Viên Hiếu Công cười nói: Lão ngũ nhỏ nhất, tôi mười chín tuổi, lão Tứ mới chín tuổi, bốn huynh đệ chúng ta đối mặt với mười lăm cái người vạm vỡ, các cậu còn nhớ không, là ai lao lên trước đầu tiên?
Mấy huynh đệ đều không nói gì, lại hướng ánh mắt về phía Viên Hiếu Binh, Viên Hiếu Công nói: Lão Tam mới mười bốn tuổi, tôi còn chưa quyết định động thủ thì hắn đã là người đầu tiên xông lên, tay cầm đá nện vào đầu Lưu Xuyên, nhưng đầu Lưu Xuyên ngay cả da cũng không rách!
Viên Hiếu Binh có chút ngại ngùng cười nói: Em chỉ nhớ đại ca có dạy là bắt giặc trước tiên phải bắt vui, lúc lao ra thì rất máu, nhưng lúc thật sự ra tay thì đột nhiên chùn tay, nếu không thì lúc đó có thể đập ngã Lưu Xuyên rồi, những người khác khẳng định cũng sẽ sợ hãi.
Viên Hiếu Công nói: Đứa nhỏ mười bốn tuổi đã đủ độc rồi!
Tôi bảo lão tử chạy đi cầu cứu, lão tứ quay người chạy ngay! Tôi cầm xẻng lao tới, đập cho đầu Lưu Xuyên nở hoa! Viên Hiếu Công quay sang Viên Hiệu Nông, nói: Khi tôi lão lên, lão Tam so với tôi còn lên nhanh hơn, lão nhị nhớ lúc đó cậu đang làm gì không?
Viên Hiệu Nông vẻ mặt xấu hổ gãi gãi đầu.
Viên Hiếu Công cười nói: Cậu cầm giỏ cua mà chúng ta bắt được bỏ chạy, chạy chưa được mấy bước thì bị người ta đuổi kịp, bọn chúng muốn cướp cua trong tay cậu, cậu lập tức phát điên, cắn vào tai Chu Xuân Sinh.
Viên Hiếu Binh cười ha ha nói: Nhị ca của em chịu đòn thì được nhưng không thể chịu người khác giật đồ.
Viên Hiếu Công nói: Nhưng ba huynh đệ chúng ta sao có thể đánh thắng được mười lăm cái người bọn họ?
Mấy huynh đệ nhìn bãi biển quen thuộc này, đôi mắt bỗng nhiên đều có chút đỏ lên.
Viên Hiếu Công quay sang Viên Hiếu Thương, nói: Cua của chúng ta bị cướp rồi, bọn họ vây quanh đánh chúng ta, vào lúc này, lão Tứ tới, hắn không gọi được cứu binh, chỉ gọi tới lão ngũ, hai huynh đệ mỗi người trong tay cầm một con dao, một đứa mười tuổi một đứa chín tuổi, hai đứa vừa khóc vừa cầu dao lao tới, lão ngũ bị người ta một cước đá văng, lão Tứ nổi điên cầm dao chém lung tung, nhưng một đứa nhỏ như nó không thể thay đổi được chiến cuộc, các cậu còn nhớ lúc đó nó làm gì không?
Viên Hiếu Công vuốt vai Viên Hiếu Thương: Nó dùng dao kề lên cổ mình, nó nói với đám người đó, nếu ai còn dám đánh huynh đệ nó, nó sẽ một đao cắt đứt cổ mình!
Bốn anh em lúc này đã lệ nóng doanh tròng, Viên Hiếu Thương rơi lệ nói: Đại ca, anh đừng nói nữa!
Viên Hiếu Công lắc đầu nói: Phải nói! Tôi cần phải nói, tôi nói với các cậu những điều này, không phải là muốn các cậu nhớ lại những ngày tháng khổ sở, mà là muốn các cậu nhớ rằng, chúng ta mãi mãi là huynh đệ, chỉ cần huynh đệ chúng ta đồng lòng, không có cửa ải nào là chúng ta không qua được!
Viên Hiếu Thương nắm chặt tay đại ca, rất nhanh Viên Hiếu Binh và Viên Hiệu Nông cũng gia nhập, bốn anh em nắm chặt tay nhau, Viên Hiếu Công nói: Cho tới bây giờ, đám người đó Lưu Xuyên nhắc tới lão Tứ đều giơ ngón tay cái lên, cua bọn họ cũng không lấy một con nào, bởi vì họ không dám đụng tới đồ của chúng ta, bởi vì bọn họ biết, nếu như chỉ cướp một món đồ của chúng ta, cái đợi bọn họ là một ác mộng đáng sợ.
Viên Hiếu Công nói: Chỉ chớp mắt đã ba mươi năm qua rồi, các cậu đều lớn rồi, nhưng trong mắt tôi, các cậu vẫn chỉ là trẻ con, lão Nhị, cậu vẫn thích chiếm những cái tiện nghi nhỏ, có biết sau lưng chúng ta họ nói gì cậu không? Nói là ý thức nông dân cá thể!
Viên Hiếu Nông mở to hai mắt nhìn, tuy rằng trong mắt vẫn còn ánh lệ, nhưng hắn tức giận nhìn hai huynh đệ Viên Hiếu Binh, Viên Hiếu Thương: Có tin tôi về sẽ tẩn cho hai cậu một trận không! Nói xong chính hắn cũng không nhịn được cười.
Viên Hiếu Công nhặt một con hào từ dưới đất lên, đặt ở lòng bàn tay rồi nói khẽ: Chuyện quá khứ vĩnh viễn không thể quay lại, con đường mà chúng ta đã chon, nhất quyết phải đi tiếp. Lão Nhị, mấy năm nay, cậu buôn bán lời không ít tiền, nhưng lòng dạ của cậu không hề bởi vì tài phú tích lũy được mà trở nên rộng rãi hơn, ánh mắt lại bởi vậy mà trở nên càng lúc càng thiển cận, tôi thường xuyên nói với cậu, tiền vĩnh viễn kiếm không hết, mấy ngày nay tôi thường xuyên suy nghĩ, trước đây khi chúng ta ăn bữa nay lo bữa mai, lại không có gì phiền não, sống rất khoái hoạt, hiện tại các cậu có tiền, tôi có địa vị, nhưng tôi vẫn không tìm thấy được cảm giác hạnh phúc trước đây, các cậu nói xem là vì sao?
Mấy huynh đệ không nói gì, bởi vì bọn họ không biết trả lời như thế nào.
Viên Hiếu Công nhìn bờ biển ở phương xa, hồi lâu mới: Bởi vì chúng ta đã quên mình rốt cuộc muốn sống như thế nào.
Vẫn không ai trả lời y, chỉ có tiếng sóng biển đáp lại.
Viên Hiếu Công nói: Lão Nhị. Nghiêm Kim Vượng rốt cuộc là sao?
Viên Hiệu Nông nghe thấy đại ca cuối cùng cũng hỏi tới chuyện này, hắn nói khẽ: Chuyện này em thực sự không rõ lắm, em thừa nhận em rất hận họ Trương, nhưng lão Tam và lão Tứ đều khuyên em, em cũng một mực nén giận, em không làm chuyện gì nhắm vào hắn cả, đều là hắn cứ gây hấn em!
Viên Hiếu Công nói: Em có nghĩ tới Trương Dương vì sao cứ tìm cậu không?
Viên Hiệu Nông lớn tiếng nói: Em sao biết được? Có lẽ hắn vốn chính là một con chó điên. Thấy ai cũng cắn!
Viên Hiếu Công nói: Tôi tuy rằng không hỏi đến sinh ý của cậu, nhưng chủ nhân của Hưng Long hiệu rốt cuộc là ai Như vậy chuyện đơn giản Như vậy cậu cho rằng tôi không biết ư?
Viên Hiệu Nông sắc mặt thay đổi: Đại... Đại ca..em...
Viên Hiếu Công lắc đầu: Các cậu làm gì, là lựa chọn của các cậu, thân đại ca của các cậu, tôi cũng không thể hỏi đến, tôi không muốn nhận được gì từ chỗ các cậu cả. Tôi chỉ muốn các cậu bình an, tôi không hy vọng nhìn thấy có một ngày, ai đó trong số các cậu sẽ phơi thây đầu đường, tôi chỉ muốn các cậu bình an...
Đại ca! ba huynh đệ đồng thời thốt lên.
Viên Hiếu Công nói: Người thực sự khiến tôi yên tâm chỉ có lão ngũ, hắn tuy rằng không kiếm nhiều tiền bằng các anh, nhưng hắn sống rất ổn định, trong lòng lão tứ cũng vậy, hắn hiểu được nông sâu, lão tam khi còn nhỏ là xung động nhất.Hiện tại tính tình ngược lại trở nên kiên định vững vàng hơn, lão Nhị, cậu thì giống một đứa nhỏ nhất, làm người phải hiểu được chừng mực, tiền nào nên kiếm, tiền nào không nên kiếm, cậu nhất định phải nhất định phải phân rõ, nếu không có chuyện của Hưng Long hiệu, Trương Dương vì sao tìm tới cậu?
Viên Hiệu Nông cúi đầu. Hắn tự biết mình đuối lý. Cũng không dám nói câu nào.
Viên Hiếu Công nói: Kiếm tiền cậu không được, chơi gái cũng cũng không được. Một nữ tử phong trần đáng để cậu bỏ cái giá lớn như vậy ư? Biệt thự Mấy trăm vạn để nuôi nữ nhân này, người khác là kim ốc tàng kiều, cậu là kim ốc tàng gà!
Viên Hiếu Thương và Viên Hiếu Binh nghe thấy đại ca nói ra những lời này, suýt nữa thì bật cười thành tiếng, hai huynh đệ đối với phẩm vị của lão Nhị đồng dạng cũng không dám khen tặng
Di động của Viên Hiếu Công lúc này đột nhiên đổ chuông, hắn bắt máy, sau khi nghe xong vẻ mặt lộ ra vẻ thoải mái một chút, sau khi dập máy, y nói khẽ: Lý Vượng Cửu tự sát rồi!
Gì cơ? Viên Hiệu Nông cả kinh nói, mắt hắn lập tức có chút đỏ lên: Sao lại vậy? Ngày hôm qua hắn vẫn yên lành mà... vì sao?
Viên Hiếu Công bình tĩnh nhìn Viên Hiệu Nông: Hắn chết chưa chắc đã không phải là chuyện tốt!
Trong mắt toát ra ánh mắt kinh ngạc, hắn bỗng nhiên ý thức được gì đó.
Viên Hiếu Công xoay người đi về phía xe của y: ba đứa các cậu nói chuyện đi, tôi về nhà trước, chị các cậu còn chờ tôi về ăn cơm.
Đợi cho xe cảnh sát của Viên Hiếu Công đi xa rồi, Viên Hiệu Nông che đầu chậm rãi ngồi xổm trên bãi biển, Viên Hiếu Thương đi tới, nhìn thấy hắn không ngờ rơi lệ, Viên Hiệu Nông nức nở nói: Ma Cửu theo tôi hơn mười năm, nhưng giờ đã chết rồi... hắn không bán đứng tôi.. hắn căn bản sẽ không bán đứng tôi? Vì sao? Vì sao?
Viên Hiếu Binh nói: Nhị ca, đại ca nói đúng đấy, hắn chết là chuyện tốt.
Ma Cửu là huynh đệ tốt nhất của tôi, vì sao phải làm như vậy?
Viên Hiếu Thương lắc đầu, lạnh lùng nói: Trừ chúng tôi ra, anh không có huynh đệ nào khác! Nói xong câu đó, Viên Hiếu Thương cũng xoay người đi về phía đê.
Viên Hiếu Binh thở dài, vỗ vỗ bả vai Viên Hiệu Nông: Nhị ca, đi thôi!
Nhìn thấy Kiều Mộng Viện một mình đi tới, Trương đại quan nhân không khỏi có chút ngạc nhiên: Thì Duy đâu?
Kiều Mộng Viện nói: Cô ta lâm thời thay đổi chủ ý, cùng bọn Quách Chí Giang tới Giang Thành rồi.
Trương Dương gật đầu, hắn có chút gian nan đi tới ghế sau ngồi, Kiều Mộng Viện ngồi ở ghế phụ, quay người lại nói: Xe của tôi đâu?
Trương đại quan nhân có chút xấu hổ cười nói: Lại lại bị người ta trộm đi rồi!
Kiều Mộng Viện ngây ra một thoáng, lập tức lại bật cười.
Trương đại quan nhân bị nụ cười của cô ta khiến cho ngây dại, hắn vẻ mặt đau khổ nói: Cô cười cái gì? xe mất có phải là chuyện gì hay đâu.
Kiều Mộng Viện nói: Anh làm ra một đống việc lớn như vậy, đế cuối cùng vẫn mất, thôi, mất thì thôi, không sao.
Trương Dương nói: Cô nói dễ nghe nhỉ, nhưng trong lòng tôi áy náy lắm.
Kiều Mộng Viện nói: Có gì mà phải áy náy, xe cũng không phải là anh trộm đi, anh đã tìm về một lần rồi, hiện tại lại mất, chỉ là quay trở lại khởi điểm, không có gì, tôi đã chuẩn bị tư tưởng rồi.
Trương Dương nói: Lần này định ở lại Bắc Cảng bao lâu?
Kiều Mộng Viện nói: Anh không biết tôi vì sao tới đây à?