Trương Dương đi tới phòng của Văn Linh, chợt nghe đến bên trong truyền đến âm thanh thất kinh: Bệnh nhân hít thở không thông, phẩu thuật mở khí quản ra. . .
Trương Dương lớn tiếng nói: Đợi!
Y tá đứng ở cửa nỗ lực ngăn cản Trương Dương tiến vào, Lý Vĩ phất phất tay với cô ấy, ý bảo không cần ngăn cản Trương Dương.
Trương Dương đẩy cửa đi vào, thấy Văn Linh nằm ở trên giường, hai tay nắm chặt chăn, phần eo thì nâng lên phía trước, đầu và chân chống đỡ trên giường, thân thể giống như một hình cung uốn lượn, bộ mặt xanh tím, hiển nhiên là hít thở không thông.
Một bác sĩ muốn đè cô ấy, thân thể của Văn Linh run rẩy kịch liệt lên, Trương Dương bước xa xông lên phía trước, vung hai đầu ngón tay, điểm vào huyệt đạo trước ngực của cô ấy một chút, ngón tay chạm đến thân thể của Văn Linh, bỗng cảm giác được một loại lực lượng thật lớn bắn ngược đến, Trương Dương cũng không có phỏng chừng đầy đủ, đầu ngón tay vừa chạm, tự nhiên không đúng vị trí.
Trong miệng của Văn Linh phát ra âm thành gầm rú, khớp xương quanh thân của cô ấy cũng phát ra âm thanh co rút, nhân viên chữa bệnh và chăm sóc xung quanh đều bị cảnh tượng kỳ quái này làm cho giật mình.
Trương Dương muốn một lần nữa khống chế huyệt đạo của cô ấy, nhưng thật không ngờ Văn Linh bỗng nhiên mở hai mắt, ánh mắt thâm thúy đâm vào chỗ sâu trong hai mắt của Trương Dương, cả người Trương Dương giống rơi vào trong vết nứt, cảm giác khí lạnh từ sau lưng nhảy lên tới đầu, Văn Linh phát ra một tiếng thét chói tai thê lương, cô ấy đột nhiên thức tỉnh vào lúc này.
Trương đại quan nhân vô luận như thế nào cũng đều không nghĩ ra, Văn Linh đã bị hắn tuyên án không thuốc nào có thể cứu lại có thể thức tỉnh một lần nữa, trong lúc hắn kinh ngạc, tay phải đã bị Văn Linh khống chế, Văn Linh nói: Ngươi là ai? Ngươi muốn làm gì?
Suy nghĩ của Trương đại quan nhân nhanh chóng xoay vòng, hắn thấp giọng nói: Tôi là Trương Dương, cô là ai?
Ta là ai? Một câu nói của Trương Dương làm Văn Linh tự hỏi, vẻ mặt của cô ấy mê mang, chậm rãi thả cổ tay của Trương Dương, lẩm bẩm nói: Ta là ai? Ta là ai?
Lý Vĩ nói: Cô là Văn Linh! Tiểu thư, cô là Văn Linh!
Trương Dương nổ cái đùng trong đầu một chút, những lời này của Lý Vĩ nói không đúng lúc chút nào.
Ánh mắt của Văn Linh trong nháy mắt hồi phục tỉnh táo, cô ấy nhẹ giọng nói: Không sai, tôi là Văn Linh. . . Tôi nhớ kỹ cậu, cậu là Trương Dương!
Trương Dương nhìn Văn Linh trước mắt, giống như gặp phải một chuyện khó tin nhất, hắn lôi cái ghế ra, ngồi xuống bên giường, hai mắt nhìn thẳng Văn Linh, muốn tìm kiếm xem cô ấy rốt cục có cái gì khác? Lại muốn biết xem rốt cục có biến hóa nào phát sinh trên thân thể của cô ấy?
Lúc này ánh mắt của Văn Linh trở nên cao ngạo mà lãnh tĩnh, biểu hiện của cô ấy khiến cho mỗi người ở đây đều cảm giác được một loại áp lực vô hình. Văn Linh nói: Người nhà của tôi ở đâu?
Lý Vĩ có chút kích động nói: Tiểu thư, cô tỉnh rồi à? Trời ạ, cô thật sự tỉnh!
Trương đại quan nhân cũng không có cảm thấy mảy may kinh hỉ, vừa rồi là lực phản chấn trên người của Văn Linh, đến sau đó cô ấy thừa dịp mình không đề phòng, chụp lấy cổ tay của mình, Trương Dương đã có thể kết luận Văn Linh tuyệt đối là một vị cao thủ đứng đầu, hôn mê lâu cũng không có khiến cho cô ấy đánh mất năng lực hành động, cả người cô ấy dường như trọng sinh, trong lúc ngủ say hoàn thành một loại lột xác kinh người.
