Mục lục
Y Đạo Quan Đồ - Thạch Chương Ngư (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trương Dương gật đầu, Dưỡng Dưỡng quả thực đã trưởng thành, hắn nói khẽ: Có tin của Minh Kiện không?

Cố Dưỡng Dưỡng lộ ra vẻ do dự, một lát sau mới: Anh đừng nói cho cha em biết nhé, anh ấy đang ở Hải Nam, đối với những chuyện mà mình làm trước kia đã rất hối hận rồi.

Trương Dương nói: Chỉ mong cậu ta thật sự ý thức được mình đã sai ở đâu, cậu ta là nam đinh duy nhất của Cố gia, tuổi cũng không nhỏ nữa, không thể vĩnh viễn sống ngây ngô như vậy được.

Cố Dưỡng Dưỡng thở dài, vì anh trai, cũng là vì mình.

Trương Dương không ngờ mâu thuẫn giữa mình và Trần An Bang lại tới tai La Tuệ Ninh, khi hắn tới thăm La Tuệ Ninh, La Tuệ Ninh đặc biệt hỏi chuyện này, Trương Dương không muốn bà ta tham gia, chỉ kể lướt cho qua chuyện.

La Tuệ Ninh lại không cho rằng chuyện đơn giản như vậy, bà ta nói khẽ: An Bang là con trai của Trần Toàn, quan hệ của hai nhà vốn luôn rất tốt, đứa bé này mẹ cũng nhìn nó lớn lên, trẻ tuổi đầy hứa hẹn, nhưng tâm cao khí ngạo, không để người khác vào mắt.

Trương Dương cười nói: Mẹ nuôi, đối với con mà nói, hắn chính là một người qua đường thôi, về sau sẽ không có tiếp xúc gì nữa.

La Tuệ Ninh nói: Mẹ vừa mới nghe thấy tin hai đứa phát sinh mâu thuẫn, còn lo chuyện này sẽ dẫn tới đánh nhau, không ngờ lần này con lại bảo trì khắc chế như vậy, xem ra con đã trưởng thành hơn trước kia rồi.

Trương Dương cười nói: Con vẫn thế thôi, chỉ có điều con gần đây tâm tính bình hòa hơn nhiều, không thích làm những chuyện tranh chấp vớ vẩn. Hắn cũng có nghe nói tới quan hệ giữa Văn Quốc Quyền và Trần Toàn, Trương Dương chịu nhịn Trần An Bang có có nguyên nhân của phương diện này.

La Tuệ Ninh gật đầu.

Trương Dương nói: Chị Linh đâu rồi? Hắn tới thăm La Tuệ Ninh còn có một mục đích chính là muốn thám thính nơi ở của Văn Linh, từ sau một trận chiến ở Đông Giang, hắn đối với Văn Linh càng cảm thấy tò mò hơn.

La Tuệ Ninh nói: Đi du lịch rồi, hiện tại nó làm việc rất tùy tính, cha nuôi của con không cho mẹ can thiệp vào chuyện của nó, cho nên mẹ cũng để mặc nó.

Đi đâu?

Tới chỗ Hạo Nam, lần này nó nói tới Tân Cương thăm em trai, chiều nay chắc là tới nơi rồi, mẹ bảo Hạo Nam tới nhà ga đón nó.

Trương Dương gật đầu, chỉ mong Văn Linh có thể chấp nhận hiện thực, trên tính tình đừng càng lúc càng lệch lạc. Đối với mục đích lần này tới kinh thành của mình, Trương Dương cũng không báo cáo rõ ràng, chuyện Kiều lão nhờ hắn chữa bệnh cho Lý Ngân Nhật cần giữ bí mật, Trương Dương cũng không muốn để Văn gia biết mình và Kiều lão đi lại thân mật. Hắn chỉ lần này đến kinh chủ yếu là để chiêu thương dẫn tư cho nội thành mới Đông Giang, La Tuệ Ninh không hề nghi ngờ.



La Tuệ Ninh nghe nói tới tham gia tụ hội của đám con cháu cán bộ cao cấp, La Tuệ Ninh không khỏi bật cười: Con tới đúng chỗ rồi đấy, đám nhóc đó đều là hạng tinh minh, nếu chúng cảm thấy hứng thú với kế hoạch của nội thành mới Đông Giang, đối với sự nghiệp của con khẳng định sẽ có giúp đỡ rất lớn.

Trương Dương nói: Cũng có mấy người tỏ vẻ hứng thú, chắc cuối tháng có thể tới Đông Giang tiến hành khảo sát thực địa, loại chuyện này đều là anh tình tôi nguyện, con cũng không thể ép mua ép bán!

