Mục lục
Y Đạo Quan Đồ - Thạch Chương Ngư (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trình Diễm Đông gần đây vẫn đều rất bận, chuyện tình rất nhiều, ủy ban kỷ luật bí thư Mã Thiên Dực đem chuyện điều tra Tiết Chí Nam giao cho cục trưởng công an Triệu Quốc Cường, Triệu Quốc Cường khi tìm hiểu chuyện này, phát hiện chuyện này thiếu chứng cứ. Muốn điều tra rất khó, hắn đem chuyện này giao cho Trình Diễm Đông, Dương Vân mất tích do Trình Diễm Đông điều tra, Trình Diễm Đông tiếp nhận cái vụ án này đã trải qua phân tích, phái cảnh viên đến bệnh viện tâm thần Thanh Hồ lục soát, nhanh chóng phát hiện Dương Vân ngay trong căn phòng bỏ trống ở phía sau hoa viên của bệnh viện Thanh Hồ.

Trình Diễm Đông và Trương Dương đến tiệm rượu mới mở gần ủy ban thể dục uống, Trình Diễm Đông uống hai ly không nhịn được oán giận lên: Chuyện tình trôi qua lâu như vậy, chứng cứ gì cũng không có, Dương Vân lại không biết, kêu tôi tra án cưỡng gian, tra từ chổ nào đây?

Trương Dương nâng ly rượu chạm ly cùng hắn, hai người uống một hơi cạn sạch, Trương Dương có chút đồng tình nói: Triệu Quốc Cường có phải là nhằm vào cậu không? Sao đem chuyện vướng tay chân như thế giao cho cậu đi làm?

Trình Diễm Đông nói: Vậy thì không đến mức, bệnh viện Thanh Hồ lúc đầu thuộc về phạm trù quản hạt của khu Hà Tây, Dương Vân mất tích quả thật thuộc về chuyện trong phạm vi chức trách của tôi.

Trương Dương nói: Nếu như chuyện của Dương Tinh cử báo là thật, Tiết Chí Nam hẳn không phải là thứ tốt. .

Trình Diễm Đông nói: Cái vụ án này tra không nổi nữa, Dương Tinh ồn ào tuy rằng rất vang, nhưng cô ấy nói rất nhiều chuyệ đều thiếu chứng cứ, hiện tại tình tiết then chốt của vụ án đều trên người của Dương Vân, cô ấy si ngốc ngơ ngác, nghe bác sĩ nói là một loại chứng cưỡng bức, một loại chứng tự phong tỏa mình, cô ấy đem mình phong bế trong ý thức của mình. Bên ngoài bất luận chuyện tình gì cũng không thể khiến cho cô ấy chú ý.

Trương Dương nói: Tôi có thể có thể giúp được một ít. .

Trình Diễm Đông có chút vô cùng kinh ngạc nhìn hắn.

Trương Dương nói: Tâm bệnh cần có tâm dược trị, muốn khiến cho cô ấy nói. Phải tìm ra căn nguyên khiến cho tự bế của cô ấy.

Trình Diễm Đông nói: Dựa theo cách nói của Dương Tinh, Dương Vân tự bế là bởi vì sau khi bị Tiết Chí Nam cưỡng gian không chịu nổi kích động, thế nhưng tình huống lúc đó không nghiêm trọng như vậy, sau đó cha mẹ của cô ấy trước sau mất đi, mới làm cô ấy thành cái dạng này.

Trương Dương nói: Vậy bắt đầu ra tay từ chổ của cha mẹ cô ấy, tôi đi theo cậu thử một lần. .

Trình Diễm Đông nói: Ngài thật có nắm chắc?

Trương Dương nói: Không gặp bệnh nhân trước, khó mà nói.

Trình Diễm Đông nói: Nếu như thật sự có thể cho Dương Vân mở miệng nói, như vậy chuyện này có thể tra ra manh mối. .



Trương Dương nói: Tôi ghét nhất người khác ỷ mạnh hiếp yếu, nếu như Tiết Chí Nam thật sự khốn nạn như thế. Tôi thật sẽ sẽ ôm chuyện bất công của thiên hạ, muốn vì dân trừ hại.

Trình Diễm Đông nói: Chuyện này có phải là nên trưng cầu ý kiến của cục trưởng Triệu một chút?

Trương Dương lắc đầu nói: Không cần, nếu như cậu nói với hắn, chuyện này tôi mặc kệ. Triệu Quốc Cường vẫn đều có thành kiến với tôi, lúc trước em trai hắn bị xe của tôi đụng chết, tuy rằng tôi không làm. Nhưng chuyện này từ đầu đến cuối đều là một vấn đề.

