Cuối cùng vẫn là do Hạng Thành tự mình tuyên bố quyết định xử phạt Trương Dương với hắn, Trương đại quan nhân lúc này đã hoàn toàn bình tĩnh rồi, ngồi trong văn phòng Hạng Thành. Vẻ mặt lạnh lùng, thậm chí có chút đờ đẫn.
Hạng Thành tuyên bố xong quyết định xử phạt cảnh cáo trong đảng thì nói với hắn: Anh có suy nghĩ gì?
Trương Dương nói: Không có suy nghĩ gì cả!
Hạng Thành nói: Có ý kiến gì không?
Không có ý kiến, dù sao các lãnh đạo đã quyết định, tôi phục tùng an bài của lãnh đạo.
Hạng Thành nói: Tính tình của anh lúc này rất tốt, vừa rồi sao lại làm vậy? Phát điên đi tới chỗ đồng chí đồng chí gây sự, anh có nghĩ tới sẽ tạo thành ảnh hưởng như thế nào hay không?
Trương Dương nói: Bí thư Hạng, cái không nên làm tôi cũng làm rồi. Cùng lắm thì lại xử phạt tôi.
Hạng Thành nói: Anh còn ương ngạnh nữa à, anh có phải cảm thấy mình rất ủy khuất hay không?
“Tôi không cảm thấy ủy khuất.
Hạng Thành nói: Chuyện cảng Phước Long anh giải quyết ra sao rồi? Giang Nhạc chỉ đi truyền lời, anh đá tát người ta một cái mồm miệng đầy máu. Chuyện đã xảy ra vài ngày rồi, anh đã chủ động xin lỗi Giang Nhạc chưa?
Trương Dương nói: Đó là hắn đáng đánh, đồ chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng.
Hạng Thành nói: Anh có thể biểu hiện ra một chút tôn trọng đối với lãnh đạo hay không. Đồng chí Kì Vĩ là phó bí thư thị ủy, là lãnh đạo phân quản của anh, thái độ của anh như vậy căn bản là không để lãnh đạo vào mắt.
Trương Dương nói: Bí thư Hạng, tôi đã nhận rồi, xử phạt cảnh cáo trong đảng cũng được phát xuống rồi, anh còn muốn tôi thế nào nữa? Bây giờ còn với tôi đi xin lỗi, không có cửa đâu. Hắn có ý kiến đối với tôi thì có thể nói ra, đừng có ở sau lưng đâm lén.
Hạng Thành nói: Anh sao có thể nhận định là hắn nói.
Trương Dương nói: Không phải hắn nói thì là anh nói chắc.
Hạng Thành bị hắn nói cho nghẹn lời, chuyện này hắn vừa rồi đã làm rõ. Là Trần Cương gây họa, nhưng hành vi của Trần Cương y cực kỳ đồng ý, y ngay từ đầu đã không thích Trương Dương, đồng dạng y cũng không thích Cung Kì Vĩ, sự tồn tại của hai người này đều là khiêu chiến đối với quyền uy của y. Y đã sớm hy vọng nhìn thấy giữa Trương Dương và Cung Kì Vĩ xảy ra một hồi chiến đấu máu me đầm đìa, chó cắn chó, liên quan rắm gì tới tôi! khoái cảm trong lòng Hạng Thành lúc này khó có thể diễn tả bằng ngôn từ, nhưng y thân là người đứng đầu Bắc Cảng, y không thể biểu hiện ra sự vui sướng khi người gặp họa, bằng không sẽ bị người khác coi là tiểu nhân. Y phải thu hồi sự đắc ý của mình, bày ra khuôn mặt lời nói thấm thía, Hạng Thành nói: Anh buồn bực, tôi không phản đối, nhưng anh không thể đưa đem vào trong công tác, ảnh hưởng tới công tác tôi sẽ truy trách đối với anh.
Trương Dương nói: Tôi hiểu rõ lợi hại!
Hạng Thành nói: Nói thì dễ lắm, chỉ bằng hành vi hôm nay của anh, tôi cảm thấy xử phạt thế này là nhẹ.
Trương Dương không nói gì, nhìn Hạng Thành.
Hạng Thành nói: Anh không phục à?
Trương Dương nói: Có gì mà phục hay không, quan to hơn một cấp thì đè chết người, xét đến cùng vẫn là các anh định đoạt thôi.
