Văn Quốc Quyền hỏi ngược lại: Phó Hiến Lương là lựa chọn tốt nhất cho lợi ích của Kiều gia được sao?
La Tuệ Trữ ngẩn ra, bà nhất thời hiểu ra, kẻ thật sự có thể đại biểu cho lợi ích của Kiều gia không phải Phó Hiến Lương, cũng tuyệt không thể là bất luận kẻ nào khác, chỉ có thể là Kiều Chấn Lương, Kiều lão dùng lực giúp Phó Hiến Lương, có thể chỉ là đòn ngầm mà thôi, người hắn thật sự muốn đẩy lên chính là con trai của mình.
Văn Quốc Quyền nói: Một năm qua rồi, có thể phát sinh rất nhiều biến hóa, đối với một người có lý lịch hoàn mỹ và bối cảnh kiên cố mà nói, bất luận cái gì chuyện gì xảy ra tại trên người hắn cũng không thể được gọi là kỳ tích.
La Tuệ Trữ cắn cắn môi, thay đổi bất ngờ trên chính trị đã vượt xa qua mức tưởng tượng của bà.
Văn Quốc Quyền nâng chung trà lên, đem nước trà uống sạch sẽ: Kỳ thực tôi rất không muốn để cho Hạo Nam đi lên con đường này, muốn đi tới chỗ đỉnh cao kia, chẳng biết phải nỗ lực bao nhiêu gian khổ và nỗ lực.
La Tuệ Trữ nhẹ giọng nói: Quốc Quyền, vì sao anh muốn tiếp tục kiên trì ?
Trong đôi mắt của Văn Quốc Quyền toát ra quang mang kiên định mà hết lòng tin theo: Cảm giác thành tựu lớn nhất của con người là có thể thay đổi thế giới này, mục tiêu suốt đời nỗ lực phấn đấu của tôi, chính là đứng ở cái vị trí kia, chỉ có như vậy, anh mới có thể thực thi chính kiến của mình. Anh, Phó Hiến Lương, Kiều Chấn Lương, thậm chí mỗi một người có khả năng cạnh tranh, tôi tin tưởng mỗi người đều sẽ thủ vững tín niệm, mỗi người đều là đủ tiêu chuẩn, vô luận cuối cùng là ai leo lên cái vị trí đó, đều sẽ có lợi cho trăm họ của chúng ta, thế nhưng anh tin tưởng, anh mạnh hơn so với bọn họ! Anh sẽ làm tốt hơn so với bọn họ !
La Tuệ Trữ ôm lấy cánh tay của chồng mình: Quốc Quyền, kỳ thực trong lòng bọn họ có khả năng cũng là nghĩ như vậy.
Văn Quốc Quyền không khỏi nở nụ cười: Bất quá anh không nghĩ tới, lần này có người sớm đem họng súng nhắm ngay Kiều gia, sự tình trở nên càng thêm phức tạp.
La Tuệ Trữ nói: Đã như vậy vì sao không đi tìm Kiều lão thành thật nói chuyện với nhau, đem hiểu lầm giải thích rõ ràng?
Văn Quốc Quyền nói: Tuệ Trữ, anh có thể nhìn thấu chuyện này, em cho là Kiều lão lại không nhìn thấu sao? Kẻ không nhìn ra chỉ là đại chúng xung quanh mà thôi, trong lòng Kiều lão so với bất luận kẻ nào đều hiểu rõ hơn.
La Tuệ Trữ nói: Thế nhưng Kiều Bằng Cử lần này thực sự chọc vào phiền toái rất lớn, danh vọng của Kiều gia đã bị ảnh hưởng rất lớn.
Văn Quốc Quyền nói: Đây là một nước cờ ở giữa, cũng là tranh giành lợi ích giữa các gia tộc, tuy rằng chuyện Kiều Bằng Cử làm huyên náo rất lớn, thế nhưng đứa trẻ này chắc gì đã thật sự có chuyện.
La Tuệ Trữ nói: Thế nhưng hắn là kẻ khả nghi gop vốn phi pháp, cũng bị tình nghi đút lót đám quan viên Hồng Kông.
Văn Quốc Quyền thản nhiên cười nói: Chứng cứ cũng có tính hai mặt, nó có thể chứng minh ngươi có tội, cũng có thể chứng minh ngươi vô tội. Phiền phức lần này của Kiều Bằng Cử chỉ là một cái lý do người khác hướng Kiều gia làm khó dễ, nếu như nói hắn sai cái gì, thì hắn sai ở chỗ là con trai của Kiều Chấn Lương.
La Tuệ Trữ từ những lời này không khỏi nghĩ tới con trai mình, bà trái lại hút một ngụm lãnh khí.
Văn Quốc Quyền nói: Cho nên Kiều gia nhất định sẽ nhượng bộ.
La Tuệ Trữ nói: Anh là nói. . .
Văn Quốc Quyền nói: Kiều Chấn Lương chín phàn mười sẽ từ lui khỏi vị trí ở Bình Hảii, lần này thoái nhượng là vì hóa giải nguy cơ trước mắt của gia đình bọn họ.
La Tuệ Trữ nói: Kiều gia sẽ cam tâm chấp nhận có hại sao?
Văn Quốc Quyền lắc đầu: Kiều gia sẽ nhượng bộ, thế nhưng sự tình tuyệt đối sẽ không kết thúc như thế.
La Tuệ Trữ nói: Chuyện này có ảnh hưởng gì đối với anh hay không? Bà quan tâm nhất chính là chồng mình.
Văn Quốc Quyền nói: Cùng tồn tại dưới một mảnh bầu trời, lão thiên gia muốn trời mưa sét đánh, ai có thể chỉ lo thân mình?
La Tuệ Trữ không nhịn được liền thở dài một hơi: Quốc Quyền, em càng ngày càng không có cảm giác an toàn.
Văn Quốc Quyền nói: Cùng người đấu, vô cùng vui vẻ! Y lấy hai tay gối lên sau đầu, tựa ở trên sô pha, mỉm cười nói: Tôi đang lo lắng, có nên sớm chúc mừng Hoài Minh một tiếng hay không?
Chương 862 :
Lúc Kiều Mộng Viện tỉnh lại, nàng cảm thấy đầu đau như nứt ra, nàng ôm cái trán, nhìn lại thấy nơi đây không phải là phòng cua mình, xung quanh cũng không có người khác, nàng vén chăn lên, phát hiện mình đang mặc áo ngủ màu trắng, áo ngu này là của mình, nhưng trong lòng không khỏi hoảng lên, cố gắng nhớ lại tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì, thế nhưng nàng cố gắng mấy cũng không nhớ được cái gì.
Cửa phòng bị đẩy ra từ bên ngoài, Kiều Mộng Viện sợ đến lui lại vào trong chăn, thấy Trương Dương mặt tươi cười đi đến, trong tay bưng một bát thuốc giã rượu nói: Em tỉnh rồi?
Kiều Mộng Viện không trả lời vấn đề của hắn, lui lại trong chăn, đôi mắt tràn ngập hồ nghi nhìn hắn.
Trương đại quan nhân nói: Anh nấu canh giải rượu cho em. Hắn đi về phía trước, muốn tới gần Kiều Mộng Viện.
Kiều Mộng Viện lại nói: Anh không nên qua đây!
Trương Dương ngẩn ra: Làm sao vậy ?
Tối hôm qua xảy ra cái gì?
Trương đại quan nhân thấy biểu tình sợ hãi của Kiều Mộng Viện, liền cong môi lại, vẻ mặt cười xấu xa: Em còn hỏi anh sao?
Kiều Mộng Viện thấy vẻ mặt nhe răng cười của tên này, nhìn thế nào thằng nhãi cũng giống mấy tên lưu manh biến thái trong phim điện ảnh, nói: Em uống quá chén, cái gì cũng đều không nhớ rõ, Trương Dương, anh nói thật cho em, tối hôm qua, anh đã làm cái gì với em?
Trương đại quan nhân thở dài, đem bát canh giã rượu đặt ở trên tủ trước giường: Còn có thể làm cái gì? Cái gì nên làm thì anh đều làm!
Anh. . . Kiều Mộng Viện trong lúc nhất thời vừa thẹn vừa xấu hổ, cúi đầu vào trong chăn:Trương Dương, anh là thằng khốn, tôi không nghĩ anh là người như thế!
Trương đại quan nhân nói: Anh là cái loại người đó sao? Nếu không phải em chủ động yêu cầu, anh cũng sẽ không mang em qua chỗ này!
Kiều Mộng Viện ở trong chăn càng nghĩ càng ủy khuất, chính mình đã thảm đến mức này mà Trương Dương tên hỗn đàn này lại có thể thừa dịp mình uống say, làm ra loại hành vi không bằng cầm thú này ( hình như chỗ này lão tác giả nhầm, ta nghĩ như thế mới giống cầm thú chứ=)) , hắn căn bản là không tôn trọng mình, Kiều Mộng Viện lui lại khóc ở bên trong chăn.
Trương đại quan nhân cẩn cẩn thận thận đi tới bên giường ngồi xuống, vỗ vỗ vai của Kiều Mộng Viện, Kiều Mộng Viện giống như bị rắn cắn, vọt đến một bên, cả người co thành một đoàn: Anh cút đi, tôi không bao giờ muốn thấy anh nữa!
Trương Dương thực sự là dở khóc dở cười: Anh có đắc tội gì với em sao?
Kiều Mộng Viện nói: Vì sao anh lại thừa dịp tôi uống say. . .
Trương Dương nói: Hôm qua lúc em từ trên lưng anh nhảy xuống, em đã nói cái gì nhỉ?