Trương Dương nói: Thị lý không nói gi với tôi cả, cho dù có nói với tôi thì tôi cũng không thể đáp ứng.
Cơ Nhược Nhạn nói: Bí thư Trương, Thái Hồng sở dĩ quyết định thiết lập phân nhà máy ở Bắc Cảng, chính là nhìn trúng hoàn cảnh địa lý ưu việt của nơi này, góc Thương Gia phù hợp với điều kiện của chúng tôi, đối với điều này chúng tôi đã tiến hành đánh giá tổng hợp, chuẩn bị công tác quy hoạch trường kỳ, nếu anh kiên trì không muốn nhượng lại khu đất đó của góc Thương Gia, sức hấp dẫn của Bắc Cảng đối với Thái Hồng cũng giảm bớt thậm chí là biến mất. Cô ta uyển chuyển tỏ thái độ, nếu Trương Dương chế tạo chướng ngại trong chuyện khu đất góc Thương Gia, Thái Hồng rất có thể sẽ từ bỏ việc xây dựng nhà máy ở Bắc Cảng.
Trương Dương nói: Tôi thấy chuyện này các cô vẫn nên cân nhắc lại một chút.
Cơ Nhược Nhạn nói: Bí thư Trương, có lẽ người nên cân nhắc lại là anh!
Thái độ của Cơ Nhược Nhạn sở dĩ dám cường ngạnh như thế là vì cô ta trong lòng có cơ sở, phía Bắc Cảng cực kỳ coi trọng chuyện tập đoàn Thái Hồng thiết lập phân nhà máy, bí thư thị ủy Hạng Thành, thị trưởng Cung Hoàn Sơn đã trước sau tỏ thái độ với bọn họ, chỉ cần Thái Hồng đồng ý xây dựng phân nhà máy ở Bắc Cảng, vị trí nhà máy sẽ do họ chọn. Phạm vi không chỉ là Bắc Cảng mà còn bao gồm cả huyện thành phố dưới quyền quản lý của Bắc Cảng.
Hiện tại hợp đồng vẫn chưa chính thức ký kết, liền gặp trở ngại, phía Thái Hồng tất nhiên muốn tìm phía Bắc Cảng để hỏi cho rõ.
Lần gặp mặt này của Trương Dương và Cơ Nhược Nhạn có thể nói chia tay trong không vui, trên đường hắn tới Xuân Dương cũng bởi vì chuyện này là kéo dài.
Rời khỏi Kim Sắc Cảng Loan không bao lâu thì đã bị thị trưởng Cung Hoàn Sơn tuyên triệu.
Trương đại quan nhân không cần nghĩ cũng biết là chuyện của Thái Hồng, từ tối hôm qua đọc được bản quy hoạch của Thái Hồng, trong lòng Trương Dương đã hiểu rõ, quả bom này rất nhanh sẽ nổ, quả nhiên, lúc này mới qua một buổi tối, vấn đề đã bị mang lên mặt bàn.
Cung Hoàn Sơn sắc mặt âm trầm, Trương Dương vừa tiến vào văn phòng y đã không nén được giận, nói: Trương Dương, anh rốt cuộc muốn làm gì?
Trương đại quan nhân cười nói: Thị trưởng Cung, tâm tình của ngài hôm nay không tốt à? Có phải là tôi đã làm sai chuyện gì không?
Cung Hoàn Sơn nói: Anh đã nói gì với Cơ tiểu thư của tập đoàn Thái Hồng?
Trương đại quan nhân nói: Việc này, sao, cô ta nhanh như vậy đã báo cáo với ngài rồi à?
Cung Hoàn Sơn giận lắm, dùng tay chỉ vào Trương Dương, nói: Anh thân là một quốc gia cán bộ một quốc gia, sao có thể nói năng vô trách nhiệm như vậy? Hả? Anh biết chúng tôi đã bỏ bao nhiều tâm huyết, mất bao nhiêu cố gắng mới mời được tập đoàn Thái Hồng tới đây không, anh cũng là một phần tử của Bắc Cảng, cho dù anh không muốn hỗ trợ thì cũng không thể dỡ nhà của người mình được chứ?
Trương đại quan nhân rất bình tĩnh, nhìn Cung Hoàn Sơn tựa như nhìn thấy một con mèo bị giẫm lên đuôi, Trương Dương nói: Thị trưởng Cung, ngài sao lại nói vậy, tôi dỡ nhà ngài lúc nào? Cái mũ này to quá, tôi đội không nổi đâu.
Cung Hoàn Sơn nói: Trương Dương, anh đã nói gì với Cơ tiểu thư? Anh cho rằng tôi không biết ư?
Trương Dương nói: Tôi cũng bực lắm, tôi buổi trưa mới gặp mặt với cô ta, hai người chúng tôi cũng chỉ hàn huyền vài câu, sao anh biết vậy? Chẳng lẽ Cơ Nhược Nhạn nói gì với tôi, quay đầu lại là báo cáo với anh ư? Hai người các anh rốt cuộc là có quan hệ gì?
Cung Hoàn Sơn bị hắn nói vậy, đỏ mặt tía tai bảo: Anh đừng có nói năng linh tinh, anh rốt cuộc đã nói gì với cô ta?
Trương đại quan nhân bật cười: Thị trưởng Cung, anh gọi tôi đến là để nói việc này ư? Không phải anh đã biết chúng tôi nói gì rồi ư? Anh nếu đã biết thì còn hỏi tôi làm gì?
Anh... Cung Hoàn Sơn tức giận đến nỗi thiếu chút nữa lòi cả mắt, có điều Trương Dương nói quả thực có lý, anh không phải là làm việc thừa ?
Trương đại quan nhân rất am hiểu đạo mềm nắn rắn buông, nhìn thấy Cung Hoàn Sơn tức giận, thằng cha này thích hợp nhường một bước, nhường một bước tuyệt đối không có nghĩa là từ bỏ điểm mấu chốt, nếu cứ kiên trì đối kháng, hắn và Cung Hoàn Sơn hiện tại sẽ gặp phải trường hợp đối chọi gay gắt và quyết tuyệt, đối với Trương đại quan nhân mà nói, căn bản là không cần thiết, hắn cười nói: Thị trưởng Cung, anh trăm ngàn đừng nóng giận, không thể chỉ nghe lời nói của phía Thái Hồng được, ý kiến của tôi anh có phải cũng nên nghe một chút không?
Cung Hoàn Sơn gật đầu, tình tự của y nhanh chóng bình tĩnh lại, tức giận cũng không giúp được gì, hơn nữa người mà y phải đối mặt là Trương Dương, tuyệt đối không phải là mình hổ khu nhất chấn, hổ mục nhất trừng là có thể lợi dụng vương bát chi khí để chấn trụ hắn, huống chi người ta thủy chung chỉ mỉm cười với y, mình nếu vểnh râu trừng mắt, chẳng phải là lòng dạ không đủ thâm sâu, vừa mới bắt đầu giao phong đã rơi vào thế yếu rồi ư? Có cân nhắc như vậy, vẻ mặt của Cung Hoàn Sơn không ngờ dịu đi một chút, y cuối cùng nói một câu: Anh ngồi xuống nói đi!
Trương đại quan nhân đặt mông xuống sô pha, hai chân theo thói quen bắt chéo nghếch lên.
Khi đã nhìn ai không vừa mắt, bất kỳ động tác dù rất nhỏ nào của đối phương cũng đều có thể kích khởi sự phản cảm từ phía mình, Cung Hoàn Sơn hiện tại chính là như vậy, trong mắt y, Trương Dương hiện tại rất cuồng ngạo kiêu ngạo, tự cao tự đại, đối mặt lãnh đạo thượng cấp như mình không ngờ không biểu hiện ra một chút ít kính ý nào, Cung Hoàn Sơn sai lầm cho rằng, đây đều là hậu quả xấu do Tân Hải bỏ huyện lập thành phố mang đến, một người trẻ tuổi từ bí thư huyện ủy biến hóa nhanh chóng trở thành bí thư thị ủy, cái đuôi sẽ vểnh lên trời.
Trong ánh mắt của Cung Hoàn Sơn, Trương Dương đã nhận thấy được sự chán ghét của y đối với mình, nhưng Trương Dương không quan tâm. Hôm nay ông chính là rắp tâm chọc giận mày, mày càng không vui thì trong lòng tao càng khoái.
Ngữ khí của Cung Hoàn Sơn tràn ngập vẻ chất vấn: Trương Dương, anh vì sao gây trở ngại trong chuyện Thái Hồng xây nhà máy?
Trương Dương nói: Chuyện này từ đâu mà có? Thái Hồng quyết định xây dựng phân nhà máy ở Bắc Cảng, là chuyện giữa Thái Hồng và Bắc Cảng, phạm vi chức quyền của tôi ở Tân Hải, chuyện của Bắc Cảng cho dù tôi muốn hỏi thì cũng không có năng lực đó, thị trưởng Cung xem trọng tôi rồi.
Cung Hoàn Sơn nói: Anh đừng có giả bộ hồ đồ với tôi, chuyện góc Thương Gia anh đã nói gì? hả? Anh nói với Cơ tiểu thư rằng, quyết không cho phép Thái Hồng xây nhà máy trên đất của góc Thương Gia, có chuyện này hay không?
Trương Dương cười nói: Thị trưởng Cung, thì ra là chuyện này à, Cơ Nhược Nhạn này cũng thật sự là, cô ta có phải muốn xuyên tạc ý tứ của tôi hay không, góc Thương Gia không phải là của Tân Hải hết, tôi nào có quyền lực này?
Cung Hoàn Sơn nói: Trương Dương, bản quy hoạch đó anh cũng đọc rồi, Thái Hồng bước đầu định xây dựng phân nhà máy ở góc Thương Gia, nếu chuyện này cuối cùng được xác định, có thể sẽ chiếm dụng mười kilomet vuông đất Tân Hải.
Trương Dương nói: Thị trưởng Cung, thế thì không được rồi.
Sắc mặt Cung Hoàn Sơn lại thay đổi, thằng ôn này tính chơi mình à? Lúc thì mặt mèo lúc thì mặt chó, lão hổ không phát uy thì anh thực sự coi tôi là mèo bệnh à? Cung Hoàn Sơn nói: Trương Dương, Thái Hồng xây dựng phân nhà máy ở Bắc Cảng là chuyện đã định, phía Bắc Cảng chúng tôi đã đáp ứng, trong phạm vi của Bắc Cảng, Thái Hồng có thể tùy ý chọn vị trí, tất cả đều phải nhường đường cho Thái Hồng.
Trương Dương nói: Tôi nói này, Triệu tổng này thật sự là hồ đồ, vì sao muốn chọn góc Thương Gia góc Thương Gia nhỉ, đổi lại là tôi thì tôi nhất định sẽ trọn trung tâm thành phố, tấc đất tấc vàng, về sau không cần quan tâm nhà máy thép sản xuất ra được bao nhiêu tiền, chỉ cho thuê đất thôi cũng đủ lãi to rồi.
Cung Hoàn Sơn rốt cuộc cũng không nhịn được: Cậu đừng có nói linh tinh với tôi, nói chuyện quỷ quái gì thế? Trung tâm thành phố có thể xây nhà máy ư? Người ta nhìn trúng chính là góc Thương Gia.
Trương Dương nói: Góc Thương Gia thì không thể được, khu đất đó có vị trí quan trọng trong quy hoạch của khu bảo lưu thuế nhập khẩu Tân Hải, không phải tôi không phối hợp với công tác của lãnh đạo, mà là tôi thật sự không thể phối hợp, nếu đem khu đất này cho Thái Hồng, lợi ích của chúng tôi sẽ bị ảnh hưởng.
Cung Hoàn Sơn nói: Trương Dương, anh nên có cái nhìn đại cục, làm việc gì cũng phải nghĩ xa một chút.
Trương Dương nói: Cái gì gọi là cái nhìn đại cục? Hy sinh cái tôi để thành toàn cho mọi người?
Cung Hoàn Sơn nói: Tập đoàn Thái Hồng là xí nghiệp long trong ngành sản xuất sắt thép của quốc gia ta, nếu thuận lợi đặt ở Bắc Cảng, sẽ có tác dụng thúc đẩy cực lớn tới sự phát triển của Bắc Cảng.
Trương Dương nói: Khu bảo lưu thuế nhập khẩu chẳng lẽ kéo lùi Bắc Cảng à? Một nhà máy sắt thép khẳng định quan trọng hơn khu bảo lưu thuế nhập khẩu của chúng tôi ư?
Cung Hoàn Sơn nói: Trương Dương, Thái Hồng xây nhà máy không mâu thuẫn với khu bảo lưu thuế nhập khẩu của Tân Hải các anh, các anh có thể tiếp tục làm khu bảo lưu thuế nhập khẩu, anh phải nhận rõ, giữa hai bên không phải là quan hệ đối kháng mà là xúc tiến quan hệ lẫn nhau.
Trương Dương nói: Thị trưởng Cung, ngài có cần tôi nhắc lại không? Khu đất đó của Góc Thương Gia chúng tôi đã có quy hoạch, là khu vườn công nghiệp màu xanh trong tương lai của khu bảo lưu thuế nhập khẩu, cũng là tổng bộ làm công của xí nghiệp khu bảo lưu thuế nhập khẩu, ngài hiện tại đang bảo tôi từ bỏ quy hoạch của khu bảo lưu thuế nhập khẩu để thành toàn cho hạng mục của tập đoàn Thái Hồng!