La Tuệ Ninh nói: Thật sự là là không phục cũng không được, nhìn con còn trẻ như vậy mà đã trưởng thành rồi.

Trương Dương nói: Mẹ nuôi, mẹ cũng chẳng già chút nào cả, nhìn chỉ như ngoài ba mươi, con đi cùng mẹ, người khác khẳng định sẽ coi mẹ là chị con, nói mẹ là mẹ nuôi của con, tuyệt đối không có ai tin.

La Tuệ Ninh cười nói: Thằng bé này, chỉ biết nói linh tinh, đừng lừa bà gia mẹ vui vẻ nữa.

Trương Dương nói: Vì sao khi con nói thật chẳng cso ai chịu tin nhỉ?

La Tuệ Ninh nhớ tới một chuyện, bà ta khi đang chỉnh lý lại tác phẩm thư pháp của Thiên Trì tiên sinh, phát hiện trong đó có một bức tác phẩm khá kỳ quái, La Tuệ Ninh dẫn Trương Dương tới thư phòng, đem bức thư pháp đó ra cho Trương Dương xem.

Trương Dương nhìn bức thư pháp đó cũng không hiểu ra làm sao, so với nói bên trên là bức thư pháp, chẳng thà nói đây là một đống phù hiệu, Trương Dương đối với văn tự cổ đại của Trung Quốc cũng có chút nghiên cứu, hắn dám chắc rằng, trên đây chắc không thuộc văn tự cổ đại của bất kỳ triều đại nào.

La Tuệ Ninh nói: Mẹ đã hỏi rất nhiều người rồi, bọn họ cũng không biết bên trên rốt cuộc viết.

Trương Dương cười nói: Con nhìn cũng không hiểu, có lẽ là Thiên Trì tiên sinh cố ý vẽ chơi, ngay cả bản thân ông ấy cũng không biết bên trên là gì.

La Tuệ Ninh nói: Nếu tiên sinh đã thuận tay vẽ chay, thì ông ta cũng không trịnh trọng treo nó lên đâu.

Trương Dương nói: Lát nữa con đem bức tranh chữ này cho Trần Tuyết xem, cô ta đặc biệt nghiên cứu lịch sử, có lẽ có thể nhìn ra một số manh mối.

La Tuệ Ninh đưa bức tranh chữ đó cho hắn, không quên dặn dò hắn: Thằng bé An Ban đó mẹ sẽ nói chuyện với nó, con đừng chấp nhặt nó làm gì nhé.

Trương Dương dạ một tiếng, từ trong những lời này c La Tuệ Ninh, hắn đã nghe ra quan hệ của Trần An Bang với Văn gia không tồi, La Tuệ Ninh chắc không muốn mình xích mích với gã. Thật ra Trương Dương cũng không để bụng, trong mắt hắn, thằng ôn này chỉ là một tên hoàn khố tự cho mình là hắn mà thôi, nếu vứt bỏ bối cảnh gia đình củagã, thì gã chẳng là cái gì cả. Trương Dương lần này tới tới kinh còn có rất nhiều chuyện đứng đắn phải làm, hắn không có thời gian mà cũng không có hứng thú đi tranh hơn thua với Trần An Bang

Cuối tuần, Trần Tuyết đều sẽ tới Hương Sơn biệt viện, Trương Dương mang theo bức tranh chữ của Thiên Trì tiên sinh tới đó. Cảm giác khi ở chung giữa người và người hoàn toàn bất đồng, tính cách dữ thế vô tranh của Trần Tuyết khiến cảm giác mà cô ta tạo cho người ta là hơi lãnh đạm, lúc ban đầu khi Trương Dương mới quen cô ta, cũng cảm thấy Trần Tuyết tự bọc mình quá kín, là vẫn duy trì khoảng cách với ngoại giới, nhưng tựa hồ trong cõi hư vô đã chú định, giữa bọn họ vẫn phát sinh rất nhiều cố sự, mà những kinh lịch này cũng khiến bọn họ trong bất tri bất giác gần lại với nhau, đối mặt với Trần Tuyết, Trương Dương có cảm giác hoàn toàn bất đồng với những người khác, hắn có thể là đã coi Trần Tuyết là tri kỷ.

Nhìn thấy Trương Dương cầm bức tranh chữ đó đến, Trần Tuyết lập tức ngắt lời: Đây không phải là chữ, mà là đôi thế của bộ thủ thiên bàng.



Trương Dương nói: Bộ thủ thiên bàng à, hình như cũng không phải là chính quy.

Trần Tuyết nói: Tiên sinh năm đó nhất định đã phát hiện được gì đó trong địa động rồi. Cô ta trở về thư phòng, cầm ra nghi đao và đầu mâu mà lúc trước bọn họ phát hiện trong động, Trần Tuyết nói: Trên đầu mâu này khắc đầy văn tự rất nhỏ, nếu không nhìn kỹ, chỉ sẽ coi là hoa văn bình thường, nhưng, khi anh dùng kính lúp quan sát những hoa văn này, sẽ phát hiện bên trên là những văn tự tổ hợp mà thành.

Trương Dương nhận lấy kính lúp trong tay cô ta, cẩn thận quan sát hoa văn bên trên, quả nhiên nhìn ra bên trên là những văn tự, hắn cẩn thận phân biệt khoảng hơn mười phút mới nói: Đây là bá vương thương pháp! Bá vương thương pháp của Khưu Oán!

Trần Tuyết nhìn Trương Dương, trong đôi mắt đẹp lóe lên thần tình rất khó nhận ra, cô ta nói khẽ: bên trên không nói rõ chủ nhân của trường mâu là Khưu Oán mà!

Trương Dương lúc này mới ý thức được mình lỡ lời, hắn cười nói: Bá vương thương chính là Khưu Oán sáng chế ra, chuyện cũ của võ lâm tôi so với cô thì biết nhiều hơn nhiều.

Trần Tuyết cũng không hỏi tiếp, lại chỉ lên chiếc nghi đao ở trên bàn, Trương Dương cũng cầm kính lúp xem kỹ nghi đao đó, nhưng nhìn kỹ mỗi một chi tiết trên nghi đao cũng không phát hiện được trong hoa văn có bất kỳ văn tự nào.

Nhìn bộ dạng mờ mịt của Trương Dương, Trần Tuyết không khỏi mỉm cười, cô ta nói khẽ: Có lưu ý đến lỗ nhỏ được chạm rỗng trên cái chắn đao hay không?

Trương Dương nhìn nhìn đồ án nhị long diễn châu đó, vẫn không nhìn ra manh mối gì, nói khẽ: Thì sao?


Trần Tuyết nói: Tôi sau khi phát hiện bí mật trên đầu mâu, liền cho rằng thanh nghi đao này cũng có huyền cơ, nhưng xem rất lâu vẫn không phát hiện trên nghi đao này có gì đặc biệt, về sau lại phát hiện hai lỗ nhỏ trên chắn đao, thoạt nhìn thì giống nhau như đúc, chỉ là một bộ phận của đồ án chạm rỗng, nhưng tôi lại tìm một số tư liệu về đao cụ của triều Tùy Đường, phát hiện phần lớn trên vị trí này của chắn đao không chạm rỗng, vì thế tôi dùng sáp đút vào cái lỗ nhỏ này, rồi đổ ra khuôn, sau đó lại cầm khuôn đi tìm người làm hai cái chìa khóa.


Trần Tuyết lấy ra hai cái làm chìa khóa bằng đồng thau quơ quơ trước mặt Trương Dương, sau đó phân biệt cắm vào trong hai chạm rỗng trên chắn đao của nghi đao, hai tay phân biệt xoay tròn trải phái, chỉ nghe rắc một tiếng, nghi đao không ngờ bằn ra từ trong chuôi đao, chuôi đao và thân đao hoàn toàn tách lìa.


Trương đại quan nhân giật mình, không ngờ cấu tạo của thanh nghi đao này lại tinh diệu cư nhiên như thế, hắn cầm chuôi đao, phát hiện bên trong phần rỗng có một quyển tơ trắng, Trương Dương mơ hồ đoán được, bên trên có thể ghi chép tâm đắc võ công của Kim Diến Mậu, cái này cũng không khó đoán, nghi đao là của Kim Diến Mậu, thứ giấu bên trong tất nhiên là bí mật của hắn.


Trương Dương mở bức tơ trắng đó ra, nìn thấy bên trên thêu những con số không theo quy tắc.


Trần Tuyết nói: Chỉ nhìn những con số này không thôi thì không có ý nghĩa gì đâu, anh nếu như đem những con số này kết hợp với một số thứ khác, thì ý nghĩa lại rất không tầm thường.


Trương Dương nói: Thứ gì?


Trần Tuyết chỉ chỉ vào quyển trục mà hắn mang đến: Bên trong địa động còn có một thạch bích, bên trên khắc đầy thứ tương tự, Thiên Trì tiên sinh chắc đã phát hiện ra nơi đó, cho nên dùng bút ghi chép lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK