Mục lục
Y Đạo Quan Đồ - Thạch Chương Ngư (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tên béo rất dã man, vươn tay ra đẩy Vũ Ý một cái, may mà Kì Sơn đỡ lấy cô ta kịp nên mới không bị ngã xuống đất. Kì Sơn điên lên rồi, đám người này cũng quá vô lý rồi, tiền viện phí đã nộp, người gây tai nạn cũng bị tạm giữ, bọn họ không ngờ còn mà làm khó một cô bé. Kì Sơn còn chưa phát tác thì đã có người không kiềm chế được cơn tức.

Người này tất nhiên là Trương đại quan nhân, Trương Dương từ lúc tới đây, nghe thấy tên béo nói năng khó chịu thì đã muốn phát tác, hiện tại nhìn thấy hắn bắt lấy Tô Điềm không thả, lửa giận trong lòng đã không thể kìm nén được nữa rồi. Nói tới xuất thủ, Trương đại quan nhân nếu xưng đệ nhị thì không có ai dám xưng đệ nhất cả, hắn bước tới tóm lấy cổ tên béo, bởi vì đối phương nhiều người, hơn nữa tự cho là chiếm lý, cho nên căn bản không ngờ bên này có người dám xuất thủ.

Tên béo bị Trương Dương nhấc lên cao, tay tất nhiên là phải buông ra, Tô Điềm giãy khỏi tay hắn, chạy tới bên Vũ Ý ủy khuất khóc thất thanh.

Tên béo nặng gần trăm cân, bị Trương Dương dễ dàng nhấc lên, có điều Trương đại quan nhân cũng chỉ muốn hắn thả người, thấy Tô Điềm đã được tự do liền đẩy tên béo một cái.

Tên béo lảo đảo ngã về phía sau, đám bạn của hắn xông lên đỡ lấy hắn.

Trương Dương ra tay không khác gì chọc phải tổ ong vò vẽ, đám người đó lập tức bị chọc giận, cả đám ùa lên: Con mẹ mày, tao hôm nay phải phế mày...

Bốp, tên béo ăn một phát đấm vào mũi, sau đó thì ăn thêm một đá, tên béo vừa lao tới phía trước Trương Dương thì lại bay ngược trở về, lần này đám bạn của hắn không đỡ được hắn, không những không đỡ được, ngược lại còn bị đè ngã.

Một tên trong đó rút ống tuýp muốn đánh Trương Dương, còn chưa kịp động thì chân của Trương đại quan nhân đá trúng mũi, Trương Dương lạnh lùng nói: Muốn ăn đòn à?

Lúc này bảo vệ bệnh viện đã chạy tới, tách hai bên ra.

Kì Sơn nói với Vũ Ý: Đi thôi!

Mấy người rời khỏi phòng bệnh khoa chỉnh hình, tới bãi đỗ xe dưới lầu thì Kì Sơn bảo bọn họ lên xe của mình, hắn nói với Trương Dương: Một đám vô lại thôi mà, chuyện này để tôi xử lý.

Trương Dương nói: Mấy cô gái này đáng thương lắm, đừng để họ bị dọa.

Kì Sơn cười nói: Không sao, hiện tại là xã hội pháp trị, mấy tên lưu manh đó không làm được gì đâu, anh đi đâu tôi đưa anh đi!

Trương Dương lắc đầu: Anh cứ chở họ về đi đã, tôi bắt xe cũng được!

Kì Sơn cũng không nói nhiều với hắn, cúi người lên xe rồi bảo Ngũ Ca lái xe rời đi.



Vũ Ý nói: Trương Dương sao không đi với chúng ta?

Kì Sơn nhìn qua gương chiếu hậu, nói: Tôi thấy hắn là không nuốt trôi được cục tức vừa rồi, tìm đám lưu manh kia trút giận rồi.

Kì Sơn nói không sai, Trương đại quan nhân đứng ở cửa bệnh viện, không đợi hắn bắt được xe taxi, hơn mười tên lưu manh vẽ rồng vẽ hổ từ bên trong đuổi ra, dẫn đầu chính là tên béo, hắn gào lên: Đừng cho hắn chạy, hôm nay tao chém chết mày!

Trương đại quan nhân bước lên từng bước, nhịp chân của hắn càng lúc càng nhanh, giống như một con báo xông vào đám người đối phương, chỉ nghe thấy tiếng bốp không ngừng vang lên, ống tuýp xích sắt bay tứ tung, đám lưu manh đó căn bản không nhìn thấy được bóng của Trương Dương thì cảm thấy thắt lưng quật túi bụi lên người mình, cơn đau rát truyền khắp toàn thân. Chưa đến một phút, hơn mười tên lưu manh đều bị Trương đại quan nhân đánh ngã, Trương Dương cầm thắt lưng đi đến trước mặt tên béo, nhìn thấy ánh mắt sợ hãi của hắn, cười nói: Đã bảo với mày rồi, có gì thì từ từ nói, muốn đánh nhau à, tao tiếp mày!

Bốp, thắt lưng quật lên mặt tên béo, để lại một vết bầm giữa mặt, tên béo ôm mặt lăn lộn.

Khi bảo vệ bệnh viện nhân dân tỉnh chạy đến hiện trường thì Trương đại quan nhân đã rời khỏi bệnh viện, ngồi vào trong một chiếc xe taxi, đón ánh nắng mặt trời đang dần dần nhô lên ở phía đông, mỉm cười nói: Tới chính phủ tỉnh!

Tống Hoài Minh đặc biệt giành thời gian để đợi Trương Dương tới, thư ký Chung Bồi Nguyên của y dẫn Trương Dương vào văn phòng.

Trương Dương rất quy củ gọi một tiếng bí thư Tống, thân là một cán bộ quốc gia, phải biết phân rõ công tác và sinh hoạt, huống chi bên cạnh còn có Chung Bồi Nguyên. Chung Bồi Nguyên đương nhiên biết mình không thích hợp ở lại đây, sau khi rót trà cho Trương Dương thì lập tức rời khỏi phòng.

Tống Hoài Minh nhìn thấy Trương Dương vẫn đứng đó, mỉm cười nói: Ngồi đi! Y dứng dậy đi đến bên cạnh Trương Dương rồi vỗ vai hắn, ý bảo Trương Dương ngồi xuống sô pha.

Trương Dương nhìn thấy thái độ của Tống Hoài Minh đối với mình không có gì khác thường thì mới yên lòng, xem ra phiền toái mình gặp ở Tân Hải không khiến y hiểu lầm, cũng có thể là Sở Yên Nhiên giải thích khá tốt.

Trương Dương không quên mục đích chủ yếu tới đây, hắn đưa giấy tờ xin Tân Hải trở thành khu bảo lưu thuế nhập khẩu cho Tống Hoài Minh, Tống Hoài Minh không xem mà đặt giấy tờ ở trên ghế, cười nói: Chuyện này tôi đã trao đổi với tỉnh trưởng Chu rồi, anh ta cũng rất tán thành chuyện này.

Trương Dương nói: Chú Tống, tôi có cần phải tới chỗ tỉnh trưởng Chu câu thông một chút không?

Tống Hoài Minh lắc đầu nói: Anh ta không ở Đông Giang, hiện tại đang ở kinh thành về về chuyện Tân Hải thiết lập khu bảo lưu thuế nhập khẩu, chúng tôi cũng đã suy nghĩ rồi, chuyện này do cậu đề xuất cũng không thích hợp, tốt nhất là để tỉnh lý trực tiếp đề xuất, như vậy chắc hơn.

Trương đại quan nhân nghe vậy thì vui mừng quá đỗi, nếu tỉnh lý nguyện ý thay hắn đề xuất chuyện này thì đương nhiên là quá tốt, điều này cũng chứng minh nguyện ý thay hắn ra mặt, phân lượng thì nặng hơn là Tân Hải đề xuất nhiều. Trương Dương nói: Đa tạ các lãnh đạo đã ủng hộ công tác của tôi.

Tống Hoài Minh cười nói: Không chỉ là ủng hộ công tác của cậu, cũng xuất phát từ cân nhắc tới sự phát triển lâu dài của kinh tế Bình Hải trong tương lai, ý tưởng này của cậu rất tuyệt, từ trước tới giờ, chúng tôi luôn tìm một con đường để thay đổi diện mạo kinh tế lạc hậu của bắc bộ Bình Hải một cách căn bản, là cậu khai thông cho chúng tôi, ý tưởng lập khu bảo lưu thuế nhập khẩu thật sự là quá hay.



Trương đại quan nhân trước nay không bao giờ cướp công của người khác, hắn nói thật: Chú Tống, thật ra người nghĩ ra chuyện này đầu tiên không phải là tôi, là cục trưởng tài chính Vương Chí Cương là của tôi.