Trình Diễm Đông nói: Dương Tinh phải nói một tiếng. Chúng ta không giấu diếm được cô ấy.

Trương Dương lại lắc đầu nói: Cũng không được, chuyện này tôi có thể giúp cậu, thế nhưng không thể cho những người khác biết. .

Trình Diễm Đông nói: Chủ nhiệm Trương, ngài cho tới bây giờ đều là dám làm dám chịu, lúc nào trở nên lo trước lo sau như vậy?

Trương Dương lại uống một ly rượu, mới thấp giọng nói: Chuyện này rất mẫn cảm, cậu biết đấy. Lãnh đạo của chúng ta vừa rồi trải qua một phen chấn động. Ổn định không được bao lâu.


Trình Diễm Đông có chút mê man nói: Ngài nói rõ ràng chút, không phải vụ án hình sự bình thường sao? Có quan hệ với các lãnh đạo gì?” Trương Dương nói: Cậu điều tra phá án là cao thủ, thế nhưng nói tới làm chính trị thì còn kém rất nhiều. Dương Tinh cử báo Tiết Chí Nam. Chuyện này lúc đầu không có gì đặc biệt, nhưng ủy ban kỷ luật Mã bí thư tự mình hỏi đến, chỉ là một người quản lí của Đại Thành Ấn Vụ không sẽ khiến ông ta chú của, mục tiêu của ông ta chính là Liêu Vĩ Trung. Đừng thấy Tiết Chí Nam hiện tại mạnh miệng, một khi tội danh của gã chứng thực. Tôi phỏng chừng phòng tuyến của gã sẽ tan vỡ, Mã bí thư làm công tác ủy ban kỷ luật nhiều năm như vậy, ông ta nhìn vấn đề hẳn là còn muốn chuẩn hơn so với chúng ta, chổ đột phá của ông ta chọn ở trên người của Tiết Chí Nam.


Trình Diễm Đông nói: Tôi vẫn không rõ ràng, Mã bí thư là bí thư ủy ban kỷ luật, ông ta tra vấn đề kỷ luật của quan viên cũng là chuyện thiên kinh địa nghĩa.


Trương Dương nói: Cho nên nói cậu giác ngộ không được, Mã bí thư làm việc tình rất phô trương, trước khi nắm giữ bằng chứng đã khiến cho dư luận xôn xao, hiện tại tất cả mọi người biết ông ta muốn tra Liêu Vĩ Trung, hơn nữa tin đồn này chỉ là một bắt đầu, kế tiếp Mã bí thư sẽ khai triển công tác chỉnh đốn phạm vi lớn ở thành phố Nam Tích, cậu ngẫm lại đi, đội ngũ cán bộ của Nam Tích chúng ta mới thái bình được bao nhiêu ngày? Từ Quang Nhiên khiến cho người người oán trách nhân tâm hoảng sợ. Phần lớn cán bộ không cầu vô công nhưng cầu sống qua bữa, cả đám cũng không dám lớn gan làm việc. Mã bí thư làm như thế, chút ý chí chiến đấu mà mọi người vừa mới tích góp từng chút tất cả đều mất hết, thái độ của lãnh đạo thành phố cũng phân hoá hai cực, mọi người không phải không muốn tra tham ô hủ bại, mà là tại thời kì phi thường này, cho dù tra tham ô hủ bại cũng phải tiến hành kín đáo, điều tra phô trương chỉ làm cho tâm tình khủng hoảng trong đội ngũ cán bộ lan tràn, cũng sẽ khiến cho dân chúng trở nên càng ngày càng không tín nhiệm với chính phủ.”


Trình Diễm Đông nói: Chính trị luôn luôn phức tạp, cũng may tôi làm hình cảnh, loại chuyện này tôi tận lực không xen vào.


Trương Dương nói: Cậu là cảnh sát không sai, nhưng cậu cũng là cục trưởng phân cục Hà Tây, sau này cậu làm việc sẽ có thể tiếp xúc với chính trị rất nhiều.


Trình Diễm Đông nói: Tôi thật không muốn làm một cảnh quan, tôi muốn chính là cảnh sát, một người cảnh sát có thể tận tay bắt tội phạm!, Trương Dương nói: Người trong đội ngũ công an muốn làm cảnh quan rất nhiều, có thể an tâm làm cảnh sát rất ít, cậu ngoài miệng nói như vậy, trong lòng chưa chắc nghĩ như vậy.


Trình Diễm Đông cười khổ nói: Tại trước mặt ngài tôi có cần phải nói dối sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK