Mục lục
Y Đạo Quan Đồ - Thạch Chương Ngư (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lưu Bảo Toàn quyết định lập tức đi lên thành phố một chuyến, ngay mặt hướng thị trưởng Phương Tri Đạt phản ánh vấn đề tồn tại hiện nay.

Bởi vì vừa đi tới trường tiểu học Thanh Long Dàm, hiện nay còn chưa có sắp xếp cho tốt, ngoại trừ một chiếc xe bus đón toàn bộ nhân viên trên dưới bọn họ ra, còn có một chiếc Audi thành phố phân cho, hiện nay chiếc xe Audi này là mấy lãnh đạo xài chung, lúc Chu Sơn Hổ đi tới, chiếc xe Audi này liền giao cho hắn. Trương Dương có Hummer dùng từ trước, rất ít dùng xe bus, cho nên đa số thời gian Chu Sơn Hổ đều là phục vụ Tần Thanh.

Tiểu tử Chu Sơn Hổ này rất chịu khó, vừa hỗ trợ dọn nhà, lúc này mới vừa rảnh rỗi lại đi vào trong sân lau xe, lau cho chiếc xe Audi mới 80% này đến sáng loáng, không nhiễm một hạt bụi.

Lưu Bảo Toàn ở lầu hai liền thấy hắn lau xe ở đằng kia, ngày hôm nay là ngày đầu tiên hắn đi tới hiện tường Ban Chỉ Huy làm việc, Lưu Bảo Toàn chắp tay sau đít đi xuống lầu, đi tới bãi cỏ trước xe, hơi giơ cằm lên, có vẻ tràn đầy quan vị.

Chu Sơn Hổ nhận ra được vị trước mắt này chính là đại cán bộ chủ nhiệm Quản Ủy Hội gần với bí thư Tần, hắn cung kính cười nói: Chào chủ nhiệm Lưu !

Lưu Bảo Toàn từ trong lỗ mũi ừ một tiếng: Tiểu Chu à, đưa tôi lên thành phố một chút đi.

Chu Sơn Hổ gật đầu nói: Chủ nhiệm Lưu, ngài chờ một chút, tôi đi tới phòng làm việc chủ nhiệm Thường đăng ký một chút. Chế độ dùng xe công rất nhiều, Chu Sơn Hổ vừa tới đến nơi đây hắn liền nghiêm ngặt tuân thủ các điều lệ chế độ, rất sợ làm mất mặt Trương Dương. Vốn là chuyện rất bình thường, nhưng Lưu Bảo Toàn nghe được lại bất đồng, y cho rằng Chu Sơn Hổ đây là bất kính đối với mình, thân là chủ nhiệm Quản Ủy Hội lại có thể muốn dùng xe còn phải đi tới văn phòng làm báo cáo, tại trong mắt một tên tiểu tài xế, lời y nói còn không bằng Thường Hải Tâm sao? Lửa trong lòng Lưu Bảo Toàn bốc lên, sắc mặt y trầm xuống, lạnh lùng nói: Không cần, chúng ta đi ngay, đừng làm chậm trễ chính sự của tôi!

Chu Sơn Hổ tuy rằng biết y là chủ nhiệm Quản Ủy Hội, nhưng lúc đến nơi đây, Trương Dương nói cho hắn biết, tất cả đều phải nghiêm ngặt tuân theo điều lệ làm việc, người khác nói hắn có thể không nghe, thế nhưng không thể không nghe lời của Trương Dương, Chu Sơn Hổ nói: Chủ nhiệm Lưu, ngài chờ một chút, không mất bao lâu đâu, tôi đi tới lầu ba điền một phiếu xuất xe, chỉ ba phút thôi.

Lưu Bảo Toàn phẫn nộ, chỉ vào mũi của Chu Sơn Hổ nói: Bảo anh lái xe thế nào lại phiền phức như vậy? Anh ra sức khước từ, công tác làm sao tiêu cực như thế? Đây là cái thái độ gì?

Chu Sơn Hổ không nghĩ tới phản ứng của Lưu Bảo Toàn lại cường liệt như thế, khuôn mặt của hắn nhất thời đỏ lên, có chút lúng túng nói: Chủ nhiệm Lưu, ngài đừng nóng giận, trên chế độ là như thế, tôi phải có phiếu xuất xe mới đem xe ra được. . .

Lưu Bảo Toàn cả giận nói: Làm lỡ công tác, anh gánh chịu được trách nhiệm đó sao?

Tiểu tử Chu Sơn Hổ này cũng rất quật cường: Chủ nhiệm Lưu, tôi là dựa theo điều lệ làm việc, tôi lại chưa nói không chở ngài, ngài đừng tức giận!

Lưu Bảo Toàn nói: Đừng tưởng rằng có chút quan hệ liền không để lãnh đạo vào mắt, thái độ của anh như vậy, tôi có thể cho anh rời đi bất cứ lúc nào! Lưu Bảo Toàn cũng là nghẹn họng mấy ngày nay, từ trên người Chu Sơn Hổ đã làm cho cơn tức này phát ra rồi, dưới tình huống bình thường, y không đáng cùng một tên tài xế chấp nhặt.

Trương Dương lúc này vừa vặn ở tại phụ cận, nghe thấy tiếng của Lưu Bảo Toàn cùng Chu Sơn Hổ ở đằng kia, vội vàng đi tới, người chưa tới tiếng cười đã tới trước rồi: Ha hả, chủ nhiệm Lưu, chuyện gì mà lại phát hỏa lớn như vậy?



Lưu Bảo Toàn kỳ thực đã sớm thấy được Trương Dương, trong lòng đều nói đánh chó còn xem mặt chủ nhân, hôm nay ta chính là đánh cho ngươi xem, một tên lái xe cũng lại có thể không để ta vào mắt, thật sự cho rằng có ngươi làm chỗ dựa liền tự cao tự đại được sao? Lưu Bảo Toàn căm giận nói: Tiểu Trương, cậu tới vừa đúng lúc, tôi bảo anh ta lái xe chở tôi lên thành phố, anh ta ra sức khước từ tôi.

Chu Sơn Hổ nói: Tôi không có ra sức khước từ, dựa theo quy định, muốn đánh xe đi phải có phiếu xuất xe, tôi chính là muốn đi tới văn phòng làm phiếu rồi quay lại đi, ông liền tức giận.

Lưu Bảo Toàn nói: Tôi có việc gấp, anh tuổi còn trẻ làm việc thế nào lại cứng nhắc như thế chứ? Làm trò trước mặt Trương Dương, y chính là không lưu tình chút nào mà răn dạy Chu Sơn Hổ.

Trương Dương cười nói: Chủ nhiệm Lưu, đừng nóng giận, ngài cũng lớn tuổi như vậy rồi, tức lên có hại cho thân thể thì không đáng, không đáng vì một tên tiểu tử mà tức giận. Hắn nói nghe lên giống như là nói giúp Lưu Bảo Toàn, nhưng trên thực tế đều là châm chọc khiêu khích.

Lưu Bảo Toàn nói: Tôi biết mà, ngay cả quyền phái một chiếc xe, tôi cũng không có.

Trương Dương nói: Lời này nói quá rồi, chủ nhiệm Lưu, Tiểu Chu tuổi còn trẻ không hiểu chuyện, làm việc quá cứng nhắc, xin ngài bớt giận, Tiểu Chu, suy nghĩ gì chứ? Còn không mau đưa chủ nhiệm Lưu đi.


Chu Sơn Hổ vừa nghe Trương Dương nói, hắn lập tức mở cửa xe, Lưu Bảo Toàn thấy hắn như vậy, trong lòng càng tức giận, y trừng mắt hỏi Chu Sơn Hổ: Anh bây giờ không cần phiếu xe ra vào nữa sao?


Chu Sơn Hổ nói: Chủ nhiệm Lưu, ngài đại nhân đừng chấp tiểu nhân, đừng chấp nhặt với một tên tài xê như tôi.


Lưu Bảo Toàn bị những lời này của hắn làm cho nghẹn họng, y phát hiện tiểu tử này cũng không phải đèn cạn dầu, không nói ra thì tức nghẹn, nhưng trên thực tế y thân là chủ nhiệm Quản Ủy Hội lại tức giận với một tên tài xế cũng không phải chuyện vinh quang gì, y căm giận ngồi vào trong xe, nói với Chu Sơn Hổ : Đưa tôi đi tới Ủy ban nhân dân thành phố, nhanh lên một chút! Tôi không có thời gian!


Trương Dương hướng về phía trong xe nói: Tiểu Chu, chủ nhiệm Lưu bảo anh đi nhanh lên một chút đó, ông ấy không có thời gian!


Chu Sơn Hổ lập tức lĩnh hội ý tứ của hắn: Được! Sau đó một cước giẫm xuống chân ga, chiếc xe Audi giống như mũi tên rời dây cung, hướng ra ngoài cửa lớn chạy trốn.


Lưu Bảo Toàn lần đầu tiên từ lúc chào đời tới nay cảm thụ được cái gì gọi là cảm giác lưng đẩy, hoá ra xe công vụ cũng có thể có được cảm giác giống như xe thể thao, hoá ra ngồi ở phía sau vị tất đã đại biểu cho tuyệt đối an toàn.


Lưu Bảo Toàn thậm chí không nhớ rõ mình xuống ô tô như thế nào, lúc xuống xe, y đầu tiên là chạy đến ven đường cong người nôn ọe, đem cơm ăn buổi sáng đều ói ra không còn một mảnh, hai chân bủn rủn, liên tục run rẩy một hồi, nếu như không phải có một cái cây nhỏ để vịn đỡ ỡ bên người, sợ rằng y đã đặt mông ngồi dưới đất rồi, ý thức y biến thành trống rỗng, vất vả lắm mới trở lại trong hiện thực, Lưu Bảo Toàn có một ý nghĩ mãnh liệt, đời này nói cái gì thì cũng không ngồi xe của Chu Sơn Hổ nữa, y còn có một ý nghĩ, muốn thanh lý tên tiểu tử không nghe điều khiển, có ý định trả thù lãnh đạo này ra khỏi đoàn đội.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK