Lý Vĩ nói: Tiểu thư, hiện tại không thích hợp.
Văn Linh nói: Tôi là con gái của bọn họ, cha sinh bệnh, con gái đi thăm, cái yêu cầu này quá đáng lắm sao?
Lý Vĩ âm thầm thở dài, gã đi tới một bên gọi điện thoại, sau khi xin chỉ thị của La Tuệ Trữ, lần thứ hai trở lại bên cạnh Văn Linh, nhẹ giọng nói: Phu nhân kêu chúng ta cùng nhau trở lại.
Trương Dương và Văn Linh ngồi ở ghế sau, trên đường đi, Trương Dương cũng không có chủ động nói chuyện, vẫn là Văn Linh chủ động tìm tới hắn: Trương Dương, cảm ơn cậu đã cứu tôi!
Trương Dương hơi ngẩn ra, Văn Linh tự nhiên hiểu lầm là mình cứu cô ấy, Trương đại quan nhân chưa làm chuyện gì nên cũng không dám nhận công, hắn lắc đầu nói: Tôi cứu không được chị, là chính chị tự tỉnh lại.
Văn Linh nói: Tôi bỗng nhiên nhớ tới rất nhiều chuyện
Trương Dương hiếu kỳ nói: Chuyện gì?
Văn Linh nói: Tất cả.
Trương Dương nhíu nhíu mày, theo như lời của Văn Linh trong tất cả ấy rốt cục có bao gồm chuyện cô ấy bị mình truy đuổi không còn đường chạy, kết quả bị xe tông trúng hay không? chuyện đã xảy ra ngày hôm nay thật sự quá mức quỷ dị, Trương Dương luôn cảm thấy có chút không đúng, nhưng lại không rõ cụ thể là không đúng chổ nào. Bọn họ đi tới trại an dưỡng Hương Hà, tuy rằng Văn Linh là con gái của Văn Quốc Quyền, cô ấy vẫn phải tiếp nhận kiểm tra toàn diện, biểu hiện của Văn Linh coi như phối hợp, chỉ là lúc y tá chuẩn bị rút máu xét nghiệm, thần tình của cô ấy liềnbiến đổi, chụp lấy cổ tay của y tá, lạnh lùng nói: Cô làm cái gì vậy?
Cô y tá sợ đến mức thất sắc: Không. . . Không làm gì. . .rút . . . rút máu xét nghiệm. . . chổ cổ tay bị Văn Linh cầm cảm thấy băng lạnh thấu xương, lòng bàn tay của Văn Linh dường như là một khối hàn băng.
Trương Dương nói: Ai tới nơi này đều phải kiểm tra sức khoẻ, bọn họ không ác ý.
Văn Linh lúc này mới buông cô y tá ra, Trương Dương lưu ý đến màu sắc gân xanh từ đậm chuyển nhạt trên mu bàn tay của Văn Linh, đầu ngón tay của cô dường như bán trong suốt, âm sát Tu La chưởng ít nhất muốn tu luyện đến thất trọng mới gặp phải loại hiện tượng này, Trương Dương tuy rằng tu tập qua âm sát Tu La chưởng, nhưng sau đó phát hiện âm sát Tu La chưởng và võ công bản thân của hắn xung đột lẫn nhau, cho nên đình chỉ tu luyện, ngay cả cảnh giới tứ trọng hắn cũng không có đột phá, Trương Dương đối với Văn Linh âm thầm đề phòng, Văn Linh lần trước thức tỉnh thì tính tình đại biến, tuyệt tình đối với Đỗ Thiên Dã, tức chết Đỗ Sơn Khôi, lần này không biết lại muốn làm ra chuyện gì?
