Mục lục
Y Đạo Quan Đồ - Thạch Chương Ngư (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trương Dương đối với đường tới Thủ Phong không quen thuộc lắm, Đa Cát chỉ đường cho hắn, con đường này không phải là đi thông qua trung tâm Châu Phong, người ngoài không biết nhiều, phía trước rất nhanh đã không có đường, Trương Dương giậm phanh, xe việt dã dừng lại, nói với Văn Linh: Chị Linh, không có đường! Lúc này gọi cô ta là chị Linh cũng là để khơi dậy tình cảm, nhắc nhở Văn Linh rằng mình tốt xấu gì cũng là em trai của cô ta, để tránh Văn Linh nảy sinh sát ý đối với hắn.

Văn Linh không nói gì mở cửa xe bước xuống.

Trương Dương và Đa Cát trước sau xuống xe, lúc này đã là đang lúc hoàng hôn, bầu trời cao nguyên có chút tối tăm, Đa Cát ngẩng đầu nhìn bầu trời, nói: Có thể sẽ có gió to, lựa chọn vào lúc này lên núi là rất nguy hiểm.

Văn Linh lạnh lùng nói: Dẫn tôi tới Thánh Quang tháp, tôi tạm tha cho tính mạng của các cậu!

Trương Dương cố ý thở dài: Chị Linh, chị nói chuyện có thể ôn nhu một chút hay không, hai chị em ta nói đùa vài câu thì không sao, nhưng ngàn vạn lần đừng có dọa trẻ con.

Văn Linh nói: Cậu thấy tôi giống như đang nói đùa ư?

Trương Dương nói: Nghĩ tới nghĩ lui, tôi cũng không có chỗ nào có lỗi với chị, chị vì sao cứ phải tranh đấu với tôi đến cùng thế.

Văn Linh nói: Cậu cho rằng tôi không biết cậu đang nghĩ gì ư? nếu cậu không muốn có được bí mật của Thánh Quang tháp, cậu vì sao muốn đi tìm Ni Lặc tự? Nếu không vì sao lại làm quen với tăng nhân trong chùa?

Trương Dương thật sự là dở khóc dở cười, mình và Ân Thiện kết bạn chỉ do ngẫu nhiên, nhưng Văn Linh đã quy kết tất cả thành mình dụng tâm kín đáo, đầu óc của cô gái này không bình thường, cô ta thấy Thánh Quang tháp quan trọng, cho nên cho rằng Thánh Quang tháp đối với mình cũng có ý nghĩa quan trọng tương tự.

Tiểu lạt ma Đa Cát dẫn bọn họ đi tới Lãng Mã phong, Trương Dương bởi vì nội lực hao tổn quá độ, thể lực không bằng trước, hơn nữa bọn họ hành tẩu ngược gió, đi được một đoạn thì Trương Dương không thể không dừng lại nghỉ ngơi, Văn Linh đối với điều này cũng không quan tâm lắm, sau khi tra xét mạch môn của Trương Dương, cô ta biết Trương Dương không phải là đang giả vờ.

Cho tới khi màn đêm buông xuống bọn họ mới chỉ đi được một phần ba hành trình, Trương Dương lại đòi nghỉ ngơi. Văn Linh tức giận nói: Cậu sao nhiều chuyện thế? Tiếp tục đi cho tôi, nếu không tôi bẻ gãy hai chân cậu.

Trương đại quan nhân kêu khổ không thôi: Chị đánh gẫy chân tôi thì tôi càng không đi được, chị không cho tôi nghỉ thì cũng phải cho tôi đi vệ sinh chứ, con người ta có ba thứ gấp, tôi... tôi chịu không nổi nữa rồi!

Cậu!

Trương đại quan nhân đã chạy đến mặt sau của một khối đá, không lâu sau liền nghe thấy tiếng róc rách.

Văn Linh cũng chỉ có nước trợn trừng mắt, quay đầu lại, tiểu lạt ma Đa Cát nói: Tôi cũng phải đi tiểu!



Văn Linh tức giận nói: Cậu đợi đó!

Không thể nhịn được nữa, nếu không là tôi tè ra quần đó! Tiểu lạt ma Đa Cát làm bộ muốn cởi dây lưng.

Văn Linh tức giận nói: Có tin tôi cắt phăng cái đó của cậu đi không?

Giọng nói lười biếng của Trương đại quan nhân từ sau khối đá vang lên: Chị Linh, đừng hung hăng như vậy có được không? Đã bảo là con người ta có ba thứ gấp mà? Không ai nhịn được đâu, Đa Cát, đến phiên cậu!

Tiểu lạt ma Đa Cát vội vàng chạy ra sau khối đá, Trương Dương đánh mắt ra hiệu cho gã.

Đa Cát hiểu ý, tiếng nước róc rách lại vang lên.

Văn Linh thật sự là bất lực, nghe thấy tiếng nước chảy cả nửa ngày mà không dừng, Văn Linh mất kiên nhẫn nói: Cậu đã xong chưa?

Trương Dương nói: Cho người ta tè đi, chị gấp cái gì?

Văn Linh hậm hực lườm hắn một cái, nhưng lại không nghe thấy tiếng đáp lại của Đa Cát, tiếng nước đó vẫn đang không ngừng vang lên. Cô ta lúc này mới ý thức được chuyện có chút không đúng, xoay người phóng ra sau khối đá thì làm gì thấy tiểu lạt ma Đa Cát đâu, chỉ nhìn thấy đá bị chọc một lỗ, nước đang không ngừng từ bên trong chảy ra, Văn Linh dõi mắt nhìn, trong bóng tối mịt mù không còn thấy bóng dáng của Đa Cát đâu cả, tất cả lửa giận trong lòng dồn về Trương Dương.

Trương đại quan nhân lại thản nhiên như không nhìn nước đang không ngừng chảy ra: Ha ha... thằng nhóc này đúng là có nghề, đúng là có nghề!

Tay phải của Văn Linh bỗng nhiên đặt lên cổ Trương Dương, nhấc cả người hắn lên khỏi mặt đất, mặt của Trương đại quan nhân rất nhanh liền biến thành màu tím, Văn Linh nói: Cậu cho rằng tôi thật sự không dám giết cậu ư?

Trương Dương khổ sở không nói gì được, gân xanh trên trán lồi lên, Văn Linh ném mạnh hắn xuống đất, lạnh lùng nói: Còn dám đùa giỡn với tôi nữa thì tôi sẽ bẻ gãy cổ cậu.

Trương đại quan nhân ngồi đó ho khan, đời này, cộng cả đời trước hắn chưa bao giờ bị nữ nhân bắt nạt như vậy. Ức quá! Thật ra vào lúc Văn Linh bóp cổ hắn, trong cơ thể hắn tự nhiên dùng công phu thổ nạp của đại thừa quyết, chân khí đang tán loạn trong cơ thể không ngờ thành công tụ lại với nhau, bị hắn nhét vào trong đan điền. Điều này đối với Trương Dương mà nói là một kinh hỉ cực lớn, sau khi nội lực của hắn bị An Ngữ Thần hút đi, vấn đề lớn nhất mà hắn gặp phải chính là nội lực không thể tụ lại, trong đan điền không có nội tức thì tất nhiên là không thể phát lực, cho dù hắn biết đại thừa quyết, nhưng giống như trong tay có một một quả bom, nhưng không có ai châm lửa thì boom vĩnh viễn không thể nào phát huy được uy lực của nó, Văn Linh vừa hay sắm vai trò châm lửa.

Văn Linh lại không biết mình đã giúp Trương Dương một việc rất lớn, cô ta cao giọng quát: Tiểu hòa thượng, cậu mà không trở lại thì tôi sẽ bẻ gãy từng ngón tay của hắn, tôi cho cậu ba phút! Giọng nói của cô ta thuận theo gió núi truyền về đằng xa, vang vọng trong núi sâu.



Trương đại quan nhân vừa nghe vậy liền biết là hỏng rồi, mình không dự đoán được chiêu này, với nội lực của Văn Linh thì giọng nói của cô ta khẳng định có thể truyền đi rất xa, tiểu lạt ma Đa Cát trăm phần trăm sẽ nghe thấy những lời này của cô ta.

Trương Dương nói: Chị Linh, gã chỉ là thằng nhóc, tôi dẫn chị đi được rồi! hắn cũng nói rất to, đáng tiếc trung khí không đủ nên không thể nào vang xa được.

Văn Linh tất nhiên là hiểu rõ dụng ý của hắn, hắn là muốn nhắc nhở tiểu lạt ma đừng mắc mưu.

Văn Linh cười lạnh nói: Trương Dương, cậu hết lần này tới lần khác khiêu chiến tính nhẫn nại của tôi, là cậu không sợ chết hay là cho rằng tôi sẽ không giết cậu?

Trương Dương giả bộ trầm tư suy nghĩ: Nói thật, tôi không nghĩ ra lý do nào để chị giết tôi.

Giọng nói của tiểu lạt ma Đa Cát từ xa xa vang lên: Tôi về đây, tôi về đây!

Nhìn thấy tiểu lạt ma hổn hển chạy lại, Trương Dương ngoài thất vọng ra thì thật sự chút cảm động, thất vọng vì Đa Cát cuối cùng vẫn trúng bẫy của Văn Linh, cảm động là tiểu lạt ma có nghĩa khí, biết rõ trở về sẽ lại rơi vào ma trảo như vẫn nhất quyết trở về.

Văn Linh lạnh lùng nhìn Đa Cát: Cậu không ngờ dám trốn?


Đa Cát vừa thở vằ nói: Tôi không phải đã trở lại rồi ư?


Trương Dương lo cô ta đánh Đa Cát để trút giận, vội vàng chắn trước người gã.


May mà Văn Linh cũng không so đo tính toán với Đa Cát, nói khẽ: Đi mau!


Nội lực của Trương Dương không đủ, cho nên đi sau cùng, tiểu lạt ma thì đi tít đằng trước, Văn Linh không hề bởi vì gã bỏ chạy mà trừng phạt gì gã, có điều đến khi Đa Cát thật sự muốn đi tiểu thì Văn Linh lại cấm gã không được đi xa, Đa Cát chỉ có thể đỏ mặt giải quyết ở gần đó.


Theo độ cao so với mặt biển lên cao, gió cũng càng lúc càng lớn, gió lạnh thấu xương xen lẫn với vụn băng trên núi ùa vào mặt Trương Dương, khiến hắn cơ hồ không mở mắt ra được, chút nội tức khó khăn lắm mới tụ lại trong đan điền cẩn thận đi lại trong cơ thể, khí lạnh từ lỗ chân lông trên người mà ùa vào, khi Trương đại quan nhân bắt đầu cảm thấy không ổn, nếu theo phương pháp thổ nạp của đại thừa quyết chẳng phải là hàn khí chung quanh tất cả sẽ bị hút vào trong cơ thể mình ư? Thế chỉ chẳng mấy chốc mình sẽ biết thành cột băng.


Nhưng khi hàn khí thật sự ùa vào cơ thể, hắn lại không cảm thấy lạnh lắm, hàn khí ùa vào giống như là một dòng suối nhỏ chảy vào trong kinh mạch của hắn, khí lưu dần dần biến thành trong trẻo chảy trong kinh mạch của hắn, không ngờ lại khiến thân thể vốn đã tổn hao sạch sẽ của hắn dần dần nhẹ nhàng trở lại. Trương Dương hiểu ra một chuyện, lần này An Ngữ Thần hút nội lực của hắn đi, có thể chưa chắc đã là chuyện xấu, phương pháp thổ nạp trong đại thừa quyết hoàn toàn khác với phương pháp tu luyện các môn nội công bình thương, cho nên nội công trước đây của hắn căn cơ càng mạnh, ngược lại đối với tu luyện đại thừa quyết càng là vô ích, làm chậm tiến trình tu luyện đại thừa quyết của hắn một cách nghiêm trọng, An Ngữ Thần hút đi nội lực của hắn, đối với hắn mà nói giống như là một lần reset lại máy tính vậy, nội công mà hắn tu luyện hiện tại đã là đại thừa quyết thuần túy.


Ba giờ sáng, bọn họ tới ngoài ranh giới có tuyết, Văn Linh nhìn Trương Dương đã rớt lại gần một trăm thước, cuối cùng quyết định nghỉ ngơi trong chốc lát. Trương đại quan nhân trên người đầy gió tuyết, nhìn thì đi lại rất gian nan, nhưng thực tế trạng thái sức khỏe của hắn hiện tại so với sau khi chữa bệnh cho An Ngữ Thần thì tốt hơn rất nhiều, đối với người khác mà nói đi trên núi là một quá trình tiêu hao thể lực, nhưng Trương Dương tiêu hao thể lực, đồng thời ngay cả một khắc cũng không ngừng tu luyện, đây là chỗ kỳ diệu của đại thừa quyết, không nhất thiết phải chịu sự chế ước của thời gian và hoàn cảnh, bất kỳ lúc nào cũng có thể tu luyện được .

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK