Trương Dương vỗ tay nói: Đánh đẹp quá!
Tưởng Hồng Cương cười nói: Xem ra cậu đúng là không biết chơi thật, tôi đánh liền bẩy gậy mới vào được lỗ, nếu là người khác vỗ tay thì tôi sẽ cho rằng hắn đang nịnh bợ tôi.
Trương Dương bật cười ha ha.
Tưởng Hồng Cương dừng chân, hai tay chống gậy gôn, nhìn trời nói: Bí thư Hạng rất tức giận, trên cuộc họp thường ủy rất giận dữ. Y nói tin tức này cho Trương Dương, lộ rõ sự chiếu cố của y đối với Trương Dương.
Trương Dương nói: “Tôi buổi sáng đã đi gặp hắn rồi, đặc biệt giải thích chuyện này với hắn, sắc mặt của hắn rất khó coi.”
Tưởng Hồng Cương nhìn Trương Dương nói: Biết không? Nhằm vào chuyện này, thị lý đã quyết định để Ủy ban kỷ luật dẫn đầu phái ra một tổ công tác, tổ trưởng là phó bí thư Nghiêm Chính của Ủy ban kỷ luật.
Trương Dương nói Trương Dương nói: Tôi nghe Trần Cương nói rồi, có điều chuyện cụ thể thì hắn không nói với tôi, tôi còn tưởng rằng hắn tự mình giữ ấn soái.
Tưởng Hồng Cương nói: Nghiêm Chính này là bao công mặt đen, là hạng lục thân không nhận.
Trương Dương nói: Không làm chuyện trái với lương tâm, không sợ quỷ gõ cửa nửa đêm, tôi không làm chuyện gì xấu, hắn có muốn tra cũng chẳng tra được lên đầu tôi.
Tưởng Hồng Cương nhẹ giọng thở dài: Gió thổi mưa giông trước cơn bão, Bắc Cảng lúc nào mới có thể thực sự được yên tĩnh vài ngày đây!
Trương Dương nói Trương Dương nói: Bí thư Tưởng cho rằng họ sẽ mang tới phiền phức cho tôi ư?
Tưởng Hồng Cương cười cười: Giữa cậu và Trần Cương hình như có chút khúc mắc.
Trương Dương bật cười, rất giảo hoạt hồi đáp: Tôi không quen hắn!
Tưởng Hồng Cương cười cười nhìn nhìn Trương Dương, sau đó lắc đầu: Bất kỳ ai làm bất kỳ chuyện gì cũng không thể thuận buồm xuôi gió, cậu gần đây rất đắc ý, khu bảo lưu thuế nhập khẩu bị các cậu tranh được, sau lưng có nhiều người đỏ mắt lắm.
Trương Dương thật sự không tưởng tượng ra chuyện khu bảo lưu thuế nhập khẩu và chuyện Triệu Kim Khoa nhảy lầu có liên hệ gì với nhau, tư tưởng của Tưởng Hồng Cương cũng nhảy cóc quá rồi, từ chuyện này đột nhiên nhảy sang chuyện kia, có điều Trương Dương rất nhanh đã nghĩ thấu được nguyên nhân bên trong, không phải là tư tưởng của Tưởng Hồng Cương nhảy cóc, nguyên nhân chân chính là Tưởng Hồng Cương không quan tâm Tân Hải xảy ra chuyện gì, mà y quan tâm chuyện xảy ra sẽ có ảnh hưởng như thế nào tới cục diện chính trị của Bắc Cảng trong tương lai?
Trong thể chế không thiếu loại quan viên như Tưởng Hồng Cương, trong lòng họ đặt tiền đồ chính trị lên vị trí thứ nhất, bọn họ không có lúc nào là không đang chờ đợi cơ hội, chỉ cần cơ hội xuất hiện, bọn họ sẽ không chút do dự xông lên, nắm lấy cơ hội để thực hiện mục đích chính trị của mình, người như vậy là sinh ra vì chính trị, bọn họ chỉ quan tâm tới hai chữ này, đối với những chuyện khác thì không quá chú ý. Loại người này cũng sẽ không quá thân thiết với người khác, bọn họ câu kéo hoặc là xa lánh người khác đều có mục đích rõ ràng, Tưởng Hồng Cương ngoài mặt thì coi Trương Dương là người một nhà, trên thực tế y là muốn lợi dụng Trương Dương, mượn bối cảnh quan hệ của Trương Dương.