Tống Hoài Minh nói: Có phải là cậu nghĩ ra hay không không quan trọng, một lãnh đạo tôi là phải biết tri nhân thiện nhậm, cậu có thể phát hiện và trọng dụng một cán bộ như vậy ở Tân Hải, đủ để chứng minh ánh mắt của cậu vô cùng độc đáo.

Trương Dương khiêm tốn nói: Đề bạt được mấy người, cũng đắc tội với mấy người.

Tống Hoài Minh bật cười, y đứng dậy đi tới bàn làm việc cầm cốc trà của mình, uống một ngụm rồi ngồi về chỗ: Trương Dương, mấy ngày trước Yên Nhiên gọi điện thoại tới đây, cậu gặp phiền toái, tôi cũng có nghe nói.

Trương đại quan nhân thầm nghĩ trong lòng, may mà tôi đoán được trước, để Yên Nhiên gọi điện thoại về giải thích, có điều trong chuyện Hồng Thi Kiều, Trương đại quan nhân quả thực là không thẹn với lương tâm.

Tống Hoài Minh nói: Làm việc trong quan trường luôn sẽ gặp đủ loại phiền toái, một lòng vì việc công, khó tránh khỏi va chạm lợi ích cá nhân của một số người, bọn họ sẽ nghỉ đủ cách để trả thù cậu, chỉ cần cậu không thẹn với lương tâm, người khác nhìn thế nào, nói thế nào đều không quan trọng.

Trương Dương nói: Người khác nhìn thế nào thì tôi không quan tâm, chỉ cần chú Tống tin tôi là được rồi.

Tống Hoài Minh trả lời ý vị sâu xa: Yên Nhiên tin cậu, tôi đương nhiên tin cậu!


Trương đại quan nhân nghiền ngẫm hàm nghĩa trong lời nói của y, sự tín nhiệm Tống Hoài Minh đối với mình được quyết định bởi sự tín nhiệm của Yên Nhiên đối với mình, nghe ý tứ của câu này hình như bí thư Tống vẫn không tin mình lắm. Trương Dương biết nếu biểu hiện quá nhiều quyết tâm, ngược lại sẽ mang tới cho người ta cảm giác giấu đầu lòi đuôi, cho nên hắn lại quay về đề tai khu bảo lưu thuế nhập khẩu: Tôi lần này tới đây là để đệ đơn xin lập khu bảo lưu thuế nhập khẩu với chú, giờ xem ra đã không còn việc gì của tôi nữa rồi.


Tống Hoài Minh nói: Cũng không phải là không có việc của cậu, tỉnh lý chỉ muốn làm chuyện này chắc ăn hơn một chút, tỉnh trưởng Chu lần này tới kinh thành, một mục đích rất quan trọng trong đó chính là chuyện này, nếu cấp trên tỏ vẻ ủng hộ chuyện thành lập khu bảo lưu thuế nhập khẩu, chuyện này trên cơ bản sẽ thành.


Trương Dương nói: Cơ sở kinh tế của Tân Hải bạc nhược, muốn trong khoảng thời gian ngắn phát triển được thì điều đầu tiên cần phải làm là đề thăng sức hấp dẫn của thành thị, cho nên tôi đã bỏ rất nhiều công sức trong việc thay đổi diện mạo thành tụ, có cây ngô đồng thì không lo không có phượng hoàng.


Tống Hoài Minh mỉm cười nhìn Trương Dương, nhìn ra được Trương Dương hiện tại tinh thần rất hăng hái, từ trước tơi nay, Bắc Cảng ở góc đông bắc Bắc Cảng chính là nơi khiến lãnh đạo các đời đau đầu nhất, y thật lòng hy vọng Trương Dương có thể giúp y làm ra thay đổi.


Nói việc công xong, Trương Dương lại hỏi tới tình hình của Liễu Ngọc Oánh và tiểu Canh Tân, Tống Hoài Minh nói: Tiểu Canh Tân bị ông bà ngoại mang về Bắc Nguyên rồi, dì Liễu của cậu gần đây rất bận.


Trương Dương nhân cơ hội đề xuất lần này đi vội quá, không tới nhà chơi được.


Tống Hoài Minh cười cười gật đầu: Công tác quan trọng hơn, gần đây tôi cũng lắm việc, sợ ngay cả thời gian ăn cơm với cậu cũng không có.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK