Kì Sơn lắc đầu: Chút thương vặt này không thành vấn đề.
Lâm Tuyết Quyên nói: Vì sao cuộc sống của các anh luôn tràn ngập phiêu lưu?
Kì Sơn ngây ra một thoáng, rất nhanh liền minh bạch, các anh mà Lâm Tuyết Quyên nói chẳng những bao gồm hắn mà còn cả người khác, người đó có lẽ chính là Hoắc Vân Trung, chồng cô ta. Kì Sơn nói: Anh thích cuộc sống an nhàn, nhưng hiện tại phát hiện, loại cuộc sống này cách anh quá xa.
Lâm Tuyết Quyên nói: Đó là bởi vì anh không biết buông bỏ.
Kì Sơn nhìn ánh mắt sáng rực nhưng trafnddaafy thương cảm của Lâm Tuyết Quyên: Không bỏ xuống được!
Nội tâm giống như bị kim đâm, loại cảm giác đau đớn này rất nhanh theo thần kinh truyền khắp toàn thân của cô ta, đau đến độ cô ta cơ hồ không thể hô hấp, cô ta biết Kì Sơn không không bỏ mình xuống được, nhưng cũng còn cả cái khác nữa.
Kì Sơn nói: Anh hiện tại mới phát hiện, một người không cầm thiết phải vọng cầu quá nhiều, nếu nhân sinh cho anh một cơ hội làm lại, anh sẽ lựa chọn đơn giản, cuộc sống đơn giản, tình cảm đơn giản, như vậy mới là chân lý của nhân sinh, như vậy mới có thể tìm được hạnh phúc chân chính.
Lâm Tuyết Quyên nói: Nhưng anh lại lựa chọn một con đường phức tạp.
Kì Sơn mỉm cười nói: Cho nên tôi cảm thấy mình không hạnh phúc, nhưng con đường này đã đi được một nửa rồi, muốn quay đầu lại... Hắn không nói hết, lẳng lặng nhìn Lâm Tuyết Quyên, tựa hồ muốn từ cô ta tìm được đáp án.
Lâm Tuyết Quyên nói: Trên đời này vốn không có con đường quay lại, không ai có thể vĩnh viễn không thay đổi, nhưng đợi khi anh quay đầu lại thì vật con nhưng người đã khác. Nói tới đây, mũi cô ta cay cay, cảm giác như muốn khóc.
Kì Sơn nói: Có phải có rất nhiều điều muốn hỏi anh hay không? Em cứ hỏi đi, anh sẽ không giấu em.
Lâm Tuyết Quyên lại hoa tươi: em không có hứng thú với chuyện của anh. Cô ta nói xong thì đặt hoa tươi xuống rồi xoay người bước đi.
Kì Sơn ngơ ngác nhìn bóng dáng của cô ta, tựa hồ máu của mình trong nháy mắt bị rút hết, lời nói vừa rồi của hắn là xuất phát từ phế phủ, nếu Lâm Tuyết Quyên hỏi hắn, hắn sẽ không chút do dự nói hết với cô ta, bao gồm cả trước khi mình đã làm gì, nhưng cô ta dùng một câu không có hứng thú để cự tuyệt mình, Kì Sơn từ đáy lòng cảm thấy bi ai, hắn có tài phú, có tất cả trong mộng tưởng, nhưng lại phát hiện mình cách cuộc sống trong mộng tưởng càng ngày càng xa, hắn thậm chí không có một tri kỷ để có thể tâm sự.
Ngũ Ca từ bên ngoài bước vào, tới bên giường Kì Sơn, hắn nói khẽ: Anh không sao chứ?
Kì Sơn lắc đầu, nhắm mắt lại, thật lâu sau mới nói: Giúp tôi làm thủ tục, tôi muốn lập tức xuất viện.
Kì Sơn lần này bị tập kích tác động tới sự chú ý của rất nhiều người, trong đó không chỉ có bằng hữu của hắn, còn có một số người không tưởng được, khi Kì Sơn chuẩn bị rời khỏi thì Hoắc Vân Trung đến, trên người Hoắc Vân Trung mặc cảnh phục, từ cách ăn mặc này cho thấy, hắn đã được phân công trở lại, xem ra hồi nguy cơ trước đó đã qua rồi.
Trong mắt Hoắc Vân Trung không ngờ không hề lộ ra vẻ cừu hận và phẫn nộ, điều này khiến cho Kì Sơn cảm thấy có chút bất ngờ, hắn chủ động nói: Điều nên nói tôi đã nói hết với Loan cục rồi, tôi đang chuẩn bị xuất viện.
Ánh mắt Hoắc Vân Trung dừng trên cái trán bị thương của Kì Sơn, sau đó ngồi xuống ghế cạnh giường.
Hoắc Vân Trung nói: Không ngờ anh có nhiều cừu nhân như vậy!
Kì Sơn cười cười, không trả lời.
Ánh mắt của Hoắc Vân Trung và Kì Sơn cơ hồ đồng thời dừng trên bó ở tủ đầu giường, vẻ đố kỵ trong mắt Hoắc Vân Trung khẽ lóe lên, nói khẽ: Cô ta tặng à?
Kì Sơn không hề phủ nhận, gật đầu nói: Cô ta là người thiện lương.
Hoắc Vân Trung nói: Đối với anh mà nói thì có lẽ là vậy, nhưng đối với tôi mà nói thì cô ta rất tàn nhẫn.
Kì Sơn nói: Giữa chúng tôi rất trong sạch, thuần khiết hơn anh tưởng tượng rát nhiều.
Hoắc Vân Trung nói: Phải bội trên tinh thần so với phản bội về thể xác thậm chí còn nghiêm trọng hơn.
Kì Sơn nói: Có một điểm tôi và anh giống nhau.
Hả? Hoắc Vân Trung thật sự nghĩ không ra mình và Kì Sơn có gì điểm giống nhau, nếu thật sự phải miễn cưỡng nói ra thì đó là bọn họ đều yêu một nữ nhân.
Câu trả lời của Kì Sơn lại nằm ngoài ý liệu của Hoắc Vân Trung: Chúng ta đều không biết quý trọng, không phải không tìm thấy hạnh phúc mà là chúng ta đã bỏ lỡ hạnh phúc.
Hoắc Vân Trung bật cười ha ha, ánh mắt hắn không nhịn được phun ra lửa giận, hắn nhìn thẳng vào Kì Sơn rồi gằn từng chữ: Anh là người vô sỉ nhất tôi từng gặp.
Kì Sơn nói: Bất kỳ chuyện gì cũng đều là tương đối mà thôi.
Hoắc Vân Trung nói: Anh có thể lừa được người khác, nhưng anh lại không lừa được tôi, lúc trước trên hôn lễ của Đinh Triệu Dũng, vở kịch đó căn bản chính là một tay anh đạo diễn.
Kì Sơn bộ dạng không hiểu gì cả: Anh đang nói chuyện gì vậy?
Hoắc Vân Trung nói: Lần này không phải là bị va đến hỏng đầu rồi chứ. Là anh cố ý phóng ra tin tức, nói Tuệ Nguyên có giấu đại lượng ma túy, vạch một cái bẫy để chúng tôi chui vào, mượn tay cảnh sát chúng tôi, đồng thời thành công khơi mào mâu thuẫn giữa chúng tôi và Trương Dương, đòn này rất đẹp, nhất tiễn song điêu, anh có phải rất đắc ý hay không?
Kì Sơn mỉm cười nói: Anh nghĩ tôi quá thông minh. Cũng coi cảnh sát quá vô năng, thật ra tôi cũng không thông minh như vậy, có điều cảnh sát các anh thì quả thực rất vô năng, em trai tôi đã chết lâu như vậy rồi, đến bây giờ vẫn chưa tra ra hung phạm phía sau màn.
Hoắc Vân Trung không hề bị Kì Sơn chọc giận, hắn nói khẽ: Kế hoạch của một người bất kể chu mật cỡ nào, ít nhiều cũng sẽ lộ ra một số sơ hở. Anh cho rằng mình rất lợi hại, nhưng anh vẫn làm ra chuyện giấu đầu lòi đuôi. Tin tức giả có thể khiến chúng tôi vô công mà về. Nhưng lại từ một khía cạnh chứng tỏ một chuyện, anh có liên quan nhất định tới một số chuyện xấu xa.
Kỳ Sơn nói: Khẳng định Như vậy ư?
Hoắc Vân Trung gật đầu.
Nói nói: Anh có chứng cớ không? Anh là cảnh sát, chuyện không có chứng cớ thì trăm ngàn lần đừng nói lung tung.
Hoắc Vân Trung nói: Anh tin lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt không?
Kì Sơn gật đầu: Tôi tin vào thiên lý tuần hoàn, báo ứng bất sảng!
Hoắc Vân Trung nhìn thẳng vào hai mắt hắn: Anh sẽ gặp báo ứng!
Tôi chờ!
Hoắc Vân Trung đứng lên, hắn rất bất ngờ cầm lấy bó hoa tươi để trên tủ, cầm ra ngoài, sau đó thì hung hăng ném vào thùng rác.
Trong kế hoạch của Trương Dương là cùng Chu Hưng Quốc, Tiết Vĩ Đồng trở về Tân Hải, nhưng hắn đột nhiên nhận được điện thoại của phía Tân Hải, hai ngày nay sắp có bão rồi, bão nhiệt đới lớn nhất năm nay vào tối nay rạng sáng mai sẽ tới hải vực gần Bắc Cảng. Trương Dương trước khi tới Đông Giang cũng biết chuyện này, có điều dự báo lúc đó là gió lốc sẽ đi qua đường ven biển cách Bắc Cảng năm mươi hải lý, sẽ không tạo thành ảnh hưởng quá lớn tới địa phương Bắc Cảng, nhưng dự báo thời tiết mới nhất lại nói, bão nhiệt đới chuyển hướng, rất có thể sx đổ bộ vào Bắc Cảng, đối với cuộc sống và sản xuất của địa phương sẽ tạo thành ảnh hưởng rất lớn.