Trương Dương cố ý: Anh Hạo Nam, anh tới Tây Tạng từ lúc nào vậy? Không phải nói chị Linh tới Tân Cương tìm anh ư?
Văn Hạo Nam cười nói: Tới được vài ngày rồi, tới Định Nhật chơi vài ngày, tôi còn phải họp ở Lhasa, cho nên tới đây trước, chị của tôi tới từ hôm trước, có điều chị ấy gặp phản ứng cao nguyên, tôi mua vé máy bay để chị ấy về rồi.
Trương đại quan nhân cười thầm trong lòng, phản ứng cao nguyên gì chứ, căn bản chính là di chứng bị kim châm đâm, có điều từ trong lời nói của Văn Hạo Nam có thể đoán ra, Văn Linh đã an toàn từ Châu Phong trở về, cô ta đối với chuyện đã phát sinh không nhắc tới một chữ nào. Văn Hạo Nam chắc không biết giữa chị gái và Trương Dương đã phát sinh một trận phân tranh sinh tử.
Viên Tân Quân dẫn bọn họ tới một khách sạn tên là Thanh Hải Long Cung trong thành Lhasa, đây là khác sạn do người Hán mở, ở địa phương Lhasa cũng có thể tính là một nơi khá hào hoa, Viên Tân Quân quen rất thân với ông chủ cửa hàng, địa điểm hoạt động mấy lần của hội bảo vệ trâu của hắn đều chọn khách sạn này.
Viên Tân Quân nói: Vốn muốn dẫn mọi người đi ăn thức ăn phong vị Tạng, có điều nghe các anh đều không phải là lần đầu tiên tới Tây Tạng, chắc cũng đã nếm qua rồi, mỹ thực của Tạng quanh đi quẩn lại cũng chỉ có mấy thứ, trà bơ, rượu thanh khỏa, trừ những thứ này ra thì cũng chính là thịt dê thịt trâu, không thể nào đa dạng bằng mỹ thực của người Hán chúng ta được.
Văn Hạo Nam nói: Ẩm thực của Tây Tạng còn không phong phú bằng phía Tân Cương.
Viên Tân Quân nói: Đúng vậy, dầu mỡ thì thừa mà thanh đạm thì không đủ, phân lượng cũng có, đáng tiếc là thiếu tinh xảo.
Bọn họ ngồi xuống trong phòng lớn nhất của Thanh Hải Long Cung, Viên Tân Quân nói: Hôm nay tôi mời các anh ăn hải sản.
Kiều Bằng Phi cười nói: Hải sản có ai mà chưa được ăn đâu, có điều chạy đến Tây Tạng để ăn hải sản nghe cũng sang thật.
Viên Tân Quân cười nói: Hải sản này các anh chưa được ăn bao giờ đâu, tôi bảo bọn họ làm thực phẩm tươi sống bắt được từ trong hồ Thanh Hải!
Viên Tân Quân không hề khoa trương, bữa cơm này giá trị xa xỉ, đông trùng hạ thảo quán quán kê gì, cá của hồ Thanh Hải, gân dê phù dung, đầu khỉ tuyết hoa, gà tuyết, nói chung là đầy đủ mọi thứ, trong đó quý giá nhất phải kể tới cá niết, cá niết là đặc sản của hồ Thanh Hải, toàn thân bóng loáng, cơ hồ là không có một tí vẩy nào, thântrông giống như cái búa, bởi vì cá niết sinh trưởng trong hồ nước mặn lạnh giá, thời kì sinh trưởng rất dài, mười năm mới có được hai cân thịt, tất nhiên là vật quý giá, hơn nữa sự đánh bắt cá của quá nhiều người đã tọa thành sự giảm mạnh đối với đại lượng cá niết trong hồ, hiện tại chính phủ đã ra lệnh cấ đánh bắt cá, phong tỏa hồ để ươm giống, cho dù là anh có tiền cũng chưa chắc đã có được, huống chi nơi này là Lhasa, cách hồ Thanh Hải phải hơn ngàn km.
Hôm ấy chỉ cá niết thôi cũng làm tới ba món, chiên dầu, hầm, hấp cách thủy, Viên Tân Quân là một mỹ thực gia, gã giới thiệu: Chúng ta hôm nay toàn là ăn cá niết tươi, hầm lên vị sẽ cực tươi, phần đầu là non nhất, đặc biệt tách miệng cá ra, hút lấy não cá, thơm còn hơn cả thần phẩm, thấm cả vào ruột gan, ngàn năm khó quên.
Mọi người còn chưa hạ đũa, chỉ nghe gã nói thôi mà đã chảy cả nước miếng, Tiết Vĩ Đồng cười nói: Cậu sao nói lắm thế? Còn chưa ăn, chỉ nghe cậu nói thôi cũng no rồi!
Viên Tân Quân nâng chén, nói: Chúng ta vẫn uống Mao Đài, rượu Thanh Khỏa đó uống không quen, thùng Mao Đài này là tôi trộm của ông gia tới.
Văn Hạo Nam cười nói: Một thùng không đủ đâu, với tửu lượng của một mình Trương Dương cũng uống hết sạch đó.
Tiết Vĩ Đồng cũng phụ họa theo.
Trương Dương cười nói: Được rồi, tôi nói này hai người, đừng có hại tôi như vậy.
Văn Hạo Nam nói: Trương Dương, cậu hôm nay đừng có giữ nghề, chúng ta thiên nam hải bắc khó khăn lắm mới tụ họp được ở cùng một chỗ, rượu này phải uống thật sảng khoái, không say không về!
Viên Tân Quân nói: Không ai phải về cả, Thanh Hải Long Cung này cái gì cũng có, tôi đã bảo họ lưu lại phóng tốt nhất cho chúng ta rồi, tối nay ở lại đây. Nào, hoan nghênh các vị tới Tây Tạng, chúng ta cạn ly này, tận tình hưởng thụ, núi tuyết này, cỏ xanh này, lạt ma miếu xinh đẹp này! Chưa hết, không có cô nương thì vẫn không cười được! Viên Tân Quân hát một bài hát chúc rượu rất được lưu hành ở Lhasa.
Mọi người cùng nâng chén, uống cạn rượu trong chén.
Trương Dương tới Tây Tạng đã nhiều ngày như vậy, nhưng hôm nay mới tính là yên lòng thật sự, chẳng những mẹ con An Ngữ Thần được bình an, hơn nữa mình đã đánh đuổi được Văn Linh. Trương Dương chủ động uống vài chén rượu với Kiều Bằng Phi, một là để cảm tạ Kiều Bằng Phi lần trước đã giúp hắn, còn có một điểm là hắn phát hiện Kiều Bằng Phi sau khi tới Tây Tạng tham gia quân ngũ, cỗ ngạo khí trên người đã dần dần bị xóa đi, nhìn không còn đáng ghét như ngày xưa nữa.
Kiều Bằng Phi nói: Trương Dương, tôi nghe nói Chung Trường Thắng tới chỗ anh công tác à?
Trương Dương gật đầu nói: Hắn bị Kiều lão xa thải ít nhiều gì cũng có liên quan tới tôi, tôi thấy hắn hiện tại lăn lộn không được như ý lắm, cho nên mời hắn tới chỗ chúng tôi đảm nhiệm chức trưởng ban bảo vệ, mặc dù có chút khuất tài, có điều cuối cùng cũng có thể khiến một thân công phu của hắn có chỗ thi triển.
Kiều Bằng Phi cầm chén rượu lên, nói: Trương Dương, chuyện trước đây...
Không đợi gã nói xong, Trương Dương đã cầm chén rượu lên chạm với gã: Chuyện không vui chúng ta đừng nhắc tới làm gì, chuyện gì thì cũng phải nhìn về phía trước, ai cũng có lúc tuổi trẻ khí thịnh, anh lúc đó cao ngạo, tôi cũng không phải là tốt tính gì, hai ta là tám lạng nửa cân, chẳng ai chịu nhường ai cả.
Kiều Bằng Phi bật cười ha ha, hai người uống cạn rượu đó.
Văn Hạo Nam nhìn thấy hai người bọn họ đã hóa giải hiềm khích trước kia, cũng cảm thấy cao hứng, mỉm cười nói: Quả nhiên đều đã trưởng thành rồi!
Trương Dương cười nói: Anh Hạo Nam, tôi phải nói với anh một câu, anh lúc trước có thể là mang thái độ trợ giúp biên cương mà tới vùng sâu vùng xa, nhưng trợ giúp biên cương không nhất thiết phải đóng ở biên cương, hiện tại mẹ nuôi chỉ nghĩ tới anh là thở ngắn than dài, ,tuổi của cha nuôi và mẹ nuôi cũng không còn trẻ nữa, con trai không ở bên cạnh thì đâu có được?
Văn Hạo Nam cười nói: Không phải còn có đứa con nuôi là cậu ư?
“Con nuôi dù sao cũng không bằng được con ruột, anh mới là con ruột của mẹ.
Văn Hạo Nam cười nói: Tôi sao nghe thấy câu nói này của cậu có chút chua chua!
Tiết Vĩ Đồng nói chen vào: Tam ca của tôi nói đúng đấy, anh Hạo Nam, không có ai như anh cả, cha mẹ còn mà lại đi xa, anh trên cảm tình chịu chút thất bại thì cũng không thể một mình đi tới tận thiên nhai được. Cô ta nói chuyện không chút uyển chuyển, đâm thẳng vào nỗi đau của Văn Hạo Nam, Trương đại quan nhân không khỏi nhíu mày, Tiết Vĩ Đồng này nói chuyện cũng quá không kiêng kị rồi.
Cũng may Văn Hạo Nam cũng không ngại, gã thản nhiên cười cười, điều này khiến cho Trương Dương cảm thấy, Văn Hạo Nam chắc đã thoát khỏi ám ảnh của Tần Manh Manh rồi, Văn Hạo Nam nói: Chuyện trôi qua lâu như vậy rồi, vậy mà Tiết gia vẫn còn nhớ.
Tiết Vĩ Đồng nói: Anh Hạo Nam, anh đừng trách tôi lắm miệng, Hồng Tuyết Kiều không tốt ư? Người ta thích nhiều năm như vậy.
Hồng Tuyết Kiều trong miệng cô ta là đồng học của cô ta đấy.
Văn Hạo Nam cười nói: Dừng, cô không cần phải nói giúp.
Tiết Vĩ Đồng nói: Anh chắc không phải là có ai rồi chứ?
Kiều Bằng Phi và Viên Tân Quân đều nói chen vào: Anh Hạo Nam, nói cho chúng tôi nghe một chút đi.
Văn Hạo Nam nói: Cám đám các cậu đừng có mà lắm miệng, nói tóm lại là uống rượu mừng thì không thiếu phần của các cậu đâu.
Trương Dương lúc này mới biết tình cảm của Văn Hạo Nam đã có chốn về, hắn cười nói: Tiết lộ chút đi, là thiên kim nhà ai vậy?
Tiết Vĩ Đồng cũng truy hỏi thro.
Văn Hạo Nam chỉ cười cười, vẻ mặt thần bí.
Kiều Bằng Phi nói: Anh Hạo Nam, anh chắc không phải tìm một cô nương Duy Ngô Nhĩ, xúc tiến đại đoàn kết dân tộc chứ?
Viên Tân Quân nói: Cô nương Duy Ngô Nhĩ rất xinh đẹp, Hạo Nam, anh thật tinh mắt.
Văn Hạo Nam cười nói: Thật sự là không chịu nổi các cậu! Hắn lấy ra một tấm ảnh đưa cho Tiết Vĩ Đồng.
Mấy cái đầu lập tức chúi vào sát bên cạnh Tiết Vĩ Đồng, đừng nhìn đây là mấy thằng đàn ông, nhưng so với con gái thì còn hiếu kỳ hơn. Trên ảnh là một cô gái mắt xanh tóc vàng, Viên Tân Quân nói: Đây không phải là người Duy Ngô Nhĩ, giống người Nga.
Kiều Bằng Phi đoạt lấy bức ảnh: Để tôi xem! Hắn giả vở nuốt nước miếng ừng ực: Xinh quá, anh Hạo Nam à, ngực này cũng to phết. Văn Hạo Nam giơ tay lên đánh nhẹ một cái vào gáy hắn. Mấy người đều bật cười.
Trương đại quan nhân cười nói: Được rồi, lão huynh anh không nói tiếng nào mà lại làm rất được việc, chạy tới Tân Cương không ngờ kiếm được một mỹ nữ Nga.
Văn Hạo Nam nói: Mắt các cậu bị sao vậy, nhìn cho rõ đi, đây mà là người Nga à, là người Pháp chính tông đó, tên là Sophie!
Tiết Vĩ Đồng nói: Anh tìm cô nương nước Pháp, trong nhà có ai biết không?
Văn Hạo Nam nói: Tôi vẫn chưa nói, cô ta là phóng viên của tờ báo Pháp, tới Tân Cương viết bài, chúng tôi quen nhau như vậy đó.
Trương Dương nói: Cẩn thận là đặc vụ của nước Pháp đấy!
Kiều Bằng Phi hỏi: Đã lên giường chưa?
Gáy hắn lại ăn một phát bợp, lần này là của Tiết Vĩ Đồng.