai năm thời gian chu du thế giới. Chờ tôi hoàn thành chuyện này rồi Nhất định sẽ trở về. Cô ta cầm chén rượu lên kính Thì Duy và Quách Chí Giang: Thì Duy, cô và tương hoa quả lúc nào tổ chức hôn lễ, nhất định phải mời tôi đó!
Quách Chí Giang cười ha ha gật đầu, Thì Duy lại: Chữ bát cũng chưa phẩy mà, anh cười cái gì?
An Ngữ Thần cười nói: Tôi thấy Quách Chí Giang rất tốt.
Thì Duy nói: Cô nếu thấy tốt thì tôi tặng anh ta cho cô!
Mọi người bật cười, không khí cũng bởi vậy mà trở nên sôi sổi hơn.
An Ngữ Thần cười cười lắc đầu: Tôi cũng không dám lấy đâu, Quách Chí Giang tuy rằng rất tốt nhưng đáng tiếc không phải là đồ ăn của tôi.
Kiều Mộng Viện trêu: Tiểu yêu, nghe em nói như vậy, hình như trong lòng em đã có ai rồi.
Câu trả lời của An Ngữ Thần khiến tất cả mọi người lắp bắp kinh hãi: Có chứ, sớm đã có rồi, tôi muốn tìm thì phải tìm người như sư phụ tôi ấy!
Ánh mắt của tất cả mọi người tập trung trên người trên người , Trương đại quan nhân lúng túng nói: Chỉ được cái nói linh tinh!
An Ngữ Thần cười nói: Anh sợ cái gì? Tôi là so sánh thôi, tuy rằng sư phụ tôi hơi hỗn đản tí, nhưng con người của hắn rất thú vị, ai có thể sống cả đời với người như vậy, hạnh phúc hay không thì không biết, nhưng nhất định sẽ không buồn.
Thì Duy nói: Cô khẳng định sẽ không buồn, nếu ai gả cho hắn, chỉ sợ cổ cũng bị mũ xanh kéo đứt.
Trương đại quan nhân nói: Quá đáng rồi đó!
Quách Chí Cường cười nói: Nữ nhân cũng thích đội mũ xanh mà?
Từ Mĩ Ny nói: Quách Chí Cường, người khác thì em không quản, nhưng anh dám đội mũ xanh cho em thì em bóp chết anh!
Tất cả mọi người bật cười, Quách Chí Cường vẻ mặt đau khổ cười nói: Không cần phải độc như vậy chứ!
An Ngữ Thần nói: Hôm nay nói thế này, hảo nam nhân trên đời này phải cướp vào tay, mà nam nhân xấu so với nam nhân tốt thì càng phải cướp hơn, sư phụ tôi đã là của Yên Nhiên rồi, cho nên chúng ta không có phần. Nào, chị Mộng Viện, Thì Duy, chúng ta uống một chén.