Mục lục
Y Đạo Quan Đồ - Thạch Chương Ngư (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hồng Trường Thanh biết trong lúc vô ý chạm đến nghịch lân của Trương bí thư, cô ấy xấu hổ cười cười nói: Trương bí thư, ngài từ từ ăn, một lát tôi sẽ nói với căn tin một tiếng.

Trương Dương ăn xong bữa sáng đi tới phòng làm việc thì còn mười phút nữa là đến giờ đi làm, đi vào trong phòng làm việc, tiện tay cầm lấy tờ báo trên bàn, nhìn tin tức một chút, nội dung tờ báo rất văn chương.

Tiếng đập cửa khiến cho Trương Dương chú ý, nhận được sự cho phép của Trương Dương, cửa phòng mở ra, Phó Trường Chinh đi đến.

Trương Dương cười đứng dậy, đi qua rất thân thiết vỗ vỗ vai của Phó Trường Chinh: Trường Chinh, cậu cuối cùng cũng tới!

Phó Trường Chinh cười nói: Trương bí thư, tôi còn chưa có đi báo danh, đến chổ ngài trước.

Trương Dương nói: Tới lúc nào?

Phó Trường Chinh nói: Tối hôm qua hơn mười một giờ, bởi vì quá muộn, không dám quấy nhiễu ngài, ở tại nhà khách huyện ủy, hy vọng không làm lỡ công tác.

Trương Dương nói: Phòng làm việc bên cạnh cũng là của cậu, trước nghỉ ngơi một chút, đợi lát nữa đi báo danh, ngày hôm nay chính thức bắt đầu công tác.

Phó Trường Chinh đi rồi, Trương Dương cảm thấy mỹ mãn ngồi xuống, hưởng thụ ánh mặt trời phía sau, tự nhiên mà liệu, được! Tạm thời thu hồi phong mang trước, tĩnh quan kỳ biến, nhìn cái Tân Hải nho nhỏ này rốt cục có môn đạo gì.

Chức vị của Phó Trường Chinh là phó chủ nhiệm phòng làm việc huyện ủy, tuy rằng là phó chủ nhiệm thế nhưng hắn hưởng thụ chính là đãi ngộ cấp chính khoa, hơn nữa hắn là thư ký của bí thư huyện uỷ Trương Dương, tại nào đó ý nghĩa, địa vị của hắn cũng không kém hơn Hồng Trường Thanh.

Trương Dương cũng không có nóng lòng mời họp thường uỷ, chuyện công tác Đảng đều giao cho phó bí thư huyện ủy Lưu Kiến Thiến, sự vụ khác trong huyện giao cho huyện trưởng Hứa Song Kỳ, dựa theo lời nói của hắn mà nói. Tất cả như cũ, lúc trước nhóm lãnh đạo vận hành ra sao thì vẫn vận hành như vậy, hắn vừa đến đây, đối với tình huống cũng không quen thuộc, cho nên sẽ không ra lệnh lung tung. Trương Dương đi tới huyện Tân Hải, cho mọi người ấn tượng tương đối điệu thấp. Vốn dĩ cán bộ huyện Tân Hải đều cho rằng vị Trương bí thư này khi tới sẽ đốt ba mồi lửa, để tỏ quan uy, trên thực tế thông thường đều làm như vậy. Nhưng Trương Dương cái gì cũng chưa làm, hai ngày đầu hầu như đem tất cả chuyện đều giao cho người khác.

Phó Trường Chinh thật ra bận không thấy trời đất, có rất nhiều công tác cần hắn đi làm.

Tiến vào ngày thứ ba, Trương Dương rốt cục bắt đầu rồi thị sát lần đầu tiên từ khi hắn đi tới Tân Hải, địa điểm thị sát là cảng Phúc long. Đây là cảng lớn thứ hai của thành phố Bắc Cảng, cũng là chổ xảy ra hỏa hoạn trong tết âm lịch năm nay, Trương Dương lái xe của mình đến cảng Phúc long, biến hóa lớn nhất sau khi hắn đi tới Tân Hải một là không cần xe nhà nước, hai là không cần tài xế, phải nói cái này cũng là tiết kiệm đối với tài nguyên của quốc gia.

Ngày hôm nay khí trời có chút âm trầm, trên bầu trời trời u ám, gió rất lớn. Gió lạnh mang theo hơi ẩm chui vào quần áo mọi người, cùng đi Trương Dương đến đây là thường vụ phó huyện trưởng Đổng Ngọc Vũ, còn có cục công an huyện Tân Hải Trần Khải, Trần Khải đã nhận được điều lệnh, cuối tuần sẽ đi đến Bắc Cảng công tác, theo ông ta thấy mình là bị chuyện hoả hoạn của cảng Phúc long liên luỵ, ông thật không ngờ, là vị bí thư huyện uỷ mới tới này sớm động thủ cước. Đá ông đi là vì xếp thân tín của mình tiến đến.

Người phụ trách của cảng Phúc long đã bị bắt theo luật, hiện tại từ Bắc Cảng phái tới một vị tổng giám đốc tân nhậm Bàng Kim Quý.

Bàng Kim Quý dẫn dắt nhóm lãnh đạo huyện đi tới hiện trường hoả hoạn, tuy rằng đã qua không ít ngày, thế nhưng vẫn có thể thấy được thảm trạng hoả hoạn ngày đó từ hiện trường, Bàng Kim Quý nói: Lúc đó hoả hoạn phát sinh rất đột nhiên, căn cứ điều tra là công nhân hàn điện thao tác không đúng quy định tạo thành, hoả hoạn phát sinh ở kho hàng số sáu. Rất nhanh lan đến số bảy và số tám, lúc đó tại kho để hàng hoá chuyên chở có rất nhiều người, mới tạo thành thương vong nghiêm trọng.

Trương Dương nói: Phương diện người nhà của người tử thương có xử lý tốt chưa?

Bàng Kim Quý nói: Bồi thường và tiền trợ cấp đều rất cao, hiện tại đa số người nhà đều đã ký, còn có năm nhà tạm thời không có ký tên.

Trương Dương gật đầu nói: Nhất định phải làm tốt công tác tư tưởng với người nhà. Phải thông cảm tâm tình của bọn họ, có thể nhượng bộ thì tận lực nhượng bộ, có thể thỏa mãn điều kiện của bọn họ thì tận lực thỏa mãn điều kiện của bọn họ.



Bàng Kim Quý nói: Trương bí thư yên tâm, chúng tôi sẽ dựa theo chỉ thị của ngài giải quyết tốt chuyện này.

Lúc này không trung rơi xuống mưa nhỏ, nhân viên công tác một bên sớm có chuẩn bị, nhanh chóng mở dù cho bí thư đại nhân. Trương Dương khoát tay áo nói: Không cần! Hắn không cần dù, những người khác cũng đều không thể mang dù, cùng Trương bí thư đứng trong mưa nhỏ, Trương Dương được Bàng Kim Quý dẫn dắt thị sát hiện trạng cảng Phúc long, lúc này có vài ký giả của đài truyền hình Bắc Cảng đi tới hướng bên này, bọn họ vẫn đều theo dõi phỏng vấn chuyện hoả hoạn của cảng Phúc long, thấy bên này có một đám lãnh đạo thị sát, cho nên đến đây phỏng vấn.

Trưởng cục công an Trần Khải cho một ánh mắt, lập tức có vài công an tiến ra, ngăn cản ký giả, không có hẹn trước, là không thể tùy tiện phỏng vấn lãnh đạo.

Trương Dương cũng không muốn cùng ký giả giao tiếp, lúc hắn đang chuẩn bị rời đi, bỗng nhiên nghe được một giọng nữ dễ nghe nói: Chủ nhiệm Trương!

Trương Dương nghe âm thanh có chút quen thuộc, không khỏi dừng chân xoay người lại nhìn, đã thấy mỹ nữ ký giả Vũ Ý đứng ở nơi đó liều mạng phất tay. Trương Dương không khỏi nở nụ cười, cô nàng này không phải của Đông Nam Nhật Báo sao? Đến Bắc Cảng khi nào?

Vũ Ý thấy Trương Dương phát hiện mình, cô ấy nói với người công an ngăn cản mình: Tôi nhận thức hắn, tôi và hắn là bạn cũ!

Trương Dương cười nói: Cho cô ấy đến đây đi!

Cảnh sát cho Vũ Ý qua, thế nhưng vài ký giả đồng hành vẫn đang bị ngăn cản, lý do rất đơn giản, Trương bí thư nói cho Vũ Ý đi qua, cũng không cho tất cả ký giả đi qua.

Vũ Ý bước nhanh đi tới trước mặt của Trương Dương, gió biển thổi mái tóc của cô ấy trông có vẻ rất có phong tư, Trương Dương cười nói: Vũ Ý, đến Tân Hải lúc nào?

Vũ Ý nói: Tôi tới đài truyền hình Bắc Cảng thực tập!

Trương Dương nói: Nghe rất lợi hại.

Vũ Ý cười nói: Trưởng đài truyền hình Bắc Cảng là dì của tôi! Chủ nhiệm Trương, à, sai rồi, anh hiện tại là bí thư huyện uỷ, tôi mới nghe nói chuyện này, đang chuẩn bị đi huyện ủy phỏng vấn anh, không ngờ rằng gặp ở chỗ này.

Trương Dương cười nói: Chúng tôi ngày hôm nay đến đây thị sát tình huống của cảng Phúc long.

Vũ Ý nói: Không ngại tôi làm phỏng vấn?

Trương Dương còn chưa kịp trả lời vấn đề của Vũ Ý, bỗng nhiên nghe được xa xa truyền đến một tiếng thét kinh hãi: Mau tới, có người muốn nhảy từ cần trục hình tháp!

Tất cả mọi người cả kinh, Trương Dương đưa mắt nhìn lại, thấy phía cánh tay đòn của cần trục hình tháp có một người phụ nữ đang đứng, cô ấy đứng ở cần trục hình tháp thét chói tai: Chồng của tôi là bị người hại chết, không phải cháy, là phóng hỏa, các người không điều tra rõ ràng mà kết án! Tôi không ký tên, tôi tuyệt đối không ký tên!

Vũ Ý cuống quít chạy đến hiện trường tự sát.

Sắc mặt của Bàng Kim Quý thay đổi, ông không ngờ rằng ngày hôm nay bí thư huyện uỷ lần đầu tiên tới thị sát thì xảy ra loại chuyện này, người phụ nữ kia gọi Lý Minh Phương, là vợ của Tạ Trung Thành một công nhân bến tàu, Tạ Trung Thành làm việc trong kho hàng số sáu, chết trong vụ cháy đó.

Thường vụ phó huyện trưởng Đổng Ngọc Vũ hung hăng trừng mắt nhìn trưởng cục công an Trần Khải, thấp giọng chỉ trích nói: Chuyện gì xảy ra?

Trần Khải nghĩ thầm ông hỏi tôi, tôi còn muốn hỏi ông đấy?



Bàng Kim Quý nói: Người này gọi là Lý Minh Phương, tinh thần có chút không bình thường, cha mẹ người chết đều ký tên đồng ý, chỉ có cô ta không đồng ý, hẳn là muốn thêm điều kiện.

Trong không khí âm trầm ẩm ướt mơ hồ truyền đến tiếng khóc trẻ con, Trương Dương thấy trong lòng Lý Minh Phương còn ôm một đứa trẻ, sắc mặt của hắn nhất thời thay đổi, chuyển hướng Trần Khải nói: Lập tức tổ chức cứu người!

Trương Dương bước nhanh đi đến hướng cần trục hình tháp.

Trần Khải nói một câu: Trương bí thư, nguy hiểm, giữ an toàn cự ly, chúng tôi tới. Ông là sợ Trương Dương vào gần quá, lỡ như Lý Minh Phương nhảy xuống trúng hắn.

Trương đại quan nhân lạnh lùng trừng Trần Khải, Trần Khải lập tức ý thức được mình vỗ mông ngựa đến tận móng ngựa rồi, xấu hổ cúi đầu, bất quá ông cũng không có gì phải sợ, dù sao hai ngày nữa cũng phải rời đi, qua hai ngày ông sẽ không bao giờ cần nhìn sắc mặt của Trương Dương hành sự.

Trần Khải cho gọi chuyên gia đàm phán.

Bàng Kim Quý đem tới loa phóng thanh, đưa cho Trần Khải, Trần Khải hướng về phía loa phóng thanh hô: Lý Minh Phương, chị bình tĩnh một chút, vấn đề của chị các lãnh đạo đang nghiên cứu, ngày hôm nay lãnh đạo huyện đến đây thị sát hiện trường chính là vì điều tra rõ ràng tình huống, chị cho dù không suy nghĩ vì mình, cũng phải suy nghĩ vì đứa nhỏ.

Lý Minh Phương kêu lên: Lừa đảo, các người tất cả đều là lừa đảo, các người hại chết chồng của tôi, khiến cho tôi mất đi chồng, khiến cho con của tôi không có cha, tôi mang theo nó cùng chết!

Chị không nên hồ đồ! Giọng điệu của Trần Khải nghiêm khắc lên.

Trương Dương đưa tay tới muốn loa phóng thanh, tuy rằng khí lực của hắn dư thừa, đủ để cho Lý Minh Phương nghe được rõ ràng, thế nhưng trước mặt người nhiều như vậy vẫn là không nên hiển lộ công phu đơn giản.

Trương Dương nói: Chị gái này, tôi là tân nhậm bí thư huyện uỷ Trương Dương, chị có ủy khuất gì có thể nói với tôi.

Lý Minh Phương nghe được rõ ràng, kinh ngạc nhìn phía dưới, cô ấy cảm thấy đầu váng mắt hoa, tay ôm đứa nhỏ, tay cầm lấy cần trục, lớn tiếng nói: Bí thư huyện uỷ không phải Cữu Thế Kiệt sao?


Trương Dương tuy rằng nghe thấy được cô ấy nói, thế nhưng vẫn hình dạng đan giả nghe không được, hướng Lý Minh Phương nói: Chị gái, chị nói cái gì tôi không nghe được, nếu không, chị xuống đây nói với tôi được không?


Lý Minh Phương vừa lắc đầu vừa nói: Tôi không xuống, các người tất cả đều là lừa đảo.


Trương Dương nói: Đại tỷ, nếu không như vậy, tôi đi tới nói với ngươi được không?


Xung quanh nghe được Trương Dương nói như vậy đều lộ ra lo lắng vẻ, thường vụ phó thị trưởng Đổng Ngọc Vũ thân thiết nói: Trương bí thư, ngài không thể đi tới, như thế này, đội cứu hỏa đã tới rồi, chờ bọn họ đến đây nghĩ cách cứu viện.


Trương Dương nói: Cô ấy không chịu được bao lâu, trên đó gió lớn, nhiệt độ không khí lại lạnh, cho dù cô ấy không có việc gì, đứa nhỏ cũng chỉ sợ sinh bệnh.


Trương Dương hướng về phía loa phóng thanh nói: Chị gái, một mình tôi đi tới, chị không cần lo lắng, tôi sẽ không ép buộc chị làm gì, chỉ là muốn nghe rõ chị đang nói cái gì.


Lý Minh Phương ngơ ngác nhìn phía dưới, cô ấy không tin một bí thư huyện uỷ có can đảm mạo hiểm đi lên cần trục hình tháp như vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK