Mục lục
Y Đạo Quan Đồ - Thạch Chương Ngư (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Viên Hiếu Thương cười nói: Bài này cũ rồi, thủ pháp phá án của công an các anh lúc nào thì mới có thể bắt kịp thời đại? Lát nữa anh liệu có nói những lời tương tự với Tam ca của tôi không?

Văn Hạo Nam nói: Tôi không cần thiết phải lừa anh, đối với loại người chết cũng không hối cải như anh, tôi không cần phải thế.

Viên Hiếu Thương nói: Nếu như anh tra ra chứng cớ thật thì cứ khống cáo tôi! Nếu như tôi làm thì tôi tất nhiên sẽ gánh.

Anh gánh được ư? Anh cho rằng một mình anh ngồi tù thì có thể bảo đảm bình an cho người nhà ư? Viên Hiếu Thương, anh thông minh thông minh, từ trước đã dự cảm mình sẽ gặp chuyện không may, cho nên anh đã làm xong thủ tục di dân cho vợ con, nhưng anh cũng phải nhớ kỹ một câu, lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt, không phải rời khỏi Trung Quốc thì tội nghiệt của các anh sẽ một bút xóa hết, vợ của anh đồng dạng cũng phạm tội, cô ta biết mà không báo, hơn nữa di dời tiền tham ô, là đồng mưu của anh.

Viên Hiếu Thương nói: Văn Hạo Nam, họa không dáng vào vợ con, vợ tôi trước giờ không hỏi tới chuyện làm ăn của tôi, anh việc gì phải tìm cô ta gây phiền toái.

Văn Hạo Nam nói: Anh chắc biết nguyên tắc phá án của chúng tôi luôn luôn là thành khẩn thì khoan hồng, kháng cự thì phát nghiêm.

Viên Hiếu Thương nói: Có ý gì?

Văn Hạo Nam nói: Căn cứ vào lời khai báo của Trần Cương, anh và hắn từng giúp Trương Dương hủy thi diệt tích vũ nữ Tang Bối Bối, có chuyện này hay không?

Viên Hiếu Thương ngây ra một thoáng.

Văn Hạo Nam nói: Cân nhắc kỹ rồi hẵng trả lời tôi.

Viên Hiếu Thương cắn cắn môi, Văn Hạo Nam hiển nhiên đang lợi dụng nhược điểm tâm lý của mình để tiến hành đe dọa dụ dỗ, Viên Hiếu Thương nhắm mắt lại: Không có.

Văn Hạo Nam trợn trừng hai mắt.

Viên Hiếu Thương nói: Không có, tôi không nhớ rõ từng có chuyện này.

Văn Hạo Nam gật đầu: Được, đúng là bạn chí cốt, tôi hy vọng xương cốt của anh cũng có thể cứng rắn như miệng của anh.

Sự tra hỏi Trương Dương không hề có được bất kỳ tiến triển gì, Vinh Bằng Phi trong quá trình hỏi cung cũng không áp dụng phương thức uy hiếp và dụ dỗ hắn, kết thúc cuộc thẩm vấn không hề có ý nghĩa này. Vinh Bằng Phi rời khỏi phòng thẩm vấn trở lại trong văn phòng của mình,y vừa mới ngồi xuống thì liền nhận được điện thoại của thính trưởng Cao Trọng Hòa.

Cao Trọng Hòa nói: Bằng Phi, anh tới văn phòng tôi một chuyến.



Vinh Bằng Phi không hề tới ngay, mà là ngồi trong văn phòng mình gần hai mươi phút mới đi.

Cao Trọng Hòa chờ đã có chút bực mình, Vinh Bằng Phi vừa đi vào phòng, y đã trách cứ: Sao lâu thế?

Vinh Bằng Phi thở dài nói: Còn không phải bởi vì vụ án đó ư?

Cao Trọng Hòa vừa mới từ kinh thành họp về, trên thực tế chuyện của Trương Dương y không hề biết. Cao Trọng Hòa nói: Có chuyện gì thế? Chuyện của Trương Dương rốt cuộc là sao?

Vinh Bằng Phi kể lại trước sau một lượt cho y.

Cao Trọng Hòa nói: Vì sao không thương lượng trước với tôi? Tôi tới kinh thành họp có mấy ngày đã xảy ra chuyện lớn như vậy rồi.

Vinh Bằng Phi nói: Chuyện này là bí thư Tống tự mình hạ chỉ thị, ông ta nói muốn giải quyết việc chung.

Cao Trọng Hòa nói: Đổi thành tôi thì cũng sẽ nói như vậy. Nhưng giải quyết việc chung cũng phải chú ý sách lược chứ? Hiện tại các anh thẩm tra chưa? Có chứng cớ xác thực hay không? Trương Dương dù sao cũng là bí thư thị ủy Tân Hải, chẳng những là cán bộ quốc gia mà còn là đảng viên, cho dù có vấn đề thì cũng là Ủy ban kỷ luật xử lý, hắn có bị song quy không? Sao mà gấp thế? Vì sao cứ phải nhận củ khoai lang nóng này?

Vinh Bằng Phi nói: Lúc trước án hủ bại tham ô của Bắc Cảng là bí thư Tống dẫn đầu. Do Ủy ban kỷ luật và thính công an chúng ta thành lập tiểu tổ điều tra liên hợp, bảo chúng tôi phối hợp lẫn nhau, bí thư Lưu của Ủy ban kỷ luật cho rằng chuyện này liên quan tới án kiện hình sự, do chúng ta ra mặt thì thích hợp hơn.

Cao Trọng Hòa tức giận nói: Hắn cũng trốn giỏi thật.

Vinh Bằng Phi nói: Cao thính, căn cứ vào tình huống chúng tôi nắm giữ được trước mắt thì Trương Dương lần này rất khó rửa sạch tội.

Cao Trọng Hòa nói: Tôi nghe nói anh đưa cả Văn Hạo Nam vào tổ chuyên án?

Vinh Bằng Phi nói: Hắn vẫn luôn theo vụ án của Bắc Cảng, anh cũng biết đấy. Từ lần trước rời khỏi Bắc Cảng, trong lòng hắn đã ôm đầy bụng tức, tuy rằng đã đi, nhưng vẫn luôn không buông vụ án Bắc Cảng, Hơn nữa vụ án Tang Bối Bối trước đây là hắn làm, chính hắn chủ động đề suất, tôi luôn không thể cự tuyệt được.

Cao Trọng Hòa: Nói Bằng Phi, anh có từng nghĩ bí thư Tống sẽ nghĩ như thế nào không?

Vinh Bằng Phi nói: Bí thư Tống làm việc cương trực công chính. Nếu như Trương Dương phạm pháp, ông ta tuyệt đối sẽ không bao che.

Cao Trọng Hòa gật đầu: Bằng Phi. Chuyện nếu đã như vậy thì tôi cũng không tiện nói gì nữa, trong quá trình điều tra nhất định phải chú ý phương thức phương pháp, nhất thiết phải cực kỳ cẩn thận.



Sau khi Vinh Bằng Phi rời đi, Cao Trọng Hòa vôn muốn đi tìm Tống Hoài Minh, nhưng nghĩ tới nghĩ lui cuối cùng vẫn từ bỏ ý định, ngay khi Cao Trọng Hòa đang suy trước tính sau, nên xử lý chuyện này như thế nào thì bộ trưởng tổ chức Tiêu Nãi Vượng gọi điện thoại tới, Tiêu Nãi Vượng và Cao Trọng Hòa đều là cán bộ xuất thân từ tỉnh Vân An, hai người ở Vân An chính là bạn tốt.

Tiêu Nãi Vượng trong điện thoại không hề nhắc tới chuyện xảy ra gần đây, chỉ là đề xuất muốn tẩy trần cho Cao Trọng Hòa.

Cao Trọng Hòa vốn có đầy một bụng chuyện muốn nói với người khác, lập tức đáp ứng.

Tiêu Nãi Vượng ở nhà làm mấy món ăn, hai người sống cũng không xa nhau. Cao Trọng Hòa trước tiên về nhà nói với vợ một tiếng, xách một vò rượu tới chơi.

Tiêu Nãi Vượng hôm nay ở nhà một mình, đồ ăn trên bàn đều là y tự làm.

Cao Trọng Hòa vừa vào cửa, nhìn thấy Tiêu Nãi Vượng mặc tạp dề ra mở cửa thì không khỏi bật cười: Có thể khiến bộ trưởng Tiêu tự mình xuống bếp nấu cơm, tôi thực sự rất vinh hạnh.

Tiêu Nãi Vượng nói: Đừng có ra vẻ, sao còn cầm rượu tới làm gì, đã hẹn là tôi mời anh uống rượu cơ mà.

Cao Trọng Hòa nói: Là bộ hạ cũ từ Vân An mang tới cho tôi, mang tới cho anh nếm thử.

Tiêu Nãi Vượng tiếp lấy vò rượu, nói: Không uống thứ này, chúng ta uống Đại Minh xuân đi.


Cao Trọng Hòa cởi áo gió, tới bàn ăn ngồi.


Tiêu Nãi Vượng vào phòng bếp bưng nồi lẩu ra, sau đó cởi bỏ tạp dề: Tôi tùy tiện làm mấy món, anh đừng chê.


Cao Trọng Hòa cười nói: Chúng ta là bằng hữu bao nhiêu năm rồi, sao đột nhiên trở nên khách sáo như vậy? Y cầm bình rượu trên bàn lên, ở chỗ y cũng có, kể ra còn là từ Trung thu năm nay, Trương Dương bảo Cao Liêm Minh mang về cho mình.


Tiêu Nãi Vượng nói: Trương Dương tặng đấy.


Cao Trọng Hòa gật đầu, mở bình rượu, trước tiên rót đầy cho Tiêu Nãi Vượng: Trong nhà tôi cũng có, rượu này không tồi.


Tiêu Nãi Vượng cầm chén rượu lên chạm cốc với Cao Trọng Hòa: Hoan nghênh anh từ kinh thành vinh quy.


Cao Trọng Hòa uống ngụm rượu, buông chén rượu, gắp củ lạc ăn: Tôi lần này tới kinh thành ít nhiều có chút lấy việc công làm việc tư, một là để họp, hai là tìm thằng con trai khốn nạn của tôi, thằng ôn này một lòng một dạ ở kinh thành kiện người ta ra tòa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK