Từ Mạc là xuất thân từ gia đình phần tử trí thức, cha mẹ cô ta đều là viện sĩ viện khoa học quốc gia, tuy rằng tướng mạo không thể nói là khuynh quốc khuynh thành, nhưng cũng rất động lòng, cả người toát ra một vẻ đẹo thông thái, loại khí chất nhàn này cực kỳ tương xứng với sự trầm ổn của Chu Hưng Quốc.
Từ Kiến Cơ cũng dẫn Hồng Nguyệt tới, Tiết Vĩ Đồng đến bây giờ vẫn cô đơn, Trương Dương thì có, có điều Sở Yên Nhiên vẫn đang ở nước Mỹ, bạn gái hắn thì đương nhiên không thiếu, nhưng đều không thể ra ánh sáng được.
Đừng nhìn Tiết Vĩ Đồng bình thường khí khái nam nhân mười phần, nhưng vẫn không thoát được lòng hiếu kỳ của nữ hài tử, có cơ hội là cô ta túm Chu Hưng Quốc thẩm vấn: Anh không phải đang theo đuổi Kiều Mộng Viện ư? Sao lại đột nhiên thay đổi đối tượng?
Chu Hưng Quốc dở khóc dở cười nói: Anh theo đuổi Kiều Mộng Viện lúc nào chứ? Đó là người khác giới thiệu, người ta còn chẳng thèm nhìn mặt anh, anh không thể nào cứ bám dính người ta được.
Tiết Vĩ Đồng thở dài nói: Cho nên mới nói nam nhân các anh không ai chuyên tình cả!
Trương Dương ở bên cạnh nói: Em nói anh ta thì cứ nói anh ta, đừng có lôi cả anh vào, thật ra anh thấy Chu lão đại nói không sai, con người ta không thể nào cứ treo cổ mãi trên một cành cây được, đã không được thì mau đổi ục tiêu, đại ca ủng hộ cậu. Kỳ thật thằng ôn này là rắp tâm phá rối, Chu Hưng Quốc nếu thực sự theo đuổi Kiều Mộng Viện, trong lòng hắn sẽ không thoải mái,cái này gọi là cá hắn cũng muốn mà tay gấu cũng muốn, phàm là cô nương là bị hắn nhìn trúng thì không nỡ bỏ ai cả... Một người cũng không thể thiếu.
Khi ăn cơm trưa, Trương Dương phụ trách nhóm lửa, Từ Kiến Cơ đảm đương vị trí nướng thịt, những người khác hỗ trợ xâu thịt, Từ Mạc đã quen dần với họ, cô ta nói với Trương Dương: Trương Dương, tôi đã gặp anh rồi!
Trương Dương nói: Gặp tôi rồi ư? Tôi sao không nhớ nhỉ?
Từ Mạc cười nói: Anh quen Trần Tuyết phải không, lúc aya tôi đang đọc sách ở thư viện, anh và cô ta cùng nhau rời khỏi thư viện.
Tiết Vĩ Đồng ngạc nhiên nói: Thấy có một lần mà nhớ rõ vậy à?
Từ Mạc nói: Trần Tuyết là hoa hậu giảng đường của đại học Thanh Hoa bọn tôi, là một mỹ nhân lạnh lùng, bình thường đều hờ hững đối với bất kỳ ai theo đuổi, nam sinh muốn theo đuổi cô ta rất nhiều, nhưng không ai dám chủ động đi đâm vào tường, ngày đó Trương Dương tới thư viện, nhìn thấy hai người bọn họ chuyện trò vui vẻ với nhau đi ra khỏi cửa, cho nên tất nhiên trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người, mọi người đều nghĩ anh là bạn trai của Trần Tuyết.
Tiết Vĩ Đồng nói: Anh ta á, đã có vợ chưa cưới rồi, Sở Yên Nhiên, tiểu thư nước Mỹ vừa xinh đẹp lại có tiền.
Trương Dương trừng mắt lườm cô ta một cái: Em không nói thì không ai bảo em câm đâu.
Chu Hưng Quốc cười nói: Lo rồi! Lão tam nhà chúng ta là nhất biểu nhân tài phong lưu phóng khoáng, đến chỗ nào cũng có một đám nữ hài tử đi theo, vợ chưa cưới thì có một rồi, nhưng bạn gái thì cả đống, tôi đến bây giờ vẫn chưa nắm được rốt cuộc là có bao nhiêu người.
Tất cả mọi người đều bật cười.
Trương Dương cười nói: Trêu tôi đấy à? Nếu Yên Nhiên nghe thấy các anh nói như vậy, thể nào cũng lột da tôi.
Tiết Vĩ Đồng nói: Tôi thực sự cảm thấy thương cho Yên Nhiên, nếu anh là chồng chưa cưới của em, em sẽ mang anh đến cho tịnh thân, sau đó xem anh còn dám làm xằng làm bậy nữa không? Tiết Vĩ Đồng nói chuyện trước giờ luôn rất tùy tiện, cô ta nói những lời này thì không cảm thấy khó nghe, nhưng Từ Mạc và Hồng Nguyệt đều xấu hổ đến đỏ bừng cả mặt.
Trương đại quan nhân trừng mắt nói: Muội tử, em quá độc ác rồi, muốn anh đoạn tử tuyệt tôn à!
Tiết Vĩ Đồng nói: Em là thấy bất bình cho Yên Nhiên thôi!
Trương Dương nói: Em thân với anh hay là thân với cô ấy, em là em anh hay là em cô ấy.
Từ Kiến Cơ nói: Thật ra nam nhân phong lưu chút cũng không tính là xấu, một nghiên cứu đã chứng minh, người càng phong lưu trước hôn nhân thì sau khi kết hôn càng chính chắn hơn.
Hồng Nguyệt nói: Nói hưu nói vượn, đó là nam nhân tại các anh tìm cớ cho mình.
Trương Dương phụ họa: Tôi cũng có nghe nói qua, thật ra đạo lý này rất dễ hiểu, các anh ngẫm lại xem, trước khi hôn nhân cái gì cũng từng trải rồi, cái gì cũng chơi rồi, sau khi kết hôn tất nhiên sẽ hồi tâm.
Tiết Vĩ Đồng nói: Em nhổ vào!
Từ Mạc cũng đỏ mặt nói: Các anh đều là tìm cớ cho mình phóng túng.
Chu Hưng Quốc gật đầu nói: Đúng vậy, hai tên phóng đãng này tự tìm cớ cho mình.
Từ Kiến Cơ vội vàng rũ sạch quan hệ: người Phóng đãng là Trương Dương, tôi chỉ nói thôi, tôi không phải là loại người đó.
Trương đại quan nhân thở dài: Ôi, hôm nay là làm sao vậy? Nói là tiễn tôi, kết quả thành hội phên bình tôi, tôi là cán bộ quốc gia, tôi là đảng viên! Tôi đối với bản thân trước giờ đều là giữ yêu cầu nghiêm khắc, tính nguyên tắc của tôi nói sao cũng mạnh hơn mấy người? Tôi bình thường cũng chỉ nói miệng cho vui thôi, việc trái với nguyên tắc tôi chưa từng làm.
Tiết Vĩ Đồng nói: Phải nói làm không ít mới đúng!
Trương Dương nói: Tôi coi như là nhìn ra rồi, nha đầu em chính là rắp tâm đối nghịch với anh, em ngẫm lại đi, yểu điệu thục nữ quân tử hảo cầu, nam nhân bình thường ai nhìn thấy mỹ nữ mà không có phản ứng chứ?
Hắn vừa nói như vậy, Từ Mạc và Hồng Nguyệt lại mặt đỏ.
Từ Kiến Cơ vội vàng nói: Dừng, dừng, anh nói chuyện sao cứ hướng theo sự phát triển tiêu cực vậy?
Trương Dương nói: Chỉ ói thôi mà, thật rasự phát triển cuối cùng của quan hệ giữa nam nữ đều là xâm nhập, đều là muốn hạn chế sự phát triển cấp phương hướng.
Từ Mạc đỏ mặt cầm thịt dê ra bờ sông rửa.
Hồng Nguyệt cũng nghe không nổi nữa, gắt: Trương Dương, rất thất vọng vì anh, tôi sẽ tới Trung kỉ ủy tố cáo anh. Cô ta cũng đứng dậy đi.
Tiết Vĩ Đồng thì làm thinh.
Chu Hưng Quốc cười nói: Lão Tam, khá lắm, cậu nói chuyện rất độc.
Trương Dương cười nói: Tôi chỉ nói thôi, nhưng chuyện cụ thể thì tôi không làm, lão Nhị à, anh và Hồng Nguyệt đã sớm tìm hiểu xâm nhập chưa?
Từ Kiến Cơ nói: Liên quan chó gì tới anh? Được, tôi nói không lại anh, tôi đi câu cá!
Trương Dương quay sang Chu Hưng Quốc: Lão đại, tài ăn nói của giảng sư Từ như thế nào.
Chu Hưng Quốc cười cười xấu hổ, hắn gọi: Kiến Cơ, cậu đừng đi, cậu đi rồi thì ai nướng thịt! Hắn đứng dậy đuổi theo.
Hiện trường chỉ còn Tiết Vĩ Đồng và Trương Dương, cô ta nghiêng đầu nói: Bọn họ sao lại đi vậy?
Trương Dương nói: Muội tử, cái này mà còn phải hỏi là, chột dạ đấy!
Tiết Vĩ Đồng nói: Bọn họ vì sao ông chột dạ?
Trương Dương nói: Em nghĩ đi, anh chỉ nói miệng thôi, người nào người nấy không phải nói anh đồi trụy thì cũng là nói anh lưu manh, nhưng anh có làm gì đâu, không ngờ lại đứng trên tiêu chuẩn đạo đức để phê bình anh, em nói bọn họ có dối trá không?
Tiết Vĩ Đồng nói: Là rất dối trá, nhưng vừa rồi em không nghe thấy bọn họ nói anh lưu manh mà?
Trương Dương nói: Không có ư?
Tiết Vĩ Đồng gật đầu nói: Không có! thực sự không có!
Trương đại quan nhân cảm thán nói: Nam nhân không lưu manh thì chắc chắn không bình thường, chẳng lẽ mọi người đều cảm thấy anh không bình thường? Xem ra trên con đường lưu manh này, anh vẫn còn có không gian để đề thăng rất lớn! Thằng ôn này hếch mặt lên.
Tiết Vĩ Đồng nói: Tam ca, mặt anh đúng là dày vô địch!
Đánh giá của Chu Hưng Quốc đối với thằng ôn này cũng là không biết xấu hổ vô địch, có điều hắn cũng không có biếm nghĩ, ở thương trường, ở quan trường, ở tình trường, phàm là nơi phải cạnh tranh kịch liệt thì anh nếu sĩ diện, vậy anh sẽ tất nhiên sẽ ở thế yếu, vô sỉ không phải là không biết xấu hổ, không biết xấu hổ cũng phân cảnh giới, Trương Dương trên loại cảnh giới này đã có chút thành tựu.
Bữa ăn đồ nướng hôm nay Trương đại quan nhân ăn rất ngon, thỉnh thoảng lại nói ra mấy câu vô sỉ, Trương đại quan nhân biết, thật ra nữ nhân và nam nhân tại có rất nhiều chỗ giống nhau, nữ nhân cũng thích nghe nói đùa, có điều bọn họ ngoài mặt thì ngượng, nhưng trong lòng thì cười thầm.
Khi Ăn cơm, không biết từ đâu chạy tới một con mèo hoang, Tiết Vĩ Đồng lo nó trộm đồ ăn, cầm một hòn đá đuổi nó đi, con mèo hoang đó nhảy lên ngọn cây, Trương đại quan nhân bởi vậy mà có linh cảm, mỉm cười nói: Tôi bỗng nhiên nhớ tới một chuyện xưa, động vật khi ở cùng nhau mở một cuộc thi đua tri thức, người chủ trì hỏi: mèo có biết leo cây không?
Từ Kiến Cơ nói: Anh thế này không phải là nói thừa ư, mèo đương nhiên biết leo cây rồi.
Trương Dương nói: Anh đừng ngắt lời, người chủ trì hỏi xong, diều hâu liền đáp: Biết! Người chủ trì nói: nêu ví dụ đi. Diều hâu rưng rưng nói: Năm ấy, tôi đang ngủ say, mèo liền trèo lên cây. Thế là vì sau liền xuất hiện con cú mèo...
Từ Mạc không nhịn được liền bật cười, Hồng Nguyệt ban đầu còn muốn nhịn, nhưng thực sự là không nhịn nổi, cũng cười theo.
Trương Dương lúc này quay sang Từ Kiến Cơ nói: Anh biết leo cây không?
Từ Kiến Cơ cười mắng: Thằng nhóc cậu đúng là mồm miệng bẩn thỉu, diều hâu đẻ trứng, mèo thì đẻ con, cho dù là mèo biết leo cây thì cũng không thể nào sinh ra được mèo đầu ưng.