Trương Dương tựa hồ xem trọng diều này, nói khẽ: Tùy duyên đi.
Kiều Mộng Viện tới đây là đưa cho Thường Hải Thiên phương án cụ thể của hội kinh mậu mùa hạ lần này.
Trương Dương nói: Chủ nhiệm Kiều. Cô giấu diếm cũng giỏi lắm, tới kinh thành giới thiệu khu bảo lưu thuế nhập khẩu với hội kinh mậu mùa hạ. Sao trước chuyện không nói một tiếng với tôi.
Kiều Mộng Viện cười nói: Thật ra cũng là ý tưởng đột nhiên nảy sinh thôi, vốn triển lãm này là một bằng hữu của tôi làm, nhưng hắn lâm thời thay đổi chủ ý, tôi nghe hắn nói đến chuyện này thì bảo hắn nhường vị trí cho chúng ta, bố trí triển lãm thì giao cho Thì Duy, dù sao sự kiện lần này cũng quá gấp, ngày mai tôi sẽ tới kinh thành trước để chuẩn bị công việc triển lãm.
Trương Dương nói: Được, tôi lát nữa sẽ xem xét nhật trình, nếu có thời gian thì tôi cũng đi một chuyến.
Thường Hải Thiên nói: Bí thư Trương, anh nếu có thể tự mình đi thì đương nhiên không thể tốt hơn.
Kiều Mộng Viện nói: Triển lãm chỉ là một hình tượng giới thiệu, công tác chiêu thương của khu bảo lưu thuế nhập khẩu thì không thể chỉ ký thác ở trên triển lãm này, đây là phương án sơ kỳ của tôi, các anh xem đi. Cô ta lấy ra phương án phân biệt đưa cho bọn họ một bản.
Trương Dương đọc qua một chút, chú ý thấy trong đó có hậng biểu diễn, hắn chỉ vào dòng này, nói: Chuẩn bị tìm ai biểu diễn?
Kiều Mộng Viện nói: Cái này thì phải xem vào anh, tôi nhớ rõ anh rất quen thuộc với Liễu Đan Thần của giới kinh kịch, mời cô ta đển diễn xuất mấy buổi cho chúng ta chắc không có vấn đề gì chứ?
Trương Dương nói: Chuyện này cô cũng nhớ rõ nhỉ?
Kiều Mộng Viện nói: Quyết định vậy đi, chuyện này giao cho anh.
Trương Dương nói: Lát nữa tôi sẽ liên lạc với cô ta, xem cô ta có rảnh không, sắp tới ngày mùng bảy tháng một rồi, cô ta hình như có nhiều buổi diễn xuất lắm.
Kiều Mộng Viện nói: Liên lạc Sớm một chút, chuyện này phải sớm quyết định, nếu cô ta không đến được thì chúng ta phải có chuẩn bị khác.
Trương Dương cầm di động mới, ở trước mặt bọn họ gọi điện thoại cho Liễu Đan Thần, Liễu Đan Thần lúc này vẫn chưa trở lại kinh thành trở lại kinh thành, khó khăn lắm mới được nghỉ dài ngày, lúc này đang du lịch ở tỉnh Vân An tỉnh Vân An, nghe Trương Dương muốn nhờ cô ta giúp, Liễu Đan Thần không chút do dự đáp ứng ngay.
Thật ra Trương đại quan nhân trước khi gọi điện thoại đã có nắm chắc Liễu Đan Thần sẽ giúp hắn, mình chiếu cố cho cô ta nhiều như vậy, cô ta cũng phải nể mặt, làm sao mà cự tuyệt mình cho được.
Thường Hải Thiên nói: Vẫn là bí thư Trương có biện pháp, một ngôi sao lớn như vậy, chỉ cần một cú điện thoại là gọi tới được ngay.
Trương Dương nói: Là người ta nể tình thôi, không phải là vì mặt mũi tôi lớn.
Buổi trưa Hôm ấy Trương Dương tùy tiện ăn chút gì đỏ ở căng tin của bộ chỉ huy, buổi chiều mới chạy về thị ủy, vừa vào cửa bao lâu thì Viên Hiếu Thương gọi điện thoại tới, Trương Dương hỏi hắn có chuyện gì, Viên Hiếu Thương không muốn thảo luận trong điện thoại mà nói với Trương Dương: Tôi lập tức tới văn phòng của anh.
Khi Viên Hiếu Thương gọi cú điện thoại này thì đã tới Tân Hải, hơn mười sau, hắn liền xuất hiện trước mặt Trương Dương.
Trương Dương cười nói: Viên tổng, hôm nay ngọn gió nào thổi anh đến đây vậy.
Viên Hiếu Thương nói: Bí thư Trương, tôi là không có việc thì không lên Tam Bảo điện!
Trương Dương mời hắn ngồi xuống, bảo Phó Trường Chinh đi pha một ấm trà, hai người vừa uống vừa nói chuyện.
Viên Hiếu Thương nói: Bí thư Trương, tôi cũng không giấu gì ngài, hôm nay tôi tới đây là muốn cầu ngài giúp.
Trương Dương nói: Trước tiên nói ra nghe thử đi đã, xem tôi có thể giúp được không?
Viên Hiếu Thương nói: Bí thư Trương có thể an bài một cơ hội để tôi và Văn Hạo Nam gặp mặt nói chuyện không?
Trương Dương nhíu mày nói: Hắn lại tìm anh gây phiền toái à?
Viên Hiếu Thương nói: Tìm tôi thì tôi cũng không sợ, hắn gần đây đang điều tra nhị ca của tôi, vốn nhà chị dâu tôi khó khăn lắm mới thoát khỏi bi thương, hắn tại hắn lặp lại chuyện cũ khiến người nhà tôi rất khổ sở, tôi rất muốn giáp mặt nói chuyện với hắn.
Trương đại quan nhân lập tức minh bạch, Viên Hiếu Thương là muốn lợi dụng quan hệ giữa mình và Văn Hạo Nam để cầu một cái nhân tình, xem ra người ngoài cũng không biết quan hệ của hắn và Văn Hạo Nam không phải hòa hợp như vậy. Trương Dương nói: Tôi cũng nghe nói rồi, hắn đang tra vụ án của Hưng Long hiệu năm đó.
Viên Hiếu Thương nói: Vụ án đó đã được kết thúc rồi, chủ thuyền của Hưng Long hiệu là Lý Vượng Cửu, tất cả đã chết, loại điều tra này căn bản không có bất kỳ ý nghĩa nào cả.
Trương Dương mỉm cười nói: Loại chuyện này anh nói không tính.
Viên Hiếu Thương nói: Bí thư Trương, hắn muốn điều tra thế nào thì tôi không có quyền lên tiếng, nhưng tôi hy vọng hắn đừng quấy rầy người nhà của tôi.
Trương Dương nói: Văn Hạo Nam không phải là người chịu nghe tôi khuyên.
Viên Hiếu Thương nói: Chuyện là ở người, chỉ cần lấy ra thành ý thì trên thế giới này không có chuyện gì là không làm được, anh thấy đúng không?
Trương Dương nhìn Viên Hiếu Thương, hắn bỗng nhiên minh bạch một sự thật, Viên Hiếu Thương ở trước mặt hắn không còn khúm núm như ngày xưa nữa, Viên Hiếu Thương sở dĩ dám tới đây tìm hắn, không phải bởi vì giao tình của bọn họ, mà là vì Viên Hiếu Thương cho rằng mình có thể nắm chắc khiến Trương Dương làm việc cho hắn, hắn từng chính mắt thấy Trương Dương giết chết Tang Bối Bối, rồi sau đó lại giúp hắn hủy thi diệt tích, quan hệ như vậy so với bất kỳ giao tình nào thì cũng bền chắc hơn. Trương Dương cuối cùng gật đầu nói: Tôi có thể an bài giúp anh, nhưng, tôi không chắc chắn hắn sẽ thay đổi.
Viên Hiếu Thương nói: Cám ơn!
Viên Hiếu Công nghe Tứ đệ nói xong ỵ nói khẽ: Hiếu Thương, tôi không cho rằng cậu nên gặp mặt hắn.
Viên Hiếu Thương nói: Đại ca, bất kể kết quả có lạc quan hay không thì em vẫn cứ phải thử.
Viên Hiếu Công nói: Loại người như Văn Hạo Nam từ nhỏ đã lớn lên trong ngàn sao vây quanh, nhân sinh của hắn là một đường bằng phẳng, Bình Hải đối với hắn mà nói chỉ là một trạm dựng chân ngắn ngủi trong nhân sinh, tỉnh lý cho hắn phụ trách tổ chuyên án, dụng ý chỉ là để hắn nhân cơ hội mò vớt một chút chính tích mà thôi, cậu anh cho rằng người như vậy sẽ để chúng ta ở trong mắt ư?
Viên Hiếu Thương nói: Em không sợ hắn tra, hắn tra không được gì cả, nhưng bất kỳ chuyện gì cũng phải có quy tắc, hắn ba lần bảy lượt đi tìm chị hai, em quyết không cho phép loại chuyện này cứ tiếp tục.
Viên Hiếu Công nói: Cậu tìm hắn thì được gì? Cậu cho rằng hắn sẽ bởi vì anh cậu mà thay đổi cách làm ư? Hoặc là bởi vì Trương Dương? Viên Hiếu Công lắc đầu: Giữa Trương Dương và Văn Hạo Nam không gần gũi như chúng ta nghĩ đâu, hắn có thể có ngày với không phải là dựa vào Văn gia giúp hắn, sự nhiệt huyết xung động của hắn chỉ là vẻ bề ngoài cho người ta thấy, một người không biết cân nhắc lợi hại cân nhắc lợi hại thì tuyệt đối không thể trong khoảng thời gian ngắn leo lên tới vị trí hiện tại.
Viên Hiếu Thương nói: Đại ca, nếu để mặc cho Văn Hạo Nam cứ tiếp tục tra, đối với anh cũng không có lợi ích gì.
Viên Hiếu Công lạnh lùng cười nói: Hắn có thể làm gì tôi? Tiếng sấm to mà mưa thì nhỏ thôi, nhất cử nhất động của hắn ở Bắc Cảng căn bản không qua được mắt tôi, tra xét lâu như vậy, đã tra được gì chưa? Tôi không tin tỉnh lý có thể cứ để mặc hắn dày vò người ta như vậy?
Viên Hiếu Thương nói: Em muốn tìm hiểu sâu về người này, nếu không làm bằng hữu được thì hắn sẽ trở thành kẻ địch của em.
Viên Hiếu Công thở dài nói: Hiếu Thương, có một số kẻ địch chúng ta chỉ có thể lặng lẽ hận ở trong lòng, tuy rằng chúng ta rất muốn xử lý hắn, nhưng vĩnh viễn không thể biến thành hành động thực tế, trừ phi cậu không muốn được sống yên nữa.
Viên Hiếu Thương nói: Trong lòng em hiểu cả.
Đối với lời mời của Viên Hiếu Thương, Văn Hạo Nam vui vẻ đáp ứng lời mời, hắn và Trương Dương cùng nhau tới khách sạn vương miện, từ xa đã nhìn thấy Viên Hiếu Công đứng chờ trước cửa, Văn Hạo Nam nói: Quan hệ của cậu và hắn rất tốt à?
Trương Dương nói: Cũng tạm, tôi cứu con trai hắn, hắn luôn coi tôi là ân nhân cứu mạng.
Văn Hạo Nam nói: Chuyện tốt mà cậu làm thật đúng là rất nhiều.
Trương Dương mỉm cười nói: Đối tốt với mọi người vẫn luôn tốt hơn là làm kẻ địch với người ta.
Văn Hạo Nam nói: Kết giao bằng hữu cũng phải lựa chọn, Trung Quốc có câu châm ngôn là gần mực thì đen, gần đèn thì sáng, chỉ hơi lơ là là sẽ rước lấy phiền toái không đáng có. Lời nói của hắn tuy rằng muốn tốt cho người ta, nhưng ngữ khí lại luôn khiến cho người ta không thoải mái.
Trương đại quan nhân tất nhiên có thể nghe ra ý tứ trong lời nói của Văn Hạo Nam, hắn cười cười, không hề đốp chát, trong mắt Văn Hạo Nam, phương diện làm người làm việc của mình tồn tại rất nhiều khuyết điểm, thân là huynh trưởng, hắn dạy bảo mình một chút cũng nên.
Viên Hiếu Thương cười cười không kiêu ngạo không siểm nịnh, rất ít thương nhân trước mặt thượng vị giả có thể biểu hiện ra trạng thái như vậy, rất đúng mực. Viên Hiếu Thương chủ động đi lên vươn tay về phía Văn Hạo Nam: Văn đại đội, hoan nghênh!
Tuy rằng trong lòng Văn Hạo Nam rất muốn cự tuyệt Viên Hiếu Thương, nhưng hắn lại không làm như vậy, hắn bắt tay với Viên Hiếu Thương, nhưng không nói gì, mắt rất chuẩn xác truyền lại cho Viên Hiếu Thương một ánh mắt cao ngạo và khinh bỉ.
Viên Hiếu Thương không hề tức giận, với xuất thân và địa vị của Văn Hạo Nam, người ta quả thực có lý do để khinh thường mình, hắn nhiệt tình mời hai người vào khách sạn hoàng cung.
Văn Hạo Nam vừa đi và nhìn hoàn cảnh khách sạn, nói với Trương Dương: Trang hoàng không tồi. Tốn không ít tiền nhỉ?