Trương Dương cũng không coi Tưởng Hồng Cương trở thành bằng hữu có thể dốc bầu tâm sự, Tưởng Hồng Cương muốn lợi dụng hắn, hắn cũng muốn lợi dụng Tưởng Hồng Cương, Trương Dương nói: Khu bảo lưu thuế nhập khẩu cũng không phải là tôi tranh được, bởi vì là tôi đề suất sớm nhất, cho nên nó vốn thuộc về Tân Hải chúng tôi.
Tưởng Hồng Cương mỉm cười, y vác gậy golf lên vai, xoay người đi về phía xe điện ở đằng xa, Trương Dương đuổi theo y. Tưởng Hồng Cương nói: Nhìn ra được Trần Cương có chút thành kiến đối với cậu, chuyện thành lập tổ điều tra sớm nhất là do hắn đề suất.
Trương Dương nói Trương Dương nói: Có thể là bởi vì Trần Khải, hắn vẫn luôn cho rằng Trần Khải là do tôi đá ra khỏi Tân Hải.
Tưởng Hồng Cương nói: Trần Khải vốn cũng nên đi rồi, cảng Phước Long Tân Hải gặp hoả hoạn, bốn mươi bảy người chết, hắn thân là cục trưởng công an chẳng lẽ không nên gánh vác trách nhiệm? Tảm Thế Kiệt đứng ra gánh chuyện này, tất cả đã kết thúc, không có ai truy cứu trách nhiệm của hắn cũng không có nghĩa là hắn không có trách nhiệm.
Trương Dương nói Trương Dương nói: Trời sập xuống thì người cao gánh trước, xem ra chỉ cần có người gánh thì tất cả dễ ăn nói rồi.
Tưởng Hồng Cương nhìn nhìn Trương Dương, không biết những lời này của hắn rốt cuộc có chứa mấy tầng hàm nghĩa.
Trương Dương nói Trương Dương nói: Lời nói của ngài khiến tôi nghĩ tới cái chết của Triệu Kim Khoa, hắn đã chết, chẳng khác nào gánh hết chuyện buôn lậu xe của Tân Hải, nếu chuyện chỉ tới chỗ hắn là dừng, thì có tra nữa cũng tra không tới được đầu mối khác, như vậy chẳng khác nào hắn chịu trách nhiệm chuyện này.
Tưởng Hồng Cương nói: Cậu hoài nghi sau lưng hắn còn có những người khác?
Trương Dương nói Trương Dương nói: Chuyện không có chứng cớ tôi không tiện nói lung tung, nhưng có người muốn hắn chết là sự thực.
Tưởng Hồng Cương nói: Diệt khẩu! Y nói xong liền thở dài: Có lẽ Tân Hải phức tạp hơn xa những gì mà chúng ta nhìn thấy, lúc ban đầu biết được tin tức này, có người nói hắn sợ tội tự sát, tôi không tin hắn lại tự sát, tự sát cũng cần dũng khí!
Trương Dương nói : Tôi không quen Triệu Kim Khoa, tôi chỉ tra xét quá khứ của hắn, tra xét lịch sử thăng tiến của hắn, buồn cười là, người lúc trước giới thiệu hắn không ngờ cũng không dám thừa nhận.
Tưởng Hồng Cương nói: Không ai thích phiền toái cả, gặp phải loại chuyện này, có ai mà không khỏi phủ sạch quan hệ.
Hai người trở lại trong xe điện, Đinh Lâm mỉm cười nói: Chú Tương, bí thư Trương, cha tôi đã pha trà chờ hai người rồi.
Tưởng Hồng Cương cười nói: Đi, đừng để y đợi lâu!
Đinh Cao Sơn ở trong biệt thự sân gôn đợi đại giá của hai người, trước khi hai người tới biệt thự, Đinh Cao Sơn đã chờ đợi ở trước cửa, y mỉm cười nói: Chơi vui vẻ không?
Tưởng Hồng Cương nói: Vui vẻ! Trương Dương không chơi, làm người xem cho tôi. Y ngửi thấy trong phòng bếp có mùi, hít hà nói: Mùi gì thế? Thơm vậy?
Đinh Cao Sơn nói: Tôi sai người đi mua chim nhạn, tự mình xuống bếp hầm cho hai người!
Tưởng Hồng Cương cười nói: Tốt, nếm thử thủ nghệ của anh!
Đinh Cao Sơn tiếp đón Trương Dương đi uống trà, Tưởng Hồng Cương thừa dịp này đi tắm rửa một cái, y và Đinh Cao Sơn là bạn học cũ, đến chỗ Đinh Cao Sơn như về nhà mình.
Trương Dương vốn không ăn cơm chiều ở chỗ Đinh Cao Sơn, nhưng Đinh Cao Sơn nếu đã chuẩn bị, mà phó bí thư thị ủy Tưởng Hồng Cương cũng mời, hắn tất nhiên không tiện cự tuyệt hảo ý của bọn họ, Trương Dương gọi điện thoại cho Chu Sơn Hổ, bảo hắn trước tiên tìm khách sạn ở tạm, lát nữa khi cần dùng xe sẽ gọi điện thoại cho hắn.
Từ thủ pháp rửa chén pha trà của Đinh Cao Sơn có thể nhìn ra y là cao thủ trà đạo.
Đinh Cao Sơn làm thủ thế mời, Trương Dương cầm chung trà một ngụm uống cạn, chép chép miệng nói: Trà Ô Long!
Đinh Cao Sơn cười nói: Ô long Đông lạnh, một vị bằng hữu Đài Loan mang đến cho tôi.
Trương Dương nói: Đinh tổng thật sự là giao du khắp thiên hạ.
Đinh Cao Sơn cười nói: Làm ăn không có bằng hữu thì nửa bước cũng khó đi! Y uống ngụm trà, buông chung trà nói khẽ: Bí thư Trương, tôi nghe nói đồn trưởng Triệu của sở quản xe đã tự sát?
Trương Dương lại cầm một ly trà, sau khi uống xong thì bỏ chén không xuống: Tối hôm qua từ tầng mười khách sạn Minh Duyệt nhảy xuống, quả thực đã chết rồi!
Đinh Cao Sơn thở dài nói: Triệu sở tính cách rất thoải mái, với tính tình của hắn chắc không nhảy lầu đâu!
Trương Dương nói Trương Dương nói: Anh rất quen thuộc với hắn!
Đinh Cao Sơn gật đầu nói: Hắn lúc sinh tiền quan hệ với tôi không tồi, tôi từng nhờ hắn giúp đỡ. Từ sau khi Triệu Kim Khoa chết, Đinh Cao Sơn là người đầu tiên thừa nhận quan hệ không tồi với hắn.
Trương Dương ý vị thâm trường nhìn Đinh Cao Sơn một cái: Sau khi Triệu Kim Khoa chết, chúng tôi đã tiến hành điều tra nhà hắn, lục soát ra không ít tiền.
Đinh Cao Sơn nói: Con người hắn rất tham, đa số mọi người ở Tân Hải đều biết, tìm hắn nhờ vả, phải trả giá rất cao.
Đánh giá của Đinh Cao Sơn đối với Triệu Kim Khoa không cao.
Trương Dương nói Trương Dương nói: Đinh tổng có thể kể lại một số việc không?
Đinh Cao Sơn nói: Tôi là thương nhân, chuyện trên quan trường tôi không thích hợp nói quá nhiều.
Trương Dương mỉm cười nói: Đã đầu rồi thì đừng ngại nói thêm vài câu, chẳng lẽ Đinh tổng coi tôi là người ngoài.
Đinh Cao Sơn nói: Bí thư Trương, tôi vừa rồi đã nói những người làm ăn chúng tôi không có bằng hữu thì nửa bước cũng khó đi, nhưng thân phận của chúng tôi quyết định, chúng tôi có rất ít bằng hữu chân chính, bằng hữu cũng chia làm rất nhiều loại, loại người như Triệu Kim Khoa tôi không dám dây, hắn từng giúp tôi một số việc nhỏ, với sự hiểu biết của tôi về hắn, người này làm chuyện gì cũng cần hồi báo, rất tham lam, năm ngoái tôi từng tìm hắn hỗ trợ lấy một số biển, vì chỗ biển đó, hắn bảo tôi hỗ trợ thanh toán tiền cơm hơn sáu vạn, mà thế đã xong đâu, hắn còn tìm tôi đòi năm tấm thẻ hội viên vip của sân gôn Ngọc Bình sơn, thật sự là tiêu tiền cũng không cần nhiều như vậy.
Trương Dương cười nói: Một người muốn đánh một người nguyện chịu đòn mà!