Mục lục
Y Đạo Quan Đồ - Thạch Chương Ngư (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhìn Sở Yên Nhiên đối với Trương Dương tình tình ý ý, trong lòng Tôn Hiểu Vĩ cơn ghen dâng lên ngút trời, bao nhiêu lửa giận đều hung hăng trút cả lên người hòa thượng kia. Cao chân hạ thẳng xuống đầu hòa thượng một cái, nhưng không tưởng được là hòa thượng này vật ra đất, miệng sùi bọt mép, cả người co quắp khiến cho tất cả mọi người đều sửng sốt, dồn ánh mắt nhìn về phía Tôn Hiểu Vĩ.

Tôn Hiểu Vĩ thực sự là phiền muộn, mặc dù hắn tức giận mà ra đòn thật, nhưng vẫn là đã khống chế lực lượng có chừng mặc, thật không ngờ người ta vẫn bị như thế.

Trương Dương thì đúng là cái dạng chỉ sợ thiên hạ không loạn, tiểu tử này rút điện thoại ra bấm 120, Trương Dương đã nhìn ra rõ ràng là hòa thượng kia bị rượu Cao Dương phát tác. Trương đại thần y không phải là không có bản lĩnh cứu hắn, mà là không đáng tiêu hoa tinh lực với mấy cái việc vớ vẩn này. Trương đại quan nhân thở dài nói với Tôn Hiểu Vĩ: “Ngươi không hay rồi, đã gây ti nạn chết người a!”

Tôn Hiểu Vĩ sắc mặt tái mét đi nhìn Trương Dương, nghẹn nửa ngày mới buông ra được một câu: “Là ngươi đánh hắn trước!” Từ lời này là biết ngay tố chất tiểu tử này không ra gì rồi, gặp phải chuyện mà việc đầu tiên nghĩ tới là đổ cho người khác.

Sở Yên Nhiên bất mãn trừng mắt nhìn Tôn Hiểu Vĩ, nàng khinh thường nhất là những kẻ không có một chút khí chất nam nhân như thế, nhẹ kéo tay áo Trương Dương nói: “Mặc kệ hắn! Chúng ta đi thôi!”

Đám hòa thượng xông tới: “Không được đi! Trước khi sự tình được giải quyết ai cũng không được phép đi!”

120 còn chưa tới, 110 đã đến trước rồi, hiện trường một mảnh hỗn loạn, rất nhiều người đều thầm chửi, dù sao bọn họ ngầm đua xe vẫn là bất hợp pháp, kinh động tới cảnh sát sẽ là vô cùng phiền phức.

Có chuyện phiền phức thì là khẳng định có rồi, đêm nay tham dự đua xe ngầm chắc chắn là có người mật báo với cảnh sát, nêu khôgn thì cảnh sát không thể có mặt nhanh chóng như thế được. Sau khi phong tỏa hiện trường, bắt đầu tiến hành kiểm tra, Sở Yên Nhiên là người trực tiếp tham gia cho nên cư nhiên là bị cảnh sát điều tra.

Bởi vì trong số người tham dự có những nhân vật như Sở Yên Nhiên hay TÔn Hiểu Vĩ, đều là con cháu nhà quan lớn cả, cho nên cảnh sát nhanh chóng ý thức được chuyện này có phần vướng tay vướng chân. Người phụ trách nhiệm vụ lần này lập tức hội báo về với cục trưởng Tĩnh An - Cảnh Siêu. Cảnh Siêu xử lý loại chuyện này cũng rất kinh nghiệm, nguyên tắc là chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, chỉ cần không nháo ra cái án hình sự là mọi chuyện sẽ dễ xử lý hơn, không những thế mà lại còn có thể tạo được một tầng quan hệ với lãnh đạo cấp cao. Cảnh Siêu đương nhiên không muốn sự việc trở lên phiền phức, và cũng không muốn đắc tội với mấy bị lão đại.

Nhưng sự tình lại không có thuận lợi như hắn mong muốn, gã hòa thượng trên đường đi bệnh viện đã qua đời, điều này khiến cho tính chất sự việc trở lên cực kì nghiêm trọng. Đám hòa thượng quả quyết là tên hòa thượng kia là bị người ta hành hung chết, trước là Trương Dương, sau đó là Tôn Hiểu Vĩ đánh hắn, hai người họ đương nhiên vô pháp có thể thoát khỏi liên quan, hiện đã bị cảnh sát khống chế. Trương đại quan nhân cũng thật không ngờ tên hòa thượng kia lại chết, tiểu tử này tuy rằng không có cái gì cảm thông đồng tình, nhưng nghe thấy tên hòa thượng kia chết trong lòng cũng có chút khó chịu, dù sao hắn cũng là người hành y, vừa rồi nếu rat ay một chút thì tên hòa thượng kia đã qua được kiếp này. Nhưng dù sao cũng đã chết rồi, trong lòng Trương đại thần y không khỏi thầm chửi đám nhân viên cấp cứu kia cũng thật ăn hại, có một kẻ lên cơn động kinh mà cũng không thể cứu được.

Trương Dương và Tôn Hiểu Vĩ trực tiếp bị đưa tới phân cục Bình Đông, mạng người là không nhỏ, trước khi có kết quả giám định pháp y, bọn họ đương nhiên trở thành đối tượng hoài nghi số một.

Sở Yên Nhiên thấy Trương Dương tự dưng bị cuốn vào phiền phức, trong lòng lo lắng vạn phần, nàng liền đi theo tới phân cục Bình Đông. Đi đến trước cửa đã thấy rất nhiều người tụ tập xúm đông xúm đỏ ở đó, tất cả đều là hòa thượng hoặc là thân nhân của nạn nhân, tất cả đều yêu cầu phải trừng trị nghiêm khắc kẻ sát nhân.

Trương Dương bị cuốn vào cơn phiền phức này thật sự là bất đắc dĩ, bất quá hắn cũng không có lo sợ cái gì, tiểu tử này trước giờ chưa bao giờ là người sợ phiền phức, hắn xác định rõ ràng hòa thượng kia toi mạng chẳng có liên quan gì tới hắn. Trươgn địa quan nhân là ai? Là một siêu cao thủ đồng thời là một thần y, hắn rat ay mạnh yêu thế nào chẳng nhẽ bản thân lại còn không biết? Trương Dương thậm chí biết rằng ngay cả Tôn Hiểu Vĩ cũng không liên quan, hòa thượng kia là lên cơn phát bệnh mà thôi.

Nhưng TÔn Hiểu Vĩ thì không có biết như vậy, từ lúc biết hòa thượng kia toi mạng, hắn chỉ có trong đầu một ý niệm đó là làm thế nào để có thể trút bỏ trách nhiệm, làm thế nào để có thể đổ hết trách nhiệm lên người Trương Dương.

Trương Dương trong quá trình cảnh sát thẩm vấn đều tỏ ra thái độ hết sức phối hợp, hắn chủ động kể lại câu chuyện từ đầu tới cuối, không một chút giấu diếm nào.

Lúc phân cục Bình Đông đang điều tra, bí thư thị ủy Tĩnh An cũng đa nhận được tin tức, hắn tuy rằng biết con trai mình thích đua xe nhưng thật không ngờ lại xảy ra chuyện nghiêm trọng như thế, lại có cả liên quan Sở Yên Nhiên trong đó. Trong đầu Tôn Quốc Bình không khỏi thầm than đúng là hồng nhan họa thủy, nhất định là thằng con trời đánh kia muốn biểu hiện trước mặt mỹ nhân mà mới gây ra cái sự như thế. Hắn và cục trưởng cục cảnh sát Tĩnh An – Cảnh Siêu quan hệ không sai, liền trực tiếp điện tới cho Cảnh Siêu.

Cảnh Siêu hiện đang trên đường tới phân cục Bình Đông, bình thường thì xảy ra ẩu đả chết một mạng người cũng không phiền tới cục trưởng cục cảnh sát Tĩnh An, nhưng lần này lại có liên quan tới con em mấy cán bộ cao cấp, dính dáng nhiều mặt khiến cho hắn không thể không lo lắng, đành phải đích thân tự đi một chuyến, cố gắng xử lý chuyện này cho thật tốt.

Cảnh Siêu đã lý giải một ít tình huống, khiến cho hắn vui mừng chính là Sở Yên Nhiên không có liên quan tới chuyện này. Đánh người chính là Trương Dương và Tôn Hiểu Vĩ, bất quá Tôn Hiểu Vĩ một mực khẳng định hắn không có đánh chết người, chính là Trương Dương đánh tên hòa thượng kia, hắn chỉ là vô tình bị dính dáng vào. Hơn nữa mọi người đều có thể chứng minh chuyện này là do Trương Dương thêu lên.

Trên thực tế thì đúng là đứng về phía Trương Dương chẳng có ai ngoại trừ Sở Yên Nhiên, căn bản thì hắn là nhân vật ngoại lai từ nơi khác tới, xảy ra chuyện thì tâm lý bài trừ kẻ ngoài cũng là rất bình thường. Thân phận của Trương Dương cũng đã được điều tra rõ, hắn hiện là chủ nhiệm văn phòng đại diện huyện Xuân Dương – thuộc tỉnh Bình Hải tại Bắc Kinh. Một cán bộ phó ban nhỏ nhoi, Cảnh Siêu căn bản không thèm để vào mắt, hắn hiện tại đang tính toán làm sao để chuyện này có thể xử lý gọn gàng.

Nhận được điện thoại của Tôn Quốc Bình, Cảnh Siêu đem tình huống tóm gọn lịa nói cho Tôn Quốc Bình: “Vẫn chưa có kết quả khám nghiệm tử thi, bất quá căn cứ theo lời khai thì đối tượng hiềm nghi là Trương Dương và Tôn Hiểu Vĩ đánh người gây ra tử vong…”

Hắn còn chưa có nói xong, Tôn Quốc Bình đã ngắt ngang: “Lão Cảnh! Ngươi xem tiểu Vĩ lớn lên từ trước tới giờ, tính cách nó ngươi cũng rõ, nó thế nào lại có thể chủ động đánh người? Nhất định có kẻ vu hãm hắn!” Tính cách xưa này trầm ổn như Tôn Quốc Bình bây giờ khi con trai xảy ra chuyện vẫn không kiên nhẫn được, muốn nhanh chóng giải nguy cho nhi tử.

