Vừa nãy hai người nam sinh bị Tra Vị mắng đi mắng lại giờ cũng đã bước đến, cười nói: “Chị Tra, buổi tối mời cơm đi!”
Tra Vi nói: “Mấy ngày này có ngày nào là không mời các câu? Thật là tham lam, còn muốn tôi mời nữa!”
“Khó khăn lắm mới có dịp thế này mà!”
Giang Quang Á đứng một bên cười.
Tra Vi nói: “Được, tối nay đến Căn Cứ Địa màu hồng, đồng chí Quang Á mời.”
Giang Quang Á thấy Tra Vi đá quả bóng về phía mình, dở khóc dở cười nói: “Chị Tra à, dựa vào đâu mà lại rơi lên đầu tôi chứ?”
Tra Vi cười nói: “Bạn của cậu đến, dù sao thì cậu cũng phải mời Trương Dương ăn cơm, chúng tôi ăn rình cùng không được à?”
Giang Quang Á liền cất tiếng nói: “Trương Dương chẳng phải bạn của chị sao?”
Tra Vi nói: “Không phải, cái miệng của anh ta mở ra là nói xấu người khác, tôi không làm bạn với anh ta.”
Trương Dương nói: “Chị Tra à, thật ra tôi đến là để gặp chị đấy!”
Trương Dương cười mắng: “Cút đi, nhìn cái vẻ mặt già khú đế của anh kìa, lại còn mặt dày gọi tôi là chị!”
Tất cả mọi người xung quanh đều cười rộ lên.
Giang Quang Á đề nghị: “Căn cứ địa màu hồng không được đẳng cấp lắm, chúng ta đi đến Kim Vương Phủ đi.” Giang Quang Á đề nghị đến Kim Vương Phủ không những ví đó là sản nghiệp của chú Tra Vi, đến đó có thể ăn miễn phí, mà là vì cậu ta thật sự cảm thấy rằng Trương Dương từ xa đến đây, vẫn phải tiếp đón long trọng một chút.
Trương Dương cười nói: “Tôi thấy chúng ta đừng đến Kim Vương Phủ nữa, để Tra tổng nhìn thấy tôi, thật sự còn cảm thấy tôi ăn rình cơm canh ở đó nữa.”
Tra Vi nói: “Cơm canh ở Kim Vương Phủ không ngon, chúng ta đến Căn cứ địa màu hồng đi, đi thôi! Giang Quang Á, tôi biết thừa tiểu tử nhà cậu kiệt sỉ, tôi mời!”
Một đám học sinh đều cùng đến, đồng thanh nói: “Chị Tra thật là thượng hạng đẳng cấp!”
Trương đại quan cười, nhìn thế nào cũng thấy giống như một đám người xã hội đen vậy, vị trí của Tra Vi trong đám này giống như một người đại ca. Tra Vi nhìn Trương Dương cười giải thích: “Họ đều là nói đùa cả đấy, chẳng phải là vì muốn tôi mời!”
Lại có người đứng lên nịnh hót: “Đi theo chị Tra, có thịt ăn có rượu uống, các huynh đệ, về sau chúng ta lên núi xuống biển cùng chị Tra, non sâu đèo cao quyết cũng không từ!”
“Quyết cũng không từ!”
Cố Dưỡng Dưỡng cười nói: “Các cậu ấy à, cứ nói như vậy nữa không biết chừng cảnh sát sẽ chạy đến đấy.”
Tra Vi nói: “Cảnh sát đến là chuyện nhỏ ấy, ngộ nhỡ nguwoif khác tưởng chúng ta có âm mưu phản lại chủ nghĩa xã hội là nguy to rồi.”
Một đám người nói nói cười cười đi đến Căn cứ địa màu hồng, căn cứ địa màu hồng mà họ nói đến là một quán cơm bình dân, cách nhà nghệ thuật Thanh Niên không xa, quán ăn này xây dựng theo phong cách hoài cổ, người phục vụ đều mặc bộ quần áo của vệ binh thời cách mạng văn hóa, khi họ bước vào cửa chính, tiểu thư tiếp khách làm một động tác chữ Trung rất chuẩn xác, làm cho Trương đại quan giật thót mình, còn tưởng rằng cô gái này định công kích hắn kìa.
Cách bố trí trang trí của quán ăn cũng mang đậm phong cách nhà nông, những chuỗi ớt đỏ được treo khắp nơi, trong tầm mắt đều là một màu hồng, buổi tối hôm nay họ đến hơi muộn, nên tất cả các đội sản xuất từ 1 đến 10 đều được đặt hết cả rồi.
