Cụng ly!
Năm giờ sáng, Trương Dương đã xuất hiện ở ngoài Hi Xuân Viên, tối hôm qua mấy người bọn họ uống đến hai giờ sáng, Trương Dương cũng không về nhà, ở Kim Khải Việt chợp mắt một lát rồi sáng sớm hội hợp với Đỗ Thiên Dã.
Trương Dương tới hồ Hy Xuân, nhìn thấy Khưu Hạc Thanh lão tiên sinh đang đứng bên hồ đánh Thái Cực, Trương Dương đỗ xe lại từ xa, mỉm cười đi tới, lão gia tử đánh rất có bài bản, tinh thần rất tập trung, Trương đại quan nhân không muốn quấy rầy lão gia tử, đứng ở bên cạnh lẳng lặng thưởng thức, không bao lâu sau thì nghe thấy tiếng bước chân giẫm lên mặt cỏ rất nhẹ, Trương Dương xoay người lại nhìn thì thấy Khưu Phượng Tiên mặc quần áo thể thao màu trắng chậm rãi bước về phía này.
Trương Dương cười nói với Khưu Phượng Tiên: Dậy sớm thế.
Khưu Phượng Tiên cười, cười sóng mắt lưu động, cô ta thuộc loại nữ nhân mị thái sinh ra đã có, vả lại Trương Dương quen cô ta cũng không ít năm rồi, nhưng thủy chung cảm thấy Khưu Phượng Tiên tràn ngập thần bí, cô ta rất giỏi che giấu bản thân, khi tiếp xúc với người khác luôn giữ khoảng cách nhất định.
Khưu Phượng Tiên nói: Tôi có thói quen ngủ sớm dậy sớm, hơn nữa đổi sang một nơi mới, ngủ không được ngon.
Trương Dương cười nói: Nơi này là cố hương của cô đó.
Khưu Phượng Tiên sửa lại: Cố hương cô ta là Giang Thành chứ không phải Xuân Dương.
Ánh mắt Trương Dương lại hướng về phía Khưu Hạc Thanh lão gia tử: Sức khỏe của ông nội cô rất tốt.
Khưu Phượng Tiên trên mặt lộ ra nụ cười hiểu ý: Ông tôi thủy chung đều là như vậy, từ lúc còn trẻ đã kiên trì rèn luyện, bất chấp mưa gió, hơn nữa ăn uống ngủ nghỉ cũng khống chế rất nghiêm, ở tuổi này , rất ít có người có được khí lực như ông ấy.
Trương Dương gật đầu công nhận, Có ý mà như vô ý nói: Tra tổng lần này sao không đi cùng?
Khưu Phượng Tiên cười nói: Hắn vì sao phải đi cùng? Lần này là chuyện nhà của chúng tôi, hắn và tôi chỉ có quan hệ hợp tác trên sinh ý, tới đây cũng không thích hợp lắm.
Trương đại quan nhân nói: Cô nói như vậy, tôi cũng cảm thấy mình là người thừa.
Khưu Phượng Tiên nói: Anh thì khác, anh họ tôi coi anh như anh em ruột, còn nữa, dượng tôi đối với anh cũng rất tốt, cha tôi cũng rất thưởng thức anh.
Trương Dương nói: Nghe cô nói như vậy, trong lòng tôi cũng thoải mái hơn.
Khưu Hạc Thanh một đường đánh xong Thái Cực quyền. Thở ra một hơi thật dài rồi cười cười vẫy tay với bọn họ: Đến rồi sao không để ý tới tôi?
Trương Dương cười nói: Nhìn thấy ngài đánh quyền chuyên chú như vậy, chúng tôi không dám quấy rầy.
Khưu Hạc Thanh nói: Tôi nghe Thiên Dã nói, anh chẳng những viết thư pháp rất giỏi, hơn nữa đánh quyền cũng rất tốt. Vừa hay chỉ điểm cho tôi đi.
Trương đại quan nhân kinh sợ nói: Không dám, không dám chút tài mọn này của tôi thôi đừng đem ra để chuốc lấy mất mặt.
Khưu Hạc Thanh rất có chút ý tứ của lão ngoan đồng, nhất quyết đòi Trương Dương đánh một đường Thái Cực quyền cho ông ta xem.
Trương đại quan nhân không lay chuyển được ông ta, chỉ có thể diễn luyện một bộ Thái Cực của Trần thị cho lão gia tử xem, hành gia vừa ra tay là biết có được hay không, người bình thường không nhìn ra môn đạo. Nhưng Khưu Hạc Thanh dù sao cũng bỏ công phu hơn nửa đời người trên Thái Cực quyền, liếc một cái liền nhìn ra Trương Dương tuyệt đối là cao thủ chân chính, sau khi lão gia tử xem xong thì kích động vỗ tay.
Lúc này Đỗ Thiên Dã cùng Khưu Chỉ Đống và Khưu Khải Minh đi ra, Tô Viện Viện vừa mới từ Tân Hải tới cũng đi bên cạnh. Đây là yêu cầu đặc biệt của Khưu lão gia tử, ông ta muốn nhìn thấy đứa cháu dâu tương lai này. Mọi người vừa hay nhìn thấy cảnh Trương Dương đang đánh Thái Cực quyền, Đỗ Thiên Dã cười nói: Trương Dương. Thằng nhóc anh lại khoe khoang à!
Trương đại quan nhân bật cười: Tôi đây là múa búa trước cửa Lỗ Ban rồi.
Khưu Hạc Thanh lại cảm thán nói: Tôi đánh Thái Cực quyền hơn nửa đời người, cũng không làm tới được tới cảnh giới này của cậu. Hậu sinh khả uý, hậu sinh khả uý!
Trong ánh mắt nhìn Trương Dương của Khưu Khải Minh tràn ngập vẻ khinh thường, hắn vẫn luôn nhìn Trương Dương không vừa mắt, có điều gia giáo của Khưu Khải Minh rất tốt, tuy rằng ghét Trương Dương, nhưng không hề ngang nhiên biểu lộ ra ngoài mặt, cùng lắm thì chỉ không để ý tới hắn.
Nhìn thấy mọi người đã đến đông đủ, Đỗ Thiên Dã đề nghị đi ăn sáng, đúng năm rưỡi thì từ Xuân Dương xuất phát.
Tới cửa lớn của cảnh khu núi Thanh Đài, từ xa nhìn thấy bí thư đảng uỷ xã Hắc Sơn Tử Xa Quốc Dân đứng đó chờ, Cảnh Tú Cúc đứng bên cạnh hắn, phải nói rằng Cảnh Tú Cúc là vợ của Trần Thiên Trọng, là con dâu cả của Trần gia.
Xa Quốc Dân sở dĩ tới sớm như vậy, là huyện lý trước đó đã dặn dò, trăm ngàn lần không thể để đoàn người của bí thư Đỗ ở cảnh khu núi Thanh Đài gặp bất kỳ sự không vui nào.
Bọn Trương Dương tổng cộng đi ba chiếc xe tới đây, Trương Dương đi một mình, cho nên Xa Quốc Dân và Cảnh Tú Cúc lên xe hắn, Trương Dương đi trước dẫn đường, hắn cười nói: Bí thư Xà tới sớm thế.
Xa Quốc Dân nghe ra ý tứ chế nhạo trong lời nói của Trương Dương, có điều hắn không hề cảm thấy xấu hổ, cười nói: Đành chịu thôi, bí thư Kiều đặc biệt dặn dò, nhất định phải tiếp đón tốt đoàn người Khưu lão, không thể để bọn họ sinh ra bất kỳ sự không hài lòng nào, tôi năm giờ đã chờ ở đây rồi.
Trương Dương thấy Cảnh Tú Cúc vẫn không nói gì, hắn bảo Cảnh Tú Cúc: Cảnh đại tỷ, kể ra thì chị và Khưu gia còn là thân thích đó.
Cảnh Tú Cúc nói: Chuyện này thôi đừng nói, cha của tiểu Tuyết đã mất nhiều năm rồi, quan hệ của tôi và bố chồng cũng không tốt, hôm nay tới đây chính là muốn gặp người của Khưu gia, không có ý gì khác cả, anh cũng đừng giới thiệu tôi.
Trương Dương nói: Đều là người một nhà mà.
Cảnh Tú Cúc thở dài không nói gì, trong lòng lại thầm nghĩ bố chồng từ lâu đã không coi mình là người của Trần gia rồi, từ sau khi Trần Thiên Trọng mất, cô ta trước sau đã có quan hệ tình cảm với mấy người, trong đó gây ra động tĩnh lớn nhất chính là với Vương Bác Hùng, tuy rằng hiện tại bọn họ đã nhất đao lưỡng đoạn, nhưng ảnh hưởng đã tạo thành rồi, không nghi ngờ gì nữa khiến Trần gia hổ thẹn, bố chồng giận mình cũng là bình thường, Cảnh Tú Cúc hiện tại cũng đã nhìn thoáng rất nhiều chuyện rồi, nửa đời người đã qua rồi, chỉ cần con gái bình an, mình cũng an lòng với hiện trạng, không nghĩ ngợi, không hỏi han gì nữa.
Xe tới Thanh Vân trúc hải, Trương Dương phát hiện cửa soát vé ở đó đã bị dỡ bỏ rồi, hắn nói với Xa Quốc Dân: Trạm soát vé đâu.
Xa Quốc Dân nói: Không phù hợp với quy định Không phù hợp, thượng cấp đến kiểm tra, đến phạt huyện lý một khoản tiền, ảnh hưởng rất không tốt, nghe nói có thể đã ảnh hưởng tới bình xét cấp bậc cảnh khu.