Văn Linh tiếp thu kiểm tra sức khoẻ, nhân viên chữa bệnh và chăm sóc đưa cho cô ấy một bộ đồ phòng hộ, Văn Linh lắc đầu, biểu thị mình không cần, cô ấy hướng đi đến chỗ của Văn Quốc Quyền, bước chân tuy rằng không nhanh, thế nhưng cự ly mỗi một bước đều cực kỳ chính xác, thoạt nhìn không kém chút nào, người thường xem cái này cũng không tính cái gì, thế nhưng theo Trương Dương xem ra, khống chế của Văn Linh đối với bộ pháp kì thực đạt tới trình độ tùy tâm sở dục càng làm cho Trương Dương kinh ngạc chính là, hắn gần Văn Linh như thế, tự nhiên không cảm giác được hô hấp và tim đập của cô ấy, với lực nhận biết nhạy cảm của hắn, vốn không thể xuất hiện hiện tượng như vậy.
La Tuệ Trữ đã ở ngoài phòng bệnh đợi, nhìn Văn Linh chậm rãi đến, biểu tình của La Tuệ Trữ cực kỳ phức tạp, con gái có thể thức tỉnh, làm mẹ đương nhiên cảm thấy vui mừng, thế nhưng nhớ tới việc Văn Linh đã làm, La Tuệ Trữ lại cao hứng không nổi, bà cảm giác mình càng ngày càng không biết đứa con gái này, lần này con bé thức tỉnh sẽ không gặp phải phiền toái lớn hơn nào nữa chứ?
Văn Linh đi tới trước mặt mẹ, vươn tay, cầm tay phải, nhẹ giọng nói: Mẹ! Ba đâu?
Nếu như nói trước đó nội tâm của La Tuệ Trữ tràn ngập do dự và thấp thỏm, thế nhưng nghe được Văn Linh kêu cái tiếng mẹ này, thân tình và ấm áp đã lâu nhất thời chiếm nội tâm của bà, mẫu tử liên tâm, cốt nhục thân tình là bất luận chuyện gì cũng không thể gây hại được, Văn Linh lần trước thức tỉnh, lạnh lùng đến nỗi rất ít gọi bà ấy một tiếng mẹ, nhưng này cô ấy tựa hồ chuyển biến rất nhiều, nắm tay của mẹ, khóe môi Văn Linh lộ ra nụ cười ấm áp, tuy rằng cười có chút đông cứng, thế nhưng nụ cười đủ để mềm hoá nội tâm của La Tuệ Trữ, viền mắt của La Tuệ Trữ có chút ướt, bà vỗ vỗ tay của Văn Linh, nhẹ giọng nói: Tiểu Linh, đi xem ba của con đi!
Vài người cùng nhau đi tới bên ngoài chổ cách ly, thông qua phòng bệnh quan sát bên trong, Văn Quốc Quyền đang nằm trên giường bệnh, ông còn không biết con gái đã thức tỉnh, lúc Trương Dương đi ra ngoài trong khoảng thời gian này, nhiệt độ cơ thể của ông lại tăng lên, hiện nay lên cao đến gần 40 độ C rồi.
Trương Dương tiến vào phòng bệnh chuẩn bị hạ nhiệt cho Văn Quốc Quyền, Văn Linh không để ý lời khuyên can của La Tuệ Trữ, cũng đi theo vào.
Trương Dương ở trước cửa ngăn trở cô ấy nói: Loại bệnh truyền nhiễm này rất mạnh, chị tốt nhất là ở bên ngoài.
Ổng là ba tôi, tôi muốn nhìn ổng! Lúc nói những lời này, hai mắt của Văn Linh tự nhiên có chút đỏ lên, Trương Dương hoài nghi mình có phải là nhìn lầm rồi hay không, Văn Linh nói: Cậu cho tôi đi qua, tôi không có việc gì!
La Tuệ Trữ chạy đến đây, nắm tay của Văn Linh nói: Tiểu Linh, không được đi, con ở bên ngoài chờ!
Trương Dương xoay người đi vào trong phòng bệnh, La Tuệ Trữ nắm tay của Văn Linh cảm giác trợt mất, lúc nhìn lại, Văn Linh đã theo sát bước chân của Trương Dương tiến vào trong phòng.
Văn Quốc Quyền đã thấy được con gái, ông kinh ngạc trừng lớn hai mắt, ông tưởng mình bởi vì bị sốt nên hoa mắt, cố sức dụi dụi hai mắt, rốt cục đã tin tưởng, con gái vẫn nằm ở trên giường an nghỉ thật sự đã thức tỉnh, hơn nữa còn xuất hiện ở tại trước mặt ông.
Trương Dương không quản được nhiều như vậy, việc cấp bách là trợ giúp Văn Quốc Quyền hạ nhiệt độ cơ thể, hắn nắm tay của Văn Quốc Quyền, tiềm vận nội lực, đem âm sát Tu La chưởng từ từ đưa vào trong cơ thể Văn Quốc Quyền.
Văn Linh cầm một tay khác của Văn Quốc Quyền, nhẹ giọng nói: Ba, ba không có việc gì, nhất định sẽ không có việc gì!
Văn Quốc Quyền cũng cảm giác được con gái lần này sau khi tỉnh dậy rõ ràng đã thay đổi, thấp giọng nói: Thấy con tỉnh lại, bệnh của ba cũng tốt hơn phân nửa.
Văn Linh cười cười.
Văn Quốc Quyền bỗng nhiên nhớ tới một việc, ông xoay người sang chỗ khác: Con mau đi ra, cái bệnh này truyền nhiễm rất mạnh.
Văn Linh lắc đầu, một cổ nội tức thanh lương từ bàn tay Văn Quốc Quyền đưa vào, cái cổ nội tức này, luận đến âm hàn lực còn muốn thuần khiết hơn Trương Dương rất nhiều, Trương Dương rất nhanh cảm thấy được kinh mạch trong cơ thể của Văn Quốc Quyền biến hóa, hắn vô cùng kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn Văn Linh.
Văn Linh đồng dạng cảm giác được nội tức Trương Dương đưa vào trong cơ thể của ba, nhẹ giọng nói: Không ngờ rằng, cậu lại có thể học được loại chưởng pháp này!
Trương đại quan nhân chậm rãi thu hồi chưởng lực, luận âm sát Tu La chưởng, Văn Linh muốn tinh thâm hơn so với hắn, hắn căn cứ theo nội tức của Văn Linh phán đoán ra, Văn Linh đối với Văn Quốc Quyền tuyệt đối không có hại ý, lúc này mới yên lòng. Nếu Văn Linh đã ra tay, hắn cũng vui vẻ tiết kiệm một ít nội lực, không bao lâu, nhiệt độ cơ thể của Văn Quốc Quyền đã thành công trở về bình thường, âm sát Tu La chưởng cũng không phải là một loại võ công sát thương đơn thuần tính, bất luận cái sự vật gì đều có tính hai mặt, võ công cũng là như nhau, võ công có thể giết người, thế nhưng vận dụng thoả đáng cũng có thể cứu người.
Trương Dương căn cứ theo mạch tướng của Văn Quốc Quyền, lại điều chỉnh phương thuốc một chút, lúc này mới cùng Văn Linh rời khỏi phòng bệnh, Trương Dương hiếu kỳ đối với Văn Linh tới cực điểm, trên thân thể của cô ta rốt cục xảy ra biến hóa thế nào.
Hai người dựa theo yêu cầu, một lần nữa khử trùng, thay đồ cách ly, lúc này mới đi tới bên ngoài.
Trương Dương lặng yên đánh giá Văn Linh, Văn Linh cảm thấy được ánh mắt của hắn, bình tĩnh nói: Cậu tò mò?
Trương Dương gật đầu, ăn ngay nói thật: Tôi vốn tưởng rằng chị vĩnh viễn sẽ không thức tỉnh!
Văn Linh ngẩng đầu lên, bầu trời âm trầm càng phụ trợ cho khuôn mặt trắng bệch như tuyết của cô ấy, hô hấp cô ấy của đều đều mà dài, Trương Dương biết cô ấy đang lợi dụng hô hấp cấp tốc khôi phục một chút nội lực tổn hao vừa rồi.