Cảnh Siêu thấp giọng nói: “Hiện tại tất cả người chứng kiến đều nói là Tôn Hiểu Vĩ có tham gia đánh người, hơn nữa trước khi chết chính là tay Tôn Hiểu Vĩ đánh.”

“Ai nói? Là cái tên Trương Dương kia chứ gì? Lão Cảnh, ngươi không thể chỉ nghe lời một bên!” Tôn Quốc Bình bởi vì lo lắng quá cho con trai nên có chút rối loạn.

Cảnh Siêu an ủi nói: “Lão Tôn! Ngươi yên tâm đi! Chuyện này ta sẽ làm tốt, ngoại trừ Trương Dương kia cũng không có ai có vấn đề gì. Lát nữa ta sẽ làm cho hắn phải khai thật!”

Trương Dương nhạy cảm cảm thấy ngữ khí của đám cảnh sát có chút bất thiện.

“Thành thật khai ra, ngoại trừ ngươi còn có ai tham gia ẩu đả?”

Trương Dương thở dai nói: “Ta nói với đồng chí cảnh sát rồi a, đừng có bắt ta phải nhắc lại mãi thế, tới cuối cùng vẫn là chỉ có Tôn Hiểu Vĩ!”

“Ngươi nói láo! Chúng ta đã kiểm tra qua rất nhiều người ở đây, bọn họ đều nói chỉ có mình người đánh người!” Ngữ khí của tên cảnh sát đột nhiên nghiêm khắc hẳn lên.

Trương Dương nhìn tên cảnh sát, khóe môi lộ ra một tia cười nhạt, hắn đã minh bhạc rốt cuộc ảnh hưởng của gia thế Tôn Hiểu Vĩ cũng đã có tác dụng. Cảnh sát đang nỗ lực đem Tôn Hiểu Vĩ loại ra khỏi chuyện này, nói một cách khác chính là cố gắng bắt bản thân hắn phải gánh hết chuyện này. Trương Dương tuy rằng không phản đối chuyện nhà Tôn Hiểu Vĩ muốn thoát tội, tuy nhiên mấy gã cảnh sát làm thế này khiến cho hắn có chút phản cảm? Làm cái gì mà người chết còn chưa có điều tra rõ ràng đã muốn đổ hết trách nhiệm sang cho người khác? Con mẹ nó, lão tử là người dễ bị khi dễ thế sao?

Trương Dương vẻ mặt ngạo mạn nói: “Ta nói mỗi câu đều là sự thực cả. Các ngươi muốn đem hết chuyện đổ lên đầu ta sao? Quốc gia cho các ngươi mặc cái bộ cảnh phục chính là để các ngươi gìn giữ công lý, chứ không phải để tìm cách vu oan hãm hại người khác.”

Tên cảnh sát nghe thấy Trương Dương nói như thế nhất thời nổi giận, hắn đứng bật dậy vỗ mạnh lên mặt bàn một cái: “Ngươi là cái thái độ gì vậy? Ngươi thân là một Đảng viên, một cán bộ quốc gia, cư nhiên lại vô pháp vô thiên, kinh thường những người chấp pháp. Ngươi có biết ngươi hiện tại chính là đối tượng nghi vấn phạm tội không hả?”

Trương Dương mỉm cười nói: “Đe dọa hả? Ta nói cho ngươi thế này, hiện là xã hội dân chủ, ngươi muốn vu oan ta sao? Xuất ra chứng cứ đi?”

"Ngươi..."

“Chính nghĩa công lý, bốn chữ này tốt nhất ngươi nên về học lại đi một chút, bằng không người gặp không may sẽ lại chính là ngươi đó!” Trong lời Trương Dương có chút uy hiếp.

Chứng kiến Tôn Hiểu Vĩ đánh người không chỉ có một người, kể cả cảnh sát có bịp miệng được tất cả thì cũng vẫn còn có Sở Yên Nhiên, đương nhiên Trương Dương hoàn toàn yên tâm nàng đứng về phía mình. Bởi vì trước đó đã biết thân phận Sở Yên Nhiên, hơn nữa nàng cũng không có tham gia ẩu đảo cho nên cục trưởng phân cục Bình Đông cũng không có giữ nàng, sau khi tìm hiểu rõ tình huống liền đưa nàng sang phòng khách ngồi. Cục trưởng thị cục Cảnh Siêu sau khi tới liền chủ động tìm nàng: “Yên Nhiên! Mau tới đây ngồi đi!”

Sở Yên Nhiên cũng không quá quen thuộc Cảnh Siêu, chỉ là vài lần thấy mặt qua, đương nhiên nàng biết đối phương tỏ ra khách khí với nàng như vậy đều là bởi phụ thân. Sở Yên Nhiên vẫn lễ phép gọi một tiếng Cảnh thúc thúc, sau đó ngồi trên ghế sofa.

Biểu hiện của Cảnh Siêu tỏ ra ngưng trọng, hắn thở dài nói: “Xảy ra chuyện gì vậy? Sao ngươi lại có mặt ở đây? Có biết mấy cái chỗ như thế này rất là nguy hiểm không?”

Trong lòng Sở Yên Nhiên hiện tại cũng chỉ đang lo lắng cho Trương Dương, nàng cũng chẳng thèm trả lời câu hỏi của Cảnh Siêu mà trực tiếp hỏi lại luôn: “Trương Dương thế nào rồi? Chuyện này các ngươi định xử lý thế nào?”

Cảnh Siêu mơ hồ cảm thấy có vẻ như quan hệ giữa Sở Yên Nhiên và Trương Dương không tầm thường, hắn mỉm cười nói: “Ngươi yên tâm, chúng ta nhất định xử lý chuyện này không bằng, tuyệt đối không làm oan cho người tốt!”

Sở Yên Nhiên nói: “Cảm tạ! Bất quá sao ta không thấy hắn đâu?”



Cảnh Siêu còn chưa nói gì thì Khâu Vĩ Nghiệp bên cạnh đã đáp: “Tạm thời không được, hiện Trương Dương là đối tượng hiềm nghi lớn nhất, không thể cho người khác gặp mặt được!”

Biểu tình của Sở Yên Nhiên lập tức trở lên ngưng trọng, nàng bắt đầu ý thưucs được chuyện này không đơn giản: “Tới cuối cùng đánh chết người là Tôn Hiểu Vĩ, rất nhiều người đều nhìn thấy như vậy. Tại sao Trương Dương lại là đối tượng tình nghi nhất?”

Cảnh Siêu thầm than chuyện này thực sự là lăị khó giải quyết rồi, trên thực tế thì ngoại trừ Trương Dương và Sở Yên Nhiên, những người còn lại tại hiện trường xử lý đều rất dễ dàng, nhưng riêng một mình Sở Yên Nhiên cũng đủ để khiến hắn đau đầu. Cảnh Siêu không muốn chuyện này liên quan tới Tôn Hiểu Vĩ, nhưng thái độ có vẻ kiên quyết của Sở Yên Nhiên khiến cho hắn cảm thấy chuyện này trở lên phiền phức, hắn thấp giọng nói: “Yên Nhiên, hay là ngươi cứ về nghỉ trước đi. Chuyện này có kết quả ta sẽ thông tri cho ngươi.”

Sở Yên Nhiên kiên quyết lắc đầu: “Ta không đi! Trước khi giải quyết xong chuyện này ta sẽ không ly khai!” Nàng nói xong liền đưng dạy đi ra ngoài cửa, thấy Tôn Hiểu Vĩ đang đi ra ngoài bãi đỗ xe, hướng tới chiếc xe của cha hắn đang đậu ở đó.

Sở Yên Nhiên có chút phẫn nộ vọt tới: “Tôn Hiểu Vĩ!”

Tôn Hiểu Vĩ nghe thấy thanh âm nàng gọi, hắn dừng cước bộ lại.

Sở Yên Nhiên đứng trước mặt hắn chất vấn: “Chính ngươi đã gây ra chuyện vì sao lại không dám thừa nhận?”

Tôn Hiểu Vĩ sắc mặt trắng bệch, hắn trả lời né tránh, thấp giọng nói: “Sự tình ta đã nói rất rõ ràng, bên cảnh sát sẽ làm rõ chuyện này…” Nói xong hắn xoay người bước vào ô tô, hướng tài xế nói: “Đi mau đi!”

Tôn Hiểu Vĩ ngang nhiên rời đi khiến cho Yên Nhiên có dự cảm không ổn, nàng bắt đầu ý thức được đám người này đang muốn đổ hết trách nhiệm lên người Trương Dương. Nàng đương nhiên không thể trơ mắt nhìn Trương Dương bị người ta khi dễ được, Sở Yên Nhiên đứng ngây ngốc ở giữa bãi đỗ xe một lúc, sau đó rút điện thoại di động ra.

Tống Hoài Minh từ lúc biết nữ nhi dính vào việc phiền phức có chút lo lắng, tới lúc biết nàng không có vấn đề gì mới yên lòng. Kỳ thực hắn cũng rất mâu thuẫn trong lòng không biết có nên gọi điện hỏi thăm nữ nhị một chút hay không? Vừa lúc này thì điện thoại của hắn đổ chuông, nhìn lại một chút thì là số điện thọai của Yên Nhiên. Nữ nhi chủ động gọi điện cho hắn khiến cho hắn có chút bất ngờ, kể từ sau khi vợ qua đời, con gái không hề chủ động liên lạc với hắn. Tống Hoài Minh cố gắng áp chế nội tâm kích động, giọng bình tĩnh nói: “Yên Nhiên! Con không sao chứ? Đã trễ thế này còn không có về nhà?” Những lời này chính là nói cho nàng biết rằng chuyện vừa rồi hắn cũng đã biết, cũng toát lên sự quan tâm đối với nàng.

Tuy rằng biểu hiện của phụ thân rất quan tâm nhưng ngữ khí của Yên Nhiên vẫn lãnh đạm: “Tống bí thư! Người bị chết là do TÔn Hiểu Vĩ đánh, thế nhưng hiện tại Tôn Hiểu Vĩ thì lại được thả ra, trong khi đó Trương Dương lại trở thành kẻ tình nghi số một và bị giam. Ta thực sự muốn hỏi xem công an thị Tĩnh An này tồn tại có phải là để bảo vệ chính nghĩa và công lý không?” Nói xong nàng lập tức cúp máy.

Tống Hoài Minh vẫn cầm chiếc điện thoại bên tai, mãi một hồi lâu sau mới buông xuống.

Lúc Sở Yên Nhiên đứng tại bãi đỗ xe gọi điện, Cảnh Siêu đứng trong phòng cũng ra qua cửa sổ ra. Với kinh nghiệm của hắn đương nhiên đoán được cú điện thoại này là gọi cho ai, ánh nhìn về chiếc đi động để trên bàn sẵn sang chờ điện thoại.

Quả nhiên sau đó một lúc, điện thoại của Cảnh Siêu đổ chuông, và số gọi tới đúng là số của Tống Hoài Minh. Cảnh Siêu lập tức cung kính nghe máy: “Tống bí thư! Đã trễ thế này mà còn chưa nghỉ sao?”

Tống Hoài Minh thân âm vẫn lãnh tĩnh như thường, rất khó nghe ra lời của hắn là ý tứ như thế nào: “Lão Cảnh! Ta nghe nói Tôn Hiểu Vĩ được thả rồi?”

Cảnh Siêu hạ giọng: “Tống bí thư! Chuyện này thì rất nhiều người chứng minh hắn không có quan hệ, cũng không hề tham dự ẩu đả…”

“Như vậy ý ngươi là con gái ta nói sạo? Nó giả bộ làm chứng?” Giọng Tống Hoài Minh vẫn hết sức bình thản, nhưng trong đó lại toát ra một cỗ hàn khí khiến cho Cảnh Siêu nghe xong không rét mà run.

Cảnh Siêu có chút sửng sốt, hắn thật không ngờ Tống Hoài Minh lại phản ứng như vậy, theo như hiểu biết của hắn từ trước tới giờ quan hệ của Tôn Quốc Bình và Tống Hoài Minh vốn rất tốt, bản thân hắn xử lý chuyện này cũng không có vấn đề gì, vẫn là theo nguyên tắc chiếu cố cho con em cán bộ, cố gắng không đắc tội với một nhân vật nào. Hắn cười nói: “Thế nào lại có thể như vậy? Ta nhìn Yên Nhiên từ lúc nó còn bé tới giờ, đương nhiên là nó sẽ không làm như thế rồi.”

“Đó chính là Tôn Hiểu Vĩ mới là đối tượng tình nghi lớn nhất, lão Cảnh, ngươi có thể để một đối tượng tình nghi số một công khai rời đi như thế sao? Chuyện này nên xử lý cẩn trọng một chút, đừng có để những mối quan hệ làm ảnh hưởng tới sự phán đoán.” Tống Hoài Minh nói rõ ràng xong lập tức cúp máy.

Cảnh Siêu rất cẩn thận suy nghĩ, Tống Hoài Minh thực sự là rất rõ ràng, hắn tín nhiệm con gái một cách vô điều kiện làm cho Cảnh Siêu có chút hơi bối rối. Lúc vừa mới bắt đầu, hắn là muốn bảo vệ cho Tôn Hiểu Vĩ, nhưng lập trường của Tống Hoài Minh như vậy là rõ ràng hắn sẽ đứng về phía con gái hắn, mà Sở Yên Nhiên thì chắc chắn đứng về phía Trương Dương, nói cách khác thì kế hoạch đem tất cả mọi chuyện đổ lên đầu Trương Dương sắp tới nếu như mà thực hiện thì sẽ là vô cùng ngu xuẩn. Bất quá nếu như làm rõ ràng thì sẽ lại đắc tội với Tôn Quốc Vĩ, điều này thực sự là khó khẳn, nguyên bản cũng là vì sự xuất hiện của Sở Yên Nhiên khiến cho tính toán của hắn sai lệch, bây giờ quan điểm lập trường của hai vị lão đại kia coi như là hoàn toàn đối lập lẫn nhau.

Cảnh Siêu bắt đầu bối rối, hắn có chút hối hận vì đã sớm để Tôn Hiểu Vĩ rời đi, hiện tại bên ngoài người thân của nạn nhân đang rất ồn ào. Nếu như xét nghiệm tử thi kết quả là nạn nhân bị hành hung mà chết thì nhất định phải có người chịu trách nhiệm.

Khâu Nghiệp Vĩ bên cạnh rút ra một điếu thuốc đưa cho hắn rồi châm lửa cho hắn: “Làm sao bây giờ?”

Cảnh Siêu hút một hơi, sau đó thấp giọng nói: “kết quả xét nghiệm có thì chuyển ngay cho ta, tuyệt đối không đưa cho ai khác!” Hắn dừng một chút rồi lại nói: “Để cho Sở Yên Nhiên vào thăm Trương Dương một chút.”

“Sao?” Khâu Nghiệp Vĩ ngạc nhiên hỏi lại.

“Đi đi!”

Sở Yên Nhiên được cho phép gặp Trương Dương, từ điểm này nàng đoán được chắc hẳn phụ thân đã xuất thủ rồi, có vậy nàng mới yên lòng hơn, có hắn đứng ra nói, Trương Dương hẳn là sẽ được đối xử công bình.

Trương Dương ngồi trong căn phòng nhỏ, thấy Sở Yên Nhiên đi vào, hắn vẫn mỉm cười tự nhiên như không có chuyện gì xảy ra.

Sở Yên Nhiên đi đến cạnh hắn nhỏ giọng nói: “Đều là ta không tốt. Nếu như ta không tham gia đua xe thì cũng đã không xảy ra chuyện gì.”

Trương Dương cười nói: “Chỉ là chuyện ngoài ý muốn thôi mà, không có quan hệ gì tới ngươi.”

Tên cảnh sát vẫn đứng phía sau nhìn chằm chằm hai người khiến cho bọn họ không thể nói chuyện tự nhiên được, Trương Dương nhẹ giọng khuyên nhủ: “Ngươi về nghỉ đi! Ta không sao đâu, hai ngày vừa rồi người đều ở trong bệnh viện cả, cứ nghỉ ngươi cho tốt là được.”

Sở Yên Nhiên lắc đầu, nàng cẩm tay hắn nói: “Ta không đi đâu hết! Ta ở lại chỗ này với ngươi!”

Trương Dương mỉm cười: “Đây là trụ sở công an a, ngươi cho là nhà ngươi sao? Nha đầu này, về nghỉ đi, ta tin tưởng chuyện này sẽ rất nhanh có kết quả thôi.”

Tên cảnh sát phụ trách thăm hỏi nói: “Hết giờ thăm hỏi rồi, mời ly khai!”

Sở Yên Nhiên mày liễu dựng thẳng, nàng hung hăng nói: “Ta không ly khai, ngươi không phục thì gọi Cảnh Siêu lại đây”

Từ lúc xảy ra chuyện tới giờ đã là năm giờ sáng, Cảnh Siêu vẫn chưa ngủ, cả hắn và Khâu Nghiệp Vĩ đều đang chờ đợi kết quả xét nghiệm, phải biết rằng kết quả này quan hệ rất lớn tới cách xử lý việc này. Khiến cho cả hai hết sức vui mừng chính là tên hòa thượng kia chết không phải bởi vì ngoại thương mà hắn có bệnh về tim, nguyên nhân tử vong là do bị tai biến đột ngột, có thể nói là hoàn toàn không phải do người khác gây nên.

Cảnh Siêu nhìn bản báo cáo mà như trút được gánh nặng trong lòng, hắn thở phào nhẹ nhõm, kết quả cái chết của tên hòa thượng kia phát bệnh chứ không liên quan tới người khác, nói cách khác chuyện này cũng không thành một cái án hình sự, như vậy mọi chuyện sẽ dễ xử lý. Tôn Hiểu Vĩ cũng không cần phải quay lại, mà nghi án đối với Trương Dương cũng được xóa bỏ. Có thể nói đây là một kết quả tốt nhất có thể.

Khâu Nghiệp Vĩ nói: “Bên ngoài kia đám người của tên hòa thượng vẫn còn đang gây chuyện!”

Cảnh Siêu lạnh lùng: “Thông báo cho bọn chúng kết quả. Ai còn gây chuyện thì bắt lại!” Hắn dừng một chút rồi nói tiếp: “Gây chuyện tại cơ quan điều tra không phải là tội nhỏ đâu, nói để cho chúng nó biết!”

Khâu Nghiệp Vĩ thấy thái độ của Cảnh Siêu cứng rắn hản lên, rõ ràng là chuyện này đã nắm rõ. Hắn hỏi: “Vậy còn Trương Dương?”

“Cần phải xử lý như thế nào thì xử lý! Thả Trương Dương ra, chuyện này không quan hệ tới hắn!”

Trương Dương và Sở Yên Nhiên rời khỏi, lúc đó đám người của tên hòa thượng kia cũng đã rời đi, bọn chúng đương nhiên cũng không muốn chuốc phiền phức đối với cảnh sát làm gì.



Bầu trời không được sáng sủa cho lắm, gió khá lớn, nhìn sắc trời có vẻ u ám, Trương Dương bỏ cái áo khoác gió khoác lên người Sở Yên Nhiên, nàng cũng không có cự tuyệt, đôi mắt đẹp nhìn hắn, trong đó chứa đầy tình ý.

Trương Dương nhẹ nhàng khóc lấy eo nhỏ của nàng, hai người cứ như thế yên lặng mà đi, trận phong ba này tự nhiên cả hai người minh bạch một điều đó là họ không hề ly khai khỏi đối phương, trong nội tâm cả hai lúc nào cũng có hình bóng của người còn lại.

Sở Yên Nhiên nhỏ giọng nói: “Ngươi cả đêm không nghỉ rồi, để ngày mai hãy về Đông Giang!”

Trương Dương cười nói: “Ta không sao. Đã đi nhiều ngày như thế rồi, bây giờ phải về. Có lẽ chiều nay ta sẽ về

Sở Yên Nhiên lưu luyến không rời đành gật đầu nhje giọng nói: “Đợi ngoại công khá hơn ta sẽ đi Bắc Kinh tìm ngươi!”

Trương Dương gật đầu.

Phía trước một chiếc jeep quân dụng đang đỗ, Hồng Trường Vũ ngồi trên xe vẫy vẫy tay với hai người.

Sở Yên Nhiên và Trương Dương vội vàng tách nhau ra, Sở Yên nhiên không khỏi ngượng đỏ cả mặt vì màn ôm nhau vừa rồi của hai người đã bị Hồng Trường Võ nhìn thấy hết cả. Trong lòng Hồng Trường Vũ thầm than, nghĩ không ra nha đầu này thực sự là yêu quá sâu rồi. Tối qua nghe TỐng Hoài Minh nói chuyện, sáng sớm Hồng Trường Vũ đã vội tới đây xem xét, nghe tin cả hai đều khôgn vấn đề gì mới yên tâm ra ngoài đứng chờ.