Giang Quang Á bảo người phục vụ quán ăn gộp hai bàn lại với nhau, rồi họ ăn cơm ở ngay giứa sảnh lớn.
Sảnh lớn cũng không gọi là sảnh lớn, gọi là nơi tắm giặt, một cô phục vụ mông bự mặc bộ quân phục đội mũ quân hàm, trang bị vũ trang, bện tóc đuôi rết đến trước mặt họ, trong tay cầm quyển sách hồng bảo: “Gọi món chứ?” Quyển sách đó chính là thực đơn.
Tra Vi bảo Trương Dương gọi món, Trương Dương cười nói: “Tôi có biết gì đâu, cũng chẳng có gì kiêng kị cả, Quang Á gọi đi.”
Giang Quang Á nói: “Gà, vịt, ngan, ngỗng đều là giết tại chỗ cả, tôi đi chọn, anh có ăn được cay không?”
Trương Dương nói: “Tùy!” bàn này của họ tổng cộng có 14 người, chín nữ năm nam, ngoài Trương Dương ra tất cả đều là sinh viên của học viện nghệ thuật, đương nhiên trong đó cũng có người đã tốt nghiệp người chưa.
Tra Vi ngồi cạnh Trương Dương, Cố Dưỡng Dưỡng cách Trương Dương hơi xa. Những đám học sinh này đã nói đùa với Tra Vi thành thói quan, một người nam sinh trong số đó cười nói: “Chị Tra à, chị cũng chẳng giới thiệu với chúng tôi, vị này là ai? Tôi nghe Dưỡng Dưỡng gọi anh ấy là anh rể, là anh rể của chúng tôi sao?”
Tra Vi cười khanh khách: “Còn nói bừa nữa là tôi xé toạc miệng các cậu ra đấy! Tôi đã nói rồi, đây là bạn tốt của Giang Quang Á…” Cô muốn giới thiệu đến chức quan của Trương Dương, đột nhiên nhớ ra cô không biết chức quan của hắn bây giờ là gì, điều này cũng không thể trách được Tra Vi, tên này cả ngày cứ đổi đi đổi lại chức quan, Tra Vi cũng lâu rồi không liên lạc với hắn, nên chỉ tay vào Trương Dương và nói: “Giờ đây anh làm chức gì thế?”
Trương Dương cười tự giới thiệu: “Tôi là Trương Dương, giờ đây đang làm việc tại thể ủy thành phố Nam Tích tỉnh Bình Hải!”
Giang Quang Á lúc này đã trở về, cậu ta cười nói: “Trương Dương là chủ nhiệm thể ủy thành phố Nam Tích!”
Đa số mọi người đều cảm thấy kinh ngạc, mặc dù chủ nhiệm thể ủy thành phố Nam Tích không phải là chức quan to ngất ngưởng gì, nhưng Trương Dương còn trẻ thế này mà đã đảm nhận được chức vị ấy quả thật làm người ta kinh ngạc.
Lại có người hỏi: “Dưỡng Dưỡng, sao cô lại gọi Trương Dương là anh rể?”
Cố Dưỡng Dưỡng nhìn sang Trương Dương, Trương Dương cười rất sáng lạn, hắn mỉm cười nói: “Đâu có sai, tôi là anh rể của Dưỡng Dưỡng!”
Tra Vi cũng hiểu chuyện nội tình, cô chau chau mày nói: “Này đám tiểu tử nhà các cậu sao lại phiền hà vậy nhỉ? Trương Dương khó khăn lắm mới có dịp đến kinh thành, mà các cậu đã hỏi đông hỏi tây rồi, giống như một đám đàn bà hay buôn chuyện vậy, hôm nay chủ đề của chúng ta là hoan nghênh chủ nhiệm thể ủy thành phố Nam Tích Trương Dương, tôi nói trước nhé, tửu lượng của Trương Dương rất lợi hại đó, các cậu nhất định phải ăn uống hết mình vào!”
Trương Dương cười nói: “Chị Tra à, chị đang phát động chiến tranh quần chúng đấy.”
Tra Vi trừng mắt với hắn: “Xì! Anh đừng gọi tôi là chị, tôi nghe mà rùng mình, anh lớn tuổi hơn tôi, dựa vào đâu mà gọi tôi là chị chứ!”
“Tôi chỉ là tuổi sinh học thì lớn hơn cô thôi, nhưng tuổi tâm lý thì nhỏ hơn cô!”
Mọi người lại cười rộ lên, khi người trẻ tuổi ở cạnh nhâu thường cười khanh khách. Mặc dù Trương Dương cũng rất trẻ trung, nhưng vì môi trường làm việc của hắn, đa số những người bên cạnh hắn đều là những nhân vật chính trị thâm trầm, nên hắn không có nhiều cơ hội tiếp xúc với những người đồng trang lứa này, trong mắt Trương Dương những người trẻ tuổi này quả thật rất non nớt, nhưng họ không có dã tâm, mà lại trẻ trung đầy sức sống, trong mắt bọn họ, thế giới này rất đẹp.
Tác dụng lãnh đạo của Tra Vi đã được bộc lộ rất nhanh, một đám nam sinh được cô hiệu triệu liền luân phiên chúc rượu Trương Dương.
Mặc dù tửu lượng của Trương Dương rất lớn, nhưng hắn cũng không đọ lại được với nhiều người như vậy, hơn nữa giờ đây Trương đại quan đã bắt đầu uống rượu hạn chế rồi, loại đấu rượu vô nghĩa này, Trương Dương vẫn lựa chọn nhượng bộ, hắn cầm cốc rượu lên nói: “Không được nữa rồi, nếu uống với từng người một tôi nhất định sẽ uống say mất, gì ấy nhỉ, chúng ta cùng uống một ly, chị Tra, hôm nay cô tha cho tôi đi.”
“Anh còn gọi linh tinh à!” Nếu không phải vì có nhiều người ở đây như vậy, Tra Vi nhất định sẽ đấm cho Trương Dương hai nhát.
Giang Quang Á cười nói: “Anh không uống cũng không được, thế này đi, khu triển lãm của chúng tôi còn mấy chỗ trống, đang nghĩ xem có thể kiếm ít tranh chữ treo lên không, để giúp chúng tôi thêm màu sắc cho nghệ thuật, Trương Dương, anh giúp chúng tôi viết mấy bức nhé.”
Trương Dương nói: “Chữ của tôi không treo được lên đấy đâu, thế này đi, tôi cho các cậu một bức tranh triển lãm, còn chưa kịp gắn, mai tôi sẽ gắn xong đưa đến đây cho mọi người.”
Tra Vi nói: “Tác phẩm gì mà thần bí thế, sáng mai tôi sẽ đi lấy, công việc gắn tranh giao cho tôi.”
Trương Dương cười gật đầu, lúc này một đám nữ sinh mặc đồ thể thao bước vào, họ nói chuyện vang trời, một người trong số đó nhìn thấy Trương Dương, cô ta ngạc nhiên chớp chớp mắt, rồi chủ động bước về phía Trương Dương.
Vì Trương Dương đang nói chuyện với Giang Quang Á, nên không chú ý đến cô ta, Tra Vì thì nhìn thấy rồi, Tra Vi cũng hiểu về tên này, tên này rất nhiều gái đẹp vây quanh, có điều Trương Dương cảm thấy rằng cô gái này rất quen mặt, nhưng lại không nhớ ra đã gặp ở đâu.
Cô gái mặc bộ đồ thể thao màu hồng bước đến bên cạnh Trương Dương, mỉm cười nói: “Chủ nhiệm Trương, anh đến kinh thành lúc nào thế?”
Trương đại quan nghe thấy có tiếng đằng sau mới quay đầu lại, hắn ngạc nheien nói: “Hứa Di,, thật là trùng hợp quá!” Cô gái mặc đồ thể thao đó là quán quân thế giới thể dục nhịp điệu Hứa Di, chỗ tập của họ ở gần đây, hôm nay tập xong, huấn luyện viên cho nghỉ, vì vậy đưa họ đến đây để ăn cơm, không ngờ lại gặp phải Trương Dương ở đây.
Trương Dương gọi ra cái tên Hứa Di, tất cả những người khác cũng đều nhận ra, Tra Vi cười nói: “Thật là Hứa Di sao, trước đó đều gặp cô ở trên ti vi, không ngờ giờ đây lại gặp được người thật thế này, chị còn xinh đẹp hơn lúc ở trên ti vi đó!
Hứa Di cười với Trương Dương và nói: “Chủ nhiệm Trương, đều là bạn của anh à!”
Trương Dương gật đầu nói: “Đều chẳng phải người ngoài, hay là cùng ăn cơm đi.”
Giang Quang Á mời rất nhiệt tình: “Cùng ăn đi!”
Hứa Di nói: “Các anh có đến mười mấy người rồi, chúng tôi bên kia còn bảy tám người nữa, không ngồi vừa đâu.” Huấn luyện viên của cô ấy cũng bước đến, Hứa Di giới thiệu Trương Dương cho huấn luyện viên và các vận động viên khác cùng quan, vì Hứa Di là đại sứ hình ảnh của thế vận hội tỉnh Bình Hải, nên Trương Dương vô cùng khách khí với những người này, hắn cười nói: “Mọi người ăn gì cứ gọi đi, tối nay tôi mời.”
Hứa Di nói: “Anh từ xa vậy đến kinh thành, làm sao có thể để anh trả tiền được.”
Trương Dương cười nói: “Không sao, tôi có đống tiền tài ủng hộ đây!” Hắn nhìn sang Tra Vi, Tra Vi lại cười rạng rỡ nhìn sang Giang Quang Á, Giang Quang Á khảng khái nói: “Tôi trả tiền cho, tất cả chi tiêu tối nay cứ để tôi tính.”
Hứa Di cũng không khách sáo với Trương Dương và mọi người, nói một câu cảm ơn, rồi cùng ngồi ăn cơm với bạn của cô. Mặc dù họ đến muộn, nhưng lại kết thúc trước bên Trương Dương, đội thể dục có quy định nghiêm khắc, không được về quá muộn, Giang Quang Á bảo người phục vụ tính tiền cho cậu ta, Hứa Di lại đến cảm ơn lần nữa.
Tra Vi nói: “Đừng khách sáo nữa, những người như chúng tôi đều thích xem cô đấu lắm, bình thường muốn mời cô ăn còn chẳng có cơ hội ấy chứ!”
Hứa Di cười nói: “Bình thường tôi tập luyện khá căng thẳng, nên ít có thời gian ra ngoài.”
Tra vi lấy ra một phiếu vào cửa tăng cho Hứa Di, và mời: “Triển lãm nghệ thuật của chúng tôi bắt đầu vào thứ tư tuần này, nếu có thời gian mời đến xem!” Lời mời này của Tra Vi hơi bất ngờ, nhưng Hứa Di lại cười và đồng ý.
Trương Dương vốn thấy hơi kì lạ, Tra Vi và Hứa Di đâu có thân quen gì, tại sao Tra Vi lại mời cô ấy đến triển lãm nghệ thuật của họ chứ, câu tiếp sau đó của Tra Vi đã giải thích nguyên nhân thật sư, Tra Vi nói: “Tôi thật sự rất lo lắng, khó khăn lắm mới mở được, nếu lúc đó chẳng ai đến tham dự thì sao?”
Giang Quang Á nói: “Không có ai đến, thì chúng ta tự tham quan với nhau, chúng ta làm salon này chỉ là để biểu hiện bản thân, chứ có phải là cần người ta đến hô ứng đâu.”
Trương Dương nói: “Câu này tôi không tán thành, các bạn làm Salon, mục đích thể hiện bản thân chính là để nhận được sự công nhận của xã hội, nếu như không có ai đến, thì chẳng phải đã phí công vô ích sao, thế này đi, đến lúc đó, tôi sẽ tổ chức một vài người đến tham dự.” Những việc khác không dám nói, nhưng Trương Dương tổ chức một vài nhân viên trong ban trú kinh đến thì không thành vấn đề gì.
Cố Dưỡng Dưỡng nói: “Cũng không đến nỗi thê thảm như mọi người nói đâu, chỉ học sinh trong trường, đến đã là mấy trăm người rồi.”
Tra Vi nói: “tí nữa tôi sẽ liên hệ với bên thông tin, giúp chúng ta tuyên truyền nhiều một chút.”
Thời gian gần đây, Trương Dương thật sự đã làm rất tốt vai trò chủ nhiệm ban trú kinh Nam Tích, thành phố đến bây giờ vẫn chưa quyết định ai sẽ là chủ nhiệm ban trú kinh, nguyên nhân chủ yếu là vì vụ án tham ô của Sử Học Vinh, ba phó chủ nhiệm của ban trú kinh này cũng sẽ bị điều tra, nếu như ba người họ không liên quan gì đến vụ án của Sử Học Vinh, thì chủ nhiệm ban trú kinh mới rất có khả năng sẽ được chọn trong ba người họ, nếu như họ cũng có vấn đề, thì chủ nhiệm ban trú kinh nhất định phải chọn người khác từ Nam Tích.
Trương Dương dù sao thì cũng phải tránh gió tránh bão ở kinh thành, cũng chẳng ngần ngại làm đội viên cứu hỏa một lần nữa.
Người trên kẻ dưới ở ban trú kinh đề rất kính trọng Trương Dương, biểu hiện quyết đoán của Trương Dương trong việc xử lý vụ án của Sử Học Vinh làm cho Ngô Minh không thể nào bì được.
Căn phòng làm việc và phòng chuẩn bị cho phó bí thư thị ủy Ngô Minh giờ đây Trương Dương đang sử dụng, Trương Dương ngồi trong phòng làm việc, ba vị phó chủ nhiệm ban trú kinh đều ngồi ở ghế sô pha nghe phân công công việc của hắn.
]Trương Dương nói: “Di thể của Sử Học Vinh đã được hỏa táng, vừa nãy tôi đã nói chuyện với Lý Phụng Hà, bà ấy đồng ý về Nam Tích hôm nay.” Hắn nhìn sang Vương Nghị: “Phó chủ nhiệm Vương, anh đã chuẩn bị xong xe chưa?”
Vương Nghị gật đầu nói: “Đã sắp xếp xong xuôi cả rồi, xe thương vụ của ban trú kinh chúng ta sẽ đưa giám đốc Lý về.”
Ánh mắt của Trương Dương dừng lại trên Miêu Tuệ Như, hắn nói: “Phó chủ nhiệm Miêu, thế thì đành làm phiền cô một chuyến vậy, cô và hai nhân viên nữa của ban trú kinh chúng ta sẽ phụ trách đưa Lý Phụng Hà về Nam Tích.”
Miêu Tuệ Như trong lòng rất không tình nguyện, cô ta cắn môi nói: “Sức khỏe tôi không được tốt, đoạn đường này lại rất dài, có khi không chịu được, hơn nữa….tôi là một đồng chí nữ, tôi sợ ở cùng người chết.”
Trương Dương nói: “Người chết gì chứ? Chỉ là tro mà thôi, một đảng viên như cô sao lại mê tín vậy nhỉ?”
Miêu Tuệ Như nói: “chủ nhiệm Trương, không phải tôi không muốn đi, mà là tôi sợ thật sự, anh nghĩ mà xem, Lý Phụng Hà phát điên việc gì cũng dám làm, một cô gái như tôi làm sao khống chế được bà ấy?” Miêu Tuệ Như không muốn đi còn một lý do quan trọng nữa, giữa cô ta và Sử Học Vinh có sự ám muội, mặc dù lúc đầu chỉ nhằm vào mục đích chính trị, cái chết của Sử Học Vinh chẳng làm cho cô ta cảm thấy quá nhiều sự đau thương, nhưng trong lòng khó tránh khỏi bóng tối, vì vậy cô ta mới không đồng ý.
Trương Dương nói: “Cô là phụ nữ, Lý Phụng Hà chẳng phải là phụ nữ sao? Chính vì cô là phụ nữ vì vậy mới để cô đi, giữa hai người nói chuyện với nhau cũng dễ hơn, cô sợ bà ấy phát điên, người đi cùng còn một lái xe nữa, hai đồng chí của ban trú kinh chúng ta, đều là đồng chí nam cả, cô còn sợ gì nữa?”
Miêu Tuệ Như cắn cắn môi, cô ta quả thật không thể đưa ra lý do làm người khác tin tưởng.
Ấn tượng đầu tiên của Trương Dương với Miêu Tuệ Như đã không tốt, hơn nữa sau khi Ngô Minh vào viện, người người tỏ ra rất ân cần, điều này càng làm cho Trương Dương phản cảm, Vương Nghị đã ngầm nói với hắn sự việc ám muội giữa Miêu Tuệ Như và Sử Học Vinh, Trương Dương càng khẳng định đẩy người phụ nữ này ra khỏi Nam Tích, Miêu Tuệ Như về Nam Tích không lâu, sẽ có kỷ ủy đến tìm hiểu những tình hình liên quan tới cô ta.
Trương Dương nói: “Chuẩn bị đi đi, nhớ lấy, nhất định phải đưa Lý Phụng Hà đến Nam Tích bình an.”
Miêu Tuệ Như đứng dậy cực kì khó chịu, nhưng giờ đây thành phố phái Trương Dương đến, Ngô Minh bị bệnh, Trương Dương có quyền phát ngôn tuyệt đối, cô ta chỉ có thể phục tùng.
Sau khi Miêu Tuệ Như rời đi, Trương Dương lại nói: “Phó chủ nhiệm Vu, mấy ngày này anh bỏ chút thời gian chỉnh lí một chút tiền nong của ban trú kinh, giờ đây kỉ ủy đang để ý đến việc của ban trú kinh, nếu như có vấn đề, chúng ta vẫn nên phát hiện trước thì hơn.”
Vu Hải Lâm gật đầu nói: “Chủ nhiệm Trương, tôi hiểu rồi!”
Lý do Trương Dương để Vu Hải Lâm phụ trách việc này chứ không phải là Vương Nghị, là vì người phụ trách tài vụ - Vương Cầm chính là cháu gái ruột của Vương Nghị, Vương nghị là phó chủ nhiệm ban trú kinh, đương nhiên không phù hợp làm việc này.
Trương Dương nói: “Vấn đề của Sử Học Vinh kết thúc tại đây, thành phố bảo tôi đến là để giải quyết vấn đề tự sát của Sử Học Vinh, cố gắng không để sự việc này lan rộng, tránh những ảnh hưởng không tốt, giờ đây người nhà người chết đã ổn định lại tình hình cảm xúc, Lý Phụng Hà cũng đã mang tro cốt của Sử Học Vinh về Nam Tích, nhiệm vụ của tôi đã hoàn thành về mặt cơ bản rồi.” Nghe ý trong câu của hắn dường như là lời từ biệt trước khi ra đi.
Vương Nghị vội vàng nói: “Chủ nhiệm Trương, anh là cốt cán của chúng tôi, anh không thể không quản ban trú kinh chứ!” Tên này cũng là một nhân vật ưa xu ninh, ý thức được sức ảnh hưởng của Trương Dương, bắt đầu nói tốt de.
Vu Hải Lâm thấy Vương Nghị nói tốt Trương Dương, gã cũng không cam tâm rớt lại đằng sau: “Chủ nhiệm Trương à, may mà anh đã tới đây, nếu không chúng tôi không thể nào giải quyết được, đổi lại là ai đến cũng không được, giờ đây mặc dù sự việc của chủ nhiệm Sử đã yên ổn, nhưng trên trên dưới dưới ban trú kinh vẫn đang rối như mớ bòng bong, mọi người đều không yên tâm, có anh đến đây, chúng tôi mới yên tâm.”
Trương đại quan thầm nghĩ, hai loại các anh cũng chẳng phải là loại tốt đẹp gì, miệng thì nói vậy, nhưng trong lòng chỉ muốn tôi đi ngay lập tức. Trương Dương nói theo lời của hai người đó: “Tôi cũng đâu nói bây giờ đi ngay, theo yêu cầu của thành phố, tôi sẽ còn ở lại kinh thành một thời gian.”
Lời này vừa phát ra, Vu Hải Lâm và Vương Nghị đều ngớ người, vốn tưởng rằng Trương Dương sắp đi rồi, hóa ra, tên này đang đùa cợt hai người họ. Sự tôn kính của hai người họ với Trương Dương chỉ là ngoài miệng, trong lòng thì vô cùng phòng vệ Trương Dương, Trương Dương là cán bộ cấp sở, hơn nữa trước kia hắn đã có kinh nghiệm làm việc ở ban trú kinh Xuân Dương, nếu làm công tác chủ nhiệm ban trú kinh nhất định là rất xuất sắc, thượng cấp phái hắn đến xử lý việc của ban trú kinh, sợ rằng không chỉ là phái một nhân viên cứu hỏa đến, rất có khả năng thành phố để hắn làm chủ nhiệm ban trú kinh.
Người trong quan trường, nguyên nhân phát sinh mâu thuẫn thường thấy nhất là xung đột lợi ích, nếu như Trương Dương đảm nhận công việc chủ nhiệm ban trú kinh, thì hai người họ chẳng còn đất gì nữa, Trương Dương chính là trở ngại trên con đường thăng tiến chính trị của hai người họ, có điều trong lòng họ mặc dù có suy nghĩ, nhưng họ không hề hận Trương Dương, không dám hận, trên mặt chính trị, họ không thể bì được với Trương Dương, không nhắc đến bối cảnh của Trương Dương, chỉ nói về thực lực của Trương Dương cũng đã đủ để làm họ khâm phục.
Trương Dương đương nhiên nhận ra nét thất vọng của họ, hắn mỉm cười nói: “Đợi thành phố quyết định chủ nhiệm mới của ban trú kinh, tôi sẽ đi ngay, trước lúc đó, tôi hi vọng có thể giúp đỡ ban trú kinh bình an đi qua giai đoạn này, tất cả đều thực hiện trong sự ổn định, các anh phải giúp đỡ tôi đấy.”
Lần này Vu Hải lâm nói trước: “Nhất định rồi!”
Trương Dương lấy ra một xấp vé vào cửa đến Salon nghệ thuật đưa cho Vương Nghị nói: “Anh phát cho những đồng chí trong đơn vị ta, mấy ngày này vì sự việc của Sử Học Vinh mà mọi người quá căng thẳng, thứ 4 mọi người cùng đi xem triển lãm nghệ thuật, cho thoải mái, sau khi triển lãm kết thúc, sẽ mở tiệc ăn mừng! Để tăng cường tình cảm giữa các đồng chí.”
Vương Nghị vâng một tiếng rồi cầm xấp vé, gã cũng hơi thắc mắc tại sao Trương Dương lại tổ chức mọi người đi xem triển lãm nghệ thuật, nhưng không biết rằng, Trương đại quan làm như vậy là để kéo người về cho Tra Vi.
Sau khi Vương Nghị đi khỏi, Trương Dương giữ Vu Hải Lâm lại một mình.
Vu Hải Lâm đoán rằng Trương Dương có điều gì đó muốn nói với mình, dưới sự chú ý của Trương Dương, Vu Hải Lâm cảm thấy bất an, hai tay để lên đầu gối, chẳng có chút khí chất của một cán bộ lãnh đạo gì hết.
Trương Dương nói: “Phó chủ nhiệm Vu, biết tại sao tôi lại để Miêu Tuệ Như đi Nam Tích không?”
Vu Hải Lâm chỉ cười, gã không biết mình phải trả lời làm sao, vì vậy mỉm cười là cách ứng phó tốt nhất.
Trương Dương nói: “mặc dù thời gian tôi đến ban trú kinh Nam Tích không lâu, nhưng tôi đã nghe được một vài lời đồn đại, phó chủ nhiệm Vu, dù sao thì ở đây chỉ có hai người chúng ta, tôi cứ hỏi thử xem, nếu như anh biết gì thì cứ nói với tôi, nếu như không biết thì cứ cười như vậy.”
Lòng Vu Hải Lâm đột nhiên trở nên căng thẳng, gã thấp giọng nói: “Chủ nhiệm Trương, anh hỏi đi, chỉ cần là những điều tôi biết, tôi nhất định sẽ báo cáo với anh đúng sự thật.”
Trương Dương nói: “Nghe nói Miêu Tuệ Như đi lại rất gần với vị chủ nhiệm nào đó, không phải là anh chứ?”
Vu Hải Lâm ngạc nhiên, gã không hề nghĩ rằng Trương Dương sẽ hỏi như vậy, vội vàng lắc đầu nói: “Không phải tôi, không phải tôi, bình thường tôi và cô ấy chẳng mấy khi nói chuyện với nhau.” Không phải là giả, nhưng gã nói rằng bình thường gã và Miêu Tuệ Như không nói chuyện với nhau hơi muốn đẩy xa qua nhệ.
Trương Dương cười nói: “Không phải là anh, vậy thì là một trong hai người Vương Nghị và Sử Học Vinh rồi, tí nữa tôi sẽ đi hỏi Vương Nghị.” Trương Dương chơi trò loại trừ, cách này mặc dù không cao minh lắm, nhưng rất có hiệu quả, Vu Hải Lâm biết rằng Trương Dương nhất định đã có được một vài tình hình, nếu để Vương Nghị trả lời hắn, thì chẳng bằng mình nói với hắn trước, ít nhất còn tạo ấn tượng đẹp, Vu Hải Lâm tỏ ra rất khó xử nói: “Chủ nhiệm Trương, việc này tôi cũng có nghe nói, có điều, tôi cũng chẳng có mấy chứng cứ, chủ nhiệm Sử của chúng tôi khi còn sống rất thích phó chủ nhiệm Miêu. Cái chức phó chủ nhiệm của cô ấy, là do chủ nhiệm Sử giúp đỡ mà có.” Một câu nói đã bán đứng Miêu Tuệ Như.
Có nên bán đứng một con người hay không cần phải trả qua một quá trình suy nghĩ do dự, cần phải dũng khí, nhưng sau khi đã bán đứng rồi, thì tất cả đều trở nên thuận lợi, Vu Hải Lâm nói: “Chủ nhiệm Trương, chủ nhiệm Sử nắm quyền rất vững, ban trú kinh này đều nghe ông ấy, mấy người như chúng tôi nói cho dễ nghe là phó chủ nhiêm, thật ra chẳng có gì khác biệt với những người làm việc bình thường.”
Trương Dương cười nói: “Tôi đã nghe nói rồi, tất cả phiếu chi vượt quá 500 tệ của các anh đều phải thông qua ông ấy đích thân kí.”
“chẳng phải hay sao, có điều quyền hạn của Miêu Tuệ Như thì lại lớn hơn chúng tôi.” Vu Hải Lâm nói xong, rồi hỏi rất cẩn thận: “Chủ nhiệm Trương, lần này vấn để của Sử Học Vinh có phải là rất lớn không?”
Trương Dương nói: “Tình hình cụ thể vẫn đang phải điều tra, tôi chỉ biết rằng khi ông ấy còn sống có liên quan đến vụ án tham ô của bí thư thị ủy Từ Quang Nhiên. Đồng chí Hải Lâm, nếu như anh biết tình hình gì, thì phải mau phản ánh với tổ chức, đừng giấu diếm, giờ đây đang là lúc cần các anh thể hiện.”
Vu Hải Lâm nói: “Chủ nhiệm Trương, có một việc có lẽ anh không biết, Vương Cầm là kế toán gần đây mới tới ban trú kinh, trước kia người phụ trách tài vụ là Triệu Diễm Mai, năm ngoái cô ấy đã đi Úc rồi.”
Trương Dương không ngờ một ban trú kinh nhỏ lại có nhiều vấn đề đến vậy, hắn chau mày nói: “Nói như vậy là rất nhiều nội tình nằm trong tay Triệu Diễm Mai?”
Vu Hải Lâm nói: “Tôi cũng không rõ, dù sao thì tình hình tài vụ từ trước đến giờ đều cho một mình chủ nhiệm Sử phụ trách, tôi cũng biết ban trú kinh tồn tại một vài vấn đề, phí dụng tiếp đãi của chúng ta từ trước đến giờ đều là nhiều nhất trong các ban trú kinh, quy cách của phòng tiếp đón các vị lãnh đạo đều rất cao, đồ gỗ trong phòng, những đồ này, cái giá mua lúc đầu đã vượt qua giá thị trường một lần, việc mua bán của chúng tôi từ trước đến giờ đều do Miêu Tuệ Như phụ trách…” Vu Hải Lâm thao thao bất tuyệt, Trương Dương nghe rất cản thận, cũng nắm được vài sự việc quan trọng từ lời nói của Vu Hải Lâm, một là Sử Học Vinh lợi dụng đặc tính công việc đặc thù ở ban trú kinh, và cả Miêu Tuệ Như cũng vậy, tồn tại vấn đề rất lớn trong việc mua bán. Hai là Sử Học Vinh và Miêu Tuệ Như có tồn tại quan hệ nam nữ bất chính, nghe ý của Vu Hải Lâm, Miêu Tuệ Như không chỉ có mối quan hệ bất chính với Sử Học Vinh, còn về những người khác, Vu Hải Lâm không nói, có lẽ nhất định là một nhân vật quan trọng nào đó trong thành phố.
Điều làm Trương Dương nghĩ không thông nhất là Sử Học Vinh ăn tham ô nhiều như vậy, mà vợ của ông ta là Lý Phụng Hà không biết một chút gì.
Vu Hải Lâm nói: “Hai vợ chồng Sử Học Vinh nói với bên ngoài rằng tình cảm rất tốt đẹp, nhưng đó đều là diễn cho người ngoài xem cả thôi, bình thường Sử Học Vinh rất ít khi về nhà, vợ ông ấy cũng chẳng bao giờ đến ban trú kinh, ít nhất là tôi đã làm việc ở ban trú kinh mấy năm nay, đây là lần đầu tiên bà ấy đến, có điều họ diễn rất tốt, cả ngày đều nói về đối phương, nên người bên ngoài đều tưởng rằng tình cảm của họ rất ổn, thật ra chẳng ổn một chút nào.”
Trương Dương nói: “Sao anh không nói với tôi sớm?”
Vu Hải Lâm cảm thấy hơi xấu hổ nói: “Chủ nhiệm Trương à, sự việc xảy ra quá bất ngờ, tôi cũng không biết nên làm thế nào nữa, hơn nữa, Sử Học Vinh vừa chết, tôi nói chuyện này chuyện kia sau lưng ông ta cũng chẳng ra sao.”
Trương Dương nói: “Đây không phải là nói chuyện này chuyện kia, mà là nói thật, anh là phó chủ nhiệm ban trú kinh, anh phải phụ trách toàn thể lãnh đạo của thành phố Nam Tích, phải phụ trách người dân Nam Tích, đã nhận ra Sử Học Vinh có vấn đề, tại sao không phản ánh chứ?”
Vu Hải Lâm không nói gì.
Trương Dương đột nhiên ý thức được, lần này Sử Học Vinh xảy ra chuyện có khi lại do nội bộ tố cáo, Vu Hải Lâm có phải là đã làm việc đó không? Trương Dương nói: “Đồng chí Hải Lâm, mặc dù Sử Học Vinh đã sợ tội tự sát, nhưng ông ấy đã mang đến cho ban trú kinh Nam Tích và người dân Nam Tích những nguồn nguy hại lớn, anh phải phối hợp với bộ phẩn kiếm tra, để điều tra rõ ràng sự việc này, cố gắng nhanh chóng giải quyết những vấn đề mà Sử Học Vinh để lại.”
Vu Hải Lâm nói: “Chủ nhiệm Trương, anh yên tâm, tôi nhất định sẽ báo cáo cho kỉ ủy tất cả những tình hình tôi biết.