Văn Linh đứng dậy từ trên giường, lại khiến mọi người đồng thanh kinh hô, một người nằm trên giường lâu như vậy, cần quá trình hồi phục thích ứng nhất định, thế nhưng Văn Linh cũng không cần, cô ấy chân trần đứng ở trong phòng, nhìn mọi người xung quanh nói: Vì sao đều dùng ánh mắt như vậy nhìn tôi? Tôi có phải là ngủ rất lâu?
Trương Dương nói: Rất lâu, cũng sắp hai năm!
Văn Linh nói: Trương Dương, mẹ tôi đâu?
Trương Dương không nói chuyện, Văn Linh dạo qua một vòng tại chỗ, mềm mại linh động, căn bản không giống một người nằm trên giường hai năm, cô ấy nói vớiLý Vĩ nói: Chú Lý, tôi cần một phòng tắm, còn cần quần áo để thay, đã chuẩn bị cho tôi chưa?
Lý Vĩ gật đầu.
Biểu tình của Trương Dương tuy rằng bình tĩnh, thế nhưng nội tâm giống như thủy triều phập phồng liên tục, Văn Linh tự nhiên thức tỉnh, cái này hoàn toàn phá vỡ phán đoán của hắn, căn bản là chuyện tình không có khả năng hơn nữa cô ấy lần này thức tỉnh tựa hồ đã có khác biệt so với lúc xưa, không có bất luận kinh hỉ và kích động cái gì, cả người bình tĩnh làm cho cảm giác khó tin, giống cô ấy chỉ là ngủ thiếp đi chốc lát.
Văn Linh tắm rửa thay quần áo, Lý Vĩ và Trương Dương ở bên ngoài chờ, Lý Vĩ nhìn ra biểu tình của Trương Dương vô cùng phức tạp, bởi vậy đoán ra nội tâm của hắn cũng không bình tĩnh, Lý Vĩ vô cùng rõ ràng đối với ân oán của Trương Dương và Văn Linh, Văn Linh lần đầu tiên thức tỉnh, là Trương Dương mạo hiểm cứu trị, nhưng sau đó Văn Linh lần thứ hai ngủ say cũng có quan hệ với Trương Dương, vô luận Trương Dương nghĩ thế nào, Văn Linh thức tỉnh đối với Văn gia mà nói đều là một tin vui cực lớn, Lý Vĩ đúng lúc đem chuyện này thông báo cho La Tuệ Trữ.
Phản ứng của La Tuệ Trữ bình tĩnh hơn nhiều so với trong dự đoán của Lý Vĩ, cũng rất bình thản, bà ấy chỉ là nói một câu: Nó không có việc gì là tốt rồi, giúp tôi chăm sóc nó cho tôi, tôi hiện tại không thể đi qua gặp nó.
Văn Linh sau khi tắm rửa xong, thay quần áo của La Tuệ Trữ ở tại chỗ này, cô ấy và mẹ cao gần như nhau, nhưng nằm trên giường lâu dài khiến cho thân thể của cô đặc biệt gầy yếu, bộ đồ màu xám của La Tuệ Trữ, mặc ở trên thân có vẻ dài rộng hơn một ít, tóc dài màu đen có chút ẩm ướt, tùy ý để xõa trên vai, sắc mặt cô ấy tái nhợt như tuyết, không tìm thấy một tia huyết sắc, hai mắt thâm thúy toát ra gợn sóng không sợ hãi, phảng phất tất cả người và mọi vật xung quanh đều không khơi dậy nổi bất luận hứng thú cái gì, cô ấy đi tới trước mặt Lý Vĩ: Mẹ tôi đâu?
Lý Vĩ đáp: Tổng lý sinh bệnh, phu nhân ở bên cạnh chăm sóc.
Tôi muốn đi xem bọn họ!
Lý Vĩ nhìn thoáng qua hướng Trương Dương, Trương Dương từ đầu đến cuối bị vây trong kinh hãi do Văn Linh thức tỉnh cả nửa ngày bat, hắn thật sự không nghĩ ra, hắn mỗi lần tới kinh đều bắt mạch cho Văn Linh, hắn xác định Văn Linh cả đời đều không có khả năng tỉnh lại, nhưng mà cô ấy vẫn cứ tỉnh lại, Văn Linh thức tỉnh thì biểu hiện ra nội lực, thậm chí đã không kém gì mình, lẽ nào trước đó cô ấy ngủ say bất quá chỉ là một loại biểu hiện giả dối, trong lúc cô ấy ngủ say đã lặng yên hoàn thành đột phá võ công, trên tu vi tăng tiến thêm một tầng, Trương Dương đã từng đặc biệt tìm hiểu qua Văn Linh, trước đó cô ấy được mình cứu tỉnh chưa bao giờ luyện qua võ công, tất cả phát sinh trên người Văn Linh đã cũng đủ thần kỳ, Trương Dương không cách nào giải thích tất cả cái này.