Cả hai người thân mật chào một tiếng “Hồng thúc thúc!”

Hồng Trường Vũ hất đầu: “Lên xe cả đi!”

Hai người lên ngồi ghế sau rồi, Sở Yên Nhiên liền hỏi: “Hồng thúc thúc! Ngoại công ta có biết chuyện này không?” Nàng lo lắng Sở Trấn Nam biết chuyện này lại kích động sẽ ảnh hưởng không tốt tới sức khỏe.

Hồng Trường Vũ lắc đầu nói: “Chúng ta không nói cho lão! Yên Nhiên a! Không phải ta đã nói với người nhiều rồi sao, cái chyện đua xe này đừng có tham gia, vừa nguy hiểm lại vừa là trái pháp luât, ngộ nhjỡ có chuyện gì chúng ta biết ăn nói làm sao với lão gia tử?”

Sở Yên Nhiên cúi đầu nhẹ giọng: “Xin lỗi!”

Hồng Trường Vũ lại nhìn Trương qua cái gương chiếu hậu, có chút bất mãn nói: “Trương Dương, ngươi cũng là một cán bộ quốc gia, là một Đảng viên, thế nào lại rat ay ẩu đả với đám lưu manh đó? Sau này làm việc gì thì cũng phải cân nhắc tới hậu quả, thanh niên nhân các ngươi thật là…”

Trương đại thần y rất ghét bị người khác dùng cái gióng trưởng bối này mà lên lớp, luận bối phận hắn không đáng là lão tổ tông của người khác thì thôi, bất quá nể mặt mũi Sở Yên Nhiên, Trương Dương cũng không có phản bác lại. Sở Yên Nhiên chủ động giải thích: “Chuyện này không trách hắn được, là do tat ham gia đua xe nên mứoi gây rắc rối với mấy kẻ đó, hắn là bảo vệ cho ta nên mới như vậy.”

Trương Dương cười nói: “Dù gì thì vẫn là do ta mà ta, Hồng thúc thúc trách ta là đúng lawms!”

Hồng Trường Vũ thấy Sở Yên Nhiên bênh vực cho hắn như thế trong lòng thầm than đúng là nữ nhân hướng ngoại, nguyên bản còn định giáo huấn Trương Dương vài câu nhưng thấy vậy cũng lại thôi. Hắn bình tĩnh nói: “Sự tình đã điều tra xong, nạn nhân là bị tai biến dẫn tới nghẽn mạch tim, không có liên quan gì tới người khác, cho nên cũng ít phiền phức. Bất quá lấy đó làm bài học, sau này ít tham dự vào những chuyện loại như thế này đi.”

Hồng Trường Vũ đưa hai người đến nhà khách, Trương Dương xuống xe, Sở Yên Nhiên đang định xuống theo thì bị Hồng Trường Vũ gọi lại: “Yên Nhiên, ngươi theo ta về nhà, Triệu a di đã chuẩn bị điểm tâm rồi, ăn một chút rồi còn tới chỗ ngoại công ngươi!” Sở Yên Nhiên tuy rằng chưa muốn rời Trương Dương, nhưng Hồng Trường Vũ đã an bài như vậy cũng chỉ có thể nghe theo.

Trương Dương trở lại phòng của mình, sau khi tắm xong lại khoanh chân đả tọa một lúc, tinh thần và tinh lực cũng phục hồi lại kha khá. Nhớ lại chuyện xảy ra hôm qua, Trương Dương không khỏi có chút áy náy, dù sao cũng là hắn không ra tay cho nên một sinh mệnh mới ra đi, tuy rằng tên đó cũng là cái đám lưu manh xã hội tạp nhạp nhưng đã là tính mệnh thì ai cũng như ai cả mà thôi. Trương Dương đang chuẩn bị tới bệnh viện thăm Sở Trấn Nam một chút thì chuông cửa bỗng nhiên vang lên.

Mở cửa phòng, thấy Hồng Trường Vũ đứng bên ngoài, Trương Dương cũng chỉ chào: “Hồng thúc thúc!” Trong lòng thầm nghĩ không biết hắn quay lại là vì cái gì.

Hồng Trường Vũ gật đầu nói: “Tới mời ngươi đi ăn !”

Trương Dương mỉm cười xin miễn: “Dạ thôi, cứ để ta tự nhiên, không cần phiền phức như thế đâu ạ.”

Nhưng thái độ của Hồng Trường Vũ rất là kiên trì, Trương Dương không lay chuyển được hắn nên chỉ đành theo hắn đi tới đó. Hai người tới trà lâu gần đó, ở Tĩnh An này cũng không có quá nhiều phòng trà, Hồng Trường Vũ trước đó đã đặt một gian phòng tại lầu ba ở đây.

Trương Dương đi theo hắn vào mới biết đã có người đang đợi sẵn ở trong đây rồi.

Phụ thân của Sở Yên Nhiên, bí thư thị ủy Tĩnh An Tống Hoài Minh đang ngồi ở bàn, chậm rãi phẩm trà. Chén trà nóng khói bốc nghi ngút khiến cho không thể nhìn rõ khuôn mặt lão, càng làm cho có vẻ bí hiểm.

Đối với Tống Hoài Minh, Trương Dương có một sự kính trọng không nói lên lời, không chỉ bởi hắn là phụ thân của Sở Yên Nhiên, mà Trương đại quan nhân còn cảm nhận được từ hắn một loại khí thế uy áp, ít có người cấp cho Trương Dương một cái cảm giác như vậy được. Trương Dương mơ hồ cảm thấy Tống Hoài Minh là một nhân vật không đơn giản.

Tống Hoài Minh mỉm cười đánh giá thanh niên nhân trước mặt, hơi nhấc cằm lên nói: “Ngồi đi!”

Trương Dương lúc này mứoi lịch sự ngồi xuống đối diện với Tống Hoài Mình. Hồng Trường Vũ không có đi vào, hắn đong cửa căn phòng lại rồi đi ra ngoài, để cho hai người ở lại trong phòng nói chuyện riêng với nhau.

Tống Hoài Minh định đưa tay lấy ấm trà, Trương Dương nhanh tay nhanh mắt để ý thấy liền cầm lấy ấm trà trước, cung kính rót đầy chén trà cho Tống Hoài Minh, sau đó mới rót cho mình. Tuy rằng Sở Yên Nhiên hận phụ thân của nàng, nhưng cốt nhục tình thâm là vô pháp có thể phủ nhận, cho nên Trương Dương đối với vị nhạc phụ đại nhân này vẫn tỏ ra tôn trọng vô cùng.

Tống Hoài Minh chỉ điã bánh trên bàn nói: “Ta tùy tiện gọi một ít, cũng chẳng biết ngươi có thích hay không nữa. Bánh điểm tâm của trà lâu này là rất có tiếng tăm từ lâu rồi đó. Ngươi hẳn là vẫn chưa ăn đúng không?”

Trương Dương gật đầu, hắn cũng không có khách khí với Tống Hoài Minh, gắp một cái bánh tôm lên ăn. Thật sự là Tống Hoài Minh không có khoa trương, bánh ở đây thật sự là rất ngon, vô luận là nguyên l gì cũng đều là đồ hảo hạng cả. Hai người vừa ăn vừa nói chuyện, cho nên không khí cũng không quá căng thẳng. Tống Hoài Minh đa phần thời gian đều là chú ý quan sát thanh niên nhân trước mặt này.

Trương Dương có cảm giác như kiểu lão nhặc phụ đang quan sát đánh giá con rể, về mặt trầm ổn hắn đương nhiên không thể nào so sánh với lão bí thư đã lăn lộn nhiều năm trên quan trường, rốt cục cũng mở miệng hỏi: “Tống bí thư tìm ta không biết là có việc gì?”

Tống Hoài Minh mỉm cười: “Cứ ăn no đi!” Nói xong hắn lại tiếp tục trầm mặc xuống.


Trương Dương nguyên bản có chút lo lắng, nhưng nhanh chóng ổn định lại tâm lý. Hắn minh bạch người ta đây là muốn lợi dụng phương thức này để khảo nghiệm hắn, khiến cho hắn chưa bắt đầu nói chuyện đã loạn. Nghĩ không ra Tống Hoài Minh này niên kỉ so với Cố Duẫn Tri thấp hơn nhiều mà tu vi cũng thâm trầm không kém. Trương Dương đã tiếp xúc với không ít các vị lão đại, nhưng khiến cho hắn sunh ra cái cảm giác có một cỗ uy áp đè trong lòng không có mấy người, mà Tống Hoài Minh là người trẻ nhất trong đó.


Hoàn cảnh đã là như vậy. cao thủ so chiêu cũng là âm thầm, Trương Dương bình tĩnh điều chỉnh ổn định lại tâm lý ròi tiếp tục thản nhiên ngồi ăn.


Tống Hoài Minh ăn xong một cái bánh, đưa chén trà lên nhấp một ngụm, chậm rãi hỏi: “Trà ở phân cục Bình Đông so với ở đây thế nào?”


Trương Dương mỉm cười: “Chỉ có nước sôi để nguội, ngay cả một chiếc lá trà cũng không thấy!”


Tống Hoài Minh bật cười ha hả, Trương Dương cũng nở nụ cười theo, tiếng cười làm cho bầu không khí thêm phần hòa hợp. Tống Hoài Minh lúc ngừng cười mới nói: “Ta lần này gặp ngươi là muốn cảm tạ ngươi đã chữa bệnh cho lão nhạc phụ của ta. Nghe nói được ngươi rat ay, lão khôi phục rất nhanh.” Hẳn là Tống Hoài Minh từ miệng của Hồng Trường Vũ mà biết được sự tình, lúc mới nghe qua còn cho rằng tiểu tử miệng hôi sữa kia là cái dạng lang băm vớ vẩn, hiện tại đích xác tin tưởng bản lĩnh của Trương đại thần y rồi.


Trương Dương ra vẻ khiếm tốn: “Là thân thể lão thủ trưởng khỏe mạnh, ta cũng đâu có giúp được gì nhiều.”


Tống Hoài Minh đặt chén trà xuống bàn, rốt cuộc câu chuyện cũng đi vào trọng tâm: “Ngươi và Yên Nhiên quen nhau lâu chưa?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK