Trương Dương nói: Kiều Bằng Phi tìm tôi nói chuyện phiếm.
Viên Tân Dân lanh mồm lanh miệng: Trò chuyện cái gì? Có phải là chuyện của Kiều Mộng Viện?
Trương đại quan nhân trừng mắt liếc hắn: Cậu lớn người như vậy, lòng hiếu kỳ sao giống như đàn bà vậy hả?
Viên Tân Dân bị hắn nói xong vẻ mặt đỏ bừng.
Tra Vi nhưng nói: Đàn bà thì làm sao? Anh nói vậy là sao đây? Khinh thường đàn bà chúng tôi?
Trương Dương cười nói: Tôi chưa nói cô, cô theo xem náo nhiệt c1i gì.
Tra Vi còn muốn kháng nghị, Trương Dương nắm cánh tay của cô ấy, kéo cô ấy đi ra sân nhảy, hai người bắt đầu lắc lư theo tiết tấu kịch liệt.
Trương Dương khen: Đúng là xuất thân học vũ đạo, lưng là lưng, mông là mông, nhìn thế nào đều tốt như vậy.
Tra Vi bị những lời này của hắn làm vẻ mặt đỏ bừng, cũng may ngọn đèn lóe ra, căn bản thấy không rõ sắc mặt của cô ấy, nhẹ giọng nói: Cái lời hữu ích gì từ trong miệng anh ra đều khó nghe như vậy, anh thật sự là thô tục.
Trương Dương nói: Nếu như tôi không thô tục sao có thể phụ trợ cho cao nhã của cô, cái này gọi là tinh thần hi sinh, cam tâm làm lót đường cho cô, hiện nay trong thời đại hiệu quả và lợi ích, người vui vẻ kính dâng giống như tôi đã không nhiều.
Tra Vi xì một tiếng khinh miệt, vốn định mắng hắn một câu, nhưng thấy xa xa Từ Kiến Quốc và Giang Quang Á mang theo hai cô gái đến đây.
Trương Dương cũng thấy được hai tên nhóc này, cười nói: Hôm nay là sao vậy? Tụ hội lớn sao?
Tra Vi nói: Hai ngày nay tâm tình của mọi người cũng không được, cho nên Chu Hưng Quốc liên lạc mọi người đi ra thả lỏng một chút, Từ Kiến Quốc bọn họ là Từ Kiến Cơ kêu tới.
Lúc hai người nói, Giang Quang Á mang theo Hứa Di cũng tiến vào sân nhảy, thấy được bọn họ Giang Quang Á cũng tới gần.
Mọi người cùng nhảy một hồi, Trương Dương thấy Chu Hưng Quốc ngoắc hắn, vì vậy hướng Tra Vi nói một tiếng, đi tới bên cạnh Chu Hưng Quốc, thì ra là ông chủ Hoàng Thiện của sàn nhảy tới, Hoàng Thiện vẻ mặt cười, thật ra thằng nhãi này bình thường cũng là một người thích làm dáng, nhưng cái đó là đối với người khác, đối mặt đám công tử ca hắn phải cười, Hoàng Thiện nói: Trương bí thư, ngài lần đầu tiên tới Trụ Tư, hoan nghênh và xin ý kiến quý giá.”
Trương Dương nói: Cũng tốt, sàn nhảy đều cái dạng này, quá ầm ĩ!
Hoàng Thiện cười nói: Ầm ĩ mới tốt, tốt cũng là ầm ĩ, bình thường mọi người công tác sinh hoạt áp lực cũng đủ lớn, tới loại địa phương này, tiết tấu vang lên, trên dưới run lên như thế, cái phiền não gì đều ném ra.
Từ Kiến Quốc một bên nói: Ông chủ Hoàng, sinh ý của ông không tồi, sáng mai giúp tôi bố trí một chút, mở một chi nhánh tại nông trường Hồng Kỳ bên kia của tôi.
Hoàng Thiện cười nói: Vậy cũng được, bất quá, chổ đó phải đợi vài ngày.
Từ Kiến Quốc nói: Trời ạ, nếu không hai ta đổi chổ khác.
Hoàng Thiện nghe được một trận hết hồn, Từ Kiến Quốc tên nhóc này khó nhai lắm, thằng nhãi này không phải thèm muốn sàn nhảy của mình chứ?
Từ Kiến Cơ cười nói: Kiến Quốc, tên nhóc em nghiêm túc một chút, phương diện buôn bán kinh doanh em phải học tập ông chủ Hoàng nhiều, ngoại trừ sống phóng túng, anh thật nhìn không ra điểm mạnh của em ở đâu.
Từ Kiến Quốc nói: Anh, anh đừng có đánh giá người qua vẻ bề ngoài, em cũng có truy cầu. Hắn bỗng nhiên nói: Ơ, anh, đó không phải chị dâu sao?
Mọi người đều nhìn lại theo phương hướng ngón tay của hắn, đã thấy Hồng Nguyệt đang ở trong sân nhảy cùng một người nam thân hình tương đối cao lớn khiêu vũ, hai người vừa nhảy, vừa cười tủm tỉm trò chuyện cái gì.
Thật sự là không trùng hợp không phải là sách, Từ Kiến Quốc nói: Quái nha, anh, chị Hồng Nguyệt là người nhà chúng ta, sao lại đi nhảy với người khác?
Từ Kiến Cơ cũng là một người sĩ diện, mặt đỏ bừng: Ặc. . .
Chu Hưng Quốc nói: Khiêu vũ không bình thường sao? Tên nhóc cậu thêm loạn cái gì?
Từ Kiến Quốc nói: Vậy cũng không phải, em phải hỏi cô ấy một chút.
Từ Kiến Cơ còn chưa kịp ngăn lại, Từ Kiến Quốc đã đi đến hướng Hồng Nguyệt.
Chu Hưng Quốc biết Từ Kiến Quốc trẻ tuổi khí thịnh, là một người thành sự không đủ bại sự có thừa, nhanh chóng bảo Trương Dương cùng đi qua.
Từ Kiến Quốc đi tới trước mặt Hồng Nguyệt, cười nói: Chị Hồng Nguyệt, thật sự là chị, tôi còn tưởng rằng tôi nhìn lầm rồi, chị là tới tìm anh của tôi sao.
Hồng Nguyệt thật ra đã sớm thấy được Từ Kiến Cơ bọn họ, chỉ là không đi qua chào hỏi, cô ấy cười nói: Kiến Quốc à, tôi và bạn bè đến đây khiêu vũ, cậu chơi của cậu đi.
Từ Kiến Quốc rất không hữu hảo chắn trước người tên kia, hướng Hồng Nguyệt nói: Chị Hồng Nguyệt, anh tôi gần đây nhớ thương chị, anh ấy ở bên kia, chị đi trò chuyện hai câu đia.
Người nam cùng đi với Hồng Nguyệt có chút khó chịu vỗ vỗ vai của nói Từ Kiến Quốc: Bạn bè, cậu có việc để sau rồi nói được không?
Từ Kiến Quốc tuyệt đối là một nhân vật tràn ngập nước thải, hắn quay người lại một quyền hướng về phía mặt của tên kia, trong miệng mắng: Ai con mẹ nó là bạn bè với mày? Mày xứng sao?
Từ Kiến Quốc là bất bình vì đại ca minh, hắn cho rằng một quyền này nhất định phải đem mặt của tên kia đánh cho nở hoa khóc rống lên. Nhưng thật không ngờ người nam kia lại có thể là một người luyện võ, hơi nghiêng thân tránh thoát một quyền trước mặt của Từ Kiến Quốc, sau đó thuận thế nắm cổ tay của hắn, kéo vào trong lòng, chân phải đạp tới bụng của Từ Kiến Quốc, Từ Kiến Quốc hự một tiếng, thân thể lảo ngã xuống mặt đất.
Hồng Nguyệt thấy thế nhanh chóng ngăn cản tên kia: Thường Chương bỏ đi!
Trương Dương cũng thật không ngờ Từ Kiến Quốc và người nam kia vừa nói câu nói đầu tiên liền ra tay, lúc hắn chạy tới, Từ Kiến Quốc đã bị đả ngã. Trương Dương tuy rằng nhận thức Hồng Nguyệt, thế nhưng trong lòng hắn cũng đứng ở bên Từ Kiến Cơ, Trương Dương che trước người Từ Kiến Quốc, đề phòng người nam tên là Thường Chương kia lần thứ hai ra tay, đám người Chu Hưng Quốc, Từ Kiến Cơ tất cả đều vây đến đây, những người này bình thường cũng không thích sinh sự, thế nhưng thấy Từ Kiến Quốc bị đánh, bên trong không ít người đã kiềm chế không được cơn tức, bên trong lấy Viên Tân Dân dẫn đầu, hắn rống giận hướng Thường Chương phóng tới: Tao đánh chết mẹ mày, mày không có mắt à! Trên đường vọt tới đã bị Từ Kiến Cơ chặn ngang ôm lấy.
Thường Chương cũng là một nhân vật không dễ chọc, lạnh lùng nhìn Viên Tân Dân nói: Con mẹ nó lập lại lần nữa coi?”
Chu Hưng Quốc tuổi tác lớn nhất, tính tình trầm ổn nhất, hắn nhanh chóng khuyên nhủ: Cũng không phải người ngoài, làm gì? Để cho người khác chế giễu sao?
Từ Kiến Cơ nhìn Hồng Nguyệt nói: Hồng Nguyệt, cần thiết sao?
Hồng Nguyệt nghe được hắn nói như vậy, trong lòng cũng là vô cùng ủy khuất, cả giận nói: Là em trai anh xông lên đánh người, ngược lại đổ lỗi cho chúng tôi.
Trương Dương đỡ Từ Kiến Quốc đứng dậy, Từ Kiến Quốc muốn liều mạng với Thường Chương, bị Trương Dương giữ lại.
Ông chủ Hoàng Thiện của sàn nhảy Trụ Tư nghe được động tĩnh cuống quít chạy đến đây, khuyên bảo hai bên nguôi giận, Hồng Nguyệt gặp phải chuyện này tự nhiên cảm giác không còn hứng thú, nói một tiếng với Thường Chương rồi hai người rời đi.
Hoàng Thiện thật vất vả mới đem đám Thái tử gia mời đến phòng, khiến cho người phục vụ đưa lên hai chai rượu.
Từ Kiến Quốc căm giận nói: Tôi không giết chết thằng cháu trai này là không thể.
Từ Kiến Cơ trách mắng: Em có bệnh à, đang yên đang lành, em xông lên ra tay đánh người cái gì, người ta đắc tội em?
Từ Kiến Quốc nói: Cái gì mà có bệnh, thằng cháu trai kia dẫn chị dâu em đi nhảy, là không thể nhẫn.
Từ Kiến Cơ nghe hắn nói ẩu nói tả, tức giận đến xông lên muốn đánh hắn, bị Trương Dương lôi trở lại.