Trương Dương cũng không nói gì mà chỉ cười trừ, rồi vẫy vẫy tay gọi phục vụ, định gọi cho nàng ta cốc nước mát, nhưng Hồ Như Yến lại kêu một cốc kem ly. Nàng đặt túi xách lên bàn, xõa mái tóc dài xoăn của mình ra sau, rồi mới liếc mắt nhìn chiếc di động trong tay Trương Dương nói: “Mấy hôm rồi ta đánh điện cho ngươi suốt, nhưng máy vẫn báo không liên lạc được!”
Trương Dương ra vẻ thần bí nhìn quanh bốn phía, cảm giác an toàn rồi mới thấp giọng nói: “Chẳng là dạo gần đây ta nhận một nhiệm vụ chính trị bí mật, nên không tiết lộ tung tích được!”
Hồ Như Yến lạnh lùng đáp trả lại: “Đám người làm chính trị các ngươi, ai cũng nham hiểm như nhau cả. Hai hôm trước ta có người bạn định đến Giang Thành, đầu tư làm ăn, định nhờ ngươi chiếu cố dùm nhưng mà gọi mãi cũng chẳng thấy ngươi đâu!” Nói xong nàng mặc kệ Trương Dương, ra chiều giận dỗi không thèm nói chuyện nữa mà chỉ ăn kem một mình.
Nhìn động tác ăn kem cực kỳ gợi dục của Hồ Như Yến. Trương đại quan nhân thấy người nóng bừng lên, hô hấp cũng thấy khó khăn hơn. Ăn kem gì mà còn mút thìa như vậy? Rồi đến cái lưỡi màu phấn hồng cứ thò ra thụt vào liếm xung quanh cốc kem, thực muốn lấy mạng người khác.
Hồ Như Yến cũng nhận ra hôm nay ánh mắt Trương Dương nhìn mình hơi khác, khuôn mặt nàng cũng hơi đỏ lên, hờn dỗi oán trách: “Ngươi nhìn gì mà nhìn suốt vậy? Chưa thấy qua nữ nhân bao giờ sao?”
Trương Dương thở dài cảm thán nói: “Cũng gần như vậy. Nói thực chứ nửa tháng nay đừng nói là nữ nhân mà động vật giống cái ta cũng chưa được thấy nữa là. Cũng may giờ mới thấy được một con heo mẹ mắt hai mí!”
Mày liễu Hồ Như Yến lại dựng ngược lên, nàng chỉ hận không đổ thẳng ly kem lên đầu hắn được. Đồ hỗn đản, dám coi ta như heo sao?
Tuy tức giận trong lòng nhưng Hồ Như Yến cũng không nổi xung như mọi lần, bởi vì nàng thấy Cố Giai Đồng đang đi về phía này. Nàng liếc mắt nhìn lại hắn lạnh lùng nói: “Giờ mới biết, sao hôm nay ngươi lại ngoan ngoãn ngồi một mình ở đây, hoá ra là đang chờ giai nhân tới!”
Trương Dương cười cười không nói gì.
Thấy Hồ Như Yến cũng ở đây, Cố Giai Đồng tỏ ra rất đỗi ngạc nhiên, xem ra cái tỉnh Đông Giang này cũng không lớn lắm, đi đâu cũng gặp người quen. Nhưng ngẫm lại khu phố Nam Hồ này là thiên đường mua sắm cùa con gái, nàng ta đến đây mua sắm dạo phố cũng không có gì là lạ.
Vừa thấy Cố Giai Đồng trở lại, Trương Dương liền nhanh nhẹn gọi ngay một cốc kem ly nữa. Thực ra thằng nhãi này cũng chẳng có ý tốt gì, là hắn muốn thử xem Cố Giai Đồng ăn kem có gợi tình hơn Hồ Như Yến hay không mà thôi.
Nhưng Cố Giai Đồng lại tỏ ra không thích kem cho lắm liền gọi với lại người nhân viên: “Cho cốc sô đa được rồi!”
Gian kế không thành, trên mặt Trương đại quan nhân thể hiện rõ sự tiếc nuối. Hồ Như Yến nhìn khuôn mặt gian xảo của hắn cũng lờ mờ đoán ra, chắc hẳn gã dê xồm này lại nghĩ ra chủ ý bậy bạ gì rồi. Nàng cười cười đứng dậy rồi nói lời cáo từ: “Thôi, không làm phiền hai người các ngươi nữa, ta đi dạo phố tiếp vậy. Hai hôm nay nhiều việc quá, phải tranh thủ chút thời gian nghỉ xả hơi mới được!”
Trước khi rời đi nàng còn hỏi số di động của Trương Dương, rồi lại nói: “À phải rồi, dạo gần đây khu đất của cửa hàng bách hóa dệt Đông Giang gặp chút phiền toái, nhưng mà không liên quan gì đến phía bọn ta đâu đấy. Là đám công nhân trước kia thì đồng ý nhận tiền bồi thường, bây giờ lại đổi ý không chịu rời đi.”
Cố Giai Đồng cũng biết chuyện này, chỉ là nàng chưa có thời gian nói cho Trương Dương biết.
Hồ Như Yến nói tiếp: “Ta đi rồi, khi nào rảnh thì gọi điện cho ta!”
Nhìn bóng dáng thướt tha của Hồ Như Yến ra khỏi nhà hàng, Trương Dương chỉ biết lắc lắc đầu cười khổ.
Mãi tới lúc này Cố Giai Đồng mới làm mặt bất mãn, liếc mắt nhìn Trương Dương lạnh lùng nói: “Bản lĩnh ngươi cũng cao thật a, mới có chút thế thôi mà đã câu dẫn hẳn một đại mỹ nữ tới tâm sự rồi!”
Trương Dương gượng cười đính chính lại: “Ta cũng đâu gọi nàng ta tới đâu, là nàng ta thấy ta trước rồi tự động vào đó chứ! Với lại chỗ này đông người như vậy, gặp được người quen cũng là bình thường thôi mà!”
Đương nhiên Cố Giai Đồng cũng biết điều đó, chỉ giả bộ trêu chọc Trương Dương mà thôi. Ngồi một lúc, uống được vài ngụm sô đa xong Cố Giai Đồng liền đứng dậy nói: “Được rồi, mau đi thôi!”
“Đi đâu? Mà sao phải vội thế?"
“Đưa ngươi về ký túc xá trường Đảng chứ đi đâu nữa?”
“Cái gì?” Trương Dương mở lớn hai mắt, tỏ vẻ không tin vào tai mình nữa.
Cố Giai Đồng nhịn không được che miệng khanh khách cười duyên.
Lúc gần đến cổng trường Đảng tỉnh, Cố Giai Đồng cho xe chạy chậm lại. Trương Dương làm mặt đau khổ quay sang hỏi lại: "Thật sự bắt ta phải vào đó sao?”
“Ngươi không muốn sao?”
Trương Dương lai nói: “Đương nhiên là không rồi. Với lại giờ ta lại muốn ngắm cảnh hồ!”
Cố Giai Đồng ra chiều như không hiểu ý, hờ hững nói: “Cảnh sắc Minh Dật hồ cũng khá đẹp đó, lại rất gần đây, đi bộ một chốc là tới thôi.”
Trương Dương nháy nháy mắt ra hiệu liên tục: “Ta thích ngắm cảnh Thu Hà hồ hơn!”
Đương nhiên Cố Giai Đồng cũng biết trong lòng hắn muốn gì, chỉ là trêu đùa chút cho vui mà thôi. Nàng lại đạp ga cho xe chạy thẳng đến căn biệt thự ở Thu Hà hồ. Xe vừa chạy đến sân, Trương Dương nhịn không được với sang ôm chầm Cố Giai Đồng vào lòng.
Cố Giai Đồng đẩy nhẹ hắn ra nghiêm mặt nói: “Ban ngày ban mặt như vậy, ngươi muốn làm gì?”
“Không phải còn tường cao sao? Không ai nhìn thấy đâu mà!”
“Không làm loạn nữa, mau đi tắm đi, người ngươi hôi chết đi được.”
Trương Dương cũng chỉ có thể thành thật ngậm ngùi xuống xe vào nhà. Lững thững đi trên đường lát đá, vừa thấy bể bơi bên cạnh, trong đầu thằng nhãi này lại sinh ra tà niệm. Lén vất mấy cái túi ở trên cỏ, nhân lúc Cố Giai Đồng không để ý liền quàng tay quanh eo nàng bế lên nâng cả người xuống bể. Cố Giai Đồng sợ hãi hét to một tiếng rồi cả hai người cùng rơi xuống bể bơi. Quần áo trên người Cố Giai Đồng bị dính nước, ngay lập tức liền bó sát vào thân thê làm lộ rõ những đường cong mê người.
Kỹ năng bơi của Cố Giai Đồng cũng không kém nên chỉ bị sặc nước lúc đầu, lúc ngoi đầu lên được nàng trừng mắt gắt giọng mắng: “Ngươi định mưu sát ta à?”
Ánh mắt nóng rực của Trương Dương tham lam lướt đi lướt lại những đường cong trên thân thể mềm mại của Cố Giai Đồng: “Ta cũng không kìm lòng được mà muốn mưu sát ngươi ngay quá!”
Khu này khá yên tĩnh nên cũng không cần lo có người làm phiền. Ánh mắt Cố Giai Đồng cũng trở nên ôn nhu như nước, nàng nhẹ giọng hỏi: “Thế ngươi định mưu sát ta bằng cách nào nào?”
Trương Dương không trả lời lại mà chỉ nở nụ cười tà ác, dùng chính hành động của mình trả lời. Hắn kéo sát thân thể mềm mại của Cố Giai Đồng vào lòng, rồi tặng nàng một nụ hôn nồng nhiệt. Vừa hôn hắn vừa đẩy nàng lùi dần vào thành bể. Lúc lưng Cố Giai Đồng vừa chạm vào thành bể, có chỗ dựa rồi hắn liền vòng hai tay xuống xốc chân nàng cao lên, tiếp đó là màn uyên ương giỡn nước, phong tình dạt dào ngay trong bể bơi.
Sau khi ngọn lửa ân ái dịu bớt, Cố Giai Đồng mới hỏi hắn sao lại muốn làm chuyện ấy trong bể bơi? Vậy mà thằng nhãi này còn hùng hồn trả lời lại đầy lý lẽ: “Cũng bởi vì chân ta vẫn chưa khỏi hẳn, nên mới phải lợi dụng sức đẩy của nước, như vậy mới dễ hành sự được!” Câu nói này cũng lộ rõ âm mưu xấu xa được dự tính trước của hắn.
Hứa Gia Dũng lẳng lặng đứng đó tự bao giờ, hai mắt hắn nhìn chằm chằm vào Trương Dương, về nước chưa đầy nứa tháng mà rõ ràng hắn gầy đi khá nhiều, hắn vẫn đang mặc đồ tang, cả mặt cũng ngập toàn râu, vẻ mặt cũng nhợt nhạt hẳn đi, điều này khiến hắn trông có vài phần tang thương, lại có vài phần thành thục hơn trước.
Trương Dương tắt máy rồi lại đi xuống mỉm cười gật gật đầu thay lời chào với hắn.
Hứa Gia Dũng nhẹ giọng nói: “Còn có thể sống quả là niềm hạnh phúc không nhỏ!”
Từ giọng điệu của hắn Trương Dương cũng cảm thấy ý định thù địch. Cha hắn, Hứa Thường Đức chết là do đột quỵ, đương nhiên Trương Dương cho rằng điều này không liên quan gì đến mình. Thực lòng mà nói, Trương Dương còn cảm thấy hắn chết như vậy cũng là quá dễ dãi với hắn, chưa kịp trả lại những tội lỗi gây ra đã ra đi thanh thản, lại còn không phải mang tiếng là tham quan hại nước hại dân. Thế nhưng Trương Dương vẫn nhẹ giọng an ủi Hứa Gia Dũng:
“Xem tivi ta mới biết Hứa chủ tịch xảy ra chuvện, chân thành chia buồn cùng ngươi. Dù sao người cũng đã đi rồi, cố nén đau thương lại mà sống cho tốt hơn!”
Hứa Gia Dũng gật gật đầu nhưng lại nở nụ cười âm lãnh: “Thực ra chết cũng không có gì đáng sợ, điều đáng sợ nhất chính là tận mắt nhìn thấy những thứ quan trọng với mình từng cái từng cái một mất đi.”
Trương Dương lạnh nhạt nói lại: “Có nhiều thứ vốn không phải là của mình, như vậy sao được gọi là mất đi?”
Hứa Gia Dũng lại nói: “Chờ ta sắp xếp ổn thỏa mọi việc trong nhà xong, khi nào có cơ hội cùng nhau ngồi nói chuvện!”
Trương Dương cũng vui vẻ nói: “Có gì cần giúp thì cứ nói, ta sẽ giúp đỡ!”
Hồ Như Yến nở nụ cười cay đắng, nàng chậm rãi kể lại: “Hai tuổi mất mẹ, ba tuổi lại mất cha, từ nhỏ ta đã là cô nhi mồ côi cả cha lẫn mẹ. Cũng may ta được bà ngoại thương yêu chăm sóc, nhưng đến năm lên tám thì bà cũng mất do bệnh nặng. Ngươi nói xem, trên đời này còn ai bi thảm hơn ta nữa không?”
Nhất thời Trương Dương cũng không biết nên nói gì. Trên đời này cũng không mấy ai có tình cành đáng thương như cô nàng tội nghiệp này.
Hồ Như Yến lại nói: “Đừng nhìn ta bằng cái ánh mắt thương hại đó, tuy vậy nhưng ta lại thấy mình không đến nỗi đáng thương, tuổi thơ của ta cũng rất hạnh phúc đó chứ. Hồi đó ta rất dễ kết bạn trong lớp, chơi cũng khá thân với mọi người, còn thành tích học tập thì luôn xếp thứ nhất, cũng không ai dám khi dễ ta. Rồi đến sau này lúc chú Chu ra tù, người đối tốt với ta như con ruột vậy. Chú ấy chăm nom ta, nhung cuối cùng lại là ta chăm sóc lại chú ấy.”
Trương Dương cũng bị cuốn theo cảm xúc vui vẻ của nàng tạ lại giơ chén lên cụng một cái nữa rồi cười nói: “Chỉ là ông chú kia của ngươi là kẻ háo sắc!”
Hồ Như Yến cũng biết chú mình có chút xích mích vói Trương Dương, nghe hắn nói vậy nàng cũng chỉ biết lắc đầu cười khổ: “Mỗi người đều có cách sống riêng, nếu ông ấy đã chọn cách sống như vậy thì người khác cũng không có quyền can thiệt vào. Mà ta thấy cuộc sống cá nhân của ngươi cũng muôn màu muôn vẻ lắm a!”
Trương Dương cười cười trả lời: “Sao cứ được đôi câu là ngươi lại chuyển chủ đề vào ta vậy? Nói gì thì nói, ta là Đảng viên, là cán bộ nhà nước, đương nhiên ta phải biết ước thúc hành vi cá nhân mình chứ?”
“Ngươi làm được sao?” Hồ Như Yến ra chiều ngạc nhiên hỏi ngược lại.
Trương Dương trịnh trọng gật gật đầu.
Hồ Như Yến nâng chén rượu lên, vừa nhấp môi vừa nói bâng quơ: “Nghe nói nữ chủ tịch huyện, Xuân Dương - Tần Thanh được thăng chức lên làm phó thị trưởng thành phố Lam Sơn thì phải!”
Trương Dương cười cười nói: “Ngươi nắm bắt tin tức cũng nhanh quá a!”
“Chuyện này không liên quan đến ngươi sao?”
Nghe vậy Trương Dương không khỏi liếc mắt nhìn lại Hồ Như Yến một cái. Thực không ngờ cô nàng này lại tinh quái đến như vậy.
Hồ Như Yến lại hờ hững buông thêm một câu: “Bỗng nhiên ta lại nhận thấy, một gã nam nhân có lực hấp dẫn cũng chưa chắc đã là chuyện tốt.”
“Ngươi đang nói ta sao?”
“Ta nói ai người đó tự hiểu!”
Tống Hoài Minh cũng biết tình cảm của con gái mình dành cho Trương Dương, nên hắn cũng không nỡ giấu diếm mà chỉ lựa lời nói: “Con yên tâm, Trương Dương không có việc gì cả, chỉ là hắn đang học tập ở trường Đảng tỉnh Bình Hải, cũng hơi bí mật một chút. Chắc có lẽ 2-3 hôm gì đó là kết thúc thôi.”
“Sao ông biết?” Sở Yên Nhiên vốn tưởng hắn phải liên hệ hỏi han một lúc mới biết được thông tin của Trương Dương, nhưng thật không ngờ hắn lại biết rõ ràng rành mạch như vậy.
Tống Hoài Minh cười nói: “Cha vừa mới nhận được thông báo thôi, chẳng là cha sắp phải chuyển công tác sang tình Bình Hải, nên mới biết một số chuyện bên đó.”
Sở Yên Nhiên hơi ngạc nhiên một chút, nói như vậy chẳng phải là cha được thăng chức hay sao?
Tống Hoài Minh lại nhỏ giọng hỏi: “Dạo này sức khoẻ bà ngoại con thế nào rồi?”
“Không được tốt lắm, vừa mới mổ thay thận, chắc phải mất hơn tháng nữa mới có thể ổn định lại như cũ được ...” Vừa nói được nửa chừng, đột nhiên Sở Yên Nhiên lại cảm thấy mình nói hơi nhiều nên vội vàng nói lời cáo từ.
Sở Yên Nhiên vừa định ngắt máy thì Tống Hoài Minh vội vàng nói thêm: “Yên Nhiên, chờ lúc nào cha gặp được hắn sẽ nhắn lại cho con biết.”
Đầu dây bên kia vẫn truyền đến tiếng hít thở nhè nhẹ của Sở Yên Nhiên, nhưng thủy chung nàng vẫn không nói gì. Sau đó nàng mới chậm rãi ngắt điện thoại.
Ánh mắt Liễu Ngọc Oánh tràn ngập thương tiếc nhìn chồng mình. Bà biết rõ trong lòng chồng mình Yên Nhiên có vị trí cực kỳ quan trọng, sợ rằng địa vị con bé còn cao hơn cả người vợ đứng bên cạnh hắn nữa. Làm vợ hắn lâu năm, đương nhiên Liễu Ngọc Oánh cũng biết, thực ra hắn luôn đau khổ và hối hận, thuỷ chung hắn vẫn khắc ghi hình ảnh mẹ của Yên Nhiên, người vợ đã quá cố của hắn ở trong lòng. Hắn vẫn áy náy day dứt vì hắn mà mẹ của Yên Nhiên bị chết, hắn lại càng áy náy hơn khi con bé không nhận hắn làm cha, không chịu về ở với hắn mà sống cùng ông ngoại.
Nàng cũng biết một điều, người sống vĩnh viễn không thể thay thế người đã khuất trong lòng người khác. Nàng chỉ còn biết dùng tình yêu, dùng hơi âm thân thể mình lặng lẽ sưởi ấm cho hắn.
Tống Hoài Minh cầm cốc trà lên nhấp một ngụm nhò rồi nhẹ giọng nói: “Xem ra con bé biết yêu thật rồi!”
Lần đầu tiên Liễu Ngọc Oánh mới nghe chồng mình nhắc đến chuyện này, nàng tỏ ra vui mừng hỏi lại: “Vậy sao?”
Tống Hoài Minh gật gật đầu nói: “Tiểu tử kia tên Trương Dương, cũng phải công nhận hắn có bản lãnh thật sự, chỉ là...”
Hắn lại chậm rãi bỏ cốc trà xuống bàn. Quả thực thời gian gần đây danh tiếng của tiểu tử Trương Dương này ở tỉnh Bình Hải phải nói là như mặt trời giữa ban trưa. Rồi từ lúc hắn biết con gái có quan hệ khá thân mật với Trương Dương, hắn liền âm thầm cho người điều tra tổng thể, từ thân thế đến tất cả những việc Trương Dương đã làm từ trước đến nay.
Tất cả mọi điều đều không có gì đáng nói, chỉ có điều thằng nhãi này quá hoa tâm, đương nhiên người làm cha như Tống Hoài Minh không thể chấp nhận một người con rể như vậy được. Nhưng những điều đó toàn là lời đồn đãi bên ngoài. Tống Hoài Minh là người thực tế, chỉ tin vào bằng chứng xác thực, bởi vậy đến giờ hắn mới chưa tỏ rõ thái độ phản đối con gái qua lại với Trương Dương.
Thấy chồng không nói nốt, Liễu Ngọc Oánh liền hỏi lại: “Chỉ là sao?”
Tống Hoài Minh đạm nhiên cười nhạt lắc lắc đầu: “Không có gì, thanh niên tuổi trẻ có những chuyện không tốt là điều bình thường thôi.”
“Nếu mà thanh niên tuổi trẻ như hắn đều đa mưu túc trụ tài năng hơn người như vậy thì có còn gọi là thanh niên trẻ tuổi nữa không? Chẳng biết từ lúc nào anh trở nên bảo thủ như vậy nữa!” Đột nhiên Liễu Ngọc Oanh lại ngộ ra điều gì, vội vàng hỏi lại chồng: “Có phải hắn có người khác nữa hay không?”
Tống Hoài Minh lặng im không nói gì. Liễu Ngọc Oanh cho rằng mình vừa nói đúng liều nổi giận đùng đùng: “Hắn tưởng mình là ai? Yên Nhiên nhà chúng ta xinh đẹp giỏi giang như vậy, con bé coi trọng hắn là phúc khí của hắn, vậy mà còn dám hoa tâm không thành thật, chờ lúc nào gặp hắn em phải dạy dỗ hắn cho cẩn thận lại mới được.”
********************
Trương Dương cùng Hồ Như Yến hứng khởi uống rượu, rất lâu sau mới chịu dừng. Lúc lai Hồ Như Yến về lại khách sạn, hôm nay cô nàng này uống hơi nhiều, giờ cũng có ba phần men say đi đứng cũng xiêu vẹo cả đi. Thấy nàng ta đứng còn không vững sợ nàng ta lại ngã thì khổ, Trương Dương đành tự mình dìu nàng ta đến tận cửa, giúp nàng ta mở cửa phòng.
Hồ Như Yến cởi giày cao gót ra, hai mắt lờ đờ say nhìn Trương Dương, giọng lè nhè hỏi: “Ngươi ... Có vào không?”
Trương Dương lắc lắc đầu nói: “Thôi khỏi, ta cũng phái về rồi. Mà ta là người có lập trường kiên định, đã nói là bạn thì là bạn, đừng uống chút rượu vào rồi kiểm tra tố chất của ta như vậy.”
Hồ Như Yến cười cười rồi tiện tay đóng cửa lại: “Vậy thì bái bai!”
Trương Dương thở phào nhẹ nhõm, chậm rãi trở lại thang máy đi xuống tầng trệt. Lúc đến chỗ xe ô tô của mình, bỗng nhiên Trương Dương lại cảm thấy lòng trống trải vô bờ. Trương Dương tiện tay mở cửa xe chui vào, rồi chầm chậm lái xe về lại căn biệt thự bên bờ hồ Thu Hà, nhưng Trương Dương không đánh xe về biệt thự luôn mà lại đỗ lại bên bờ hồ. Nửa tháng nay hẳn phải bí mật nằm viện điều trị, mọi tin tức đều bị cách ly, tuy rằng cấp trên đã tìm lý do chính đáng để Trương Dương có thể "mất tích" trong khoảng thời gian đó, nhưng Trương Dương cũng biết, có không ít người vẫn đang lo lắng, đang mong nhớ hắn từng ngày.
Trương Dương đỗ xe lại bên ven hồ là để gọi điện cho Sở Yên Nhiên.
Mới gọi điện nhờ cha tìm hắn được một lúc, thì hắn đã gọi điện đến. Lúc nghe được giọng nói trầm ấm quen thuộc của hắn, Sở Yên Nhiên không kìm được nước mắt, cứ thế òa khóc lên.
“Yên Nhiên ...!” Bất kể Trương Dương có gọi thế nào Sở Yên Nhiên cứ khóc mãi không thôi.
“Nha đầu ngốc này, đừng khóc nữa, ngươi làm vậy khiến ta thấy mình như có lỗi với ngươi lắm đó!”
Sở Yên Nhiên vừa thút thít khóc vừa nói: “Ngươi... Là ngươi có lỗi với ta mà...!”
“Nếu ngươi cứ đòi ta phải xin lỗi thì ta xin lỗi ngươi vậy!”
“Ngươi có lỗi thì ngươi phải xin lỗi ta ... Ngươi... Đáng ghét!”
“Rồi rồi, là ta đáng ghét, là ta không tốt, được chưa! Thật lòng xin lỗi mà!”
Sờ Yên Nhiên lại cảm thấy ủy khuất hơn, khóc càng to hơn.
“Nha đầu ngốc này, ngươi cũng biết ta là cán bộ nhà nước, phải đặt lợi ích quốc gia lên hàng đầu. Chẳng là lần này ta phải nhận nhiệm vụ đột xuất, cho nên mới không báo cho ngươi một tiếng được. Xin lỗi mà. Hay là lúc nào trở về ta để ngươi đánh ta một trận cho hả dạ vậy, được không?”
"Ta không thích đánh người!”
“Vậy thì cắn đi? Thích cắn chỗ nào cũng được, chỉ trừ ... chỉ trừ chỗ đó ra. Ta không muốn làm thái giám chút nào cả!”
Sở Yên Nhiên vừa giận vừa buồn cười mắng nhẹ: “Đồ lưu manh, ai muốn cắn chỗ đó của ngươi ...” Nói xong nàng lại cảm thấy xấu hổ không chịu được, lúc nói đến mấy chữ cuối giọng nàng lí nhí hẳn đi. Lúc sau nàng lại sẵn giọng mắng tiếp: “Nếu ngươi còn dám nói hươu nói vượn nữa, cả đời này ta liền không thèm để ý đến ngươi nữa cho xem! ”
“Đừng làm vậy a! Hai ta như cá với nước, không có ta ngươi không sống được, mà ta không có ngươi cũng buồn đến chết luôn!”
Nghe hắn nói vậy Sở Yên Nhiên liền thấy ngọt ngào trong lòng, nhưng vẫn chưa nguôi giận nên vẫn nói cứng lại: “Chỉ biết nói lời ngon ngọt dụ dỗ ta, nếu ta mềm lòng sau nàv sẽ bị ngươi khi dễ ngay!”
Truơng Dương cười hì hì hỏi thăm: “Bà ngoại ta dạo này thế nào rồi? Sức khỏe người vẫn tốt chứ?”
“Phì! Đó là bà ngoại ta chứ có phải bà ngoại ngươi đâu?” Ngoài miệng thì mắng hắn nhưng trong lòng cũng thấy vui vẻ hơn rất nhiều: “Bà vừa mới thay thận, thời gian đầu dễ bị xảy ra hiện tượng đào thái nên khá nguy hiểm, nhưng mà bên này khoa học kỹ thuật rất tiên tiến, chắc cũng không xảy ra việc gì ngoài ý muốn. Dù sao bệnh viện này cũng là nơi có tiếng, lại có nhiều ca tương tự thành công rồi mà, ngươi đừng lo!”
Trương Dương chỉ biết mỗi đông y, mấy loại phẫu thuật cấv ghép này hắn không rành cho lắm, chỉ biết sơ sơ qua cho có mà thôi. Nhưng nếu như liên quan đến vấn đề nội tiết cơ thể thì hắn lại nắm chắc mười phần. Trương Dương nghĩ một lúc rồi nói: “Để chốc nữa ta kiểm tra lại rồi kê cho bà ngươi một đơn thuốc dưỡng bệnh!”
“Bà ta không tin đông y lắm!”
“Vậy lần này ta phải khiến người tin tưởng. Được rồi, vậy bao giờ ngươi mới về vậy?”
Sở Yên Nhiên thấp giọng trả lòi: “Đợi lúc nào sức khoẻ bà ta ổn định mới tính tiếp được!”
“À phải rồi, có phải bà ngoại ngươi tên là Mã Lệ phải không?”
Sở Yên Nhiên khanh khách cười: “Đó là tên tiếng Trung mà ông ngoại đặt cho bà, tên thật của bà là Margaret!”
“Ủa, vậy ngươi là con lai sao?”
“Không phải, bà ngoại ta cũng không phải là người gốc Mỹ, bà là người hoa, chẳng qua bà sang định cư bên đó từ lúc còn trẻ mà thôi!”
Hai người hàn huyên một hồi lâu Sở Yên Nhiên mới lưu luyến ngắt điện thoại. Sau nhiều ngày bồn chồn lo lắng, cuối cùng nàng mới bỏ được tảng đá đè nặng trong lòng. Nửa tháng mới chịu gọi điện, đúng là đồ đáng ghét!
Ngắt điện thoại xong, nhìn đồng hồ đã gần 1 lh tối, Trương Dương do dự một lúc cuối cùng cũng gọi cho Tần Thanh.
Khác với Sở Yên Nhiên, Tần Thanh lại tỏ ra bình tĩnh hơn rất nhiều, tuy rằng giọng nàng vẫn lạnh lùng như trước nhưng không giấu nổi sự quan tâm với Trương Dương: “Đã về rồi à?”
Từ lúc được thăng chức lên làm phó thị trưởng thành phố Lam Sơn, Tần Thanh cũng được thông báo một số tin tức nội bộ, tỷ như trong thời gian gần đây Trương Dương đang thực hiện một số nhiệm vụ bí mật. Nhưng nửa tháng nay không thấy Trương Dương liên lạc gì, nàng cũng thấy hơi lo, dù đã cố thử tìm thêm thông tin chính xác về Trương Dương nhưng do tỉnh ủy đã có chỉ thị phải giữ kín chuyện Trương Dương bị trọng thương và đang điều trị ở bệnh viện nhân dân tỉnh, chỉ một số ít lãnh đạo cấp cao mới biết. Bởi vậy nàng cũng chi còn biết ngày ngày đợi chờ, mong rằng hắn có thể hóa dữ thành lành, bình an vô sự trở về.
Trương Dương khẽ ừ một tiếng, sau đó thấp giọng hỏi: “Ngươi đang ở đâu vậy?”
“Lam Sơn! Đến từ hai hôm trước rồi, tuy chưa chính thức đi làm nhưng vẫn đến để làm quen với công tác sắp tới!”
“vẫn suôn sẻ cả chứ?”
Tần Thanh ừ nhẹ một tiếng rồi lại nhỏ giọng nói: “Ngươi có bị sao không?”
“vẫn tốt, chỉ là cấp trên không cho ta lộ diện, ở nhà khách chính ủy mấy hôm mà cứ như bị song quy vậy!”
Tần Thanh cười nhẹ, với cấp bậc của Trương Dương hiện nay còn không có tư cách được song quy nữa là.
Trương Dương lại nói: “Mãi tới hôm qua lãnh đạo mới chịu thả ta ra, mà nếu như không có nghiêm lệnh bắt ta nghỉ ngơi điểu dưỡng thì ta ... Ta đã đến Lam Sơn tìm ngươi rồi!” Tính ra thì Lam Sơn cách Đông Giang cũng không xa mấy.
Tần Thanh nhẹ cắn cắn môi dươi: “Đừng ... Hiện giờ ta vẫn chưa chính thức nhậm chức, đợi đến lúc nào bản giao công tác xong xuôi đã. Có lẽ ... Có lẽ phải đến cuối tuần mới... Mới đến Đông Giang tìm ngươi được!”
Trương Dương cũng biết Tần Thanh còn phải lo nghĩ nhiều thứ, mà hiện giờ địa vị nàng như thế nào chứ? Thân là phó thị trưởng một thành phố, nhất cử nhất động của nàng đều bị người ta dán mắt dõi theo, như vậy sau này hai người muốn qua lại thì càng phải cẩn thận hơn trước rất nhiều.
Trương Dương nhẹ giọng nói: “Vậy nhớ chăm lo sức khỏe một chút, đừng như trước ham công tiếc việc quá mà vất vả ra. Biết không!”
“Biết rồi! Thôi, ta đi ngủ đây. Ngươi cũng đi ngủ sớm đi, muộn rồi đấy!”
Ngắt điện thoại xong, Trương Dương không khỏi thở dài ngao ngán. Chẳng hiểu sao Trương Dương lại có cảm giác Tần Thanh lại tỏ ra lạnh lùng, dường như muốn nới rộng khoảng cách giữa hai người. Phải chăng lần này được thăng chức lại ảnh hưởng tới suy nghĩ của nàng ta nhiều như vậy?
Ngồi trong xe, điểm lại một lượt, cũng còn nhiều người mà Trương Dương phải gọi nữa, nhưng lúc này tâm trạng hắn không tốt, nghĩ đi nghĩ lại lại thôi vứt điện thoại sang một bên, thò tay gạt cần ghế xe để nó ngã về phía sau. Thả người nằm ra ghế, nhìn bầu trời đêm đen kịt nhưng thủy chung không có một vì sao nào, một màu đen tuyền, đặc quánh, sâu thâm. Trương Dương cứ ngơ ngác nằm nhắm nhìn bầu trời đêm, mọi suy nghĩ trong đầu đều tan biến, dường như nó cũng trở nên trống rỗng mênh mông như bầu trời đêm kia
Một lúc lâu sau hắn mơ màng đi vào giấc ngủ. Mãi đến lúc tiếng mưa rơi lộp bộp! lộp bộp! ... trên cửa kính xe hắn mới choàng tỉnh giấc. Trương Dương mở to hai mắt nhìn xung quanh, hóa ra giờ vẫn là buổi đêm. Mưa càng lúc càng to hơn, Trượng Dương lại kéo tay cần để ghế xe ngồi thẳng trở lại. Đột nhiên Trương Dương lại nhớ tới cái chết của Hứa Thường Đức. Kể ra kết quả như vậy cũng không giống những gì Trương Dương mong đợi.
Lần đầu tiên hắn mới ý thức được người làm qúạn bị rất nhiều chuần mực ước thúc bản thân, mà quan trọng nhất đó là phải biết tính tọán cho đại cục, tuyệt đối không thể vì ân oán cá nhân mà ành hưởng đến đại cục. Muốn trở thành một vị lãnh đạo tốt thì phải có cái nhìn địa cục, chức vị càng cao, quyền lực càng Ịớn thì càng phải tuân thủ theo nguyên tắc này hơn.
Ví dụ như việc trung ương quyết định không phanh phui những việc, những sai phạm mà Hứa Thường đã gây ra mà lạiqủyết định tiểu hủy, thành toàn cho hắn được tiếng là trung với Đảng, hiếu với dân, hết lòng tận tụy vì sự nghiệp phát triển của đất nước ... Công bằng mà nói Hứa Thường Đức thực sự cũng dành cả đời mình cống hiến rất nhiều cho Đảng, nhà nước, thậm chí nếu so sánh thì ủhững cống hiến đó của hắn còn vượt xa những gì hắn đã gây ra. Thế nhưng sai là sai, không thể lấy đúng bù sai được, mà lãnh đạo trung ương ra quyá định nhự vậy cũng không phải là nhân nhượng bỗ qua những sai phạm cho Hứa Thường Đức, chăng qua vì họ lo sợ điều này sẽ gây ra những ảnh hưởng không tốt đến xã hội, ảnh hưởng đến tâm lý của đội ngũ cán bộ các cấp sở tại, đó là cái nhìn đại cục, cái nhìn bao quát, tổng thể, đặt lợi ích chung lên đầu.
Lại nghĩ tới chính mình, Trương Dương cũng biết Tần Thanh là thật lòng yêu mình, nhưng hắn cũng nhận ra, nàng ta cũng yêu sự nghiệp của mình không kém. Yêu hắn là yếu tố cá nhân của nàng, còn yêu công việc thì lại là trách nhiệm, trách nhiệm của một công dân, một cán bộ nhà nước là xây dựng xã hội, giúp dân giàu nước mạnh. Trương Dương cũng cảm nhận được sự mâu thuẫn của Tần Thanh. Nàng vừa muốn cả hai, lại vừa muốn cả hai bên được tốt nhất, bởi vậy nàng mới lựa chọn không nghiêng hẳn về bên nào, cố gắng giữ ở thế cân bằng, cố gắng khống chế bản thân mình vượt quá giói hạn cho phép.
Đột nhiên Trương Dương lại nghĩ. Vậy đến tột cùng giữa mình và các nàng đó có phải là tình yêu hay không?
Bên ngoài mưa rơi không ngớt, tiếng hạt mưa rơi trên xe càng lúc càng lớn hơn, còn Trương Dương ngồi trong xe thì vẫn đang miên man suy nghĩ. Cuối cùng hắn mới rút ra được kết luận, mình là một gã đa tình! Người hắn yêu thật sự thì nhiều lắm, mà người thương hắn thì cũng không thiếu, bởi vậy hắn phải cân bằng lại tình cảm, cũng như những mối quan hệ của mình. Làm sao để mỗi người đều cảm nhận được tình yêu của hắn dành cho là như nhau, mà đó cũng là điều mà bất kỳ gã đàn ông nào đều theo đuổi, nhưng có mấy ai đạt được trình độ, trong ấm ngoài êm như vậy chưa?
Cuối cùng Trương Dương cũng phải thấp giọng thở dài một hơi: “Đau đầu thật a!”
Lại một lần nữa hắn lại mơ màng ngủ thiếp đi. Cũng có lẽ do hôm nay hắn được Cố Giai Đồng cho ‘ăn no’ nên mới thỏa mãn, tâm trạng phấn kích mà thân thể lại hơi mất sức nên mới ngủ thiếp đi hai lần như vậy.
Mãi đến tận sáng hôm sau lúc Cố Giai Đồng gọi điện tới đánh thức hắn mới dậy. Tiếng điện thoại kêu liên hồi kéo hắn ra khỏi giấc mộng đẹp, hai mắt thì lim dim, miệng thì ngắp ngắn ngáp dài chưa tỉnh ngủ hẳn. Lúc nhìn ra ngoài thì trời vẫn mưa to, toàn cảnh hồ Thu Hà trở nên mông lung mờ ảo hơn. Hắn uể oải với tay lấy cái di động bên cạnh: “Alo!”
“Ngươi đang ở đâu vậy? Không ở nhà sao?”
Nghe vậy Trương Dương mới biết, hóa ra ban sáng Cố Giai Đồng đến biệt thự tìm hắn nhưng lại không thấy. Trương Dương gãi đầu gãi tại ra vẻ áy náy nói: “Chẳng là tối qua ta đỗ xe bên bờ hô Thu Hà ngắm trăng, mơ mơ màng màng thế nào ngủ thiếp đi lúc nào không biết. Chờ một chút, ta về liền!”
Lúc trở lại căn biệt thự liền thấy Cố Giai Đồng đã đến từ sớm, lại còn đang ở trong bếp chuẩn bị bữa sáng cho hắn. Trương Dương nhè nhẹ đi vào, rồi tập kích từ phía sau ôm lấy chiếc eo thon nhỏ của Cố Giai Đồng, tiệp đó lại ghé mặt hôn một cái vào má.
“Cố Giai Đồng trợn mắt mắng: “Miệng ngươi hôi chết đi được, đã thế người toàn mùi rượu nữa, nhanh đi tắm đi!”
Trương Dương cười hì hì hạ tay xoa xoa mông nàng rồi nhéo một cái mới chịu rời đi.
Sau khi Trương Dương tắm xong, hai người ngồi vào bàn ăn sáng Lúc này Cố Giai Đồng mới mỉm cười duyên dáng hỏi: “Sao? Có phải tối qua đi uống rượu giải sầu với người đẹp nào phải không?”
Trương Dương cũng không giấu diếm làm gì, cắn một miếng bánh mỳ lớn, vừa nhai nhồm nhoàm vừa trả lời: “Hồ Như Yến tìm ta uống rượu, lúc đó ta cũng rỗi rãi chẳng có việc gì nên mới nhận lời, uống đến khoảng lOh thì về!”
Cố Giai Đồng thở dài lắc lắc đầu nói: “Quả nhiên ngươi là kẻ không bao giờ biết đủ, mà cô nàng Hồ Như Yến kia trông cũng được đó!”
Trương Dương cười nói: “Không phải, ta với nàng ta chỉ là bạn bè bình thường thôi, ngươi cũng đừng nghĩ nhiều làm gì!”
“Ta cũng mặc kệ ngươi, chẳng thèm quan tâm!” Ngoài miệng thì nói vậy thôi chứ thực ra trong lòng Cố Giai Đồng cũng thấy hơi khó chịu. Nàng cũng thừa biết hắn, cho dù nàng muốn quản cũng chẳng quản được hắn, cứ nhìn bảng thành tích cua gái của hắn là biết ngay.
Trương Dương lại chuyển chủ đề về việc hôm qua gặp mặt Cố Duẫn Trí trước cửa nhà Hắn thấp giọng nói: “Theo ngươi, Cố bí thư có phải có thành kiến gì với ta không?”
Cố Giai Đồng lắc lắc đầu: “Không có đâu, tối hủm qua cha ta còn khen ngươi nữa là.”
“Nhưng sao ông ấy lại có vẻ lạnh lùng không đếm xỉa gì tới ta nhi?”
Cố Giai Đồng cười nói: “Ngươi chỉ là một gã cán bộ cấp khoa, còn cha ta thì lại cán bộ cấp cao của tỉnh. Chẳng nhẽ theo ngươi, lúc ngươi gặp cha ta, ngươi chào hỏi, còn cha ta thì phải xuống xe đến tận nơi bắt tay ngươi nói chuyện à?”
Trương Dương nghe mà ngẩn hết cả người, lúc này hắn mới ý thức được diểu này. Nếu như không tính đến mối quan hệ với Cố Giai Đồng cùng những việc mình đã làm giúp hắn, thì sợ rằng chỉ là một cái liếc mắt hắn cũng chẳng thèm, chứ đừng nói gì đến chuyện lạnh nhạt chào một tiếng như vậy.
Cố Giai Đồng lại nói tiếp: “Hơn nữa dạo gần đây cha ta bận rất nhiều việc. Sự việc liên quan đến cái chết của Hứa thị trưởng còn chưa giài quyá xong, vậy mà lại còn phải chuẩn bị mời họp các thành viên của ủy ban thường vụ tinh để chào đón tân thị trưởng đến nữa!”
Trương Dương rất đỗi ngạc nhiên vội hỏi lại: ‘Tân thị trưởng là ai vậy?”
Cố Giai Đồng nói: “Trên trung ương đã chỉ định được người tiệp quản chức vụ này. Là phó thị trưởng tỉnh Bắc Nguyên, nguyên bí thư thị ủy Tĩnh An- Tống Hoài Minh.”