Cao Dũng không nói gì, nhìn thẳng vào Trương Dương.
Trương Dương nói: “Anh nằm mơ đấy à, những tập tài liệu tôi đưa cho anh xem không phải là giả tạo, kết quả của tổ chuyên gia là, vụ hỗn độn của người hâm mộ mới là nguyên nhân chủ yếu dẫn đến sự đổ sập lần này của khán đài, nhiều người như vậy đã chết, nhất định phải có người đứng ra phụ trách, người ta thường nói, giết người đền mạng, mượn tiền trả tiền, hành vi hối lộ của anh chẳng là gì so với việc này, theo kinh nghiệm của tôi, ít nhất là anh bị tù chung thân!”
Cao Dũng nói lớn: “Anh đừng có dọa tôi, vụ hỗn độn của người hâm mộ có liên quan gì đến tôi chứ?”
Trương Dương lạnh lùng cười nói: “Mặc dù anh không trực tiếp giết họ, nhưng anh lại là người gây nên sự hỗn loạn đó, chẳng phải là anh rất anh dũng sao? Anh cứ gánh tội đó đi, 31 sinh mạng, anh gánh được không? Tù chung thân là còn nhẹ đấy, nếu không biết chường còn bị tử hình, con trai anh mới một tuổi, đứa trẻ bé nhỏ như vậy mà đã mất cha, điều này mới tàn nhẫn làm sao, có phải đã có người hứa với anh, chỉ cần anh nhận tội, là người nhà anh sẽ do anh ta chăm sóc? Tôi muốn hỏi anh, dù là anh ta có thể cho gia đình anh thật nhiều tiền, nhưng còn tình cảm, ai có thể cho được? Có thể cho con trai của anh tình yêu của một người cha không?”
“Đừng nói nữa!” Trên đầu Cao Dũng đầy mồ hôi.
Trương Dương thở dài nói: “Tôi chẳng muốn công kích tâm lí anh làm gì, anh muốn làm vật hi sinh, thì tôi đồng ý thôi, với tôi, sự việc hoàn toàn có thể kết thúc ở đây, người gây ra đã bắt được rồi, tôi giao anh và Chu Nghị lên trên là hết việc! Nhưng tôi thật sự thấy anh rất đáng thương…” Trương Dương lắc đầu, cầm tập tài liệu lên nói: “Cao Dũng, anh không suy nghĩ cho mình, cũng nên suy nghĩ cho người nhà của anh, tôi chỉ nói đến đây thôi, còn kết quả về sau thế nào, đều nằm ở bản thân anh cả!”
Trương Dương nói xong đi ra ngoài, đi được hai bước, hắn lại quay lại, lấy ra một tấm ảnh trong túi đặt lên bàn.
Cau Dũng cúi đầu xuống, thì là tấm ảnh anh ta và vợ ôm đứa con trai vừa tròn hai tuần tuổi, thấy nụ cười ấm áp của vợ, thấy nụ cười ngây thơ của đứa con trai, trong lòng Cao Dũng đau như dao cắt, dường như máu anh ta đã đông cứng lại, sau đó tất cả dũng khí của anh ta, dường như bị tê liệt, anh ta ôm mặt, nước mắt rơi lã chã.
Trương đại quan vừa vặn nói thêm một câu: “Con trai của anh thật dễ thương!” Kĩ xảo thẩm vấn của tên này đã đạt đến một trình độ mới, không cần dùng kim châm không cần điểm huyện, không cần động chạm đến xác thịt, chỉ là việc công kích tâm lí thôi, cũng đủ để phá vỡ tuyến phòng vệ của đối phương, đây mới là chỗ cao minh của Trương đại quan.
Kết luận thứ hai của tổ chuyên gia về chất lượng công trình sân vận động đã có. Sự thật đã chứng minh chất lượng công trình không tồn tại khiếm khuyết quá lớn, kết quả này hoàn toàn nằm ngoài những dự liệu của mọi người, bao gồm tất cả những nhân viên của tổ điều tra cũng không thể ngờ được, Lưu Hải Quân ngay cả tư chất công trình cũng không có, mang một đám nông dân đến xây dựng mà lại làm ra được một công trình như thế này, có lẽ một câu của Lưu Hải Quân có thể giải thích hiện tượng kì lạ này: “Mẹ tôi đã nói rồi, làm việc phải làm cho tử tế, đã lấy tiền rồi thì phải làm cho tốt!” Mẹ của Lưu Hải Quân đã qua đời nhiều năm, có lẽ bà cũng không ngờ được rằng câu nói lúc đầu đó của bà có sức ảnh hưởng lớn như vậy đối với người con trai sau này.
Chất lượng công trình không tồn tại vấn đề, điều này làm tất cả mọi người ở Bình Hải đều thở phào nhẹ nhõm, dù là công trình sân vận động tồn tại lỗ hổng thế nào, chất lượng công trình không vấn đề gì đây là sự thật, cũng đã thông qua hai lần chuyên gia thẩm định, nói một cách khác, bên thi công không thể là người lãnh trách nhiệm chủ yếu của lần đổ sập này, nguyên nhân chính tạo nên lần đổ sập này, đó chính là một lượng lớn người hâm mộ đổ dồn lên khán đài, vượt qua tải trọng của nó, vì thế đổ sập là điều khó tránh khỏi.
Bí thư tỉnh ủy Bình hải Cố Doãn Tri và tỉnh trưởng Tống Hoài Minh gặp nhau sau khi tình hình đã có chút sáng sủa, họ thương lượng về biện pháp ứng phó với chuyện này, đầu tiên, Tống Hoài Minh báo cáo với Cố Doãn Tri về phương án bồi thường. Về phương diện bồi thường, họ đã tham khảo qua nhiều số liệu và đưa ra mức bồi thường cao nhất, tiền thuốc men của người bị thương cũng do bên Bình Hải phụ trách.
Cố Doãn Tri nói: “Thật ra điều tra vụ việc hỗn loạn của người hâm mộ, không phải là để đùn đẩy trách nhiệm, tôi chỉ là không muốn bên tỉnh Vân An đè quá nhiều áp lực lên cho chúng ta, muốn làm cho họ ý thức được việc này có phần trách nhiệm của họ.”
Tống Hoài Minh thở dài một hơi nói: “Thiết kế và chất lượng công trình mặc dù không có vấn đề gì, nhưng trong đó vẫn tồn tại vấn đề rất lớn, nếu như không có vụ thảm ám 417 xảy ra, có lẽ tất cả những việc bên trong đó sẽ được giấu đi mãi mãi, nhưng cùng với việc sập đổ của khán đài tây, những điều bí ẩn đã được phơi bày ra ánh sáng.”
Cố Doãn Tri nói: “Gây nên vụ sập đổ khán đài lần này là do vụ hỗn loạn của người hâm mộ bóng đá, trong thời gian ngắn đã ùn lên trên khán đài rất nhiều người, vượt quá sức tải của nó!”
Tống Hoài Minh nói: “Đây là sự thật, nhưng không dễ dàng để dân chúng có thể chấp nhận được, rất nhiều người đều nhận định rằng do bản thân công trình có vấn đề, nếu như giờ chúng ta công bố nguyên nhân này ra ngoài, có lẽ những người nhà của người chết và bị thương sẽ không chấp nhận, sự việc không những không lắng xuống, mà có khi còn bùng lên dữ dội hơn!”
Cố Doãn Tri nói: “Bất cứ ai đều phải tôn trọng sự thật, những người gặp nạn đáng để đồng tình, nhưng họ cũng cần phải chịu trách nhiệm nhất định đối với sự việc lần này, sự việc lần này tồn tại trách nhiệm của rất nhiều người, bên tổ chức trận đấu, bên phối hợp tổ chức, trọng tài trận đấu, quan chức câu lạc bộ, và cả bên vận động viên nữa, vấn đề tồn tại ở khắp mọi nơi!”
Tống Hoài Minh nói: “Tỉnh Vân An yêu cầu tiếp tay vụ án hối lộ của câu lạc bộ Hồng Thái!”
Cố Doãn Tri điềm đạm nói: “Họ bắt đầu tích cực chủ động rồi. Bắt đầu ý thức được việc phải đối diện với sự thật, chứ không chỉ là gây áp lực cho chúng ta, bi kịch lần này không chỉ có trách nhiệm của một mình Bình Hải!”
Tống Hoài Minh nói: “Bí thư Cố cảm thấy chúng ta nên giao vụ án hối lộ của câu lạc bộ Thái Hồng cho bên tỉnh Vân An sao?”
Cố Doãn Tri nói: “Anh thấy thế nào?”
Tống Hoài Minh nói: “Nếu theo lí mà nói chúng ta nên giao cho họ, nếu như không giao đi, thì nhiều nhất chúng ta cũng chỉ điều tra được đến câu lạc bộ Thái Hồng, còn nữa thì không điều tra tiếp được rồi!”
Cố Doãn Tri nói: “Giao cho họ, liệu họ có kiểm tra tiếp không?”
Tống Hoài Minh không nói gì, ông ta cũng hiểu một chút về đằng sau Thái Hồng, mặc dù Cao Dũng đã tự nhận là Triệu Quốc Lương bảo anh ta đi hối lộ trọng tài Chu Nghị, nhưng việc này bị Triệu Quốc Lương phủ nhận, nếu như giao họ cho Vân An, sự việc nhất định sẽ thay đổi, nhưng cái cốt lõi của vấn đề lần này không phải là truy cứu việc thổi còi sai, mà là nguyên nhân dẫn đến sự vụ hỗn loạn, trọng tài viên Chu Nghị là người nhận tiền hối lộ, người hối lộ là phó tổng giám đốc câu lạc bộ Thái Hồng Cao Dũng, nhưng xuất phát điểm của họ là thao túng trận đấu, vụ hỗn loạn của người hâm mộ cũng không phải là điều họ muốn xảy ra. Nếu như họ cứ túm chặt lấy chuyện này, thì bên tỉnh Vân An nhất định xoáy sâu vào vấn đề chất lượng công trình, cả hai bên đều đấu đến không ngừng nghỉ. Như vậy, những vấn đề lộ ra càng nhiều, sự việc càng khó giải quyết. Tống Hoài Minh nói: “Điều tra hay không là vấn đề của họ!”
Cố Doãn Tri nói đầy ấn ý: “Sự việc 417 anh định giải quyết thế nào?”
Tống Hoài Minh nói: “Chủ nhiệm thể ủy tỉnh Huệ Kính Dân muốn đứng ra chịu trách nhiệm, bên bao thầu công trình sân vận động đã chịu trách nhiệm nhất định đối với chuyện này, bên chi công cũng cần phải chịu trách nhiệm!”
Cố Doãn Tri nói: “Đã chứng minh được chất lượng thi công không có vấn đề gì, thì tại sao còn phải đánh vào họ?”
Tống Hoài Minh nói: “NHất định phải đánh, Lương Thành Long chuyển nhượng bất hợp pháp, tỏng đó có liên quan đến việc thu hồi vốn công trình, đánh vào họ, cũng chính để công chúng nhìn vào, cũng là để cho họ một bài học!”
Cố Doãn Tri gật đầu, việc này đã liên quan đến hai tỉnh, điều đó rất mẫn cảm, nếu như xử lí không tốt, thì cả hai bên tiếp tục cứng đầu đối chọi, kết quả của việc đó tất nheien là hai bên tất bại, ông ta tin rằng Kiều Chấn Lương là người thông minh, bên Bình Hải đã giao vụ án hối lộ của câu lạc bộ Thái Hồng cho Vân An, Kiều Chấn Lương ngay lập tức liền hiểu thái độ của ông ta, không bao lâu sau, Kiều Chấn Lương sẽ đến Bình Hải đảm nhận bí thư tỉnh ủy, ở việc này ông ta không thể nào làm quá được, nếu như điều tra đến cùng, thì trước khi ông ta đến Bình Hải, sẽ để lại ấn tượng không tốt đối với những quan chức các cấp ở Bình Hải, thậm chí sẽ làm cho các quan chức có thái độ chống đối, điều này rất bất lợi với công tác của Kiều Chấn Lương.
Tống Hoài Minh không phải là không muốn điều tra, mà là việc này không thể nào điều tra tiếp được, sự thật đã rất rõ ràng. Vụ sập khán đài sân vận động không liên quan gì đến vấn đề chất lượng công trình, nhưng trong công trình quả thật có tồn tại vấn đề, trách nhiệm đều phải có một người đứng ra gánh vác, gây nên vụ đổ sập lần này là vụ hỗn loạn của người hâm mộ, chính sự hỗn loạn đó mới làm phát sinh bi kịch lần này, nhưng giờ đây người hâm mộ đã trở thành người bị hại, và sẽ diễn vai của người bị hại, nguyên nhân tạo nên vụ hỗn độn của họ là do trận đấu không công bằng, mà người tạo nên trận đấu này lại là câu lạc bộ và trọng tài.
Tống Hoài Minh chẳng hứng thú gì với cơ chế thể thao của Trung Quốc, nhưng vấn đề bày ra trước mắt, ông ta bắt buộc phải làm một cái gì đó, mặc dù ông ta là người đứng đầu một tỉnh, nhưng lại không làm nhiều việc về phương diện này lắm, phạm vi của cơ chế này quá rộng, không phải mình ông ta là có thể thay đổi được.
Cố Doãn Tri dường như cảm giác được Tống Hoài Minh đang nghĩ gì, thấp giọng nói: “Có một vài thứ xấu xa giống như u bướu trên người ta vậy, rất muốn cầm dao cắt một nhát cho xong, nhưng nếu cắt đi, thì sẽ mất rất nhiều máu, và sẽ dẫn đến những bệnh nặng, vì vậy chúng ta chỉ có thể làm từng bước một, cắt từng cái một! Hồi phục cũng là một quá trình lâu dài, chúng ta cần nhẫn nại!”
Tống Hoài Minh cũng nghĩ như Cố Doãn Tri. Ông ta thở dài nói: “Nhất định sẽ có một ngày, chúng ta sẽ cắt được hết đám u nhọt đó đi, làm cho cơ chế của chúng ta trở nên lành mạnh, làm cho nhân dân có một cuộc sống yên vui!”
Hồng Vĩ Cơ báo cáo với bí thư tỉnh ủy Kiều Chấn Lương tiến triển của sự việc, phát hiện thấy dường như Kiều Chấn Lương không nghe, Hồng Vĩ Cơ hơi ngại ngần dừng lời.
Ánh mắt của Kiều Chấn Lương đang nhìn ra ngoài cửa sổ, dường như nghĩ ngợi gì đó, ông ta đã quên mất sự tồn tại của Hồng Vĩ Cơ trước mắt, lơ đãng mấy phút, rồi mới tỉnh ra, ngại ngần cười nói: “Tối qua tôi ngủ muộn quá, đột nhiên cảm thấy hơi mệt!”
Hồng Vĩ Cơ kohong biết câu này của ông ta có liên quan gì đến chủ đề ngày hôm nay, cười nói: “Bí thư Kiều cần phải chú ý đến sức khỏe, chúng tôi còn cần sự lãnh đạo của anh mà!”
Việc Kiều Chấn Lương sắp sửa đến Bình Hải đã được mọi người biết đến, ông ta cũng chẳng có ý định giấu diếm, điềm đạm cười nói: “Thời gian lãnh đạo các anh không còn nhiều nữa rồi!” Đây là lần đầu tiên Kiều Chấn Lương nói chuyện của mình trước mặt người khác.
Hồng Vĩ Cơ nói: “Bí thư Kiều phải đi thật rồi sao?”
Kiều Chấn Lương gật đầu: “Trung tổ bộ đã tìm đến tôi nói chuyện rồi, cuối tháng năm tôi sẽ về Bình Hải nhậm chức, Lão Hạ sẽ tiếp quản chức vụ của tôi.” Lão Hạ mà ông ta nói chính là tỉnh trưởng tỉnh bình Hải cũ Hạ Kim Dân, năm nay đã 55 tuổi, lớn hơn Kiều Chấn Lương một chút. Hồng Vĩ Cơ ừm một tiếng, ông ta không cảm thấy quá thất vọng, từ lí lịch và thành tích chính trị, ông ta vẫn còn cách rất xa vị trí người đứng đầu của tỉnh Vân An, huống hồ ông ta đến tỉnh Vân An vẫn chưa lâu, ghế ngồi còn chư ấm, muốn thăng cấp ngay là điều rất khó, có điều ông ta và Hạ Kim Dân cũng khá tốt, hai người họ là đồng hương, quan hệ gần hơn so với Kiều Chấn Lương.
Trong lòng Hồng Vĩ Cơ rất muốn tiếp cận Kiều Chấn Lương, nhưng tính cách của Kiều Chấn Lương không hề dễ gần như ngoài mặt ông ta, trước mặt ai, Kiều Chấn Lương cũng đều tỏ ra rất hòa khí, nhưng ông ta luôn giữ khoảng cách nhất định với tất cả mọi người, qua lại với loại người này, rất khó để có thể xích gần quan hệ, xuất thân và bối cảnh của Kiều Chấn Lương quyết định, ông ta không cần phải suy nghĩ đến cảm xúc của người khác, từ khi sinh ra ông ta đã được định là người thượng cấp, nếu như anh cho rằng ông ta cười hiền hậu với anh có nghĩa là muốn xích gần lại với anh, thì anh đã nhầm, nhầm to. Hồng Vĩ Cơ cảm thán: “Thật là không muốn anh đi chút nào!”
Kiều Chấn Lương lại cười, trông ông ta rất dễ gần, cười thì lại rất thân thiết, những người như thế này, nếu không biết thân phận của ông ta trước, thì chẳng ai có thể ngờ được ông ta có mối quan hệ gì đó với bí thư tỉnh ủy. Tư duy của Kiều Chấn Lương nhảy rất nhanh, đột nhiên lại quay về sự kiện 417: “Vụ đổ sập của khán đài sân vận động Đông Giang thật sự không có quan hệ gì với chất lượng công trình sao?”
Hồng Vĩ Cơ gật đầu nói: “Tổ chuyên gia Bình Hải, tổ chuyên gia của Trung Ương cũng đã thẩm tra rồi, chúng tôi đã đến nghe hội luận chứng. Thiết kế của công trình phù hợp với tiêu chuẩn, chất lượng thi công của công trình cũng không có vấn đề gì, có thể nói rằng nguyên nhân thật sự dẫn đến vụ đổ sập lần này là việc hỗn loạn của người hâm mộ bóng đá, trong một thời gian ngắn ùn lên quá nhiều người, làm cho khán đài đạt đến mức độ không thể nào chứa được nữa, dẫn đến vụ thảm họa này.”
Kiều Chấn Lương nói: “Quản lí tổ chức có vấn đề rất lớn!”
Hồng Vĩ Cơ nói: “Bên Bình Hải đã có phản ứng rồi, chủ nhiệm thể ủy tỉnh, chủ nhiệm thể ủy thành phố Đông Giang, quan chức hiệp hội bóng đá, bên bao thầu kiến trúc cũng đã bị khống chế cả rồi, xem ra sẽ phải chịu trách nhiệm tương ứng!”
Kiều Chấn Lương điềm đạm nói: “Không làm như thế này, thì không dập nổi ngọn lửa hận của nhân dân!”
Hồng Vĩ Cơ nói: “Bọn họ muốn gia chuyện câu lạc bộ Thái Hồng cho chúng ta!”
Kiều Chấn Lương dựa lưng vào ghế, thấp giọng nói: “Sự việc hối lộ của câu lạc bộ Thái Hồng có phải là thật không?”
Hồng Vĩ Cơ nói: “Phó tổng giám đốc câu lạc bộ Thái Hồng là Cao Dũng đã thừa nhận hành vi hối lộ của mình, những người điều khiển trận đấu như trọng tài Chu Nghị cũng đã thừa nhận có chuyện hối lộ, lời khai của hai bên khớp nhau, nhưng khi Cao Dũng ở Bình Hải, có một bản lời khai nói rằng tổng giám đốc câu lạc bộ Thái Hồng là Triệu Quốc Lương bảo anh ta đi hối lộ, nhưng sau khi anh ta quay về Vân An, thì lại ngay lập tức đổi lời khai, nói rằng tổ điều tra của đối phương là Trương Dương đã ép cung, bắt anh ta nói như vậy!”
Kiều Chấn Lương chau chau mày, giờ đây lí do dẫn đến cảnh này, đó là có quan hệ mật thiết với hành vi hối lộ của câu lạc bộ Thái Hồng, nếu không trong cuộc đấu đá của họ với tỉnh Bình Hải, Vân An sẽ chiếm thế thượng phong, sự việc đã phát sinh đến giờ, ngoài mặt Bình Hải thì đánh trống thổi kèn rất to, nhưng thật sự lại toàn là thùng rỗng, không hề tiếp tục đào sâu chuyện này, không biết Cố Doãn Tri và Tống Hoài Minh nghĩ gì? Kiều Chấn Lương cũng hiểu rằng, họ có thể dễ dàng giao việc câu lạc bộ Thái Hồng cho Vân An như vậy, hoàn toàn không phải là một loại thỏa hiệp, mà là một loại thái độ, họ hi vọng ông ta có chút biểu hiện, hai bên hợp tác làm việc, xử lí tốt sự kiện 417.
Kiều Chấn Lương thấp giọng nói: “Theo những tình hình mà anh nói, khách quan mà nói, sự kiện sập lần này là do người hâm mộ hỗn loạn mà thành?”
Hồng Vĩ Cơ gật đầu.
Kiều Chấn Lương nói: “Nói vậy, đầu mối gây ra chuyện là cuộc thi đấu không công bằng này?”
Hồng Vĩ Cơ nói: “Ý của bí thư Kiều là phải điều tra triệt để chuyện của câu lạc bộ?”
Kiều Chấn Lương nhắm mắt, dường như đang suy nghĩ, một lúc sau mới nói: “Điều tra càng nhiều, thì trách nhiệm của Vân An càng lớn!”
Hồng Vĩ Cơ nhìn Kiều Chấn Lương hơi khó hiểu.
Kiều Chấn Lương nói: “Sự việc xảy ra ở Bình Hải, lúc bắt đầu, chẳng liên quan gì đến Vân An, bên Bình Hải đã tìm được vài đầu mối, họ điều tra việc thổi còi láo trong trận đấu là muốn kéo chúng ta vào, làm cho Vân An từ một người bị hại thuần túy ,trở thành một trong những người phải lãnh trách nhiệm!”
Hồng Vĩ Cơ đã nhìn thấu chuyện này, không thể không khâm phục thủ đoạn của Cố Doãn Tri.
Kiều Chấn Lương nói: “Trên thực tế, câu lạc bộ Thái Hồng thật sự chẳng minh bạch gì, vì thế việc này mới tiếp diễn đến như ngày hôm nay.”
Hồng Vĩ Cơ đã hiểu ý của Kiều Chấn Lương, đúng là giống như ông ta vừa nói vậy, điều tra càng nhiều, thì trách nhiệm của Vân An ở sự việc này càng lớn, dù là có phải điều tra, thì cũng không phải là bây giờ. Ông ta thấp giọng nói: “Bí thư Kiều yên tâm, tôi sẽ xử lí tốt việc này!”
&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&& &&&
Lần đầu tiên Trương Dương lấy tư cách bạn bè đi thăm Lương Thành Long, sự việc đã rõ ràng rồi, Lương Thành Long phải chịu trách nhiệm, nhưng có điều trách nhiệm cũng không nghiêm trọng như anh ta tưởng tượng.
Lương Thành Long nhìn thấy Trương Dương liền cười nói: “Chủ nhiệm Trương muốn thẩm tra tôi sao? Những gì tôi biết tôi đều đã nói cả rồi!”
Trương Dương cười nói: “Mẹ kiếp, anh vẫn còn cười được sao?”
Lương Thành Long cảm thán nói: “Tại sao tôi lại không cười được chứ? Tôi đã vòng một vòng ở quỷ môn quan rồi lại về đây, may mắn, tôi thật sự rất may mắn.”
Trương Dương ngồi xuống đối diện anh ta, rút ra một bao thuốc từ trong túi áo, xé ra rồi đưa cho Lương Thành Long một điếu, rồi lại giúp anh ta châm điếu.
Lương Thành Long hút một hơi rồi nói: “Hôm nay anh đến thăm tôi với tư cách bạn bè hay là đến thăm tôi với tư cách kỉ ủy?”
Trương Dương nói: “Bạn bè!”
Lương Thành Long nói: “Thật là không dễ dàng!”
Trương Dương nói: “Lần này thái độ nhận tội của anh rất tích cực!”
Lương Thành Long gật đầu nói: “Mấy ngày nay tôi chưa từng ngủ một giấc ngon lành, nếu như chất lượng công trình có vấn đề, vậy thì nhất định phải chém đầu! Tôi vẫn chưa sống đủ, sự nghiệp của tôi mới chỉ bắt đầu, chết như thế này tôi không cam tâm.” Anh ta dừng một chút, rồi lại hút mấy hơi.
Trương Dương chau mày, nhắc anh ta: “Hút ít thôi, đừng như kiểu quỷ thuốc đầu thai vậy!”
Lương Thành Long hít một hơi, làn khói từ miệng anh ta bị mũi hít vào, nét mặt anh ta vô cùng hưởng thụ, nhưng Trương Dương nhìn thấy lại hơi kinh tởm. Lương Thành Long nói: “Thật đấy, tôi vốn nghĩ mình lần này chết chắc rồi, chỉ cần không liên lụy đến người khác, không ảnh hưởng đến người khác là được!” Người khác trong câu này của anh ta đó chính là chú anh ta, bí thư thị ủy Đông Giang, Lương Thiên Chính.
Trương Dương nói: “Anh thật là to gan, đúng là một thằng đàn ông!”
Lương Thành Long nói: “Chết nhiều người như vậy, tôi thật không còn lòng dạ nào, tôi cho rằng chất lượng công trình có vấn đề, hối hận khi đã giao công trình này cho Lưu Hải Quân, nhưng tôi không ngờ vấn đề lần này lại không phải là chất lượng công trình.”
Trương Dương nói: “Anh vẫn phải bị trừng phạt thôi, vì chuyển nhượng bất hợp pháp!”
Lương Thành Long nói: “Đây là tôi của tôi đáng phải nhận, thật ra từ đầu nếu như tôi cứ cứng đầu không giao công trình cho Lưu Hải Quân, thì giờ đây trách nhiệm của tôi sẽ nhẹ đi một chút, người khác cũng không biết chuyển nhượng công trình.”
Trương Dương cười: “Trong thời kì chiến tranh kháng Nhật, loại người này như anh có thể làm Hán gian, chưa có hình phạt gì ép cung mà anh đã khai thật hết rồi!”
Lương Thành Long nói: “Ý kiến xử lí của cấp trên đã đưa ra chưa?”
Trương Dương nói: “Ảnh hưởng của việc này rất lớn, mặc dù thiết kế và chất lượng công trình không có vấn đề gì, nhưng anh phải chịu trạch nhiệm vì chuyện chuyển nhượng công trình, theo những gì tôi biết, anh có lẽ sẽ phải chịu án! Theo tính chất của sự việc, sẽ không vượt quá bảy năm”
Lương Thành Long nói: “Chỉ cần không chết đã là may lắm rồi, tôi chấp nhận tất cả các loại hình phạt!”
Trương Dương nói: “Hành động bất hợp pháp của anh sẽ phải đối mặt với một khoản tiền phạt lớn đấy!”
Lương Thành Long nói: “Ngoài tiền phạt, tôi quyết định quyên 2000000 cho tất cả những người gặp nạn lần này, để biểu thị sự hối hận của tôi!”
Trương Dương nhìn Lương Thành Long, đột nhiên cảm thấy trên người anh ta hoàn toàn thay đổi, sau khi trải qua những khúc mắc lớn như thế này, con người sẽ thay đổi, Lương Thành Long trải qua sự việc lần này, chẳng khác gì đã trải qua một lần chết, vì vậy anh ta rất bình tĩnh đối mặt với kết quả bây giờ.
Nhưng dường như Trương Dương không hài lòng, hắn khó khăn lắm mới điều tra ra hành động hối lộ của câu lạc bộ Thái Hồng, dùng đủ mọi biện pháp, đột phá phòng vệ tâm lí của Cao Dũng, làm cho y nói ra Triệu Quốc Lương, ngay trong lúc hắn đang chuẩn bị điều tra đến Triệu Quốc Lương, đột nhiên cấp trên lại giao sự việc của câu lạc bộ Thái Hồng cho bên Vân An, điều này làm Trương Dương cảm thấy hẫng hụt, hắn rất thất vọng, hắn đã đi tìm Lưu Diễm Hồng để nói ra nỗi bức xúc của mình, Lưu Diễm Hồng cũng rất chán nản, chỉ nói rằng đây là ý của cấp trên, cô ta cũng không có cách gì.
Lúc này, dù là Cố Doãn Tri hay là Tống Hoài Minh cũng đều chẳng vui vẻ gì, Trương đại quan cũng không dám động đến hai người này, hắn nói: “Chẳng lẽ sự việc kết thúc ở đây sao? Tôi đã điều tra đến Triệu Quốc Lương rồi, hắn ta mới là người thao túng đằng sau chuyện này, hắn là người gây nên chuyện này, tại sao lại không điều tra tiếp, tại sao lại đưa vụ án này cho Vân An?’
Lưu Diễm Hồng cười khổ hạnh nói: “Cậu đừng có hỏi tôi, tôi cũng chẳng biết tại sao! Giờ đây bên Vân An phản ánh lại rằng, Cao Dũng khởi tố cậu lợi dụng hình phạt với anh ta, bắt anh ta nói ra tin tức!”
Trương Dương tức giận nói: “Mẹ kiếp, loại quái gì thế chứ, bảo hắn ta đến đây chứng nhận vết thương!”
Lưu Diễm Hồng trừng mắt nhìn hắn ta, tên này vừa mở miệng là đã nói bậy, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì cũng đúng, khó khăn lắm mới đào được một con cá lớn, mà chớp mắt đã chạy mất rồi, có ai là vui vẻ chứ, Lưu Diễm Hồng nói: “Người ta cũng không phải là muốn truy cứu cậu thật sự, theo những tin tức tôi đã có được, Cao Dũng đã thay đổi lời khai, sự việc hối lộ không liên quan gì đến Triệu Quốc Lương!”
“Không có liên quan mới là lạ đó, thằng ngốc cũng nhận ra rằng Triệu Quốc Lương bảo hắn ta làm thế!”
Lưu Diễm Hông nói: “Cao Dũng cứ khăng khăng vậy, cậu không chứng minh được chuyện đó, giờ đây Vân An đã nhúng tay vào rồi, người ta cho rằng đã điều tra rõ ràng chuyện này, và vụ 417 đã chấm dứt ở đây!”
Trương Dương cười lạnh lùng nói: “Chính trị quả nhiên là một trò chơi của ít người, họ muốn chơi thế nào thì chơi như thế! Chết đến 31 người, giờ đây đã điều tra ra nguyên nhân, tại sao không làm rõ việc này đến cùng?”
Lưu Diễm Hồng nói: “Giờ đây quan trọng nhất là phải làm tắt chuyện này, người nhà người chết và bị thương được an ủi, dù là cậu có thể chứng minh được Triệu Quốc Lương sai khiến Cao Dũng đi hối lộ, thì cũng chỉ là thêm một người vào tù mà thôi, người chết đi rồi liệu có sống lại được không? Cậu càng đào sâu vào câu lạc bộ Thái Hồng, thì tỉnh Vân An sẽ không bao giờ cho phép, với Vân An và Bình Hải, tiếp tục đào sâu xuống là tự vả vào mặt nhau, hậu quả chỉ là hai bên bị thương nặng nề.”
Trương Dương nói: “Chẳng lẽ vì vậy mà để loại người như Triệu Quốc Lương nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật sao?”
Lưu Diễm Hồng thở dài nói: “Trương Dương, Cao Dũng đã đứng ra thừa nhận chuyện này, chẳng có lỗ hổng nào về pháp luật cả, mặc dù trước đó anh ta đã chứng nhận Triệu Quốc Lương sai khiến anh ta, nhưng Triệu Quốc Lương đã phủ nhận, người ta rửa rất sạch, từ chỗ tài vụ cũng chẳng thấy tên của anh ta, chúng ta chẳng tìm thấy chứng cứ gì hết.”
Trương Dương nói: “Chỉ cần bắt được hắn ta, tôi có cách!”
Lưu Diễm Hồng nói: “Chúng ta là kỉ ủy, không phải là bên công an, cậu cần phải làm rõ vị trí của mình, sự việc đã qua rồi, cậu phải chấp nhận hiện thực đó!”
Trương Dương nói: “Cả một sự việc đã không có công bằng rồi, Lương Thành Long, Lưu Hải Quân mặc dù họ đã chuyển nhượng bất hợp pháp, nhưng chất lượng công trình không vấn đề gì, mà họ lại phải chịu trách nhiệm, người thật sự tạo nên vụ hỗn độn của người hâm mộ là Triệu Quốc Lương, mà tên khốn đó lại đang nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật!”
Lưu Diễm Hồng nói: “Đó chỉ là những phán đoán chủ quan của cậu, thiếu chứng cứ thật tế, Trương Dương! Chính nghĩa của tôi không kém hơn cậu, nhưng tôi càng hiểu về tính quan trọng của cục diện lớn, tôi tin tưởng rằng lãnh đạo đã suy nghĩ nhiều hơn, họ không những suy nghĩ về việc làm thế nào để giảm bớt những tổn hại của dân chúng xuống mức thấp nhất, mà còn phải suy nghĩ đến việc làm cân bằng cục diện, nếu như làm cho việc này biết thành một cuộc chiến tranh, thì chúng ta chỉ nhìn thấy cục bộ, họ bắt buộc phải suy nghĩ toàn diện, cậu hiểu không?”
Trương Dương nói: “Tôi hiểu, nhưng giờ đây tôi bắt đầu nghi ngờ rồi, mình có thể làm một tướng quân tốt hay không!”
Lưu Diễm Hồng cười nói: “Tướng quân thì tôi không biết, nhưng nhất định cậu sẽ là một binh lính hợp chuẩn!” Cô ta pha một cốc trà cho Trương Dương rồi nói: “Suy nghĩ một chút về việc đến kỉ ủy làm việc đi, chức chính sở của anh cứ để tôi!”
Trương Dương cười, đây đã là lần thứ hai Lưu Diễm Hồng mời hắn, hắn lắc đầu nói: “Nói thật, khi việc 417 mới xảy ra, tôi cũng có ý nghĩ như vậy, tôi cảm thấy công việc ở kỉ ủy rất oai phong, muốn điều tra ai thì điều tra, mang lí trời đi làm việc. Phất cao lá cờ trừ hại giúp dân, có bí thư Cố đứng đằng sau, phạm vi ở Bình Hải, dù là quan của anh lớn đến đâu, chỉ cần anh phạm pháp là tôi có thể điều tra anh, nhưng giờ đây xem ra, chẳng phải là như vậy!”
Lưu Diễm Hồng nói: “Dù cậu là ai, dù cậu làm quan lớn đến đâu, thì cũng phải có sự trói buộc nhất định, cũng chính là vì có sự trói buộc này, thế giới này mới có quy tắc, nếu như mất đi sự trói buộc, thì thế giới này làm sao tồn tại được.”
Trương đại quan nói: “Những điều chị nói thật là sâu xa, tôi không hiểu, người như tôi chẳng thích bị bó buộc, thích bó buộc người khác!”
Lưu Diễm Hồng không nhịn nổi cười: “Ý của cậu là sao? Đến hay không nói rõ ra xem!”
Trương Dương lắc đầu nói: “Không đến, nhất định không đến!”
&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&& &&&
Khi Trương Dương về đến trường Đảng, thấy một chiếc xe Benz dừng ở dưới lầu kí túc xá, chỗ không xa còn một chiếc xe rởm nữa, Triệu Quốc Lương mặc bộ đồ tây màu đen, đeo cặp kính gọng vàng, dựa vào trước chiếc xe Benz, lặng lẽ nhìn hắn, mặt lộ ra nụ cười, một nụ cười rất kì quặc.
Trương Dương đỗ xe, không thèm để ý đến Triệu Quốc Lương. Khi hắn chuẩn bị lên lầu, thì Triệu Quốc Lương gọi một tiếng: “Trương Dương!”
Trương Dương dừng bước, quay người nhìn Triệu Quốc Lương: “Tìm tôi có việc gì không?”
Triệu Quốc Lương gật đầu, bước về phía Trương Dương, hai mắt đầy thách thức: “Anh rất hận tôi? Có phải rất muốn xử lí tôi không?”
Trương Dương cười ranh mãnh: “Triệu Quốc Lương, anh có phải quá tự hào về mình rồi không? Lần này Cao Dũng không kéo anh vào, đáng lẽ anh phải đi lễ chùa lễ phật rồi mới đúng, cảm ơn ông trời khai ân với anh!”
“Tôi không tin có trời, tôi tin bản thân tôi, vận mệnh của tôi từ trước đến giờ đều do tôi nắm bắt!”
Trương Dương cười ha ha nói: “Nếu như tôi là anh, thì tôi sẽ vội vàng về quê sớm, làm tiểu thiếu gia của anh, còn chỗ như Đông Giang này chẳng hợp với anh, nếu như đi đứng không cẩn thận, gặp phải khúc mắc thì gì, thì về sau hối hận cả đời!”
Triệu Quốc Lương chỉ vào mặt Trương Dương nói: “Tôi biết đằng sau anh có những ai, chẳng có gì giỏi giang cả đâu, một người dựa vào một đám quan hệ để đứng lên mà thôi, việc của câu lạc bộ Thái Hồng, tôi còn chưa tính toán với anh đâu!”
Trương đại quan cố nén nỗi tức giận, thấp giọng nói: “Anh bỏ ngay cái cẳng của anh ra, nếu còn dám ra mặt trước mặt tôi, thì tôi sẽ bẻ gãy nó đấy!”
Triệu Quốc Lương cười lạnh lùng, gã vung vung tay, chiếc xe rởm đằng sau khởi động, lái xe quay đuôi xe đập vào chiếc xe Jeep của Trương Dương đánh rầm, chiếc xe Jeep của hắn bị đập nát, còi báo động không ngừng kêu liên hồi. Nếu như nói lần này là lỡ đâm thì, hành vi tiếp theo của lái xe thật là không thể chịu đựng nổi nữa, gã khởi động cần gạt rác, đổ tất cả rác rưởi lên xe Jeep.
Triệu Quốc Lương thở dài, móc ra một xập tiền từ trong túi, vất trong không trung nói: “20000 tệ, cho anh để sửa xe!
Trương Dương đứng đó không động đậy gì, rất nhiều học viên trường Đảng nghe thấy động tĩnh đã chạy xuống, Thường Hải Tâm cũng là một trong số đó, cô nhìn thấy Trương Dương, vội vàng chạy qua, đến bên cạnh Trương Dương lo lắng hỏi: “Sao thế? Có chuyện gì rồi?”
Triệu Quốc Lương nhìn Thường Hải Tâm, mỉm cười nói: “Chủ nhiệm Trương rất làm cho phụ nữ thích mà!” Hắn giơ hai lòng bàn tay ra, đi từng bước ra đằng sau nói: “Xin lỗi, lái xe là người mới!”
Thường Hải Tâm nắm lấy tay Trương Dương, cô biết tính khí của hắn, đối mặt với sự việc thế này, Trương Dương nhất định không thể chịu nổi. Cô thấp giọng nói: “Tôi báo cảnh sát, đừng có bộp chộp!”
Triệu Quốc Lương đã đi vào chiếc xe Benz, và hạ cửa kính xuống, cười vẫy tay với Trương Dương: “Thật là ngại quá, nếu tiền không đủ, thì cứ gọi điện cho tôi!”
Dưới ánh mắt của rất nhiều người, Trương Dương đi đến thùng rác bên cạnh.
Triệu Quốc Lương đã ý thức được hắn muốn làm gì, gã thúc lái xe: “Mau lái xe!”
Lái xe vội vàng khởi động xem, muốn rời khỏi đây.
Triệu Quốc Lương là một người rất ưa sĩ diện, điều kiện gia đình ưu việt và bối cảnh sau lưng hùng hậu làm gã có tính cách coi thường mọi thứ, gã tức giận nói: “Trương Dương, mày chết chắc rồi!”
Trương Dương bê chiếc thùng rác sắt ở bên cạnh lên, dương hai tay, ném chiếc thùng rác về phía xe Benz, chỉ nghe xoảng một tiếng, chiếc thùng rác vất thẳng vào cửa kính đằng trước của xe Benz, làm cho kính rơi tứ tung trong không gian.
Vì tầm nhìn bị chắn, lái xe không thể không thắng lại.
Trương Dương đã xông đến trước mặt chiếc xe Benz, muốn kéo cửa xe ra, nhưng lái xe đã khóa, điều này không thể làm khó Trương Dương, hắn đấm vỡ cửa kính xe, kính bay tứ tung, Triệu Quốc Lương ngồi đằng sau giơ hay tay che mặt, để đỡ bị kính đâm vào mắt, khi gã chưa kịp hết bàng hoàng, Trương Dương đã nắm lấy tóc gã, kéo gã ra khỏi đám kính vỡ, sau đó nhấc gã dậy, vất trên thảm cỏ.
Triệu Quốc Lương chịu đau bò dậy, bị Trương Dương đá cho một nhát, bay lên trên cao tầm 3m, lại rơi rầm xuống đất, Triệu Quốc Lương vừa nãy còn anh dũng giờ thê thảm cực độ, trên mặt đã bị rách nhiều chỗ, kính cũng bay sang một bên.
Cùng đi với Triệu Quốc Lương còn một lái xe và hai trợ thủ, vội vàng đẩy cửa xe xông ra, họ muốn giúp đỡ, nhưng bị đám học viên vây kín không qua được. Rất nhiều người đã nhìn thấy được cảnh tượng vừa nãy, họ rất ghét thái độ hống hách của Triệu Quốc Lương, người Trung Quốc rất ghét người ngoài, Trương Dương là thành viên của trường Đảng, những người này lại là người ở ngoài vào, mọi người không giúp rõ ràng, nhưng lại làm một vài động tác nhỏ, vây họ lại như vậy, làm cho ba người rơi vào trong biển người.
Trương Dương chầm chậm bước đến bên cạnh Triệu Quốc Lương, dẫm lên mặt gã nói: “Biết cái gì gọi là tự lượng sức mình không? Biết cái gì gọi là cho thể diện mà không cần thể diện không? Mày chính là loại đó đấy!”
Triệu Quốc Lương là một người rất ưa sĩ diện, điều kiện gia đình ưu việt và bối cảnh sau lưng hùng hậu làm gã có tính cách coi thường mọi thứ, gã tức giận nói: “Trương Dương, mày chết chắc rồi!”