An Ngữ Thần nói: Tôi đói bụng lắm rồi, chúng ta tối nay đi đâu ăn cơm?
Kiều Mộng Viện nhìn đồng hồ nói: Tôi nghĩ du thuyền của Mạch Kỳ Nhi vẫn còn chờ ở bến tàu.
Lại đi lên du thuyền của Tiêu Quốc Thành, Trương đại quan nhân có rất nhiều cảm xúc, nhớ tới cảnh ngày đó tới Bạch đảo bị người ta phục kích, trong lòng vẫn sợ hãi, nếu không phải hắn phản ứng nhanh, lại có một thân võ công xuất chúng, thì suýt nữa đã bị toi mạng một cách oan ức trong biển lớn rồi, chuyện đã qua vài ngày, những cú điện thoại thần bí đó cũng không gọi tới nữa, Trương Dương cũng bước đầu bài trừ khả năng Viên Hiệu Nông xuống tay với mình, phương pháp thực tế nhất trước mặt chính là tạm thời gác lại chuyện này.
Kiều Mộng Viện và An Ngữ Thần ngắm tịch dương trong chốc lát rồi đi về phía Trương Dương: Sao? Nhớ tới chuyện đêm đó à?
Trương Dương nhìn An Ngữ Thần đang đắm chìm trong cảnh mặt trời lặn, nói: Chuyện này phải giữ bí mật, tôi không muốn mọi người lo lắng cho tôi.
Kiều Mộng Viện cười hiểu ý.
Trương Dương nói: Cô yên tâm, chiếc Mercedes đó tôi sớm muộn gì cũng sẽ giúp cô tìm về.
Kiều Mộng Viện nói: Sớm biết rằng chiếc xe đó có thể gây ra nhiều phiền toái như vậy, tôi thà để nó vĩnh viễn biến mất. Cô ta lập tức lại cười nói: Cho dù thực sự không tìm thấy, công ty bảo hiểm cũng có thể bồi thường 80%, tổn thất cũng không quá nặng.
Trương đại quan nhân cũng không phải để ý Kiều Mộng Viện tổn thất bao nhiêu tiền, hắn là để ý tới mặt mũi, Kiều Mộng Viện đến Bắc Cảng là vì hắn, nhưng vừa tới đã xảy ra loại chuyện này, điều này khiến cho Trương Dương rất mất mặt.
An Ngữ Thần tới bên cạnh bọn họ nói: Tán gẫu gì mà thần bí thế?
Kiều Mộng Viện nói: Không có gì, tôi hỏi Trương Dương ngày mai có tới Xuân Dương không?
An Ngữ Thần nói: Anh có đi hay không? Sư phụ, tôi khó khăn lắm mới về nước được một chuyến, anh có phải nên cùng tôi về thăm quê không?
Trương Dương nói: Sáng mai chỉ sợ không đi được, vừa rồi huyện lý, không, là thị lý gọi điện báo cuộc họp thường ủy buổi sáng ngày mai tôi phải chủ trì, dù sao cũng là cuộc họp thường ủy đầu tiên từ sau khi bỏ huyện lập thành phố, tôi vắng họp thì không tốt, còn có rất nhiều việc khác nữa, phiền, đúng là phiền quá!
Bên trong mắt An Ngữ Thần lộ ra một chút mất mát, Trương đại quan nhân nhìn thấy cô ta như vậy thì trong lòng cũng có chút áy náy, hai người chia tay lâu như vậy, sau khi gặp mặt thì mình lại bận rộn công vụ. Không thể cùng cô ta trở về Xuân Dương. Nhưng ai mà ngờ được đúng lúc này, văn kiện chính thức cho Tân Hải bỏ huyện lập thành phố lại được đưa xuống, hắn cười nói: Tôi sẽ tranh thủ tới vào buổi tối ngày mai, ngày mai sẽ an bài thỏa đáng tất cả chuyện trong ngày.
Kiều Mộng Viện ý vị thâm trường nói: Trong quan trường rất nhiều người đều là lục thân không nhận, Trương Dương, tôi không hy vọng nhìn thấy anh cũng biến thành như vậy.
Tiêu Mân Hồng đã chuẩn bị tốt tiệc tối ở Long Ngâm các, đám người Trương Dương khi đến nơi thì đã là bảy giờ tối, khi Trương Dương tiến vào đại sảnh của Long Ngâm các thì không ngờ lại gặp thị trưởng Cung Hoàn Sơn và bí thư Ủy ban kỷ luật Trần Cương.
Cung Hoàn Sơn và Trần Cương cũng tới đây ăn cơm, nhìn thấy Trương Dương thì không khỏi hơi ngẩn ra, Cung Hoàn Sơn buổi chiều mới gặp mặt với Trương Dương, không ngờ buổi tối lại gặp ở Bạch đảo.
Thân là hạ cấp, Trương Dương nên chào hỏi lãnh đạo trước, hắn cười cười nói: Thị trưởng Cung, bí thư Trần, các anh cũng đến ăn cơm à!
Cung Hoàn Sơn cười cười gật đầu: chúng tôi mở tiệc chiêu đãi nhà đầu tư ở đây, trao đổi hạng mục đầu tư, lại ăn cùng đi!
Trương Dương cười nói: Dạ thôi, tôi đi cùng mấy người bạn. Thị trưởng Cung, bí thư Trần. các anh cứ ăn đi.
Cung Hoàn Sơn và Trần Cương đều nhận ra Kiều Mộng Viện, có điều An Ngữ Thần thì bọn họ đều là lần đầu tiên nhìn thấy. Trần Cương nhìn thấy hai vị tuyệt thế mỹ nữ bên cạnh Trương Dương thì mắt không khỏi sáng ngời, trong lòng thầm cảm thán, ông trời thật sự là bất công, sao con gái xinh đẹp tất cả đều gặp thằng ôn đó vậy.
Bọn Trương Dương đi rồi, Trần Cương nói khẽ với Cung Hoàn Sơn.Cái cô mặc đồ đen là cháu gái của Kiều lão à?
Cung Hoàn Sơn gật đầu, quay lại liếc một cái, thở dài nói: Những con cháu của cán bộ cao cấp xem ra cũng thích kéo bè kết phái.
Trần Cương nói: Mỹ nữ bên cạnh Trương Dương thật đúng là không ít, cô gái kia là ai? Trông rất xinh
Cung Hoàn Sơn thầm buồn cười trong lòng, Trần Cương này thủy chung vẫn mắc phải bệnh này, đi tới đâu cũng chú ý tới con gái trước tiên. Y nhìn đồng hồ nói: Kỳ quái nhỉ, hôm nay sao Triệu tổng vẫn chưa tới.
Trần Cương nói: Nghe nói người này rất khệnh khạng.
Cung Hoàn Sơn nói: Tập đoàn Thái Hồng là long đầu ngành sắt thép trong nước, người ta còn là cán bộ cấp phó tỉnh. Khệnh khạng cũng là đúng thôi.”
Khi Hai người đang nói chuyện thì Tiêu Mân Hồng đi tới, cười nói: Thị trưởng Cung, bí thư Trần, vì sao vẫn chưa vào ngồi.
Cung Hoàn Sơn nói: Đợi xem Triệu tổng có tới không?
Tiêu Mân Hồng nói: Triệu tổng mấy ngày nay đều ở Quan Để số 1, vừa rồi đã đi rồi.
Cung Hoàn Sơn và Trần Cương liếc mắt nhìn nhau, từ trong những lời này của Tiêu Mân Hồng có thể biết được, quan hệ Trần Cương Triệu Vĩnh Phúc và tập đoàn Hoa Quang không tồi. Cung Hoàn Sơn nói: Đi, chúng ta ra ngoài đón Triệu tổng!
Bọn Trương Dương tới Long Ngâm các chỉ là để ăn cơm, Kiều Mộng Viện và An Ngữ Thần tuy rằng cũng có thể uống mấy chén, nhưng tửu lượng của hai người cộng lại cũng không phải là đối thủ của Trương Dương. Bọn họ vốn cũng không định ăn quá lâu, Tiêu Mân Hồng đã chuẩn bị một tòa biệt thự nhà gỗ cho bọn họ.
Khi chuẩn bị đi thì Tiêu Mân Hồng mới rảnh tới chỗ họ rượu, nhìn thấy bọn họ đã đứng dậy chuẩn bị rời đi, Tiêu Mân Hồng đầy áy náy nói: Thật sự là ngại quá, chỉ lo tiếp đón khách nhân bên kia, không có thời gian tới đây, không ngờ các anh ăn nhanh như vậy.
Kiều Mộng Viện giới thiệu cho An Ngữ Thần với cô ta, An Ngữ Thần và Tiêu Mân Hồng bắt tay, rồi tỏ ý cảm tạ cô ta.
Trương Dương cười nói: Đều là người một nhà không cần khách khí đâu, tiểu yêu hôm nay vừa tới Bắc Cảng, chắc mệt rồi, ăn xong sớm một chút cũng để tiện đi nghỉ ngơi.
Tiêu Mân Hồng nói: Bí thư Trương, họ có thể đi nhưng anh thì không thể đi được, tôi tới đây một là để kính rượu, hai là mời di giá của anh, thị trưởng Cung đã chỉ đích danh anh rồi.
Trương Dương nghe cô ta nói vậy, đoán rằng Cung Hoàn Sơn bảo mình tới kính rượu. Hắn cười nói: Tôi không đi đâu, thị trưởng Cung bọn họ bàn đại sự, tôi tới không tiện, cô nói hộ tôi với thị trưởng Cung một tiếng.
Tiêu Mân Hồng nói: Anh biết thị trưởng Cung hôm nay mời ai không?
Trương Dương lắc đầu: Có liên quan tới tôi ư?
Tiêu Mân Hồng nói: Chủ tịch Triệu Vĩnh Phúc của tập đoàn Thái Hồng.
Trương đại quan nhân nghe thấy tên của Triệu Vĩnh Phúc thì bất giác có chút đau đầu, thật sự là oan gia ngõ hẹp, Triệu Vĩnh Phúc trong một đoạn thời gian rất dài đều cho rằng là mình hại chết Triệu Quốc Lương con hắn, tuy rằng về sau hắn và con lớn nhất Triệu Quốc Cường của Triệu Vĩnh Phúc cũng có được chút lượng giải, nhưng điều này vẫn không đủ để thay đổi cái nhìn của Triệu Vĩnh Phúc đối với hắn, theo ý tứ của Trương đại quan nhân, hắn không muốn đi gặp Triệu Vĩnh Phúc, nhưng hiện tại Cung Hoàn Sơn đã điểm danh mình, không đi cũng khó ăn khó nói, ít nhất ở trước mặt người ở bên ngoài cũng cần phải nể mặt vị thị trưởng này một chút. Trương Dương cười nói với Kiều Mộng Viện và An Ngữ Thần: Người trong quan trường thân bất do kỷ, các cô về trước đi, tôi phải đi kính thị trưởng.
An Ngữ Thần và Kiều Mộng Viện cũng tỏ vẻ thông cảm với hắn, cười cười rồi đi trước.
Trương Dương cùng Tiêu Mân Hồng tới sảnh Quan Triều, trên đường Trương Dương nói: Cô rất quen với bọn thị trưởng Cung à?
Tiêu Mân Hồng nói: Rất quen thuộc, Triệu tổng cũng là bạn tốt của chú tôi.
Trương đại quan nhân nói: Thế giới này thật sự là quá nhỏ!
Trương Dương đi vào sảnh Quan triều thì phát hiện phía tập đoàn Thái Hồng không chỉ có một mình Triệu Vĩnh Phúc tới, còn có Cơ Nhược Nhạn, giám đốc điều hành của Thái Hồng và giám đốc Cao Dũng.
Thị trưởng Bắc Cảng Cung Hoàn Sơn, bí thư Ủy ban kỷ luật Trần Cương ở bên cạnh bồi tiếp, từ vẻ mặt của bọn ho cho thấy, bàn bạc có vẻ rất thành công, nhìn thấy Trương Dương tiến vào, Cung Hoàn Sơn cười nói: Tiểu Trương, mau tới đây, Triệu tổng chắc cậu biết nhỉ!
Trương Dương cười nói: Biết! Cũng không biết Triệu tổng còn nhớ tôi hay không?
Triệu Vĩnh Phúc mỉm cười nhìn Trương Dương, trong lòng thì tràn ngập phản cảm đối với thằng ôn này: Biết, cậu còn là cháu của tôi! Nhìn thấy Trương Dương hiện tại thành công như vậy, Triệu Vĩnh Phúc không khỏi nhớ tới đứa con trai đã mất sớm của mình, trong lòng cảm khái ngàn vạn, đây là khúc mắc vĩnh viễn không thể cởi bỏ trong lòng y. Tuy rằng y đã nhận thức được con trai không phải là Trương Dương trực tiếp hại chết, nhưng y vẫn cho rằng Trương Dương phải gánh vác trách nhiệm nhất định.
Trương Dương ngồi xuống cạnh Cao Dũng, Cao Dũng từng ăn quả đắng của Trương Dương, đối với thằng cha này vẫn có chút kiêng kị. Trương Dương cười cười với hắn, hắn cũng cười đáp lại.
Bí thư Ủy ban kỷ luật Bắc Cảng Trần Cương nói: Tiểu Trương, sao lâu như vậy mới tới đây?
Trương đại quan nhân mắng thầm trong lòng, đồ già dê này không có lúc nào là không muốn tìm tật xấu của mình.
Trương Dương cười nói: Đã sớm muốn tới kính rượu, nhưng lại sợ quấy rầy các anh, vả lại, tôi cũng không biết là Triệu tổng tới.
Tiêu Mân Hồng bảo người mang đồ ăn tới, tự tay rót rượu cho Trương Dương.