Hạng Thành thật sự là bất lực, y lắc đầu: Căn cứ vào chỉ thị của lãnh đạo thượng cấp, muốn muốn đem chuyện xử phạt cảnh cáo trong đảng của anh ra tiến hành công bố, anh có ý kiến hay không?
Không có ý kiến, các anh muốn làm gì thì làm.
Hạng Thành thằng ôn này khó chơi, y thở dài: Anh có nguyện ý nghe hay không, có một số lời phải vẫn phải nói trước, muốn đi tiếp trong quan trường thì bất kể là ai cũng phải tuân thủ quy tắc của quan trường, anh hiểu chưa?
Trương Dương có chút trái lương tâm gật đầu, hắn đứng dậy nói: Bí thư Hạng, ngài phê bình xong chưa? Xong rồi thì tôi đi đây?
Hạng Thành nói: Trước tiên đừng đi vội, đi nói tiếng xin lỗi với đồng chí Kì Vĩ đã, hắn dù sao cũng là lãnh đạo của anh.
Trương Dương nói: Anh giết tôi luôn đi! Thằng cha này nói xong liền xoay người rời đi.
Hạng Thành lắc đầu bất đắc dĩ, Trương Dương vừa đi thì Trần Cương liền bước vào, hắn cười nói với Hạng Thành: Bí thư Hạng tư tưởng công tác tư tưởng làm thế nào rồi?
Hạng Thành nói: Còn có thể thế nào nữa? Trương Dương há lại là hạng người cam tâm chịu thua? Y nói xong lại nhíu mày nói: Lão Trần à, anh có cảm thấy chuyện lần này rất kỳ quái hay không, quan hệ của hai người bọn họ trước đây vẫn luôn rất tốt, sao đột nhiên chuyển biến xấu thành thế này?
Trần Cương nói: Quan hệ của Trương Dương và Cung Kì Vĩ thì không rõ lắm, có điều hắn và Giang Nhạc có mâu thuẫn, hai ngày trước còn bởi vì tranh đoạt một vũ nữ ở Thiên Nhai mà đánh nhau...
Hạng Thành có chút kinh ngạc nhìn Trần Cương: Thật ư?
Trần Cương cười nói: Tôi là nghe nói thôi, có điều tin đồn vô căn cứ chưa chắc đã là thật.
Hạng Thành thở dài nói: Thằng ôn Trương Dương này cũng quá không có tự trọng rồi, những chuyện vô liêm sỉ này của hắn nếu truyền tới tai bí thư Tống, còn không biết sẽ tạo thành ảnh hưởng như thế nào.
Trần Cương nói: Thật sự muốn tiến hành công bố chuyện xử phạt hắn ư?
Hạng Thành nói: Quyết định của Tỉnh lý, chúng ta có thể làm trái ư?
Kiều Mộng Viện trong lúc cùng đi nghỉ phép với ông nội ở Giang Nam nghe nói hai chuyện, một chuyện là Trương Dương bị xử phạt cảnh cáo trong đảng, còn có một việc là hắn và Sở Yên Nhiên chính thức chia tay. Ngày đi làm chính thức đầu tiên của Kiều Mộng Viện liền nhìn thấy quyết định xử phạt được tuyên truyền trong trung tâm hành chính, cô ta đứng lặng rất lâu trước bản báo cáo xử phạt, trong lòng do dự không biết có nên tới chỗ Trương Dương an ủi vài câu hay không.
Phía sau có người gọi cô ta, Kiều Mộng Viện xoay người lại, nhìn thấy Thường Hải Thiên, cô ta cười nói: Chủ nhiệm Thường, đến báo cáo công tác à?
Thường Hải Thiên cười khổ nói: Nên là đến nghe mắng mới đúng! Hắn cũng đã thấy bản quyết định xử phạt đó, nói khẽ: Bí thư Trương đánh thư ký của phó bí thư Cung, còn một cước đá hỏng cửa văn phòng của phó bí thư Cung.
Kiều Mộng Viện nói: Hắn sao lại xung động như vậy? Trong lòng thực sự có chút kỳ quái, theo cô ta biết thì quan hệ giữa Trương Dương và Cung Kì Vĩ vẫn luôn rất tốt.
Thường Hải Thiên nói: Tôi ban đầu cũng thấy lạ, mấy ngày gần đây mới biết được nội tình, thì ra hắn và Yên Nhiên đã chính thức chia tay, tâm tình không tốt, đưa tình tự ác liệt vào trong công tác, trong khoảng thời gian cô nghỉ phép, còn chưa được lĩnh giáo đâu, hiện tại hắn là gặp ai mắng nấy, ý kiến của ai cũng không nghe, biến thành một kẻ độc tài, cứ tiếp tục như vậy thì tôi cũng không muốn làm tiếp nữa.
Kiều Mộng Viện dịu dàng cười nói: Hải Thiên, anh là bằng hữu tốt của Trương Dương, những lúc như thế này, là thời điểm khó khăn, là lúc hắn chán nản nhất, là bằng hữu, anh cũng không thể không để ý mà đi được.
Thường Hải Thiên nhìn thoáng qua bản quyết định xử phạt đó: Quyết định xử phạt là của tỉnh lý, bí thư Tống cũng không che chở cho hắn, hắn nếu còn làm như vậy nữa thì về sau chỉ sợ rất khó đi tiếp.
Kiều Mộng Viện nói: Hắn có ở đây không?
Thường Hải Thiên nói: trong văn phòng ý, hiện tại hắn không tìm chúng tôi thì chúng tôi cũng không dám chủ động tới, chủ nhiệm Kiều, cô nói may ra hắn còn nghe, hay là cô tới khuyên hắn đi.
Kiều Mộng Viện gật đầu.
Trước khi Kiều Mộng Viện đi vào văn phòng, Trương đại quan nhân vừa mới gọi điện thoại cho Sở Yên Nhiên, hai người chia tay là để gia tăng độ đáng tin quan hệ của hắn và Cung Kỳ Vĩ đã chuyển biến xấu. Đương nhiên tất cả là dưới tiền đề Tống Hoài Minh cho phép. Hiện tại tất cả mọi người đều cho rằng Trương Dương đã thất sủng trước mặt Tống Hoài Minh, đối với xung đột của hắn và Cung Kì Vĩ đoạn thời gian trước, rất nhiều người đều minh bạch nguyên do, Cung Kì Vĩ sở dĩ dám xuống tay đối với Trương Dương, là vì Trương Dương và Tống Hoài Minh đã phân rõ giới hạn.
Nhìn thấy Kiều Mộng Viện xuất hiện trước mặt trước mặt, Trương đại quan nhân vẫn rất vui sướng, hắn cười nói: Đã trở lại rồi à, nghỉ ngơi thế nào?
Kiều Mộng Viện đánh giá Trương Dương, không hề phát hiện hắn có gì bất đồng với trước đây.
Trương Dương đứng đó, tùy ý để cô ta nhìn, cuối cùng không nhịn được cười: Trên mặt tôi có hoa à? Sao cô nhìn kỹ vậy?
Kiều Mộng Viện nói: Tôi nghe nói nơi này có một người bệnh mắc chứng tâm thần, cho nên tôi phải xác định vấn đề an toàn của bản thân có được bảo đảm hay không trước đã.
Trương đại quan nhân bật cười: Người mắc bệnh tâm thần mà cô nói đó chính là tôi hả.
Kiều Mộng Viện đặt hai hộp trà lá lên bàn làm việc của hắn: Cho anh hai hộp trà này, để giúp anh hạ hỏa.
Trương Dương cười nói: Thực sự coi tôi là người mắc bệnh tâm thần à?
Kiều Mộng Viện nói: Nói một chút đi sao lại thế này sao lại thế này?
Trương Dương nói: Có sao đâu!
Kiều Mộng Viện nói: Quyết định xử phát dán trên cửa lớn, bí thư thị ủy xử phạt công khai, loại chuyện này hình như không gặp nhiều lắm!
Trương Dương nói: Vương tử phạm pháp đồng tội với thứ dân, đừng nói là cán bộ cấp ban huyện như tôi.
Kiều Mộng Viện nói: Chuyện của anh Yên Nhiên là thật à?
Trương Dương nói: Thật giả gì chứ?
Trương Dương nói: Cái gì gọi là cùng chia tay với cô ta? Là cô ta bỏ tôi, tôi là bị đá đó cô hiểu chưa?
Kiều Mộng Viện nhìn hắn, bộ dạng nửa tin nửa ngờ.