Trương Dương cười nói: Trên đời này người giống người nhiều lắm, chị đã gặp Nguyên Hòa Hạnh Tử chưa, bộ dạng của cô ta và Giai Đồng cơ hồ giống nhau như đúc, nhưng chị không thể nói cô ta chính là Giai Đồng, đương nhiên thính trưởng Lưu, nếu chị nhận thức cho rằng người này chính là tôi thì tôi cũng chỉ có thể thừa nhận, thật ra tôi có thừa nhận hay không cũng không quan trọng, dù sao Ủy ban kỷ luật các chị muốn bắt một thằng quan tép riu như tôi thì căn bản không cần chứng cớ:
Lưu Diễm Hồng tức giận nói: Cậu là nói tôi vu hãm cậu! Tôi nói cho cậu biết nhé Trương Dương, cơ quan kiểm sát đã theo dõi Hà Trường An từ lâu rồi, phía kiểm tra kỷ luật Đông Giang chúng tôi nhận được thông tri, yêu cầu chúng tôi phối hợp công tác, một hạng nhiệm vụ trong đó chính là giám thị đường Tiêu Tương, cô gái trong ảnh này cậu chắc biết chứ hả?
Trương đại quan nhân lắc đầu nói: Không biết, chưa từng gặp bao giờ.
Lưu Diễm Hồng nói: Cô ta tên là Hà Vũ Mông, là con gái tư sinh của Hà Trường An, trước đây một mực không có tư liệu về người này, từ năm ngoái Hà Trường An bắt đầu tòi ra đứa con gái tư sinh này, hơn nữa y đã chuyển đa số tài sản của mình sang tên của cô ta.
Trương Dương nói: Tôi thật sự không biết Hà Vũ Mông, tôi nếu nói dối thì trời giáng thiên lôi đánh chết tôi. Thằng cha này lần này không nói dối, hắn là quen Tần Manh Manh, căn bản không biết Hà Vũ Mông.
Lưu Diễm Hồng nói: Không có chứng cớ thì tôi lại đi tìm cậu à? Người tận mắt nhìn thấy cậu đi vào đường Tiêu Tương, hơn nữa không chỉ một lần.
Trương Dương nói: Thính trưởng Lưu, chị nếu cho rằng như vậy thì tôi cũng đành chịu thôi, cho dù tôi thực sự đi qua đường Tiêu Tương, chắc gì đã có nghĩa là tôi phạm tội, Hà Vũ Mông mà chị nói đã phạm tôi gì ư?
Lưu Diễm Hồng lắc đầu: Cô ta tuy rằng không phạm tội, nhưng Hà Trường An có vấn đề, cô ta giúp di dời tài sản, rất khó nói cô ta không vi phạm pháp luật.
Trương Dương nói: Vẫn là có lẽ có thôi, thính trưởng Lưu, tôi trịnh trọng thanh minh, thứ nhất tôi không đi qua đường Tiêu Tương, thứ hai, tôi cũng không biết Hà Vũ Mông nào cả, ai bảo tôi quen vị Hà tiểu thư này, chị lôi hắn ra đối chất với tôi, hay là chị tìm ra Hà Vũ Mông cũng được, xem chúng ta chúng tôi có quen nhau không, tôi nói này thính trưởng Lưu, chúng ta cũng quen nhau lâu rồi, trước đây tôi luôn coi chị như chị gái mình, có chuyện tốt đều nghĩ tới chị đầu tiên, nhưng chị thì ngược lại, chuyện tốt thì không nghĩ đến tôi, lúc xuất lực mới nghĩ đến tôi, hiện tại gặp chuyện xui cũng kéo tôi vào đầu tiên, chị coi tôi là cái thùng rác à!
Lưu Diễm Hồng nói: Cậu cho rằng tôi muốn hại cậu? Nếu không phải là tôi cố áp chế chuyện này thì cơ quan kiểm sát đã sớm tìm cậu nói chuyện rồi.
Trương Dương nói: Nói chuyện thì nói chuyện, ai dám vu hãm tôi, xem tôi có vả vỡ miệng hắn ra không?
Lưu Diễm Hồng tức giận nói: Làm càn!
Lời này của Trương đại quan nhân cũng không phải là nhắm vào cô ta, thằng cha này cũng hiểu được Lưu Diễm Hồng đối với hắn tuyệt đối là thủ hạ lưu tình, hắn hắc hắc cười nói: Chị, tôi cũng không phải nói chị, chị sao phải tức?
Lưu Diễm Hồng nói: Có người đã nói chắc chắn, cậu tối hôm qua có tới đường Tiêu Tương, hơn nữa sau khi cậu đi thì Hà Vũ Mông mất tích cùng với cậu.
Trương Dương lần này bắt được cớ rồi: Thính trưởng Lưu, chị không thấy những lời này của chị rất là mâu thuẫn ư? Tôi làm sao mà mất tích? Tối hôm qua tôi chẳng đi đâu cả, một mực ngủ ở Tuệ Nguyên, ai nói tôi mất tích? Hà Vũ Mông nầy mất tích thì có liên quan gì tới tôi? Nếu tùy tiện một người mất tích tôi cũng phải chịu trách nhiệm, chỉ sợ tôi có bị song quy tám trăm lần cũng không trừ được tội nghiệt! Thằng cha này đã quyết định chủ ý, chuyện hôm nay nhất định phải đánh chết cũng không thừa nhận.
Lưu Diễm Hồng nói: Cậu đừng có mở miệng ra là song quy, ngậm miệng lại là song quy, chuyện của Hà Trường An cậu tốt nhất đừng có núng vào, có phiền toái người khác thì đều trốn còn không kịp, chưa từng gặp ai cứ lao vào như cậu.
Trương Dương nói: Thính trưởng Lưu, dù sao tôi cũng dính vào rồi, muốn đánh muốn giết gì thì tùy chị.
Lưu Diễm Hồng ném tập ảnh cho hắn: Đừng để tôi tìm ra chứng cớ!
Trương Dương trên mặt vui như nở hoa, Lưu Diễm Hồng quả nhiên vẫn bảo vệ hắn. Thằng cha này cất ảnh đi, sau đó ngồi xuống đối diện Lưu Diễm Hồng, ghé vào bàn làm việc của cô ta rồi thấp giọng hỏi: Hà Trường An rốt cuộc phạm vào tội gì?
Lưu Diễm Hồng nói: Cậu đúng là có đánh chết cũng không đổi tính, tôi cũng không rõ lắm, chỉ biết là cấp trên tra y, cậu tốt nhất đừng có dính dáng gì về kinh tế với y, bằng không thì không ai bảo vệ được cậu đâu.
Trương Dương nói: Nếu nói tới qua lại kinh tế thì cũng có đấy, tôi từng viết một bức tranh chữ, bị hắn bỏ hai trăm vạn mua rồi.
Lưu Diễm Hồng trợn mắt há hốc miệng nói: Cậu nhận của hắn hai trăm vạn ư?
Trương Dương nói: Thính trưởng Lưu, chị nghĩ tôi ngốc lắm à, hai trăm vạn đó đã quyên cho quỹ từ thiện của Thiên Trì tiên sinh, tôi không nhận xu nào.
Lưu Diễm Hồng nói: Coi như cậu thông minh, cậu nhớ kỹ cho tôi, quan hệ với thương nhân nhất định phải nắm chắc nguyên tắc, trong kinh tế tuyệt đối không được qua lại, phải vạch rõ giới hạn, đừng tưởng rằng có thể qua được mắt người khác, không xảy ra chuyện thì thôi, một khi xảy ra chuyện, trước đây cho dù chỉ là giao tình một chén rượu cũng có thể đào cậu ra, cậu có tin không?
Trương Dương nói: Tin, chị Lưu, tôi thấy hay là tạm thời đừng song quy tôi, bằng không tôi sẽ khai ra tất cả chuyện chúng ta uống rượu với nhau!
Lưu Diễm Hồng thật sự là bất lực với thằng ôn này, mày liễu dựng thẳng nói: Cút!
Trương đại quan nhân cũng chẳng muốn ở lại đây, thính giám sát của Ủy ban kỷ luật cũng không phải là nơi tốt đẹp gì, hắn đứng dậy muốn đi thì lại bị Lưu Diễm Hồng gọi lại, Lưu Diễm Hồng nói: Cậu đứng lại đó cho tôi.
Trương Dương cười khổ nói: Chị Lưu, chị ruột của tôi ơi, chị còn có việc gì muốn phân phó?
Lưu Diễm Hồng nói: Cậu lần này bày tiệc rượu nhận không ít tiền nhỉ?
Trương Dương nói: Chị Lưu, vốn chỉ là chuyện rất bình thường mà chị lại nói tôi như tham quan ô lại vậy, tài khoản của tôi không phải đã mời đồng chí của Ủy ban kỷ luật giám sát rồi sao?Người còn là do chị phái tới mà.
Lưu Diễm Hồng nói: Cậu định xử lý chỗ tiền này như thế nào?
Trương Dương nói: Trả lại đi!
Lưu Diễm Hồng nói: Hay là thế này đi, cậu nếu trả lại từng người thì cũng không hợp lý, tôi giúp cậu mở một tài khoản, sau này nếu còn có chuyện kiểu như vậy nữa thì cậu cứ gửi hết vào đó.
Trương Dương nói: Được, có điều tôi vẫn có một vấn đề, nếu sau này người trong nhà có việc hiếu hỷ gì, tôi có thể sử dụng tiền trong tài khoản này không?
Lưu Diễm Hồng nói: Vậy thì phải báo cáo trước, nếu tổ chức điều tra ra quả thực không có vấn đề gì thì cậu có thể sử dụng.
Trương Dương nói: Chị đừng có phiền toái như vậy được không, hiệu suất làm việc của tổ chức tôi rõ lắm, chờ mấy người phát tiền xuống thì thức ăn đã lạnh rồi, tôi á, thấy thà trả lại chỗ tiền không nên cầm cho người ta, dẫu sao thì tôi cũng báo cáo với tổ chức rồi, chị cũng chẳng việc gì phải mở tài khoản liêm chính cho tôi làm gì, chỗ tiền này tôi đằng nào cũng không dùng được.
Lưu Diễm Hồng lại nói: Dùng chứ, cho dù hiện tại không cần thì về sau cũng nhất định cần dùng, cậu hiện tại là bí thư thị ủy Tân Hải, về sau người tặng lễ cho cậu khẳng định không ít.
Trương Dương nói: Chị Lưu, chị có ý gì? Chị không tin vào giác ngộ cách mạng của tôi ư? Hoài nghi nguyên tắc đảng tính của tôi ư?
Lưu Diễm Hồng nói: Tôi không phải là hoài nghi cậu, giữ lại một tài khoản trong sạch đối với cậu chỉ có lợi thôi.
Trương Dương nói: Tùy chị, nói chung là chuyện lần này cứ làm theo ý chị.
Trương đại quan nhân cũng không phải là để ý tới chỗ tiền mừng này, bản ý của hắn là không định thu, sau khi báo cáo với Ủy ban kỷ luật thì trả lại cho từng người, nếu thật sự bỏ chỗ tiền này vào trong tài khoản trong sạch, chỉ cần trình tự phê duyệt của tổ chức thôi cũng khiến hắn to cả đầu rồi.
Trương Dương rời khỏi Ủy ban kỷ luật một cách hữu kinh vô hiểm, tới hoa viện của trụ sở tỉnh ủy hắn lại gọi điện thoại cho Tần Thanh, Tần Thanh cũng cảm thấy được hắn đang lo lắng, nói khẽ: Yên tâm đi, em vừa mới đi làm, cô ta vẫn ổn.
Trương Dương nói: Chuyện này có chút phiền phức có chút phiền phức, chuyện của Hà Trường An đã liên lụy tới cô ta.
Tần Thanh nói: Anh có phải đã gặp chuyện gì rồi hay không?
Trương Dương nói: Không có chuyện gì cả! Hắn sợ Tần Thanh lo lắng cho nên là đem chuyện Lưu Diễm Hồng tìm hắn nói cho cô ta biết.
Tần Thanh nói: Anh làm việc gì cũng nhún nhường một chút, cố gắng đừng dính vào phiền phức.
Trương Dương gật đầu nói: Mấy ngày nay cứ để cô ta ở đó, không được đi dâu cả, cũng không được liên hệ với bất kỳ ai.
Tần Thanh cười nói: Biết rồi, có điều em nói cô ta chưa chắc đã chịu nghe.
Trương Dương nói: Được rồi, để anh gọi cho cô ta!
Tần Manh Manh quả nhiên nghe lời, thủy chung đều thành thành thật thật ở trong nhà của Tần Thanh, tối hôm qua sau khi rời khỏi đường Tiêu Tương, cô ta liền nghe theo an bài của Trương Dương, tắt điện thoại di động, ngắt đứt tất cả liên hệ với bên ngoài, nhìn thấy điện thoại trong nhà báo có người gọi tới, xác định là điện thoại của Trương Dương, cô ta mới nhấc lên nghe, sau khi nghe thấy giọng nói của Trương Dương Tần Manh Manh mới thở phào nhẹ nhõm, nói khẽ: Đại ca!