Trương Dương nói: Nhưng nơi này có nhiều nhà như vậy, chúng ta sao biết hắn vào nhà nào.
Lưu Minh nói: Không vội, xe taxi sẽ từ ngõ này lái ra.
Hai người xuống xe tới ngõ phía trước, vừa hay nhìn thấy xe taxi xe taxi từ bên trong đi ra, Lưu Minh vươn tay chặn xe lại, không đi vào mà đưa cho lái xe năm mươi đông, thấp giọng thì thầm vài câu với lái xe, rồi lái xe nhanh chóng rời đi.
Lưu Minh mỉm cười trở lại Trương bên cạnh Trương Dương rồi nói khẽ: Số 19!
Trương Dương có chút tò mò nói: Anh sao biết hắn nhất định sẽ đi ra từ cái ngõ từ trước?
Lưu Minh nói: Bên này là đường chính, hắn vòng về sẽ dễ bắt được khách hơn, lái xe taxi không có chút thông minh này thì có mà ăn không khí, tôi nếu không có chút nhãn lực này thì cũng sẽ đói chết.
Trương đại quan nhân thầm cảm thán, xem ra nghề nào cũng có học vấn, mình tìm Lưu Minh giúp quả nhiên không lầm, hắn bảo Lưu Minh ở trong xe chờ, chuyện tiếp theo hắn sẽ tự mình giải quyết.
Trương Dương tìm được cửa số 19, từ bên ngoài nhìn ra được đây là một tứ hợp viện bình thường, từ bề ngoài cho thấy căn nhà này cũng có chút lịch sử, trước đây có lẽ thuộc về một vị võ quan thời Thanh, Trương đại quan nhân nhìn thấy hai bên không có ai, trước tiên ghé vào khe cửa nhìn vào bên trong, sau đó thì nhảy lên không. Vù một tiếng nhảy qua tường, người giống như một chiếc lá khô hạ xuống phía sau một cây đại thụ trong vườn
Trong vườn không có ai, gió thổi nhẹ, lá cây đỉnh đầu kêu loạt xoạt, Trương đại quan nhân giỏng tai lắng nghe, mơ hồ nghe thấy trong nhà chính truyền ra tiếng người, Trương Dương dán sát vào tường phía tây mà đi, rùn người tới trước phía trước cửa sổ nhà chính.
Bên trong truyền đến giọng nói của Trần An Bang: Mẹ, mẹ về nhà đi.
Một giọng nữ khóc nức nở nói: mẹ nếu giờ đi về thì cha con kiểu gì cũng giết mẹ.
Trần An Bang cười cười an ủi bà ta: mẹ, sao lại vậy được, cha con tuy rằng tính tình không tốt nhưng ông ấy cũng hiểu pháp luật, không thể làm ra chuyện như vậy được.
Diêu Hồng Hi rưng rưng nói: An bang! mẹ không thể về được, hội từ thiện xảy ra vấn đề lớn như vậy, Lý Khải Phàm đó là thông qua mẹ giới thiệu mà được gia nhập, hắn cuỗm đi nhiều tiền như vậy, giờ gặp phải phiền toái lớn rồi.
Trần An Bang nói. Chuyện của hắn thì có liên quan gì tới mẹ? Mẹ tuy rằng giới thiệu hắn gia nhập hội từ thiện, nhưng tri nhân tri diện bất tri tâm, hắn rốt cuộc là hạng người gì thì mẹ làm sao mà biết, hắn xảy ra vấn đề thì không có lý do gì bắt mẹ phải gánh vác trách nhiệm được.
Diêu Hồng Hi nói: Nhưng lúc trước là mẹ đồng ý cho hắn lấy tiền từ thiện đi đầu tư kinh doanh.
Trần An Bang nói: Chuyện bé xíu thôi mà, cùng lắm thì đền cho họ ít tiền là được, con cũng không phải là không có tiền.
Diêu Hồng Hi lắc đầu: An bang, chuyện này không phải vấn đề về tiền, mà là mẹ đã gây ra phiền toái, có người mượn chuyện này tìm Văn gia gây phiền toái, cha con và bác Văn của con là tương giao tâm đầu ý hợp, hắn...hắn sao chịu tha thứ cho mẹ. Nói tới đây Diêu Hồng Hi không nhịn được khóc thành tiếng.
Trần An Bang nhìn bộ dạng của mẹ thì không khỏi thở dài: Mẹ, mẹ hiện tại khóc thì có ích lợi gì? Chuyện đã ầm ĩ tới nước này, trốn tránh cũng không phải là biện pháp.
Diêu Hồng Hi nói: Lần này mẹ đã làm sai chuyện, không chỉ liên lụy Văn gia, có thể sẽ ảnh hưởng tới tiền đồ của cha con. bà ta hiện tại mới cảm thấy hối hận vô cùng.
Trần An Bang nói: Mẹ, hội từ thiện tuy rằng xảy ra chuyện lớn như vậy, nhưng người khác muốn tìm Lý Khải Phàm, mục đích cuối cùng vẫn là Văn gia, không có ai cường điệu nhắc tới chuyện của mẹ, cho nên con cảm thấy mẹ không cần phải lo lắng, cho dù tìm tới mẹ thì mẹ cứ chối bay chối biến, mẹ tuy rằng là hội viên của hội từ thiện, nhưng người quản lý thực sự của hội từ thiện là La Tuệ Ninh, lần này người xảy ra vấn đề là Lý Khải Phàm.
Diêu Hồng Hi ngừng khóc, bà ta nghe ra con trai trong lời nói đang ám chỉ cho mình, nói khẽ: Con là nói... mẹ chối bỏ sạch toàn bộ trách nhiệm ư!
Trần An Bang nói: Mẹ có phiền toái thì không sai, nhưng người gặp phiền toái lớn nhất trong sự kiện lần này nên là Văn gia, Văn gia đối với chuyện này cũng không thể thờ ơ được, bọn họ khẳng định sẽ phải ra mặt dàn xếp chuyện này, nếu bọn họ có thể thuận lợi dàn xếp thì tất nhiên sẽ không liên đới tới mẹ, nếu chuyện này càng lúc càng ầm ĩ thì mẹ cũng không việc gì phải sợ, cứ đổ hết chuyện cho Lý Khải Phàm, dù sao hắn cũng đã bỏ chạy với tiền rồi, công an chưa chắc có thể tóm được hắn ngay đâu, mà cho dù tóm được hắn thì con không tin hắn dám kéo cả mẹ vào.
Diêu Hồng Hi có chút do dự: Nhưng... nhưng mẹ nếu làm như vậy thì có phải có lỗi với cô La của con hay không?
Trần An Bang nói: Mẹ, trên đời này căn bản không có nghĩa khí chi thuyết đâu, ai coi trọng tình nghĩa thì thường thường chính là người gặp xúi quẩy, người phụ trách của hội từ thiện căn bản chính là La Tuệ Ninh, xảy ra chuyện thì cô ta đương nhiên phải gánh vác, chủ yếu, chẳng lẽ bắt mẹ ra gánh nỗi oan này.
Diêu Hồng Hi nói: Con trai, theo lời con nói thì mẹ chẳng phải là trước tiên nên trốn đi ư!
Trần An Bang nói: Chính bởi vậy mẹ mới không thể trốn, mẹ nếu trốn thì người khác khẳng định sẽ cho rằng mẹ có vấn đề, La Tuệ Ninh bên kia đương nhiên cũng sẽ đổ hết trách nhiệm lên người mẹ, mẹ trốn nên không thể đứng ra giải thích, đến lúc đó chẳng phải là câm điếc hoàng liên có khổ tự mình biết ư!
Diêu Hồng Hi nghe con trai nói xong những lời này thì cảm thấy vô cùng có đạo lý, nhưng bà ta dẫu sao vẫn thấy áy náy, vẫn do dự có nên trở về hay không, nói khẽ: Mẹ lo cha con...
Trần An Bang nói: Mẹ, mẹ yên tâm đi, chỗ cha tuyệt đối không thành vấn đề, cha cũng rất lo lắng cho mẹ, con cũng không giấu được mẹ, cha bảo con mau tìm mẹ, còn nói chúng ta là một gia đình, bất kỳ chuyện gì cũng dễ nói, con biết ý cha, người một nhà thì đương nhiên phải đỡ cho nhau, mẹ nói có phải không!
Diêu Hồng Hi nghe đến đây thì không khỏi cảm động tới rơi lệ, bà ta run giọng nói: Mẹ nghe lời con, mẹ về... có điều... con cho mẹ thêm chút thời gian.
Trương đại quan nhân ở bên ngoài nghe, trong lòng mắng thầm, Trần An Bang này quả nhiên không phải hạng tốt lành gì, không ngờ đoán chuẩn Văn gia lần này cần sẽ tiến thoái lưỡng nan.
Thật ra cái này cũng chẳng trách được Trần An Bang, dẫu sao Diêu Hồng Hi cũng hắn mẹ hắn, con trai nào mà không nghĩ cho mẹ? Từ cuộc đối thoại này của mẹ con bọn họ, Trương Dương cũng nhận được một tin tức quan trọng, cho dù là Trần Toàn cũng chưa chắc cam tâm tình nguyện để lão bà của mình đứng ra gánh vác trách nhiệm, nếu Văn gia có thể hóa giải chuyện này thì đương nhiên là không còn gì tốt hơn, nếu như không thì chỉ sợ Diêu Hồng Hi thực sự sẽ chối bỏ sạch sẽ trách nhiệm.
Trần An Bang ở lại chỗ mẹ khoảng một tiếng đồng hồ rồi đi, vừa mới ra tới cửa lớn thì đã sau lưng đã bị điểm trúng huyệt đạo, chính là Trương đại quan nhân kịp thời ra tay, Trần An Bang mềm nhũn ngã xuống, Trương Dương không đợi hắn ngã xuống đất đã đỡ lấy hắn. Lưu Minh vội vàng lái xe tới, Trương Dương nhét Trần An Bang vào trong cốp xe, cởi một chiếc giầy của Trần An Bang, đem từ giấy đã viết từ trước nhét vào trong giày rồi ném vào nhà.
Diêu Hồng Hi nghe thấy trong vườn có tiếng vật rời thì đi ra, nhìn thấy một chiếc giày, Diêu Hồng Hi vô cùng kỹ tính, liếc một cái là nhìn ra chiếc giày da đó chính là của con trai, cô ta cả kinh gọi: An Bang, Bên ngoài không có ai lên tiếng trả lời.
Diêu Hồng Hi lao ra nhìn bên ngoài, nào có bóng dáng của con trai, cô ta quả nhiên là vừa kinh vừa sợ, vội vàng quay lại nhặt chiếc giày đó lên, từ bên trong tìm được một mẩu giấy. Mở ra xem, liền thấy bên trên viết: Muốn con trai cô bình an trở về thì phải gánh vác trách nhiệm mà mình nên gánh vác, đừng để liên lụy tới người vô tội!
Diêu Hồng Hi nhìn thấy hàng chữ này thì sợ đến nỗi thất hồn lạc phách, cô ta ý thức được con trai đã bị bắt cóc, suy nghĩ đầu tiên của Diêu Hồng Hi chính là muốn báo cảnh, trở lại trong nhà móc di động, sau khi di động có sóng thì cô ta thay đổi thay đổi chủ ý, nếu tùy tiện báo cảnh sát, chỉ sợ không những không cứu được con trai mà ngược lại có thể sẽ liên lụy tới tính mạng của con trai, cô ta run run rẩy rẩy bấm số di động của con trai.
Sau khi Điện thoại tút hai tiếng thì có người nhấc, Diêu Hồng Hi run giọng nói: Alo.
Giọng nói của Đối phương rất lạnh lùng: Những gì viết trên tờ giấy cô đã hiểu chưa? Diêu Hồng Hi, tôi không muốn nói những lời thừa, nên làm như thế nào thì trong lòng cô minh bạch, chuyện của hội từ thiện cô biết mình nên làm gì rồi chứ? Nói xong thì gác điện thoại.
Chứng thực con trai quả thực đã bị người ta bắt cóc, Diêu Hồng Hi chỉ cảm thấy một hơi lạnh chạy dọc theo sống lưng, thân thể của cô ta trong nháy mắt trở nên cứng ngắc, trong lòng nặng như chì, cô ta bình tĩnh một chút, cố dồn lên chú khí lực, bống số điện thoại của Trần Toàn.
Văn Quốc Quyền vừa mới về nhà thì Trần Toàn tới bái phỏng, trong mắt Văn Quốc Quyền thì Trần Toàn tới cũng không bất ngờ, trong vấn đề của hội từ thiện vợ của Trần Toàn, Diêu Hồng Hi đã mang đến phiền toái rất lớn cho nhà họ, mà Trần Toàn thì là bộ hạ nhiều năm của mình, quan hệ giữa bọn họ vẫn luôn không tồi không tồi!
Từ sắc mặt của Trần Toàn có thể nhìn ra tâm tình của hắn cũng không tốt, Văn Quốc Quyền trước giờ luôn là người phân rõ sinh hoạt và công tác, y mỉm cười nói: Trần Toàn tới đấy à, chúng ta vào thư phòng nói chuyện. Tâm tình của Văn Quốc Quyền lúc này rất tốt, hắn không hề bị những chuyện xảy ra gần đây khốn nhiễu, cho dù là chuyện của hội từ thiện ầm ĩ như vậy, song Văn Quốc Quyền vẫn không cho rằng chuyện này sẽ mang tới ảnh hưởng quá lớn cho y.