Mục lục
Y Đạo Quan Đồ - Thạch Chương Ngư (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tưởng Hồng Cương nói: Có thời gian không, tôi muốn nói chuyện với anh một chút.

Trương Dương nói: Tôi mới từ Bắc Cảng trở về, hiện tại bệnh không nhẹ, khụ... tôi dùng hết cả hai hộp khăn giấy rồi. Hắn lờ mờ đoán được Tưởng Hồng Cương muốn nói gì, mười phần có chín là muốn làm thuyết khách, cho nên trước tiên chặn lại những lời Tưởng Hồng Cương muốn nói.

Tưởng Hồng Cương cười nói: Thôi được, vậy chúng ta thảo luận ngay trong điện thoại, Trương Dương, tôi cũng không giấu gì anh, tôi là tìm anh vì chuyện của nhật báo Bắc Cảng, anh nếu cảm thấy tôi có tư cách nói vài câu thì tôi sẽ nói vài câu, anh nếu không muốn nghe thì coi như tôi chưa gọi tới cú điện thoại này.

Tưởng Hồng Cương vừa nói như vậy, Trương Dương không muốn nghe cũng phải nghe, hắn cười nói: Bí thư Tưởng, ngài coi tôi là người ngoài à, có gì thì cứ nói đi, nếu tôi có thể đáp ứng thì sẽ đáp ứng, nếu tôi không thể làm được thì anh cũng đừng làm khó tôi, anh thấy thế nào?

Tưởng Hồng Cương nói: Được, chuyện nhật báo Bắc Cảng đúng là họ không đúng trước, anh thấy như vậy được không, tôi ra mặt tạo áp lực cho bọn họ, bảo bọn họ đăng bài xin lỗi trên báo, cũng nói rõ tình huống chân thật vụ cháy của cửa hàng tổng hợp Hồng Quang ra xã hội, về phần người phụ trách của đơn vị truyền thông tương quan thì tôi sẽ bảo họ xin lỗi riêng anh.

Trương Dương nói: Bí thư Tưởng thật ra thật ra những người này không phải là trọng điểm.

Tưởng Hồng Cương cười nói: Ý của anh là sau lưng bọn họ còn có người sai khiến, theo ý của anh, chẳng lẽ nhất định phải truy cứu tiếp ư, kiểu gì cũng bắt Hoàng Bộ Thành giải thích rõ ra?

Trương Dương nói: Hắn nếu đã biết thì là biết rõ còn cố tình phạm phải, con người tôi trước giờ đều là người không phạm tôi thì tôi không phạm người, nhưng người khác một khi bắt nạt tôi thì tôi không thể nào cam chịu làm cháu người ta được.

Tưởng Hồng Cương nói: Truy tới người hắn thì chẳng lẽ có thể tìm tới được người có trách nhiệm chủ yếu ư? Có lẽ còn có người khác.

Tưởng Hồng Cương uyển chuyển nói rõ chân tướng của sự tình.

Trương Dương làm sao mà không rõ, Tưởng Hồng Cương đã trực tiếp hướng đầu mâu về phía bí thư thị ủy Hạng Thành, thật ra chuyện lần này tuyệt đối là Hạng Thành bày mưu đặt kế, nếu không Hoàng Bộ Thành cũng không lớn gan trực tiếp khiêu chiến mình như vậy, trong mắt Trương Dương lần này là muốn giết gà dọa khỉ, Hoàng Bộ Thành anh đã cam tâm làm chó cho Hạng Thành, tôi hôm nay sẽ đánh con chó trông cửa anh để Hạng Thành xem.

Tưởng Hồng Cương tuy rằng qua điện thoại không nhìn thấy bộ dạng của Trương Dương, nhưng hắn có thể đoán được tâm tình của Trương Dương lúc này, Trương Dương hẳn là quyết tâm xuống tay với Hoàng Bộ Thành, đổi lại là trước kia, Tưởng Hồng Cương có lẽ sẽ cảm thấy sống chết của Hoàng Bộ Thành không liên can gì tới hắn, nhưng hiện tại lại khác rồi, từ sau khi tỉnh trưởng Chu Hưng Dân đến Tân Hải, trong lòng Tưởng Hồng Cương dấy lên hy vọng trước giờ chưa từng có, Hạng Thành trước đây sở dĩ đứng sừng sững không ngã trên chính đàn Bắc Cảng, là nhờ có Tiết lão ở sau lưng ủng hộ, hiện tại Tiết lão đã về hưu, sức ảnh hưởng không thể nào bằng được trước đây.

Chính đàn Bình Hải cũng biến hóa nhiều lần, hiện giờ hình thành ban lãnh đạo lấy Tống Hoài Minh làm trung tâm, bối cảnh của tỉnh trưởng Chu Hưng Dân thâm hậu, càng được cán bộ trẻ tuổi cao tầng xem trọng, quan hệ của hai người này với Hạng Thành rất bình thường, mà Chu Hưng Dân lần này tới Tân Hải, đã rõ ràng lộ ra sự phản cảm với Hạng Thành, Hạng Thành tuy rằng xem trọng Cung Hoàn Sơn, tuy rằng ra sức muốn để Cung Hoàn Sơn thành người nối nghiệp của y, nhưng nay đã khác xưa, sự bổ nhiệm bí thư thị ủy Bắc Cảng cũng không phải là Hạng Thành định đoạt.

Tưởng Hồng Cương muốn bảo vệ Hoàng Bộ Thành là có mục đích, cho tới nay Hạng Thành ở trong ban lãnh đạo Bắc Cảng luôn có địa vị lãnh đạo tuyệt đối, cái này từ trên cuộc họp thường ủy có thể nhìn ra được, mỗi khi Hạng Thành đưa ra đề nghị, đều sẽ được thông qua với đa số phiếu. Bên trong thường ủy người đi lại gần gũi với Hạng Thành có hai người, một là thị trưởng Cung Hoàn Sơn, người còn lại chính là Hoàng Bộ Thành, tao ngộ lần này của Hoàng Bộ Thành Tưởng Hồng Cương đã nhìn rõ từ đầu tới đuôi, Hoàng Bộ Thành trung thành và tận tâm với Hạng Thành, nhưng Hạng Thành lại tuyệt tình đối với y như vậy, rõ ràng là y muốn lợi dụng chuyện Hồng Quang cháy để tạo áp lực trên dư luận cho Trương Dương, nhưng sau khi chuyện thực sự ầm ĩ lên, Hạng Thành thậm chí ngay cả một câu cũng không chịu lên tiếng cho y, hành vi như vậy sao không thể khiến người ta lạnh lòng cho được.

Trên thực tế Hoàng Bộ Thành đang đứng ở thời điểm khó khăn nhất, tuy rằng tình trạng trước mắt là chính y gieo gió gặt bảo, nhưng lại khơi dậy một chút đồng tình của Tưởng Hồng Cương, loại đồng tình này trên quan trường rất khó diễn biến thành hành động ủng hộ thực tế, trừ phi vào lúc đồng tình lại phát hiện cơ hội có thể lợi dụng.



Đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi! Điều Tưởng Hồng Cương cần phải làm hiện tại là chuyện này, hắn cũng ít nhiều hiểu về Hoàng Bộ Thành, biết người biết hiểu được thế nào là báo đáp tri ân, đương nhiên, điều này cũng không đủ để trở thành lý do Tưởng Hồng Cương giúp y, nguyên nhân chân chính là, Tưởng Hồng Cương nóng lòng xoay chuyển thế yếu của bản thân bên trong ban lãnh đạo Bắc Cản, hắn phải áp dụng sách lược liên minh, cũng chỉ có như vậy mới có thể lay động được vị trí của Hạng Thành ở Bắc Cảng.

Từ trước tới giờ Tưởng Hồng Cương một mực đang chờ đợi cơ hội, Chu Hưng Dân lần này đến Bắc Cảng, khiến hắn nhìn thấy cơ hội tuyệt hảo, điều hiện tại hắn cần phải làm là cố gắng đoàn kết tất cả những người có thể đoàn kết, nhanh chóng xác lập trận doanh của mình, để tương lai quyết một trận chiến cuối cùng với Cung Hoàn Sơn. Hoàng Bộ Thành ở trong mắt hắn không nghi ngờ gì nữa đã trở thành đối tượng nên đoàn kết, cho nên Tưởng Hồng Cương mới chủ động tìm tới Trương Dương.

Tưởng Hồng Cương chờ Trương Dương lên tiếng, nhưng Trương Dương ở đầu kia điện thoại trầm mặc hơn nửa ngày, Tưởng Hồng Cương cuối cùng không nhịn được mở miệng trước: Có thể đi thật xa trên chính đàn hay không, không phải nhìn xem mình có bao nhiêu kẻ địch, mà là phải xem mình có bao nhiêu bằng hữu.

Trương đại quan nhân nghe đến đây, hắn không khỏi có chút buồn cười, ý tứ muốn bảo vệ Hoàng Bộ Thành của Tưởng Hồng Cương rất rõ ràng, hôm nay hắn là mặt dày tìm mình xin nhân tình, Trương Dương nói: Đây là ý tứ của Bí thư Tưởng hay là ý tứ của người khác? Những lời này của hắn hỏi thật sự rất thẳng thắn, rốt cuộc là Hạng Thành phái anh tới, hay là anh tự mình chủ động tới tôi?

Tưởng Hồng Cương ý vị thâm trường nói: Đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi so với dệt hoa trên gấm thì tốt hơn nhiều! Những lời này chẳng khác nào hắn biểu lộ thái độ với Trương Dương, là chính hắn muốn lôi kéo Hoàng Bộ Thành.

Đã nói tới nước này, ý đồ c ủaTưởng Hồng Cương đã rất rõ ràng.

Trương Dương vốn quả thực đã làm tốt chuẩn bị phó với Hoàng Bộ Thành, nhưng Tưởng Hồng Cương ra mặt biện hộ cho y, hắn tất nhiên cũng phải nể mặt Tưởng Hồng Cương vài phần, một là Tưởng Hồng Cương là phó bí thư thị ủy Bắc Cảng, thứ hai, đúng như Tưởng Hồng Cương đã nói, Hạng Thành mới là chủ mưu sau lưng chuyện này, Hoàng Bộ Thành chỉ là đồng lõa của Hạng Thành, trừ khử Hoàng Bộ Thành cũng không thể thực sự giải quyết được vấn đề, mà Hạng Thành có thể sẽ bởi vậy mà càng thù mình thêm, nói không chừng sẽ triệt để kích nộ y, điều này đối với việc khai triển công tác của Trương Dương trước mắt là rất bất lợi.


Xuất phát từ cân nhắc như vậy, Trương Dương quyết định thuận nước giong thuyền, nể mặt Tưởng Hồng Cương, hắn cười ha ha, nói: Bí thư Tưởng, chuyện này cứ dựa theo ý anh mà làm.


Tưởng Hồng Cương nghe Trương Dương cuối cùng cũng đáp ứng buông tha cho Hoàng Bộ Thành, thở phào nhẹ nhõm từ đáy lòng, hắn nói khẽ: Trương Dương chuyện này chuyện này tôi sẽ ghi nhớ.


Trương Dương nói: Tôi chỉ hy vọng y về sau đừng có đối nghịch với tôi nữa.


Tưởng Hồng Cương mỉm cười nói: Yên tâm, cho dù tôi không thể giúp các anh trở thành bằng hữu thì tôi cũng có thể cam đoan hắn sẽ không trở thành kẻ địch của anh. Tưởng Hồng Cương nói những lời này một cách tràn đầy lòng tin, hắn cho rằng thông qua chuyện này, quan hệ giữa mình và Hoàng Bộ Thành có thể tốt hơn, mà Hoàng Bộ Thành cũng sẽ không tiếp tục cam tâm để Hạng Thành lợi dụng, sự vĩnh hằng trong quan trường chỉ có lợi ích.


Trương đại quan nhân lại không ngừng ho khan, Tưởng Hồng Cương quan tâm nói: Trương Dương, phải cố gắng giữ gìn sức khỏe, sức khỏe là tiền vốn của cách mạng.


Trương Dương thở dài nói: Tôi vốn cho rằng tiền vốn của tôi cũng không tệ lắm, nhưng hiện tại phát hiện, Hắt xì!


Ai cũng có tính toán của mình, Trương đại quan nhân cũng vậy, hắn lần này sở dĩ có tâm tư đối phó với Hoàng Bộ Thành, một bộ phận nguyên nhân là nhìn trúng vị trí thường ủy của Hoàng Bộ Thành, có điều hiện tại tâm tính của Trương đại quan nhân so với lúc trước thì tốt hơn rất nhiều, làm việc không thể nóng vội, cơm cũng phải ăn từng miếng, quan cũng phải thăng từng cấp, với hắn mà nói, việc cấp bách là kinh doanh tốt tòa thành thị Tân Hải này, chờ kinh doanh thành thị tốt rồi, tất cả sẽ trở nên nước chảy thành sông.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK