Tống Hoài Minh nói: “Tìm được nhân chứng rồi?”
“Vâng!”
“Ai thế?”
“Bí thư Cố!”
Chiếc cửa sắt được mở ra, Trương Đức Phóng cười hỉ hả đi vào, gã đến bên cạnh Trương Dương, cười hà hà nói: “Lão đệ à, anh ấy à, anh ấy à, việc gì phải thế chứ!”
Trương Dương vẫn chưa biết đã xảy ra chuyện gì, nhìn Trương Đức Phóng một cách khó hiểu: “Anh cười rạng rỡ thế này, gặp phải chuyện gì tốt rồi?”
“Chẳng phải là vì chuyện của anh hay sao, tối qua anh ăn cơm ở nhà Bí thư Cố, sao anh không nói?”
Trương Dương ngớ người, suy nghĩ đầu tiên của hắn là, Cố Giai Đồng nhất định đã vì hắn, nói tất cả sự việc tối qua ra rồi.
Nghĩ đến việc Cố Giai Đồng có thể sẽ phải chịu đựng những lời dị nghị và áp lực, lòng Trương Dương cảm thấy cảm động vô cùng, nhưng cùng lúc đó, hắn lại nghĩ tới việc liệu chuyện này sẽ gây nên sức chấn động như thế nào.
Trương Đức Phóng nhìn Trương Dương ngơ ngác, vỗ vào vai hắn rồi nói: “Sao thế? Anh bị ngố à?’
Trương Dương cười.
Trương Đức Phóng nói: “Chú tôi tối xử với cậu thật tốt, là bí thư tỉnh ủy mà lại đứng ra làm nhân chứng ngoại phạm cho cậu, cậu may lắm đấy!”
“Cái gì?” Trương Dương như bị rơi vào trong sương mù vậy, đây là chuyện gì cơ chứ? Cố Doãn Tri trở thành nhân chứng ngoại phạm cho Trương Dương, nhưng tối qua rõ ràng hắn đã ở cùng với Cố Giai Đồng, có điều Trương Dương đã nghĩ ra rất nhanh, chắc chắn Cố Giai Đồng đã thú nhận với cha sự việc tối hôm qua, và đã được ông tin tưởng, Bí thư Cố suy xét mọi cách, vừa muốn cứu hắn ta ra, vừa không muốn mối quan hệ của Cố Giai Đồng và Trương Dương bị lộ ra trước mắt mọi người, vì thế ông đã quyết đoán đứng ra.
Người làm chứng như Cố Doãn Tri thì đúng thật nặng đo, chẳng ai hoài nghi tính chân thực của nó, nói một cách chính xác là chẳng ai dám hoài nghi, thậm chí điều tra thêm về việc đó cũng không ai dám làm. Đây chính là uy tín, Bí thư Cố có uy tín rất cao ở Bình Hải, ít nhất là trước khi ông ta rời khỏi cương vị, chẳng ai dám đi nghi ngờ ông ta.
Trương Đức Phóng cười nói: “Còn không đi à? Chẳng lẽ cậu thích ở chỗ này rồi sao?”
Trương Dương nói: “Có thằng ngốc mới muốn ở lại đây!”
Trương Đức Phóng nói: “Thực ra lúc bắt đầu cậu nói chuyện cậu ở nhà Bí thư Cố tối qua ra, thì chẳng đến mức phiền phức thế này!”
Trương Dương nói: “Tôi sợ ảnh hưởng không tốt!”
Trương Đức Phóng cười, câu này của Trương Dương làm anh ta nghĩ đến chuyện khác, đó là việc của Trương Dương và Cố Giai Đồng, anh ta không dám nói, nhưng chẳng ai quy định anh ta không được nghĩ như vậy. Trương Đức Phóng nói: “Lần này thì hay rồi, có Bí thư Cố làm chứng, cậu không sao nữa rồi!”
Trương Dương gật đầu nói: “Tại sao hai trợ thủ của Triệu Quốc Lương lại nói tôi là thủ phạm?’
Trương Đức Phóng nói: “Việc này đúng là đang tồn tại một mối nghi ngờ lớn, theo tình hình bọn họ nói, thì lúc đó tốc độ xe ít nhất là 50 km, chiếc xe Jeep không bật đèn, trong xe tối thu, với tốc độ như vậy, mà họ lại nhìn ra được người lái thì thật là lạ!”
Trương Dương nói: “Bây giờ anh bắt đầu phân tích rồi, lúc bắt tôi vào sao anh không phân tích đi?”
Trương Đức Phóng cười hì hì nói: “Phải có một quá trình tư tưởng chứ!”
Triệu Quốc Cường nghe được tin Trương Dương đã bị phóng thích, anh ta không thể khống chế nổi cảm xúc của mình, hét lớn: “Làm cái trò gì thế? Tại sao họ lại thả hung thủ giết người chứ? Con đi tìm bọn họ tính sổ!”
Chủ tịch tập đoàn Thái Hồng Triệu Vĩnh Phúc ngăn con trai lại, giọng ông ta đã khàn: “Bí thư tỉnh ủy Bình Hải là nhân chứng ngoại phạm cho Trương Dương!”
“Cố Doãn Tri làm chứng thì sao chứ? Chẳng lẽ bí thư tỉnh ủy lại không đưa ra chứng cứ giả ư? Việc này chỉ cần đi điều tra là biết rồi, ra vào nơi ở của tỉnh ủy đều có chế độ đăng kí nghiêm ngặt, con không tin rằng cả buổi tối Trương Dương đều ở trong nhà Cố Doãn Tri.”
Triệu Vình Phúc cắn môi nói; “Quốc Cường, giờ đây việc quan trọng nhất là phải an táng cho em trai con, những việc khác, thì để tính sau!”
“Cha, em con không thể chết một cách ấm ức vậy được, con phải đòi lại công bằng cho nó!”
Triệu Vĩnh Phúc nói: “Chúng ta cần phải tin tưởng vào năng lực phá án của công an Bình Hải, Cố Doãn Tri đã đứng ra làm chứng, thì cha tin rằng, ông ta sẽ không nói dối!”
“Cha, con phải đi đến cục công an Quảng Thịnh, xem rốt cuộc là có chuyện gì?”
Triệu Vĩnh Phúc nói: “Ngày mai hỏa thiêu, hỏa thiêu xong, chúng ta sẽ mang tro cốt Quốc Lương về Vân An.” Ông ta dừng một lúc rồi lại nói: “Cha vẫn chưa nói chuyện này với mẹ con!”
&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&& &&&
Lí Thành đứng ở con đường trước cục công an khu Quảng Thịnh, gã không biết tại sao cảnh sát lại đưa gã đến đây, lúc này trời đã nhá nhem tối, màn đêm sắp sửa buông xuống, Lí Thành nói với Trương Đức Phóng: “Các anh bảo tôi đến đây để làm gì?”
Trương Đức Phóng vỗ vai gã, lúc này một chiếc xe Jeep lao vọt từ trong nhà để xe ra, xông về phía họ, Lí Thành giật mình hét lên một tiếng, hai mắt trừng trừng, lộ ra vẻ khiếp sợ.
Khi chiếc xe lái đến trước gã khoảng năm mét, rồi lại quay vòng lại, vòng qua họ, tạo thành một vòng tròng.
Trương Đức Phóng bịt chặt hai mắt của Lí Thành, đến khi hai nhân viên cảnh sát trên xe bước xuống, mới bỏ tay ra, hai người cảnh sát không mặc đồng phục, một người mặc áo màu đỏ, một người mặc áo màu đen, rất dễ phân biệt.
Trương Đức Phóng cười nói: “Lí Thành, vừa nãy ai lái xe?”
Lí Thành ngơ ngác, sự việc vừa rồi quá đột ngột, gã không kịp nhìn rõ trong xe, đột nhiên gã hiểu ra mục đích của Trương Đức Phóng, gã nhìn hai cảnh sát trước mắt, một lúc lâu sau, mới chỉ người mặc áo đen: “Là anh ta!”
Trương Đức Phóng cười ha ha, anh ta vẫy vẫy tay, chiếc xe Jeep lái đến, người lái xe là một nữ cảnh sát. Trương Đức Phóng nói: “Giờ trời vẫn chưa tối, tốc độ xe mới ở dưới 40, mà anh còn không nhìn rõ người lái xe là nam hay nữ, tôi thấy thật kì lạ, lúc 1 giờ 30 phút, làm sao anh nhìn rõ được tình hình trong xe nhỉ?”
Lí Thành toát mồ hôi hột, gã không ngừng lau mồ hôi.
Trương Đức Phóng nói: “Lí Thành, tối qua khi chiếc xe Jeep xông về phía các anh, anh không hề nhìn rõ người lái xe là ai, anh đang vu cáo cho Trương Dương!”
Lí Thành lắc mạnh đầu nói: “Tôi không có, tôi…”
Trương Đức Phóng nghiêm giọng nói: “Giờ đây anh phải nói thật với tôi, rốt cuộc anh có nhìn rõ người lái xe là ai không?”
Lí Thành lộ ra vẻ sợ sệt: “Trương Dương đã từng nói sẽ giết chết Triệu tiên sinh, chiếc xe đó là của hắn ta, tôi còn nhớ biển xe, người lái xe nhất định là hắn ta!”
Trương Đức Phóng nói: “Anh thử nghĩ kĩ lại chuyện tối qua xem, chiếc xe Jeep đó là của Trương Dương, biển số xe cũng không sai, vì thế anh dựa vào kinh nghiệm, đưa ra kết luận, người lái trong xe chính là Trương Dương, có phải không?”
Sắc mặt Lí Thành thay đổi, gã không cố ý vu oan cho Trương Dương, nhưng từ lúc sự việc xảy ra gã đã cho rằng hung thủ là Trương Dương, giống như Trương Đức Phóng nói vậy, kinh nghiệm không chỉ đã khống chế đầu óc gã, mà còn khống chế cả con mắt gã, trong lòng có một loại tiềm ý thức đang nhắc nhở hắn rằng, người lái xe chính là Trương Dương, trên thực tế gã không hề nhìn rõ người lái xe là ai.
Trương Đức Phóng ngày càng nói ép: “Lúc đó lái xe mặc áo gì?”
Lí Thành lắc đầu đau khổ, gã dụi dụi mắt nói: “Tôi…Tôi không nhìn rõ…tôi nghĩ đó là Trương Dương….”
Mặt Trương Đức Phóng lộ ra một nụ cười đắc ý, anh ta nói với hai trợ thủ: “Giúp anh ta khai một bản khẩu cung mới!”
Khi Triệu Quốc Cường đến phân cục Quảng Thịnh, Trương Đức Phóng đã hoàn thành xong việc xét hỏi Lí Thành, căn cứ trước mắt rất có lợi cho Trương Dương, đây không phải là vì anh ta bênh Trương Dương, với sự hiểu biết của Trương Đức Phóng về Trương Dương, Trương Dương là một người rất ít khi hàm hồ khi làm việc, lái xe của mình để đâm Triệu Quốc Lương, đó thật sự là một hành động ngu ngốc, Trương Dương sẽ không bao giờ phạm phải sai lầm này.
Trước đó Trương Đức Phóng chưa từng gặp mặt Triệu Quốc Cường, khi Triệu Quốc Cường bước vào phòng làm việc của anh ta, đầu tiên đã tự giới thiệu bản thân, có lẽ là vì lời của cha anh ta đã có tác dụng, giờ đây Triệu Quốc Cường đã bình tĩnh lại rất nhiều, lí trí hơn rất nhiều.
Trương Đức Phóng khi biết được thân phận của Triệu Quốc Cường, rất khách khí với anh ta, một là vì thân phận bối cảnh đằng sau Triệu Quốc Cường, còn một nguyên nhân quan trọng nữa, đó là vì anh ta cũng nằm trong hệ thống công an.
Triệu Quốc Cường nói: “Trương cục, tôi đến đây là muốn hỏi về tình hình tiến triển của vụ án!”
Trương Đức Phóng nói: “Chiếc xe gây án đã tìm được rồi, nhưng chiếc xe đã nát lắm rồi, không tìm được quá nhiều đầu mối từ trong đó.”
“Chiếc xe đó là của Trương Dương sao?”
Trương Đức Phóng gật đầu nói: “Biển Bình Hải A12345, đúng là chiếc xe Jeep của Trương Dương!”
“Vậy tại sao các anh lại thả hắn tar a?”
Trương Đức Phóng cười nói: “Trương Dương đã tìm thấy được nhân chứng ngoại phạm, hơn nữa thông qua thẩm tra của chúng tôi, phát hiện ra hai trợ thủ của người chết đang nói dối!”
Triệu Quốc Cường chau chau mày.
Trương Đức Phóng nói: “Theo tình hình mà họ miêu tả, lúc đó tốc độ xe phải tầm 50km, điều này cũng được xác nhận thông qua những vết tích trên thi thể nạn nhân. Lúc đó là 1 giờ 30 sáng, với tốc độ xe như vậy, họ không thể nhìn rõ người ngồi trong buồng lái là ai, nói một cách khác, họ cho rằng Trương Dương là hung thủ, cũng chỉ là phán đoán dựa trên kinh nghiệm thôi, vì chiều ngày hôm đó, Trương Dương và em trai anh có phát sinh một số xung đột.”
Triệu Quốc Cường cố gắng nén sự tức giận trong lòng nói: “Trương cục, tôi nghĩ có lẽ cách anh đã đi lầm phương hướng rồi, sự việc quan trọng nhất trước mắt là, cần phải điều tra xem ai là người đã hại chết em trai tôi, chứ không phải là để gột sạch cái mác nghi phạm của Trương Dương.”
Câu này làm cho Trương Đức Phóng rất khó chịu, anh ta chau mày nói: “Triệu tiên sinh, tôi nghĩ anh vẫn chưa hoàn toàn hiểu ý tôi, Trương Dương và chuyện này không có liên quan gì cả, anh ta cũng là một người bị hại thôi!
@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@
Trương Dương đã do dự rất lâu, rồi vẫn quyết định đến Cố gia, nói lời cảm ơn trước mặt bí thư tỉnh ủy Cố, đến Cố gia, thì được thông báo rằng, Cố Doãn Tri đã về phòng nghỉ rồi, giờ đây mới tám giờ tối, Cố Doãn Tri rõ ràng không muốn gặp hắn, Trương Dương chẳng còn cách nào, chỉ đành cáo từ.
Cố Giai Đồng tiễn hắn đến trước cửa, nhỏ nhẹ nói: “Thấy anh bình an quay về là em yên tâm rồi!”
Hai người bốn mắt nhìn nhau, trong lòng có vạn lời muốn nói, nhưng từ ánh mắt của hai người đã hiểu ý đối phương muốn nói gì, toàn bộ đều hòa vào nụ cười ấm áp. Trương Dương ngẩng đầu nhìn ánh đèn phòng đọc sách của Cố Doãn Tri, nhẹ nhàng nói: “Em cũng về nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai anh thu dọn đồ đạc, về Giang Thành rồi!” Trải qua sự việc của Triệu Quốc Lương, Trương Dương ý thức được Đông Giang không phải là nơi ở lại được lâu, vẫn phải nhanh chóng về đến Giang Thành, rời khỏi Đông Giang.
Cố Giai Đồng gật đầu nói: “Anh về cũng tốt, gần đây em có lẽ không có thời gian đi qua đó, đợi đến khi cha em nghỉ hưu, em phải cùng ông về Tây Tiều để ổn định cuộc sống cho ông.”
Trương Dương nói: “Khi hai người về Tây Tiều, anh cũng sẽ qua đó!” Nói đến đây, hắn lại ngước đầu nhìn ảnh đèn trong phòng sách, trong lòng thầm nghì, không biết Cố Doãn Tri có đồng ý hay không?”
Cố Giai Đồng nói: “Đến lúc đó tính sau, anh về đi nghỉ đi!”
Trương Dương đi bộ theo con đường nhỏ, khi đi qua nhà Tống Hoài Minh, hắn dừng bước, ngày mai hắn đã đi rồi, có nên vào chào ông một câu hay không? Thật ra hắn thật sự rất muốn biết Tống Hoài Minh nghĩ thế nào về hắn, đến cảnh giới như Tống Hoài Minh, từ một chỗ nào đều tìm ra được chỗ không đúng, Cố Doãn Tri làm chứng cho hắn, liệu có làm cho ông ấy nghĩ đến điều gì hay không? Trương Dương đến trước cửa đi đi lại lại một hồi, cuối cùng vẫn không vào nhà, nhưng khi hắn đang rời khỏi cánh cửa khu người nhà tỉnh ủy, thì lại gặp phải hai vợ chồng Tống Hoài Minh đi bộ về.
Liễu Ngọc Doanh thấy Trương Dương, ngạc nhiên nói: “Trương Dương! Cậu đến từ lúc nào thế? Sao không gọi điện thoại trước!”
Trương Dương còn chưa kịp nói, thì đã nghe thấy Tống Hoài Minh nói: “Cậu ta đến để cảm ơn Bí thư Cố đấy!”
Trương Dương bị Tống Hoài Minh nói trúng tim đen, trên mặt hơi thoáng đỏ, vị nhạc phụ đại nhân này quả thật tinh nhanh, Trương Dương cười nói: “Lần này nếu không phải có Bí thư Cố làm nhân chứng ,thì có lẽ cháu đã trở thành phạm nhân giết người rồi.”
Tống Hoài Minh nói: “Thật ra sự việc rất đơn giản, chẳng qua bị cậu làm cho phức tạp lên thôi, ngay lúc đầu nói sự thật ra có phải hơn khong?”
Trương Dương chỉ cười: “Cháu sợ người ta nói ra nói vào!”
Tống Hoài Minh cười không nói gì.
Liễu Ngọc Doanh nói: “Trương Dương, vào trong nhà ngồi đi!”
Trương Dương cảm thấy Tống Hoài Minh hơi khó chịu với hắn từ ánh mắt của ông, mặc dù Trương Dương không chắc có phải là do mình nhìn nhầm hay không, nhưng hắn vẫn từ chối lời mời của Liễu Ngọc Doanh: “Muộn quá rồi, cháu không làm phiền mọi người nghỉ ngơi nữa!” Hắn nói tạm biệt với Tống Hoài Minh, thì phát hiện ra Tống Hoài Minh đã đi trước rồi.
Liễu Ngọc Doanh hơi ngại ngần cười với Trương Dương: “Chú Tống của cháu gần đây không được vui, sự việc của sân vận động Đông Giang làm cho ông ấy không dễ thở.”
Trương Dương nói: “Dì Liễu, ngày mai cháu về Giang Thành rồi!”
Liễu Ngọc Doanh gật đầu: “Có thời gian rảnh cháu đến nhà dì chơi!”
Trương Dương rời khỏi nhà Tống Hoài Minh, hắn biết rằng Liễu Ngọc Doanh không hề nói dối, Tống Hoài Minh gần đây nhất định chẳng vui vẻ gì, ở sự việc ở sân vận động Đông Giang, Tống Hoài Minh là tỉnh trưởng tỉnh Bình Hải, không thể nào không quản, giờ đây đúng vào lúc đang giao thoa giữa cái cũ và cái mới, cục diện Bình Hải đang đối mặt với một sự thay đổi lớn lao, sự xuất hiện của Kiều Chấn Lương làm cho nguyện vọng tiếp ghế Cố Doãn Tri của Tống Hoài Minh không thành, mặc dù trên biểu hiện của Tống Hoài Minh vẫn rất bình thường, nhưng trong lòng khó tránh khỏi sự buồn bã, sự việc sân vận động Đông Giang có thể nói là một lần giao đấu gián tiếp giữa Kiều Chấn Lương và Tống Hoài Minh, hai người chẳng ai có thể nói đến việc thắng lợi, nhưng ở việc này người có tác dụng lớn nhất là Cố Doãn Tri, Cố Doãn Tri đã giải quyết việc này rất khéo léo với kinh nghiệm lâu năm của ông, làm cho những ảnh hưởng của sự việc này đối với Bình Hải rơi xuống mức thấp nhất, nhưng những hậu họa vẫn còn tồn tại, mặc dù Bí thư Cố đã khống chế được cục diện, nhưng không giải quyết được vấn đề từ căn bản, vấn đề này giống như một quả lựu đạn đang được vùi lấp vậy, nó đã trở thành quả lựu đạn trước khi Kiều Chấn Lương đến Bình Hải, và đó cũng là một trở ngại giữa ông ta và Tống Hoài Minh.
@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@
Trên đường về trường Đảng, Trương Dương nhận được cuộc điện thoại hỏi thăm của Tần Thanh Và Sở Yên Nhiên, tiếng thơm đồn xa, tiếng thối đồn càng xa, có một vài chuyện anh có muốn giấu cũng chẳng giấu được, may mà có Bí thư Cố đã đứng ra chứng thật cho Trương Dương là thanh bạch, lần đầu tiên Trương Dương cảm thấy mệt mỏi, gần đây không khí chính trị của Đông Giang quá sức nặng nề và áp lực, nghĩ đi nghĩ lại thì thật là nực cười, lúc đầu khi Trương Dương rời khỏi Giang Thành, Giang Thành đang mưa to bão lớn, đến Đông Giang hắn vốn muốn để bình tĩnh lại, không ngờ đến đây sự tranh đấu còn mãnh liệt hơn Giang Thành rất nhiều. Mặc dù đối chọi với người khác rất vui, nhưng cứ đấu đi đấu lại mãi, cũng phải có lúc mệt mỏi.
Trương Dương rất muốn uống rượu, đang suy nghĩ xem đi đến đâu, phó cục trưởng phân cục Quảng Thịnh đã gọi điện đến, anh ta vừa mới tan ca, rất muốn tìm một chỗ uống vài chén, hai người tâm đầu ý hợp, Trương Đức Phóng cách Trương Dương không xa, bảo hắn đứng đợi chỗ cũ, mười phút sau là lái xe đến đó rồi.
Vì ngoài giờ làm việc, nên Trương Đức Phóng đã thay quần áo thường, lái một chiếc xe Mistsubishi chẳng cũ cũng không mới, khi dừng lại gần chỗ Trương Dương, Trương Dương mới nhận ra anh ta, kéo cánh cửa xe ngồi vào, nói lớn: “Tôi còn đang tìm xe cảnh sát cơ đấy, sao anh lại đổi xe rồi?”
Trương Đức Phóng nói: “Làm người phải khiêm nhường, chẳng lẽ tôi đi khỏi đồn cảnh sát rồi mà vẫn phải mặc đồng phục đến uống rượu với cậu sao?”
Trương Dương dựa vào chỗ ngồi: “Muốn ăn cái gì? Tối nay tôi mời!”
Trương Đức Phóng nói: “Cậu không mời thì anh mời? Họa lớn mà không chết đấy thôi!”
Trương Dương cười ha ha nói: “Tôi là loại Hồng phúc tề thiên!”
Trương Đức Phóng khởi động xe: “Bên Lão Bắc Quan có một tiệm thịt đầu heo rất ngon, chỉ là môi trường hơi kém!”
Trương Dương cùng Trương Đức Phóng đến thịt đầu heo Bạch Kí, thịt đầu heo ở đây rất nổi tiếng, thường bán ra bên ngoài là chính. Bên cạnh còn có vỉa hè, nhưng với số lượng khách ở đây, họ đã đặt ra hơn 10 chiếc bàn nhỏ, và đặt cả một lò lửa lớn nữa, đang nướng gan, bán các loại thức ăn nhắm rượu.
Trương Đức Phóng đi mua thịt đầu heo đến, bày thịt đầu heo, bụng heo, ruột heo, gan heo, đuôi heo lên một chiếc đĩa, bên này, người bán hàng cũng đã bày đậu phụ thối lên.
Vì không chuẩn bị rượu từ trước, nên hai người lấy hai chai rượu ở quầy bán, mỗi người một chai.
Trương Đức Phóng cầm chiếc bát đen lên nói: “Nào! Chúc mừng cậu đại nạn không chết!”
Trương Dương cụng bát với Trương Đức Phóng nói: “Cảm ơn anh!”
Trương Đức Phóng cười nói: “Anh em với nhau cảm ơn gì chứ?”
Hai người uống hết hai bát rượu, Trương Đức Phóng gắp một miếng thịt đầu heo bỏ vào miệng, vừa nhau vừa nhắm nghiền mắt lại nói: “Thật thơm, về sau cơ hội ăn được miếng thơm thế này ítrooifÿ!”
Trương Dương ngớ người, tên này sao lại nói như vậy chứ? Hắn thấp giọng hỏi: “Chẳng lẽ anh định rời khỏi Đông Giang?”
Trương Dương nói: “Kệ họ muốn nghĩ thế nào thì nghĩ, dù sao thì cũng không phải là tôi làm!”
Trương Đức Phóng nói: “Chiếc xe Jeep đó của cậu đã tàn tệ lắm rồi, máy móc bên trong cũng đã ngấm nước hết, dù là có sửa được, thì tính năng của nó cũng thay đổi rồi.”
Trương Dương cũng chẳng dự định lấy về chiếc xe Jeep đó nữa, hắn lắc đầu nói: “Không cần đâu, đen đủi lắm, cái xe đấy toàn mùi người chết!”
Trương Đức Phóng nói: “Tôi giúp cậu sắp xếp một chút, có thể lấy được không ít tiền từ công ty bảo hiểm đấy!”
Trương Đức Phóng mở hai mắt nói: “Thông minh, tôi sắp rời khỏi đây rồi. Tháng sau tôi sẽ đi Nam Tích, đảm nhận công việc phó cục trưởng công an thành phố Nam Tích!”
“Phó à!” Thái độ của Trương đại quan rất ranh mãnh.
Trương Đức Phóng rất không hài lòng với phản ứng của tên này: “Phó thì đã làm sao? Tôi quen làm chức phó rồi! Hơn nữa, cục trưởng đại nhân năm sau về hưu rồi, tương lai của tôi khá tốt!”
Mặc dù Trương Dương không tỏ ra gì, nhưng trong lòng hắn ngầm ngưỡng mộ, không cần phải hỏi, Trương Đức Phóng làm phó cục trưởng cục công an thành phố Nam Tích nhất định là do Cố Doãn Tri có sức ảnh hưởng, trước khi về hưu, Cố Doãn Tri còn dùng quyền lực của mình dành một ít quyền lợi cho người bên cạnh mình, đây cũng chẳng phải là lạm dụng quyền lực gì, với Trương Dương, đây là tình cảm con người bình thường, Trương Đức Phóng là cháu ngoại của Cố Doãn Tri, làm sao ông ta không chăm sóc cho được.
Trương Dương cầm chiếc bát đen lên nói: “Chúc mừng anh được thăng chức!”
Trương Đức Phóng cụng bát với Trương Dương, uống một ngụm rượu rồi nói: “Người anh em à, hôm nay anh của Triệu Quốc Lương đến rồi!”
Trương Dương gật đầu, nhắc đến Triệu gia, hắn chẳng mấy vui vẻ gì, lần này tự nhiên bị lôi vào vụ án của Triệu Quốc Lương, mặc dù không có tội gì, nhưng dù sao cũng có phần ảnh hưởng đến thanh danh của hắn.
Trương Đức Phóng kể lại đơn giản một lượt tình hình Triệu Quốc Cường đến phân cục Quảng Thịnh, anh ta tổng kết: “Tôi thấy Triệu Quốc Cường vẫn đang nghi ngờ cậu. Về sau cậu phải đề phòng Triệu gia, nếu không thì trong lòng họ sẽ đổ tội giết Triệu Quốc Lương lên đầu cậu đấy.”
Trương Dương nói: “Bí thư Cố đã đứng ra làm nhân chứng cho tôi rồi kia mà!”
Trương Đức Phóng đáp: “Chú tôi đứng ra làm nhân chứng, đương nhiên chẳng có ai dám kiểm tra cậu tiếp, nhưng cậu phải hiểu rằng, ngày nào vụ án này chưa được phá, thì mối nghi ngờ đối với cậu chắc chắn chưa được gột rửa sạch.”
Trương Dương nói: “Kệ họ muốn nghĩ thế nào thì nghĩ, dù sao thì cũng không phải là tôi làm!”
Trương Đức Phóng nói: “Chiếc xe Jeep đó của cậu đã tàn tệ lắm rồi, máy móc bên trong cũng đã ngấm nước hết, dù là có sửa được, thì tính năng của nó cũng thay đổi rồi.”
Trương Dương cũng chẳng dự định lấy về chiếc xe Jeep đó nữa, hắn lắc đầu nói: “Không cần đâu, đen đủi lắm, cái xe đấy toàn mùi người chết!”
Trương Đức Phóng nói: “Tôi giúp cậu sắp xếp một chút, có thể lấy được không ít tiền từ công ty bảo hiểm đấy!”
Trương Dương không nghĩ đến chuyện này, gật đầu nói: “Vậy anh giúp tôi sắp xếp một chút vậy!”
Trương Đức Phóng uống một ngụm rượu: “Chú tôi sắp sửa về hưu rồi!”
Trương Dương gật đầu nói: “Đây cũng là lí do anh quyết định đi Nam Tích đúng không!”
“Hạ Bá Đạt làm thị trưởng, phó bí thư thị ủy ở Nam Tích, tôi đi Nam Tích ông ấy ít nhiều cũng sẽ chăm sóc tôi! Giờ này làm cái gì cũng phải có người quen, đời này kiếp này tôi chẳng mong được thăng quan quá cao, trước bốn mươi tuổi có thể leo lên làm cái chức cục trưởng cục công an thành phố Nam Tích là tốt lắm rồi, như vậy tôi đã hài lòng rồi!” Trương Đức Phóng lộ ra vẻ tự hài lòng.
Trương Dương nói: “Cục trưởng cục công an thành phố Nam Tích thì không có vấn đề gì đây, với bản lĩnh của anh bây giờ, tôi thấy trong vòng ba năm là có thể thực hiện được mục tiêu này rồi.”
Trương Đức Phóng lắc đầu nói: “Tôi không lạc quan đến thế, có câu nói rằng, người vừa đi trà đã nguội, chú tôi ở Bình Hải nắm quyền hơn mười năm, những người bên cạnh ai mà chẳng cung phụng, ai dám mở miệng ra nói với ông nửa chữ không, nhưng giờ đây ông đã sắp về hưu, một vài người đã bắt đầu nhao nhao lên rồi đấy, cậu đã nghe nói điều đó chưa. Khi chú tôi đứng ra làm chứng cho cậu, Vương Bá Hành còn dám nghi ngờ nữa đó, bị chú tôi mắng cho một trận.”
Nghĩ đến sự ủng hộ của Cố Doãn Tri với mình, trong lòng Trương Dương cảm thấy thật ấm áp, việc này đã chứng minh rằng, Cố Doãn Tri đã biết quan hệ của hắn và Cố Giai Đồng từ lâu, Cố Doãn Tri đứng ra để giúp hắn, càng vì con gái ông nhiều hơn, nhưng trong lòng Cố Doãn Tri đương nhiên không vui.
Trương Đức Phóng nhắc nhở Trương Dương: “Giang Thành cũng chẳng dễ thở hơn đâu, Đỗ Thiên Dã mặc dù đang đẩy cậu lên, nhưng tôi thấy sau khi Kiều Chấn Lương đến Bình Hải, ông ta sẽ chẳng sống được những ngày tháng yên bình đâu, tốt nhất là cậu nên tính bước tiếp theo đi.”
Trương Dương nhấc bát rượu lên, uống cạn rượu trong bát, gắp một miếng thịt thủ cho vào miệng, quả nhiên thịt thủ heo ở đây danh bất hư truyền, ngậy mà không ngấy, hắn thấp giọng nói: “Tôi thật sự không biết phải đi về đâu, anh có lời khuyên gì không?”
Trương Đức Phóng nói: “Xuống dưới đi!”
“Xuống dưới?”
Trương Đức Phóng gật đầu nói: “Giờ đây cậu là phó sở, chẳng là cái quái gì ở Giang Thành hết, nhưng cậu xuống dưới sẽ không giống vậy nữa rồi, cán bộ cấp phó sở ,muốn làm cái chức phó huyện trưởng gì gì đó khá dễ dàng. Đỗ Thiên Dã là bí thư thị ủy, quyền lực cho việc này nhất định anh ta có!”
“Bí thư Cố đi rồi, chúng ta phải rời khỏi trung tâm đấu đá quyền lực hay sao?”
Trương Đức Phóng cười ha ha nói: “Cái này gọi là cứu nước đường vòng, cậu ở trong Giang Thành, những người lớn hơn cậu đầy rẫy khắp nơi, nói không chừng cậu lại trở thành cái gai trong mắt ai đó, toi biết rằng cậu có hậu đài là tỉnh trưởng Tống, nhưng nếu như có người cả ngày nghĩ cách đối phó với cậu, thì tỉnh trưởng Tống cũng chẳng theo sát nút để bảo vệ được, đúng không? Thà làm vua xứ mù còn hơn, cậu làm cháu ở Giang Thành, thì chẳng bằng về làm ông ở tuyến dưới!”
Trương Dương nói: “Vì anh nghĩ như vậy nên mới rời đến Nam Tích!”
Trương Đức Phóng gật đầu nói: “Sau khi Kiều Chấn Lương lên chức, nhất định sẽ đốt mấy đám lửa ,tôi thấy đám lửa này rất có khả năng sẽ rơi lên đầu tỉnh trưởng Tống, có điều tỉnh trưởng Tống cũng chẳng dễ bị bắt nạt như vậy, có thể đấu một trận với Lão Kiều, Lão Kiều muốn lập uy, rất có thể sẽ khai đao với những người mà chú tôi nhắc đến, ai cách ông ta càng gần, thì càng có nguy cơ đen đủi, vì thế tôi cứ trốn xa đi là hơn, làm cho Lão Kiều không chú ý được đến tôi.”
Trương Dương cười, có điều hắn cũng phải công nhận sự phân tích của Trương Đức Phóng rất có lí. Lời khuyên của Trương Đức Phóng, làm cho hắn nghĩ đến chuyện xuống dưới, hắn đã là cấp phó sở, đến làm huyện trưởng của một huyện trực thuộc Giang Thành cũng chẳng tồi.
Trương Đức Phóng nói: “Nhân lúc chú tôi còn chưa về hưu, bảo ông nói cho một câu, Đỗ Thiên Dã đẩy thêm câu nữa, việc này thành công được ngay ấy mà!”
Trương Dương lúc đó trong lòng hơi kích động, hắn suốt ngày làm chân loi choi ở đàn chính trị Giang Thành, đúng là đã đến lúc phải độc lập đứng lên rồi. Có điều nghĩ đi nghĩ lại, giờ đây hắn mới chỉ là phó sở, nếu như là chính sở, thì chẳng phải đã làm được chức bí thư huyện ủy ngay được rồi sao, lòng tham của con người là vô đáy, Trương đại quan cũng chẳng phải là loại người biết điểm dừng, dưới sự kích thích của mồi rượu, dã tâm của hắn bắt đầu ngày càng lớn lên theo men rượu.
@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@
Ánh mắt Trương Đức Phóng nhìn vô định vào khoảng xa, thịt thủ heo Bạch Kí đã đến giờ đóng cửa, một người trung niên bụng to dáng vẻ giàu có kêu lên: “Đừng vội đóng cửa, tôi muốn mua đồ!”
“Bán hết rồi!”
“Tôi là khách nước ngoài!”
“Khách nước ngoài cũng bán hết rồi!”
Người trung niên thở dài: “Trung Quốc thật là lạc hậu, ăn thịt thủ heo cũng khó như vậy!”
Trương Dương bị câu nói của người đó hấp dẫn, hắn và Trương Đứng Phóng đều nhận ra người trung niên đó chính là Chu Vân Phàm người Hoa quốc tịch Ấn Độ. Bên cạnh Chu Vân Phàm còn có một cô gái mặt hoa da phấn nữa, không phải là cô gái Trương Dương gặp lần trước.
Tr cố ý gọi một tiếng: “Raz!”
Chu Vân Phàm quay đầu lại, thấy Trương Dương và Trương Đức Phóng, trên gương mặt tròn vo của gã ngay lập tức rặn ra một nũ cười, gã kéo cô gái đó bước tới, cô gái đó có lẽ cảm thấy quan ăn bên lề đường không sạch, chau chau mày nói: “Raz, em muốn ăn đồ tây!”
Chu Vân Phàm nói: “Đồ tây sao ngon bằng thịt thủ heo được!” Gã kéo một chiếc ghế ngồi xuống, cô gái đó dù thế nào cũng không chịu ngồi, ấm ức nói: “Bẩn quá!”
Một câu nói làm Chu Vân Phàm tức điên: “Cút! Trước mặt bạn tôi, mà làm mất mặt tôi như vậy!”
Cô gái đó bị mắng đỏ mặt, tức giận giẫy chân, rồi quay người đi mất.
Trương Đức Phóng nói: “Chu tổng, sao chẳng biết thương hoa tiếc ngọc gì hết vậy?”
Chu Vân Phàm cười nói: “Trương cục nhận nhầm người rồi, tôi là Raz, là người Hoa quốc tịch Ấn!”
“Raz? Raz cái con khỉ, anh có hóa thành tro tôi cũng cũng nhận ra!” Trương Đức Phóng chẳng để cho gã thể diện.
Chu Vân Phàm cười ngại ngần, gã cũng chẳng khách khí gì, cầm một chiếc bát rót rượu, uống một ngụm, gắp một miếng thịt thủ nói: “Thơm! Thật thơm, tôi ở nước ngoài, nhớ nhất là thịt thủ heo, nếu không phải là gặp hai quý nhân là hai người, thì tôi hôm nay chẳng thể ăn được miếng thịt ngon thế này.”
Trương Dương nói: “Tôi nói này, Raz, anh về nước chỉ là để ăn thịt thủ heo sao?”
Chu Vân Phàm cười nói: “Đây là một trong những nguyên nhân thôi, hai ngày trước tôi đã gọi điện cho Nhân Như, giờ đây cô ấy đã đăng kí một công ty quảng cáo ở Hồng Kong, tôi chuẩn bị nhập cổ!”
Trương Dương nói: “Tiền của anh có sạch không?”
Chu Vân Phàm nói: “Tôi coi Nhân Như như con gái, tôi có hại ai cũng không hại cô ấy!” Gã rút ra một hộp đựng danh thiếp bằng vàng, lấy ra hai tờ danh thiếp trong đó, đưa cho Trương Dương và Trương Đức Phóng.
Trên tấm danh thiếp in rất đẹp, Trương Dương phát hiện danh thiếp này không giống với lần trước đưa cho hắn, hắn không đọc được tiếng Ấn, nhưng đọc được tiếng Trung.
Trương Đức Phóng nói: “Chủ tịch ảnh nghiệp Trường Giang Ấn Độ! Mẹ kiếp, anh vào ngành điện ảnh từ khi nào thế?”
Chu Vân Phàm cười nói: “Tôi mua được một công ty sắp sửa đóng cửa ở Hollywood, đầy đủ giấy tờ, trước mát tôi đang tiến hành công tác dựng phim tiếng Trung, tôi đã thuê một đám người Ấn Độ, chuyên để phiên dịch và thuyết minh, Ấn Độ rất thích phim chưởng của Hồng Kong đó! Tôi đã hiểu ra rằng, làm bất cứ một loại làm ăn nào, đều không thể tốt bằng làm ăn văn hóa, vừa không có mạo hiểm, lại vừa tạo phúc cho đời, giờ đây tôi đang làm công việc chính quy!”
Trương Đức Phóng nói: “Chu Vân Phàm, anh không ở Ấn Độ, chạy đến Trung Quốc làm gì?”
Chu Vân Phàm nói: “Thức ăn bên đó tôi ăn khoongquen, mọi người đều chẳng phải là người ngoài, tôi cũng không giấu các anh, tiền trong tay tôi vẫn muốn đầu tư vào trong nước, cống hiến một chút cho quốc gia, để biểu thị tấm lòng yêu nước của tôi!”
Trương Dương và Trương Đức Phóng chẳng thèm tin cái tấm lòng yêu nước của Chu Vân Phàm, trong mắt, trong mắt họ, tên này chỉ là một thương nhân tham tiền mà thôi, chó không sửa được tính thích ăn phân, giang sơn dễ đổi bản tính khó rời, bản chất của Chu Vân Phàm không bao giờ thay đổi được, có điều tên cáo già này đã buôn lậu nhiều năm nay, trong tay chắc chắn tích lũy được số tiền kinh người, giờ đây quay người một cái đã biến thành người Ấn Độ, gột sạch thân phận Chu Vân Phàm, trở thành Raz người Ấn Độ, người ta chẳng có gì làm trái với pháp luật cả.
Trương Dương nói: “Anh đã có nhiều tiền dùng không hết như vậy, thì tại sao không suy nghĩ về việc đầu tư vào Giang Thành!”
Chu Vân Phàm cười nói: “Tôi đã nói với Hồ Nhân Như, Tôi sẽ đăng kí cổ phần 10000000 vào trong công ty quảng cáo của cô ấy, tính vào 20% cổ phần của tôi!”
Trương Dương nói: “Anh đừng có hại cô ấy, nếu như hại cô ấy thì tôi không tha cho anh đâu!”
Chu Vân Phàm muốn khóc mà không ra nước mắt: “Tôi đã bao giờ hại cô ấy rồi? Chủ nhiệm Trương à, chúng ta đừng thế này nữa được không, tôi từ trước đến giờ luôn coi Hồ Nhân Như như con gái mình!”
Trương Đức Phóng khinh bỉ nói: “Mấy thương nhân như các anh, đến lúc quan trọng, ngay cả cha mẹ ruột còn bán được, đừng nói là con gái nữa!”