Hồ Nhân Như cầm dao nĩa cắt miếng thị bò, sau khi nhai xong thì gật đầu nói: Không ngờ Tân Hải cũng có cơm Tây chính tông như vậy.
Trương Dương nói: Đừng khinh thường Tân Hải, từ sau khi xác định khu bảo lưu thuế nhập khẩu đặt ở Tân Hải, người tới đầu tư càng lúc càng nhiều, dần dà, cấp bậc khách sạn cũng càng lúc càng tăng.
Hồ Nhân Như nói: Anh ở trên sĩ đồ, quả nhiên là ca khúc khải hoàn, bí thư Trương, không thể chỉ lo sự nghiệp mà xem nhẹ gia đình được đâu đấy, đúng rồi, anh và Yên Nhiên định lúc nào thì kết hôn? Hồ Nhân Như trong tình cảm vô cùng siêu nhiên, sớm đã nhìn thấu chuyện tình cảm, cô ta đối với Trương Dương yêu cực kỳ vô tư, chưa bao giờ nghĩ tới hồi báo, chỉ muốn cả đời này duy trì loại quan hệ này với hắn là tốt rồi, trong tình cảm quan, Hải Lan và Hà Hâm Nhan cũng như vậy, các nàng đều đã tiếp nhận sự thật Trương Dương và Sở Yên Nhiên sẽ kết hôn, cũng đều cam tâm nguyện ý làm nữ nhân phía sau , cho dù là cả đời không thể gặp ánh sáng.
Ở trước mặt Hồ Nhân Như, Trương Dương có thể thoải mái đàm luận tình cảm của mình, hắn cười nói: Tết nguyên đán sang năm, định tổ chức vào mười một, nhưng cuối cùng cũng phải xem ý tứ của cô ta thế nào đã.
Hồ Nhân Như nói: Cô ta đối với chuyện của anh có phải trong lòng đã biết rõ tất cả hay không?
Trương đại quan nhân da mặt cũng đủ dày, nói khẽ: Anh luôn cảm thấy rất có lỗi với các em, nhưng anh lại không nỡ từ bỏ một ai cả.
Hồ Nhân Như nói: Dù sao anh cũng rất ích kỷ rồi, lừa bao nhiêu nữ hài tử như vậy, về sau có phải vẫn định tiếp tục lừa nữa hay không?
Trương Dương cười nói: Anh nào có tinh lực lớn như vậy.
Tinh lực thì anh có đó.
Trương đại quan nhân nói: Tinh lực của anh tuy rằng hơi phong phú một chút, nhưng dù sao cũng vẫn hữu hạn, bất kể là tinh hay là lực đều giành để đặt trên người các em.
Hồ Nhân Như gắt: Lưu manh.
Trương đại quan nhân trong lòng ngọt ngào, những lời này từ miệng người yêu nói ra, nghe thế nào cũng thấy rất thoải mái, không biết cái này có phải gọi là phạm tiện hay không?
Hồ Nhân Như nói: Em nghe nói chị Thanh từ chức rồi à?
Trương Dương gật đầu nói: Đúng vậy, cô ta muốn ra ngoài sạc pin, nhân lúc còn trẻ tuổi cố học thêm gì đó.
Hồ Nhân Như nói: Đơn giản như vậy ư?
Trương đại quan nhân không hề nói ra chuyện Tần Thanh mang thai, hắn cười nói: Đương nhiên đơn giản như vậy rồi, anh cũng khuyên cô ta rồi, khó khăn lắm mới có được vị trí hiện tại, vứt bỏ thực sự rất đáng tiếc.
Hồ Nhân Như nói: Anh vẫn chưa nói cho em biết, về sau có tính toán gì?
Trương Dương nói: Không có tính toán gì cả, nói chung, làm tốt việc của mình, chiếu cố tốt cho các em, yêu cầu của anh cũng không cao mà.
Hồ Nhân Như nói: Em cũng phát sầu thay cho anh đấy, có nhiều món nợ tình cảm như vậy, làm sao mà trả hết cho được.
Trương Dương nói: Trả cả đời, đời này không đủ thì đời sau trả tiếp.
Hồ Nhân Như nói: Nói đơn giản nhỉ, đúng rồi, anh có thể khẳng định Nguyên Hòa Hạnh Tử chính là bản nhân cô ta không?
Trương Dương buông chén rượu, nói: Có ý gì?
Hồ Nhân Như nói: Em vừa rồi đã quan sát cô ta, thực sự từ trong ánh mắt của cô ta em nhìn thấy thứ cơ hồ là giống như Giai Đồng, trên đời này không thể có hai người lại giống hệt nhau như vậy.
Trương Dương nhíu mày, nói khẽ: Em hoài nghi Nguyên Hòa Hạnh Tử chính là Giai Đồng?
Hồ Nhân Như gật đầu nói: Em bằng trực giác mà phán đoán , anh không phải đã từng nói, lúc trước ở sông Niagara không hề tìm được di thể của Giai Đồng ư?
Trương Dương gật đầu: Nhưng điều này cũng không thể chứng minh cô ta vẫn sống trên thế giới này, nếu Nguyên Hòa Hạnh Tử chính là Giai Đồng, như vậy cô ta không thể giả vờ nhìn thấy anh mà vẫn bình tĩnh như vậy được, anh đã lưu ý ánh mắt của cô ta rồi, đối với anh không có bất kỳ tình cảm gì cả.
Hồ Nhân Như nói: Có lẽ cô ta đã mất trí nhớ, có lẽ cô ta có nỗi khổ không thể nói ra, Trương Dương , anh vì sao không đi tìm hiểu cô ta một chút.
Trương Dương lắc đầu nói: Không thể nào.
Tang Bối Bối tuyệt đối là đại sư ngụy trang, hiện tại Tang Bối Bối cho dù là trở lại Thiên Nhai không cũng không ai có thể nhận ra tướng mạo vốn có của cô ta, cô ta mặc áo phông màu trắng, quần bò màu lam, tết tóc đuôi ngựa, trên mặt đeo kinh râm, thoạt nhìn giống như là một đệ tử bình thường, màu da cũng sửa lại từ trắng nõn nhẵn nhụi ngày xưa biến thành cô nương có làn da rám nắng.
Trương đại quan nhân tiến vào xe Santana của cô ta, cười nói: Lợi hại, cô đúng là nữ thần thiên biến.
Tang Bối Bối cười cười, lộ ra một hàm răng trắng bóng, bởi vì do da biến thành ngăm đen, cho nên răng càng trắng hơn: Nữ thần thì tôi không dám, hung thủ giết người anh vẫn nhở nhơ ngoài vòng pháp luật à.
Trương Dương cười nói: Tôi cũng không chịu nổi lệ quỷ cô mỗi ngày đều quấn quít lấy tôi, tôi từng thời từng khắc lo cô tìm tôi đòi mạng.
Tang Bối Bối nói: Tôi chả thèm quấn quít anh, còn không phải là anh cầu tôi giúp ư?
Trương Dương không hề trêu đùa, nghiêm mặt nói: Tình huống tra thế nào rồi?
Tang Bối Bối nói: Chỗ ở của Nguyên Hòa Hạnh Tử tôi đã tra được rồi, ở ngay khách sạn Dục Loan.
Trương đại quan nhân bất giác ngây ra: Cái gì? Khách sạn Dục Loan ư?
Tang Bối Bối nói: Sao? Anh biết à?
Trương đại quan nhân lắc đầu, chỉ cảm giác chuyện này vô cùng trùng hợp, không ngờ Nguyên Hòa Hạnh Tử và Hồ Nhân Như vào ở cùng một khách sạn, Tang Bối Bối đưa cho Trương Dương mấy tấm ảnh, bên trên đều là tình huống hoạt động hằng ngày của Nguyên Hòa Hạnh Tử, Tang Bối Bối nói: Tôi theo dõi một số hoạt động của cô ta, phát hiện nữ nhân này rất không đơn giản, cô ta tựa hồ vô cùng để ý tới an toàn của bản thân, trên cơ bản đều có bảo tiêu bảo hộ tại bên người.
Trương Dương nói: Bên cạnh cô ta có mấy tên Ninja Nhật Bản, công phu không tồi.
Tang Bối Bối nói: Cô ta hiện tại đang ở nhà ăn gần biển ăn cơm với một bằng hữu, anh đoán thử xem là ai?
Trương Dương nói: Tôi sao có thể đoán được?
Tang Bối Bối nói: Võ Trực Anh Nam, chính là tên lần trước bị anh đánh, con trai của phó đại sứ Võ Trực Chính Dã tại Trung Quốc đó.
Trương Dương thầm nghĩ, hai người này sao lại đi với nhau, xem ra Nguyên Hòa Hạnh Tử trên chính đàn cũng có không ít quan hệ, nói khẽ: Có lẽ người ta là quen biết đã lâu.
Tang Bối Bối mỉm cười nói: Hiện tại là cơ hội để lẻn vào phòng cô ta.
Trương Dương gật đầu: Đi!
Nguyên Hòa Hạnh Tử ở tại biệt thự số 19. Đây là một căn biệt thự hệ thống độc lập, có tính tư mật rất khá, Tang Bối Bối và Trương Dương phân công nhau làm việc, cô ta kiếm một bộ trang phục của nhân viên phục vụ , trước tiên đẩy xe dọn dẹp tới biệt thự số 19, tới trước biệt thự, thì bị một gã bảo tiêu ngăn lại, nói với cô ta rằng nơi này không cần dọn dẹp.
Khi Tang Bối Bối và tên bảo tiêu kia nói chuyện với nhau, Trương đại quan nhân một thân hắc y đã đầu đội tất chân, mặc một thân dạ hành trang kinh điển lẻn vào trong biệt thự. Mục đích của hắn là tìm mẫu thân thể của Nguyên Hòa Hạnh Tử, dùng để xác định thân phận của cô ta, Trương đại quan nhân lẻn vào phòng ngủ của Nguyên Hòa Hạnh Tử, ở bàn trang điểm và đầu giường tìm kiếm cẩn thận, khiến hắn thất vọng là, không ngờ không tìm được bất kỳ một sợi tóc nào của Nguyên Hòa Hạnh Tử.
Trương đại quan nhân tới buồng vệ sinh, cầm cốc súc miệng lên, dựa theo phương pháp mà Tang Bối Bối dạy cho hắn tìm mẫu. Có điều thoạt nhìn cái cốc hình nhưa chưa từng được dùng, Trương đại quan nhân lại tìm kiếm mục tiêu ở trong sọt đựng giấy bẩn, cuối cùng có phát hiện trọng đại, thằng cha này ở trong sọt đựng giấy phát hiện một cái băng vệ sinh, đây đối với Trương đại quan nhân mà nói thật sự là một kinh hỉ bất ngờ, đeo cái bao tay rồi rất cẩn thậntách băng vệ sinh ra, thằng cha này vui mừng quá đỗi, vội vàng cho băng vệ sinh vào trong túi.
Sau đó cẩn thận rời khỏi buồng vệ sinh, bên tai nghe thấy giọng nói của Tang Bối Bối: Nguyên Hòa Hạnh Tử đã từ nhà ăn đi ra, anh mau đi đi.
Trương Dương nhanh chóng rút lui khỏi biệt thự, hắn vừa ly khai biệt thự số 19 thì về phía ô tô của Tang Bối Bối, liền nhìn thấy Nguyên Hòa Hạnh Tử dưới sự bảo vệ của hai bảo tiêu trở về biệt thự.
Tang Bối Bối điều khiển ô tô chậm rãi rời khỏi khách sạn, ra tới bên ngoài cô ta dừng lại, nói với Trương Dương: Tìm được mẫu chưa?
Trương đại quan nhân lấy ra cái túi đựng băng vệ sinh quơ quơ trước mắt cô ta: Đây này, còn rất mới đấy! Tang Bối Bối đỏ mặt: Kinh tởm, anh thực sự là biến thái!
Trương đại quan nhân nói: Chẳng lẽ cô không dùng cái này à?
Tang Bối Bối nói: Anh còn dám giở trò lưu manh nữa à, tôi sẽ cung cấp tất cả chuyện của anh cho Nguyên Hòa Hạnh Tử.
Trương Dương giao mẫu cho cô ta: Mau giúp tôi tra ra kết quả đi.